← Ch.0140 | Ch.0142 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Chưa hề tham khảo ý kiến của phụ thân đã một mạch từ chối lời đề nghị này, cũng không khiến cho Tần Vô Song có cảm giác khó xử. Phụ thân của Tần Vô Song, Tần Liên Sơn hoàn toàn ủng hộ quyết định này của hắn.
Tần Liên Sơn đối với đất đai lãnh thổ của trấn Đông Lâm này, cảm tình còn sâu đậm hơn Tần Vô Song rất nhiều. Dù sao, hắn sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, cho đến bây giờ đã gần năm mươi năm. Cảm giác quyến luyến bịn rịn với quê cha đất tổ không phải một thiếu niên như Tần Vô Song có thể so sánh được.
Còn về những mê hoặc, Tần Liên Sơn thật ra không phải không biết cân nhắc suy tính, Tần Vô Song nghĩ đến những đạo lý này, hắn đồng dạng cũng biết suy xét. Huống chi nhi tử hôm nay đã là Tiên Thiên cường giả, tương lai của Tần gia tất nhiên là một màu sáng lạn. Cần gì phải bỏ gần tìm xa, đi ham muốn phú quý của Đế quốc Thiên Trì gì đó?
Tần Vô Song thuận tay điểm ngã hai gã hộ vệ của gã nam nhân phúc hậu, hướng về phía phụ thân hành lễ một cái, sau đó bay nhanh ra bên ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài cửa, vị khách nhân trước đó đã mỉm cười đi vào, trong tay cầm một quả cầu thịt, chính là thuyết khách của Đế quốc Thiên Trì lúc trước.
- Vô Song Hầu, ta vừa tới đã động thủ, hi vọng ngươi rộng lòng tha thứ. Ha ha...
Khách nhân đó rất có phong thái, lên tiếng mở miệng trước.
- Bằng hữu không cần khách khí, khách từ phương xa, xin mời vào trong ngồi!
Người đó cũng không khách khí, liền đi vào bên trong.
Khách và chủ cùng ngồi xuống, người đó rất biết cách điều chỉnh bầu không khí, tự mình giới thiệu:
- Ta họ Liễu, tới từ Đế quốc Đại La, Vô Song Hầu có thể gọi ta là Liễu Sứ giả.
- Liễu Sứ giả?
- Ồ, Vô Song Hầu quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Không những thực lực hùng hậu, thiên phú kinh người, càng khó tin hơn là còn trẻ tuổi, nhưng suy nghĩ rất bình tĩnh, không vì vinh hoa phú quý mà động lòng. Thật sự đáng quý! Đáng tiếc Đế quốc Thiên Trì đó, chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào. May mà Vô Song Hầu không bị hắn lừa gạt. Đế quốc Thiên Trì có thể hứa hẹn với ngươi, Đế quốc Đại La chúng ta chẳng lẽ không cung cấp được sao? Vô Song Hầu, không giấu gì ngươi, bản Sứ giả là phụng mệnh năm vị Điện chủ của Tinh La Điện, đến đây mời ngươi tới Tinh La Điện làm khách!
- Tinh La Điện?
Trong lòng Tần Vô Song khẽ chấn động, ba chữ Tinh La Điện này, hắn không phải chưa từng nghe thấy. Là thế lực đỉnh cao tuyệt đối tại Đại chủ quốc Đế quốc Đại La, không có bất cứ thế lực nào có thể so sánh được. Tương đương với sự tồn tại của Chân Võ Thánh Địa ở Bách Việt Quốc. Quyền uy tuyệt đối, là chuyện không có gì phải nghi ngờ.
- Vô Song Hầu, có hứng thú hay không?
Liễu Sứ giả mỉm cười hỏi.
Lời mời đến từ Tinh La Điện, Tần Vô Song không có bất cứ lý do nào mà cự tuyệt.
- Liễu Sứ giả, không biết năm vị Điện chủ chủ yếu mời ta đến làm khách, là vì lý do gì?
Liễu Sứ giả cười ha ha nói:
- Lẽ nào ngươi không biết sao? Thí luyện Võ đồng lần này của ngươi, thành tích siêu quần, mạnh mẽ áp chế tất cả các Võ đồng trong cảnh nội Đế quốc Đại La, ngay cả năm vị Điện chủ cũng bị ngươi làm cho chấn động. Mời ngươi tới, sợ rằng cũng chỉ là muốn nhận thức một chút thiếu niên thiên tài mới xuất hiện của Đế quốc Đại La chúng ta!
