← Ch.0193 | Ch.0195 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Trúng chiêu này, nhất thời Tề Thắng Nam không còn chú ý gì nữa, kêu lên một tiếng thê lương, sau khi chém ba đao, lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh. Toàn thân như điện, tính kế bỏ chạy.
Trận giao phong vừa rồi đã làm hắn cảm nhận rõ thực lực của Tần Vô Song hơn hắn rất nhiều. Bất luận là cảnh giới Tiên Thiên hay là kỹ năng Tiên Thiên cũng đều hơn hắn. Tần Vô Song...
Tề Thắng Nam đột nhiên nhớ đến, Bách Việt Quốc đã được Tinh La Điện chọn một Võ đồng không phải tên là Tần Vô Song sao?
Nghĩ đến thế mạnh của Tinh La Điện, lại nhìn Tần Vô Song như thần thánh trước mắt, trong lòng Tề Thắng Nam hối hận vô cùng.
Nhưng hắn biết, trên đời không có thuốc hối hận, trước mắt, chỉ có con đường bỏ chạy mới hi vọng qua được ngày hôm nay.
- Bao vây hắn, bao vây!
Tề Thắng Nam vừa bay lên, vừa hô quân sĩ Đại Ngô Quốc, muốn những Hậu Thiên võ giả này dùng máu thịt giữ Tần Vô Song lại, tạo cơ hội cho hắn tháo chạy.
Võ Thánh hộ quốc, nhân vật đẳng cấp của một nước, là tấm bia bất hủ, là uy quyền tuyệt đối, một khi Tề Thắng Nam mở miệng, những quân sĩ kia sẽ như giết gà, chen chúc vây tới, lần lượt xông vào Tần Vô Song.
Tần Vô Song biết, vừa rồi tấn công tuy trúng người Tề Thắng Nam, nhưng nhất định trên người hắn mặc đã mặc giáp trụ vô cùng biến thái, bởi vậy, lần này không hoàn toàn phá thế phòng ngự đối phương, chưa thể làm bị thương đến khí hải đan điền của hắn, do vậy tuy biết hắn đau nhưng không hề nghĩ hắn sẽ bỏ chạy. Thấy Tề Thắng Nam vô sỉ như vậy, lại chỉ huy Hậu Thiên võ giả ngăn cản mình, yểm trợ cho hắn chạy. Tần Vô Song hừ một tiếng, quát:
- Tề Thắng Nam, hôm nay ngươi có mọc cánh thì cũng đừng mong thoát!
Toàn thân bay lên, Tử Dương Kiếm trong tay đâm nhanh ra, phát ra kiếm quang, áp chế những quân linh giữ trại phía dưới.
Nhún chân một cái đã thoát khỏi đám người đó, nhanh chóng đuổi theo Tề Thắng Nam.
Tề Thắng Nam nhảy xuống đại trại, liền chạy thục mạng về phía trước.
Tần Vô Song cầm Tử Dương Kiếm đâm ra, dường như muốn đâm thẳng vào lưng Tề Thắng Nam, Tề Thắng Nam chỉ cảm thấy đằng sau lưng có một lực lượng Tiên Thiên vô cùng mạnh, vội cúi thấp người xuống, lấp vào một cái cây to bên cạnh.
Tử Dương Kiếm dường như chịu tác động của một lực thần kỳ, cứ đâm thẳng về phía trước, vòng qua trước mặt Tề Thắng Nam. Tề Thắng Nam kêu ‘ai’ một tiếng, vung đao chém, muốn chém Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song, ngay lúc này, sợi roi xà hình của Tần Vô Song như ma quỷ quất tới, một dòng linh lực trói Tề Thắng Nam lại.
Một vòng này của sợi roi xà hình đã giữ Tề Thắng Nam lại, càng giãy giụa càng chặt. Tề Thắng Nam cố gắng hết sức vận khí nhưng vẫn không thể thoát được, hồn bay phách tán.
Tần Vô Song không ngừng thúc dòng linh lực vào sợi roi xà hình, thắt chặt lưng Tề Thắng Nam, không ngừng dồn ép Tề Thắng Nam.
Tề Thắng Nam tuy là Tiên Thiên cường giả, thân thể vô cùng cường tráng, nhưng đối mặt với lực trói mạnh như vậy, vẫn không thể kháng cự, kêu từng tiếng thảm thiết.
- Tề Thắng Nam, lúc ngươi giết Võ Thánh Bách Việt Quốc ta có nghĩ rằng báo ứng sẽ đến nhanh như vậy không?
Tần Vô Song nói một cách lạnh lùng, túm Tề Thắng Nam, bay nhanh quay về hướng Phi Vân Trại, chẳng mấy chốc đã quay về trước đại trại.
