← Ch.0156 | Ch.0158 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Võ Thánh đại nhân đã dạy, việc đầu tiên sau khi chiến thắng đối chiến Tiên Thiên chính là đoạt lấy những trang bị của đối phương. Đây chính là chiến lợi phẩm, cũng coi như là phần thưởng khích lệ.
Nhưng những trang bị trên người tên áo đen lại ở trong một bọc hành lý kỳ lạ. Hành lý chỉ to bằng cái nắm đấm, nhưng bên trong lại có không gian vô cùng lớn, là hành lý chứa đồ vô cùng huyền diệu.
Loại hành lý này thật không tầm thường. Dù là Trưởng lão của Tinh La Điện cũng chưa chắc đã có. Dù sao loại hành lý khống chế được không gian này đối với những người tu luyện mà nói thực sự có ích.
Một Tiên Thiên cường giả ít nhiều cũng có vài đồ tốt. Những đồ tốt đó chiếm rất nhiều diện tích, nếu không có đủ chỗ cất giữ thì cũng không thể mang theo.
Nhưng có được loại bọc hành lý này thì đã giải quyết được vấn đề không gian. Bọc hành lý này chỉ to như một nắm đấm, nhưng bên trong lại tương đương với trên dưới mười mét vuông, không biết có thể để được bao nhiêu là đồ tốt.
Tần Vô Song vui sướng ra mặt, đúng là thu hoạch bất ngờ.
Đã có bọc hành lý này, hắn cũng không vội kiểm kê trang thiết bị, hắn còn đang tiếc hai con Hỏa Vân Điểu, hắn không muốn bị người khác cướp mất. Tự mình liều mạng mà bị người khác cướp không, nếu là người khác thì cũng không muốn việc này xảy ra.
Để cây roi vào trong bọc hành lý, Tần Vô Song ném thi thể tên áo đen xuống vách núi, rồi bay nhanh về nơi cũ.
Lát sau đã trở về nơi giao chiến đầu tiên, hai con Hỏa Vân Điểu vẫn nằm trên mặt đất. Tần Vô Song vui mừng, đặt hai con chim vào trong bọc, thuận tay lấy luôn chiến đao Tiên Thiên lúc trước đã dùng làm phi tiêu kia lại.
Xong việc, Tần Vô Song cũng không lưu lại đây nữa. Trận chiến lúc nãy chắc chắn đã làm kinh động không ít người, tin chắc rằng không lâu sau, nơi này sẽ trở nên náo nhiệt. hắn không muốn chuyện nhỏ này mà làm cả thế giới đều biết.
Vội vã lên đường, chạy luôn một ngày, cách nơi đó hai ba nghìn dặm, hắn mới từ từ dừng cước bộ.
- Chạy đến đây chắc cũng đã an toàn rồi! Người khác muốn chém muốn giết là việc của họ. Ta phải tìm một nơi để kiểm kê bọc hành lý của tên áo đen đó đã. Xem ra, trong này cũng có vài đồ tốt, không coi là phong phú nhưng cũng có ích.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song bắt đầu tìm một nơi thích hợp, thăm dò loại trừ những nơi có tính nguy hiểm, sau mới chui vào một sơn động.
Mở bọc hành lý, Tần Vô Song có chút bực mình, sao lần này, hắn hoàn toàn không cảm nhận được linh lực nội đan của Hỏa Vân Điểu nữa chứ?
Hỏa Vân Điểu đã chết, dù chưa lấy nội đan ra, theo lý mà nói thì cũng phải toát ra chút linh lực. Vì nó đã chết, không thể duy trì, nội đan cũng tự nhiên mất đi, đây có thể nói là kiến thức cơ bản. Nhưng lần này, hắn vội đi một ngày, mà không xảy ra chuyện đó.
- Hay là bọc hành lý này có thể dưỡng linh lực?
Tần Vô Song vui mừng quá đỗi, hắn quyết định quan sát lần nữa, mặc kệ Hỏa Vân Điểu. Còn cây roi kia cũng không cần nói đến, công hiệu quả nó thế nào, Tần Vô Song cũng đã được lĩnh giáo, rất khó đối phó. Tần Vô Song vẫn muốn thử một lần. Nhưng việc này, Tần Vô Song cũng không vội.