- Hai chữ thiên tài, ta không dám nhận!
Tần Vô Song trầm ngâm, đột nhiên trong lòng khẽ động, mở miệng hỏi:
- Xin hỏi Liễu Sứ giả, ở cảnh nội của Đế quốc Đại La ta, địa vị của Cực Âm Tông như thế nào?
- Cực Âm Tông?
Liễu Sứ giả ngây người sửng sốt.
- Xin Liễu Sứ giả giải thích nghi hoặc!
Khẩu khí của Tần Vô Song rất chân thành.
- Cực Âm Tông, nhiều nhất chỉ là Tông phái nhị lưu mà thôi. Nhưng Cực Âm Lão Nhân lại cực kỳ khó chơi. Bởi vậy có rất nhiều Tông phái thực lực không tệ cũng không muốn gây thù chuốc oán. Lâu ngày, làm cho tiếng tăm của Cực Âm Tông có vẻ càng ngày càng lớn.
Liễu Sứ giả kiên nhẫn giải đáp. Sau đó lập tức lại hỏi:
- Vô Song Hầu, tại sao lại đột nhiên hỏi đến Cực Âm Tông?
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng:
- Liễu Sứ giả trên đường đến đây, lẽ nào không nghe thấy tin đồn?
- Ta đi đường cũng không để ý xung quanh, cũng không nghe thấy tin đồn. Sao hả? Lẽ nào Cực Âm Lão Nhân đã từng lôi kéo Vô Song Hầu? Hay là xuất ngôn uy hiếp?
- Nếu là như vậy, thì còn tốt hơn một chút. Cực Âm Tông cấu kết với Xích Mộc Vương Phủ của Bách Việt Quốc ta, bởi vì ta trong lúc vô ý đã phá vỡ chuyện tốt của bọn họ. Vì vậy Cực Âm Lão Nhân phái Đại đệ tử của hắn là Lệ Vô Kỵ đến tàn sát cả nhà Tần gia chúng ta. Bây giờ Lệ Vô Kỵ đã bị ta giết chết. Dự đoán, bước tiếp theo, Cực Âm Lão Nhân đó có lẽ sẽ đích thân tới đây gây chuyện.
Liễu Sứ giả sắc mặt ngưng trọng, suy nghĩ một lát, mới gật gật đầu:
- Cực Âm Lão Nhân tính cách kỳ quái, bụng dạ cực kỳ hẹp hòi, một khi Lệ Vô Kỵ đã bị ngươi giết chết, hắn nhất định sẽ đích thân tới đây. Vô Song Hầu quả nhiên tài giỏi, trẻ tuổi như vậy, ngay cả Lệ Vô Kỵ, Tiên Thiên cường giả thành danh nhiều năm như vậy, cũng chết dưới tay ngươi, quả không đơn giản. Sự tình trọng đại, ta phải lập tức liên lạc với năm vị Điện chủ của Tinh La Điện, xin bọn họ định đoạt. Tính cách của Cực Âm Lão Nhân vốn cố chấp, trừ phi năm vị Điện chủ ra mặt nếu không sợ rằng Đế quốc Đại La không có ai có thể khống chế được hắn.
Khẩu khí của Liễu Sứ giả có chút kiêng kỵ.
Liễu Sứ giả mặc dù là Điện tiền Sứ giả của Tinh La Điện, nhưng thực lực cũng là Sơ Linh Võ Giả, thực lực cố nhiên còn cao hơn Lệ Vô Kỵ một chút, nhưng so với lão quái vật như Cực Âm Lão Nhân, vẫn là cách xa không bằng.
Bản thân Tần Vô Song, trái lại không kiêng kỵ Cực Âm Lão Nhân gì cả. Điều khiến hắn lo lắng hơn là vận mệnh của cả nhà Tần gia. Dù sao ngoài bản thân hắn ra, những người khác của Tần gia, đối mặt với Tiên Thiên cường giả, căn bản không có bất cứ cách nào có thể chu toàn được đường sống.
Nhưng hắn cũng không hối hận vì bản thân đã giết chết Lệ Vô Kỵ. Dù sao giết hay không giết Lệ Vô Kỵ, với tính cách của Cực Âm Lão Nhân đều không chịu để yên. Hắn phái Lệ Vô Kỵ đến, chính là muốn tàn sát cả nhà Tần gia. Đối với người như vậy, Tần Vô Song từ trước đến nay đều sẽ không nương tay.