Tần Vô Song vung roi, ném Tề Thắng Nam xuống đất, đường đường là Võ Thánh một nước, lúc này lại như một con chó, nằm trên mặt đất vô cùng nhếch nhác, thảm hại.
- Tề Thắng Nam, ngươi được xưng là Võ Thánh hộ quốc, ta phải hầu hạ ngươi một lần trước mặt các quân sĩ Đại Ngô Quốc ngươi, để họ biết, Võ Thánh hộ quốc của Đại Ngô Quốc bất kham thế nào?
Vung sợi roi xà hình, quất ngay vào người Tề Thắng Nam, lập tức đánh chan chát trên đất, mỗi lần đều va chạm kịch liệt, chấn động đến mức xuất hiện ba cái hố to trên nền đất.
Đúng lúc này, trước Phi Vân Trại, Thái Uyên Vương dẫn năm vạn đại quân đuổi theo, cảnh trước mắt làm cho Thái Uyên Vương trợn mắt ngây người, họ nhất thời vẫn chưa nhận ra người mà Tần Vô Song đang lăng nhục rốt cục là ai.
Nhưng ngẩng đầu nhìn lên quân sĩ giữ trại trên Phi Vân Trại, ai ai cũng xấu hổ, im lặng nhìn xuống, dường như đã hiểu ra.
Chỉ nghe Tần Vô Song quát:
- Tề Thắng Nam, ngươi thực sự nghĩ rằng Cừu lão ca đã thua ngươi sao? Nếu không phải là ông ấy bị nội thương, thì trận đấu ngày hôm qua ngươi há lại có thể thắng dễ dàng như vậy. Ngươi giết một Tiên Thiên cường giả đã bị nội thương, có cảm thấy xấu hổ không? Hôm nay ngươi sức mạnh vô bỉ, lại không hề bị thương, vẫn ra như vậy là sao? Ta muốn ngươi tròn, ngươi phải tròn, ta muốn ngươi bẹp, ngươi phải bẹp?
Nói xong, Tần Vô Song vung cây roi, đánh vang bức tường đại trại.
Lực lượng Tiên Thiên vô cùng mạnh, lần vung roi này thực sự không phải vừa, chỉ oanh kích một lần, bức tường rung lên kịch liệt.
Cũng là Tề Thắng Nam thân thể Tiên Thiên cường tráng, nếu là Hậu Thiên bình thường thì có đến chín cái mạng cũng không đỡ nổi. Bên kia, từ chủ soái đến binh tốt đều mặt cắt không còn giọt máu, họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ chứng kiến cảnh này. Võ Thánh hộ quốc đại nhân đáng tự hào của Đại Ngô Quốc họ lại bị một thanh niên chà đạp còn không bằng một con chó.
Cảnh này đã làm tổn thương sâu sắc lòng tự tôn của họ, tất cả những dũng khí đã tiêu tan.
Tần Vô Song quan sát, thoáng nhìn đã biết sĩ khí của Đại Ngô Quốc đã tiêu tan, liền quát lớn:
- Thái Uyên Vương, lập tức hạ lệnh, công thành bạt trại! Phàm là quân sĩ Đại Ngô Quốc giết không cần hỏi, không tha một ai!
Nói xong, vung sợi roi xà hình, tạo thành một vòng ánh sáng lành lạnh, như đao quang lóe lên.
Xuy! Hai cánh tay Tề Thắng Nam như ngó sen rơi xuống, máu tươi phun ra.
Một ánh sáng lại lóe lên, Tề Thắng Nam không kịp kêu gào, hai chân bất ngờ rời khỏi thân thể, tuyệt vọng rơi xuống.
Tần Vô Song nhe răng cười:
- Tề Thắng Nam, lúc ngươi giết Võ Thánh Bách Việt Quốc ta, có từng nghĩ qua, ngươi sẽ có báo ứng thảm hại hơn ông ấy không? Ngươi làm cho ông ấy chết không toàn thây, thì ta phải cho ngũ mã phanh thây ngươi.
Vừa nói, sợi roi xà hình đã thắt vào cổ Tề Thắng Nam.
Xoạt một cái, máu chảy như mưa, thủ cấp của Tề Thắng Nam từ cổ rơi xuống như cái hồ lô, hai tay, hai chân, thủ cấp hoàn toàn rời khỏi thân thể.
Tề Thắng Nam, chết!
Những quân sĩ Đại Ngô Quốc trợn trừng mắt, một chút phản kháng cũng không có, Võ Thánh đại nhân bị Tần Vô Song phanh thây như đang trị một con chó.
