← Ch.0217 | Ch.0219 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Thanh âm này, nếu như ở trong tai của Hậu Thiên võ giả thì hoàn toàn sẽ không nghe thấy được, nhưng nghe ở trong tai Tần Vô Song lại là vô cùng rõ ràng.
Tần Vô Song mừng rỡ, cả vẻ mặt và thân người toát ra vẻ vô hại nhất có thể, không ngừng lặp lại câu thú ngữ không phải heo không phải ngựa kia. Không lâu sau, còn có năm sáu đầu linh thú các loại không ngừng chậm rãi tiến tới. Chỉ là, mấy đầu tiểu tử bọn chúng vẫn còn có chút đề phòng, đối với mấy câu thú ngữ không hoàn chỉnh của Tần Vô Song này thì chưa phải là hoàn toàn buông lỏng sự cảnh giác.
Tần Vô Song cảm thấy kinh ngạc, suy nghĩ:
- Chẳng lẽ ta niệm mấy câu này lại giống như tiếng anh ở kiếp trước, là thứ ngôn ngữ quốc tế sao? Sao mà vừa đọc một cái thì các loại linh thú đều giống nhau, đều nghe có thể hiểu? Hay là nhân phẩm ta mạnh mẽ, mấy đầu linh thú này bị khí tức Tiên Thiên của ta hấp dẫn mà tới?
Mặc kệ là nguyên nhân gì thì Tần Vô Song cũng quyết định động thủ! Tuy rằng hắn thấy học ngôn ngữ của bọn chúng, xong dùng loại ngôn ngữ này đi dụ bắt chúng nó thì có chút làm tổn thương nhân phẩm, nhưng mà sẽ không làm tổn hại tính mạng của chúng nó, chỉ cần bắt đủ đầu linh thú, liền có thể báo cáo kết quả. Nghĩ đến đây, cánh tay phải của Tần Vô Song nhẹ nhàng di chuyển lên, sợi roi xà hình theo đường cong của cánh tay nhất thời hình thành năm đạo linh lực gợn sóng cùng lúc cuốn ra.
Xuy!
Cái lồng linh lực vừa cuốn tới chỗ đó, nhất thời đem năm đầu linh thú sơ cấp toàn bộ cuốn lấy, từng con từng con không ngừng được bắt vào trong tay.
Trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa chúng nó đối với Tần Vô Song cũng không có gì gọi là đề phòng, Tần Vô Song một phát đột ngột như vậy, tất cả mấy đầu linh thú sơ cấp đều nằm gọn trong tay, trở thành tù binh của hắn.
Tần Vô Song nhếch miệng cười, tiếp tục dùng ngôn ngữ linh thú kia, khoa chân múa tay, một bên trấn an, trong đó đại ý đơn giản là:
- Tiểu tử linh thú mấy ngươi, đừng lo lắng, bắt các ngươi cũng chỉ là việc tạm thời bất đắc dĩ, sẽ không làm tổn thương tới tính mạng các ngươi đâu.
Cũng không biết những lời Tần Vô Song nói có công hiệu hay là do sự thân thiết của hắn mà vài đầu linh vật nhỏ bị hắn bắt được kia cũng không còn e ngại nữa, chỉ thoáng trừng ánh mắt, đảo qua đảo lại nhìn Tần Vô Song. Hiển nhiên chúng nó đối với mấy ngôn ngữ không ra hồn của gã trẻ tuổi này cũng cảm thấy rất tò mò.
Phải biết rằng, những Luyện thú sư của Tinh La Điện cũng chỉ dùng mấy lời đơn giản, phần lớn vẫn là dùng các ký hiệu tay để giao lưu, căn bản cũng không có khả năng nắm vững tính chất của ngôn ngữ linh thú.
Tần Vô Song tuy rằng không có nắm vững tính chất ngôn ngữ linh thú nhưng vài câu giao tiếp đơn giản này lại là những câu hoàn thiện, không hề đơn giản chỉ là những đoạn danh từ ngắn, tự nhiên khiến cho linh thú cảm nhận được một chút tình cảm.