- Vô Song Hầu, không cần lo lắng. Mặc dù chúng ta đều không phải là đối thủ của Cực Âm Lão Nhân, nhưng thể diện của Tinh La Điện, Cực Âm Lão Nhân chắc chắn cũng không dám phá vỡ. Trừ phi hắn không muốn sống, nếu không khẳng định sẽ không dám vi phạm ý chí của Tinh La Điện. Như vậy đi, sau khi ta truyền tin tức, sẽ quấy rầy Tần gia các ngươi một chuyến, đợi Cực Âm Lão Nhân tới đây, cùng hắn trao đổi một chút. Nếu hắn thức thời, chuyện này coi như không có gì, nếu không thức thời, hai người chúng ta, cộng thêm Võ Thánh hộ quốc của Bách Việt Quốc, lấy ba chọi một, chắc cũng có thể chu toàn mọi chuyện!
Đây cũng là chuyện duy nhất trước mắt có thể làm. Chỉ là, cứ như vậy, lại mắc nợ nhân tình của Tinh La Điện. Tần Vô Song cười khổ, dặn dò kẻ dưới, khéo léo tiếp đãi Liễu Sứ giả. Liễu Sứ giả đối nhân xử thế hiền hòa, cũng không bắt bẻ. Có chút tương đắc với Tần Vô Song.
Còn Võ Thánh đại nhân nhận được truyền thư của Liễu Sứ giả, cũng từ Võ Thánh Sơn quay về Tần gia, ba gã Tiên Thiên cường giả hợp lại một chỗ. Sức mạnh đương nhiên cũng dồi dào hơn một chút.
o0o
Trước Xích Mộc Vương Phủ, là một cảnh tiêu điều, cửa lớn cũng bị dán giấy niêm phong. Tất cả gia tướng hộ vệ, nô bộc trung tâm trong nhà đồng dạng đều rơi vào trong lao tù, những nô bộc bình thường khác đều đã bị thôi việc.
Xích Mộc Vương Phủ vốn phồn hoa phong thái, hôm nay cũng nhuốm một màu đổ nát.
Ban đêm, một luồng thân ảnh giống như u linh chợt rơi xuống trước Xích Mộc Vương Phủ, lại giống như u linh tiến nhập vào trong, sau một lát, thân ảnh đó lại nhẹ nhàng đi ra, trong mắt có một vẻ nghi hoặc.
- Tại sao lại như vậy?
Bóng đen nhìn giấy niêm phong trên cửa lớn, ánh mắt hết sức đăm chiêu.
Đúng lúc này, trên đường cái truyền đến một trận tiếng mõ, một lão đầu gõ mõ cầm canh cất giọng nói khàn khàn:
- Trời khô nóng bức, cẩn thận củi lửa!
Bóng đen đó giống như một trận gió cuốn tới, trực tiếp bay đến bên cạnh lão nhân gõ mõ đó, một tay túm lấy cổ họng, thấp giọng hỏi:
- Xích Mộc Vương Phủ xảy ra chuyện gì? Người đi đâu hết rồi?
- Vương... Vương phủ?
- Xích... Xích Mộc Vương cấu kết với kẻ địch, bị phán tội chết, toàn bộ người của Xích Mộc Vương Phủ đều bị áp giải đến Đế đô, nghe... nghe nói để chặt đầu...
- Đi mấy ngày rồi?
- Mười ngày... không không không... tám ngày.
Ca! Bẻ gãy cổ họng lão đầu, luồng thân ảnh u ám đó lại quay lại trước Vương phủ, hai tay vừa nhấc lên, xoát ra hai tiếng, khí lưu bắn nhanh vào trên hai đầu sư tử bằng đá trước Vương phủ.
Ầm, hai đầu sư tử đá uy vũ nhất thời biến thành bột mịn.
Bóng đen đó khẩu khí dữ tợn nói:
- Áp giải đến Đế đô? Chặt đầu? Cũng được, vậy phải tới Tần gia trước. Diệt Tần gia xong, sau đó mới tới Đế đô giết người của Xích Mộc Vương Phủ!
Giết, giết, giết!
Bóng đen đó chính là Cực Âm Lão Nhân từ ngàn dặm xa xôi tới, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là giết sạch tất cả những người có liên quan đến chuyện này, tế lễ Lệ Vô Kỵ, môn đồ mà hắn yêu thương nhất.