Điều này là một đòn đả kích chí mạng đối với quân sĩ Đại Ngô Quốc, thủ cấp của nhân vật cấp cao một nước rơi xuống cũng như trụ cột nước đó đã sập.
Cùng với lệnh tấn công của Thái Uyên Vương, kèn trống phản công của Bách Việt Quốc vang lên, dường như không gặp bất cứ sự phản kháng nào, nhanh chóng lấy lại được Phi Vân Trại.
Gần mười vạn đại quân chủ lực của Đại Ngô Quốc lại không thể tập hợp phản kháng, chỉ có hoảng hốt, cởi bỏ áo giáp chạy trốn.
Tề Thắng Nam chết, không phải chỉ chết đi một Tiên Thiên Võ Thánh hộ quốc? Cái chết của hắn cũng diệt luôn cả hồn chiến đấu của Đại Ngô Quốc. Một đội quân không có linh hồn thì lấy gì đi chiến đấu với Bách Việt Quốc, lấy gì để chống lại sự quyết tâm bảo vệ tổ quốc của Bách Việt Quốc.
Tần Vô Song sau khi giết Tề Thắng Nam cũng không nghỉ tay, mà lập tức tàn sát đội quân Đại Ngô Quốc, hắn biết, mười vạn đại quân, hắn không thể giết hết, nhưng tướng lĩnh gặp ai thì sẽ giết người đó, giết để Đại Ngô Quốc không thể Nam hạ mới thôi.
Thái Uyên Vương thừa thắng xông lên, dẫn theo năm vạn đại quân nhất lộ bắc thượng, chém như chém rau, đến bất cứ chỗ nào, quân Đại Ngô Quốc đều lần lượt ngã xuống.
Những quân mã Đại Ngô Quốc phân tán ở những nơi khác được biết Phi Vân Trại thất thủ, biết Võ Thánh hộ quốc bị người ta giết, tuy không tận mắt chứng kiến nhưng lòng quân rã rời, không còn dũng khí.
Trận truy kích này, giết đến ba vạn quân Đại Ngô Quốc từ biên cảnh Bách Việt Quốc đến Đại Ngô Quốc.
Nhưng tất cả lại không làm Tần Vô Song dừng tay. Nếu chỉ đơn giản là giao chiến với Đại Ngô Quốc, Tần Vô Song có lẽ sẽ dừng tay, giao cho Hoàng thất xử lý.
Nhưng cái chết của Cừu Lệnh Đức làm Tần Vô Song tức giận đến cực điểm, quyết không dừng tay, hắn không những phải tiếp tục truy sát, mà còn phải truy sát đến Đế Đô Đại Ngô Quốc, không giết cử quốc Đại Ngô Quốc quyết không thôi.
o0o
Tần Vô Song đi lên phía bắc, chỉ cần trên đường có căn cứ hiểm yếu thì nhất định phải vào xem xét, mục đích của hắn là giết sạch những tinh anh của Đại Ngô Quốc.
Đi về phía bắc đến Đế Đô, Tần Vô Song tính, tiêu diệt những tinh anh của Đại Ngô Quốc, có ba đến năm mươi tên, có Vương gia của các Lĩnh, có người đứng đầu gia tộc Đại phiệt, có người chỉ huy đại quân, cũng có người phụ trách Chân Võ Thánh Địa.
Đại Ngô Quốc biết sát tinh sắp đến, cả nước rơi vào khủng hoảng, Hoàng đế Đại Ngô Quốc đã đi xin cứu viện tứ phương, cầu xin cứu viện từ ba Công quốc Tây Sở Quốc, Đại Tấn Quốc và Ba Thục Quốc, trước đó không lâu, Đại Ngô Quốc còn đầy khí thế, muốn nuốt gọn Bách Việt Quốc. Chưa đến mười ngày, không ngờ vận mệnh lại thay đổi nhanh như vậy, một Đại Ngô Quốc không ai bì nổi lại rơi vào cảnh nguy hiểm này. Đây là báo ứng, nhân quả!
Cái gọi là môi hở răng lạnh, tuy ba Công quốc không muốn rước thêm phiền phức, nhưng vẫn không thể làm ngơ trước sự cầu cứu của Đại Ngô Quốc. Dù sao, với thanh thế của Bách Việt Quốc lúc này, sau khi tiêu diệt Đại Ngô Quốc, nước tiếp theo chắc chắn sẽ có bọn chúng.
Đặc biệt là Tây Sở Quốc, lần này cùng Đại Ngô Quốc hợp mưu xuất binh, chắc chắn nằm trong số đó.
← Ch. 0193 | Ch. 0195 → |