Thêm vào đầu linh thú lúc trước, cùng với mấy đầu linh thú này thì Tần Vô Song tổng cộng có sáu đầu linh thú, bởi vậy thì điều kiện của điểm tuyệt đối hắn đã có thừa.
Mà lúc này, cách thời gian bắt đầu khảo hạch cùng lắm thì không quá nửa canh giờ. Tần Vô Song nghĩ thầm:
- Lúc này đi ra ngoài không bị kẻ khác hoài nghi mới là lạ. Chi bằng nhân cơ hội này luyện tập một chút Thú Ngữ Đồ Lục kia, phần kỹ năng này về sau ắt sẽ cần dùng đến.
Nghĩ như vậy, Tần Vô Song liền tìm một góc yên tĩnh, đem một đầu Bạch Điêu bên trong ra. Căn cứ vào các kinh nghiệm học ngoại ngữ của Tần Vô Song, hắn rất hiểu tầm quan trọng của việc thực hành, nơi này sẵn có mục tiêu để trao đổi, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Bởi vậy, đầu Bạch Điêu này liền bị giày vò một chút, mỗi câu của Tần Vô Song đều vô cùng gượng ép, khiến cho đầu Bạch Điêu kia cũng không biết phải nói gì.
Học suốt nửa buổi, Tần Vô Song cũng học được rõ ràng ba câu. Ba câu này, đơn giản chính là:
- Chào ngươi!
- Ta không có địch ý!
- Mọi người kết làm bạn bè!
Tần Vô Song ngạc nhiên phát hiện, phát âm của ngôn ngữ linh thú này hoàn toàn không có uyên bác tinh thâm như ngôn ngữ của con người, phát âm cực kỳ đơn giản, hơn nữa ý câu không có gì quá phức tạp. Ngạc nhiên hơn chính là, ngôn ngữ trao đổi của loài thú cuối cùng cũng đều lấy ba cái âm tiết mà kết thúc, chính là ‘Xuân thôn nhi’. Tần Vô Song lúc đầu còn không hiểu ba từ đó nghĩa là gì, sau một hồi suy nghĩ thì đại khái hiểu được mấy từ này chắc giống như các từ ngữ làm gia tăng mức độ cảm giác như ‘a’, ‘à’...
Sau khi nắm bắt được một ít quy luật, Tần Vô Song cuối cùng cũng thuận tiện hơn một chút, dần dần thuần thục lên, cùng con Bạch Điêu kia trao đổi, cũng không còn gượng ép như lúc đầu nữa.
Một ngày dài như thế, Tần Vô Song vô cùng tập trung tinh thần, sự nhiệt tình học tập tăng lên. Dưới sự dẫn dắt của ‘danh sư’ Bạch Điêu này, hắn đã có thể tiến hành trao đổi những câu nói ngắn gọn đơn giản nhất.
Nhìn lại sắc trời thì đã ngả hướng Tây, đảo mắt cái thì đã lại là hoàng hôn. Hoàng hôn vừa tới, cuộc khảo hạch cũng kết thúc. Tần Vô Song cũng không nấn ná trì hoãn thêm nữa, hắn suy nghĩ một lúc, có thể nào sau khi tiến ra ngoài có thể mượn khảo quan đầu Bạch Điêu này để luyện tập thêm không?
Đi đến mảnh đất bên cạnh khu khảo hạch, vị khảo quan kia nhìn thấy Tần Vô Song, mỉm cười nói:
- Tần Vô Song, đi ra có chút trễ à.
Tần Vô Song giả bộ nói:
- Hôm nay vận khí có chút không tốt lắm.
Vị khảo quan kia biến sắc, hỏi:
- Không kiếm đủ một trăm điểm à?
- Thật ra là kiếm đủ.
Tần Vô Song đem ra sáu đầu linh thú nộp ra, cười khanh khách hỏi:
- Khảo quan đại nhân, ta có một thỉnh cầu, đại nhân có thể cho ta mượn một đầu linh thú trong số này được không?
- Cho ngươi mượn một đầu linh thú?