Hắn hối hận, hối hận không nên phái Lệ Vô Kỵ đến đó. Thậm chí hối hận không nên thu nhận tên phế vật Hạ Vũ Thiên. Nếu không phải lúc trước hắn thèm muốn nhân mạch và tài nguyên của Xích Mộc Vương Thành, há lại có nỗi đau khổ đồ đệ bị chết thảm như ngày hôm nay.
Cực Âm Lão Nhân vừa nghĩ đến đây, đã lướt qua rời khỏi Xích Mộc Vương Thành, trực tiếp hướng về địa giới Nam Vân Châu mà đi. Có bản đồ, muốn tìm trấn Đông Lâm cơ hồ không tổn hao bao nhiêu sức lực.
o0o
Cực Âm Lão Nhân tới được trấn Đông Lâm, cũng đã là chạng vạng ngày thứ hai. Màn đêm buông xuống, các cư dân của trấn Đông Lâm cũng đã kết thúc công việc bận rộn của một ngày, bắt đầu hưởng thụ bữa tối.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, một cái bóng chết chóc vô hình đã lặng lẽ tiến về hướng trấn Đông Lâm, khói mù bao phủ lên bầu trời trấn Đông Lâm.
Trước khách điếm lớn nhất của trấn Đông Lâm, Cực Âm Lão Nhân mặt không có chút biểu tình đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn. Trên bảng hiệu là bốn chữ vàng ‘Khách điếm Đông Lâm’.
Khách điếm Đông Lâm này, chính là sản nghiệp của Tần gia. Tiểu nhị bên trong dụi dụi mắt, hắn phảng phất nhìn thấy vừa rồi bên ngoài có người, tại sao mới lóe lên đã không thấy? Lòng hiếu kỳ nổi lên, đi ra ngoài nhưng không thấy có chút nhân ảnh nào. Miệng than thở:
- Thấy quỷ rồi, rõ ràng có người, làm sao mới nháy mắt đã không thấy?
- Ngươi tìm ai?
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên sau lưng. Thanh âm này phảng phất căn bản không phải thanh âm của nhân loại, không có chút khí tức nhân loại nào. Phảng phất như tới từ u linh của địa ngục, âm u mà khủng bố.
Tiểu nhị đó vội vàng quay người lại, nhưng vẫn không thấy một chút bóng dáng nào.
Trong lòng run run, vội vàng chạy vào trước quầy tính tiền, miệng kêu lên một cách hàm hồ:
- Có quỷ, có quỷ!
Bên trong có rất nhiều tiểu nhị, đều đang bận rộn công việc. Chưởng quầy thì đang gảy bàn tính trên quầy hàng. Nhìn thấy tiểu nhị kia kêu khóc hãi hùng chạy vào, quát lớn nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi thật sự thấy quỷ sao? Kêu khóc làm cái gì? Làm phiền khách nhân, cẩn thận ta bạt tay ngươi đấy.
- Quỷ, thật sự có quỷ!
Chưởng quầy đó đang muốn quát lớn, nhãn thần thoáng nhìn ra bên ngoài, nhất thời cũng ngây dại. Biểu tình kinh ngạc, sợ hãi, há miệng cứng lưỡi, không nói ra được câu nào.
Một luồng thân ảnh, phảng phất giống như u linh, căn bản không phải thực thể, mà giống hơn là sương khói phiêu lãng, giống dòng nước lưu động nhẹ nhàng lướt qua.
- Các ngươi đang tìm ta?
Cực Âm Lão Nhân âm trầm hỏi. Đầu ngón tay dựng thẳng lên, cả người đột nhiên kết thành thực thể, đầu ngón tay vừa phác vừa vẽ. Một luồng dị quang bắn nhanh xuất ra.
Ngay sau đó, cả người tên tiểu nhị đó nhất thời tự nổ, một chùm huyết vũ phun trào ra, thành một khối thịt nát, mềm nhũn ngã xuống dưới đất.
Màn này khiến tên chưởng quầy nhất thời choáng váng. Yết hầu phát ra thanh âm cổ quái ‘ặc ặc’, toàn bộ cơ thể nhất thời hóa đá, trực tiếp choáng váng.
Ngón tay của Cực Âm Lão Nhân vừa lay động.
Lại là một chùm huyết vũ, một đống thịt băm, lại giết chết một người.
Giết! Hắn hận Tần gia, kéo theo là toàn bộ trấn Đông Lâm!
← Ch. 0140 | Ch. 0142 → |