Lại kiểm tra những đồ vật khác, thứ lọt vào tầm mắt đầu tiên là một quyển sách cổ xưa. Quyển sách này rất kỳ lạ, không giống với bình thường. Tần Vô Song cầm ra xem, thấy mặt trên có bốn chữ ‘Thú Ngữ Đồ Lục’.
Bốn chữ này lập tức đã thu hút được cảm hứng của Tần Vô Song. Liên tưởng một chút, đã rút đã được không ít kết luận.
- Tên áo đen đó thu phục được yêu cầm, lợi dụng yêu cầm để câu cá, ta cứ tưởng hắn có bản lĩnh đặc biệt gì, xem ra là dựa vào Thú Ngữ Đồ Lục này. Giao chiến lúc đầu tên đó chỉ cần mấp máy miệng là có thể gọi cả xà độc, chắc chắn cũng là nhờ cái này.
Tần Vô Song nghĩ đến đây, cũng âm thầm khen:
- Quả là đồ tốt, lời to rồi!
Để Thú Ngữ Đồ Lục vào chỗ cũ, rồi lại lại những vật phẩm khác.
Ngoài Thú Ngữ Đồ Lục, còn có một quyển bí tịch, một môn công pháp Tiên Thiên đối với cây roi hình rắn. Công pháp này, thêm vào cũng không phải là thiếu, có thiếu cũng không sao. Nhưng đã có được, giữ lại cũng không có hại.
Vứt qua một bên, kiểm tra lần nữa, lại thấy có các loại linh vật linh thảo. Kiểm tra một chút, tổng cộng có năm loại linh vật, ba loại linh thảo linh hoa, còn có hai loại linh thạch khoáng sản. Tuy còn chưa biết có công dụng gì nhưng đều không phải là đồ bình thường.
Cuối cùng có hai đồ vật làm Tần Vô Song rất hứng thú. Trong đó có một miếng ngọc bài, mặt trên khắc hai chữ ‘Huyền Minh’.
Tần Vô Song quan sát một lúc, không đoán ra hai chữ ‘Huyền Minh’ có ý nghĩa gì, cũng không đoán nữa, bỏ ngọc bài vào trong bọc.
Lấy đồ vật cuối cùng ra, đó là một tấm da dê cũ, hơn nữa trên đó có rất nhiều tuyến đường kỳ lạ. Tần Vô Song nhìn hoa cả mắt, đoán chắc là một bản đồ. Nhưng rốt cục đây là bản đồ của nơi nào lại không có ghi rõ. Tần Vô Song cười như mếu:
- Xem ra tên này có không ít bí mật. Đáng tiếc, hắn đã chết, coi như những bí mật này đều chôn xuống mồ, không tốn sức suy đoán nữa. Thu dọn xong đồ vật, lại ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện.
Lần này thu hoạch của hắn không chỉ là Bắc Minh Đại Pháp, cũng có thể nói là khai sáng một kỷ nguyên mới trong lịch sử tu luyện của hắn.
Vận dụng của Bắc Minh Đại Pháp, kết hợp Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, giống như duyên trời định, phối hợp thật hoàn mỹ, không có bất kỳ sơ hở. Sự công kích của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, khả năng hấp thu của Bắc Minh Đại Pháp, làm cho Tần Vô Song không sợ bất kỳ đối thủ nào trong cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh.
Đương nhiên, hắn cũng biết Bắc Minh Đại Pháp có một điều đại kỵ, khi gặp phải đối thủ mạnh hơn mình thì năng lực hấp thu chưa chắc có công hiệu. Hơn nữa rất có thể phản tác dụng, làm cho linh lực của mình tiết ra ngoài.
Muốn hấp thu linh lực của đối thủ mạnh hơn mình, trừ phi đối thủ đã không còn sức phản kháng, hoặc là không thể ngăn cản đối phương hấp thu, nếu không Bắc Minh Đại Pháp sẽ phản tác dụng.
Bắc Minh Đại Pháp, hấp thu linh lực của Tiên Thiên cường giả, không khỏi có chút bất công. Muốn ta chủ động đi bắt người để hấp thu linh lực, thì ta không làm được, nhưng nếu có người chọc giận ta thì không thể không làm. Tần Vô Song cũng có nguyên tắc của hắn, hắn sẽ không chủ động hấp thu linh lực người không thù không oán. Dù sao cũng trái đạo lý.