Vị khảo quan cười khổ lắc đầu:
- Việc này ta không dám đáp ứng, chúng ta chỉ phụ trách xét duyệt thành tích khảo hạch của các ngươi, mấy đầu linh thú này đều phải nộp lại đủ. Nếu ngươi thực sự muốn mượn thì phải tìm Pháp vương Thương Trạch, chuyên chủ quản linh thú, chỉ hắn mới có tư cách phê chuẩn việc này.
Tần Vô Song bất đắc dĩ, lại là một Pháp vương. Xem ra ở Tinh La Điện này, không có quan hệ tốt với các vị Pháp vương vẫn là không thể nào tốt được. Tám vị Pháp vương ở Tinh La Điện này, vị nào cũng đều là nắm giữ quyền cao chức trọng.
Vị khảo quan kia kiểm tra lại kết quả của Tần Vô Song, ở trên phiếu điểm cuối cùng của Tần Vô Song phê một dấu điểm tuyệt đối thật lớn, dựng thẳng ngón tay cái thở dài, nói:
- Tần Vô Song, ngươi biết không, ngươi đã phá vỡ kỷ lục, phủi bụi trên quyển ghi chép kỷ lục của mười sáu năm trước, quá tuyệt vời!
Tần Vô Song cười cười, nhưng cũng không biểu hiện điều gì. Một vòng khảo hạch cuối cùng này, đối với rất nhiều đệ tử cảnh giới Tiên Thiên mà nói cũng không tính là quá khó. Sau khi cuộc khảo hạch kết thúc, đám Tiên Thiên cường giả tại các khu khảo hạch cơ hồ đều có đạt được điểm tuyệt đối, mà các Hậu Thiên võ giả thì sự chênh lệch lại bị kéo tới vô hạn.
Nhưng bất kể cho các đệ tử Tiên Thiên cường giả khác ở vòng cuối cùng có đạt được điểm tuyệt đối đi chăng nữa thì hiển nhiên cũng không thể nào làm lay chuyển vị trí Quán quân của Tần Vô Song. Thậm chí tất cả mọi người căn bản không quan tâm đến những kẻ nào đạt được danh ngạch thăng cấp khác, toàn bộ mọi người của Tinh La Điện đều truyền đến một cái tin tức, đó chính là lại xuất hiện nhân vật đạt được điểm tuyệt đối. Bản ghi chép kỷ lục mười sáu năm trước bị đóng băng cuối cùng cũng đã được mở ra. Mà lần này, kẻ đạt được thành tích đó lại không đến từ nhất mạch Đại Điện chủ. Đây lại là một kỷ lục mới nữa.
Tên của Tần Vô Song, lại trở thành sự tồn tại để bàn tán nhiều nhất ở Tinh La Điện. Mấy tên Võ đồng cùng đến từ Bách Việt Quốc lại vô cùng vui mừng, hưng phấn, quả thật bọn chúng kích động như chính mình giành được thành tích đó vậy.
Tuy rằng mấy tên Võ đồng đến từ Bách Việt Quốc ở trong khảo hạch Đệ tử Sơ cấp không có giành được tư cách thăng cấp, nhưng bọn chúng lại vẫn có cảm giác hưng phấn như cũ. Đêm đó mấy tên Võ đồng này lại tụ tập cùng nhau, cùng nhau vui vẻ nói chuyện.
Đặc biệt là Hạ Tử Trọng, thì thào thở dài:
- Tần Vô Song thực sự là quá biến thái, dị thường. Năm thứ nhất tiến vào Tinh La Điện thì đã trở thành Đệ tử Trung tâm, mấy kẻ chúng ta có nên thấy hổ thẹn với bản thân không đây?
Đồng Ngôn lại nói:
- Hổ thẹn cái gì? Trong số các đệ tử tới từ Công quốc, ngoài Tần Vô Song ra cũng chỉ có một người được thăng cấp, kẻ này, chính là kẻ đã từng chịu nhục nhã, chui qua háng của Tinh thiếu gia.
- Ha ha ha, tên Tề Ngâm Phong kia quả thực sự đột phá rất cao, đáng tiếc đụng phải Vô Song Hầu. Điều này nhất định là khiến hắn tràn ngập bi kịch. Không phải là hắn vẫn luôn tự hào, khoe khoang về ông nội của hắn, bây giờ cũng đã bị Vô Song Hầu giết rồi sao?