Thật không dễ luyện được đến cấp Tiên Thiên Linh Võ Cảnh. Nhưng như tên áo đen, tự mình tìm rắc rối thì hắn sẽ không khách khí.
- Hấp thu linh lực quan trọng là Hóa dụng. Nhưng ta Hóa dụng lại không phức tạp như trong Hấp Linh Lục Vấn nói. Thế là tại sao?
Trong Hấp Linh Lục Vấn có nhắc đến, lúc tu luyện, hấp thu linh lực chiếm một thành, thời gian Hóa dụng chiếm chín thành! Hơn nữa quá trình Hóa dụng vô cùng phức tạp, là một quá trình lâu dài. Độ mạnh yếu của quá trình này được quyết định bởi tiến độ tu luyện của Tiên Thiên cường giả Linh Võ Cảnh.
Nói cách khác, hấp thu linh lực thiên địa e rằng không phải là trực tiếp, mà là hấp thu dung hòa trong khi tu luyện, tốc độ sẽ không chậm.
Bước quan trọng nhất vẫn là Hóa dụng và dung hợp, dung hợp linh lực trong khí hải đan điền trong cơ thể. Đây là bước khó nhất trong quá trình tu luyện Tiên Thiên Linh Võ Cảnh.
Nhưng Tần Vô Song lại không cảm thấy bước này khó khăn như trong Hấp Linh Lục Vấn nhắc tới. Rõ ràng trong đó có nói trong quá trình Hóa dụng, linh lực có thử thách đối với kinh mạch, cơ bắp, xương cốt thậm chí là da thịt.
Đây cũng là biểu hiện cụ thể của ‘cơ thể phải chịu lực’.
Trong quá trình này, bất kỳ bộ phận nào của cơ thể nếu không thể chịu được linh lực truyền vào thì linh lực sẽ phản tác dụng, phá khí hải, phá đan điền, nuốt cơ thể.
Do vậy, trong quá trình tu luyện Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, cơ thể không những không yếu đi mà còn mạnh lên. Nếu Tiên Thiên Linh Võ Cảnh nào coi thường sự mạnh lên của cơ thể thì sẽ vô cùng thê thảm, hậu quả nghĩ là biết.
- Lẽ nào, những linh lực mà ta trực tiếp hấp thu không phải là linh lực tu luyện bình thường?
Tần Vô Song có chút khó hiểu.
Hấp thu linh lực thường có hai tình huống, thứ nhất là cảm ngộ thiên địa tự nhiên, từ từ hấp thu linh lực khi tu luyện, nói thẳng ra là tu luyện lâu dài.
Trực tiếp hấp thu linh lực, như Tần Vô Song hấp thu nội đan của Hỏa Vân Điểu, hấp thu khí hải của người áo đen chính là hấp thu trực tiếp, gọi là tu luyện đường tắt.
- Đạo về Tiên Thiên vẫn phải từng bước tìm hiểu, xem ra có cơ hội vẫn phải thỉnh giáo sư phụ.
Trong lòng Tần Vô Song vẫn còn biết bao nghi vấn, quyết định khi nào có cơ hội thì phải hỏi sư phụ.
Nhớ tới sự quan tâm của sư phụ Truân Trung Trì đối với hắn, Tần Vô Song cảm thấy ấm áp. Kiếp trước, có một ông già thần bí nuôi dưỡng hắn, truyền thụ cho hắn kỹ năng võ học cổ đại, hắn vô cùng cảm kích, không ngờ kiếp này vẫn có một sư phụ quan tâm đến hắn như vậy.
Hai kiếp của hắn đều có phúc.
Tần Vô Song cảm khái, tiếp tục dồn linh lực ở đan điền. Vẫn còn một phần linh lực hấp thu từ tên áo đen cần phải dung hòa. Tần Vô Song quyết định làm việc này trước, tạm thời khoan hấp thu nội đan của hai con Hỏa Vân Điểu kia nữa, mà dung hòa hoàn toàn linh lực vừa hấp thu nhập huyệt trong lồng ngực, hóa thành của mình.
Ăn thêm một miếng không thể mập, Tần Vô Song tự nhắc nhở mình, quyết không tham lam, kiếp trước vận chân khí quá độ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết. Kiếp này, thế giới võ đạo tinh tế như vậy, tuyệt đối không thể dẫm theo vết xe đổ.
← Ch. 0156 | Ch. 0158 → |