Tây Môn Tinh vừa tưởng tượng tới kết cục của Đại Ngô Quốc liền vô cùng vui vẻ. Hắn trước đây đã bị Võ đồng của Đại Ngô Quốc đả thương, vẫn luôn canh cánh trong lòng:
- Lại nói, tên Tề Ngâm Phong kia cũng là một tai họa!
Vạn Kim Bằng trầm ngâm nói.
- Tai họa gì? Ông nội của hắn cũng còn đánh chẳng lại Vô Song Hầu, chẳng lẽ hắn có thể đánh nổi sao? Hắn tiến vào hàng ngũ Đệ tử Cao cấp kia thì đã làm sao? Vô Song Hầu hôm nay đã là Đệ tử Trung tâm, chênh lệch chẳng những không bị thu hẹp mà ngược lại càng được kéo rộng ra.
Hạ Tử Trọng căm giận nói.
- Đồng Ngôn, ngươi giao hảo với Tần Vô Song, đợi sau khi kết thúc trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm thì đến mời hắn cùng chúng ra tụ hội. Chúng ta đều là đệ tử tới từ Bách Việt Quốc, nói như thế nào thì đây cũng là năm đầu tiên chúng ta xa rời quê hương, không thể để không khí ảm đạm được, phải không?
Ánh mắt của mọi người đều dồn về trên người Đồng Ngôn, Đồng Ngôn gật gật đầu:
- Trước đây ta cũng đã đề cập qua chuyện này với hắn, hắn hình như cũng không có phản đối. Bây giờ vẫn là không nên đi tìm hắn, trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm sắp bắt đầu rồi, không nên để hắn phân tâm suy nghĩ nhiều.
- Đúng!
Tây Môn Tinh gật đầu tán thưởng.
- Thành tích của Vô Song Hầu càng cao thì thể diện của Bách Việt Quốc chúng ta càng lớn. Hy vọng lần này hắn có thể tiến tới vị trí ba mươi hạng đầu, vậy đã là tốt lắm rồi.
- Ta thấy không chỉ có vậy!
Vạn Kim Bằng nói:
- Đồng Ngôn, ngươi nói hắn có thể xếp vị trí bao nhiêu?
Đồng Ngôn nghiêm mặt nói:
- Theo như sự phỏng đoán của Ly Hỏa Pháp Vương sư phụ ta thì Tần Vô Song thật sự có thể tiến với vị trí mười hạng đầu!
Tất cả mọi người đều cả kinh, mọi người đều nhớ rõ ràng, cho dù là Đại sư huynh Vi Dực lúc trước, mười sáu năm trước đạt được điểm tuyệt đối sáu vòng trong trận khảo hạch Đệ tử Cao cấp, thì khi tiến vào trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm thì cũng tiếc nuối xếp sát vị trí mười hạng đầu. Khó khăn lắm hắn mới có thể chiếm được vị trí thứ mười một.
Nếu Tần Vô Song thực sự có thể chen vào mười hạng đầu, thậm chí át cả phong thái năm đó của Vi Dực, phần vinh dự này, quả thật là quá mức siêu việt.
- Mười hạng đầu? Nếu Tần Vô Song thực có thể tiến vào mười hạng đầu thì Bách Việt Quốc chúng ta thực sự phát đạt rồi.
Hạ Tử Trọng than thở.
- Bất kể là như thế nào thì Vô Song Hầu chính là thần thoại của Bách Việt Quốc chúng ta. Haizzz, nhớ rõ ngày đó hắn mới nổi danh, đạt được Quán quân Thí luyện Võ đồng, ta còn có chút không phục. Hiện tại xem ra, chúng ta như thế này, nào có tư cách đi nghi ngờ thành tích của hắn? Quả thực ngay cả tư cách để đố kỵ hắn cũng đều không có a!
o0o
Không giống như những gã Võ đồng của Bách Việt Quốc đang như mở cờ trong bụng, thì những gã Võ đồng của Đại Ngô Quốc lại chỉ có thể cố gắng cười vui vẻ, chúc mừng sự thăng cấp của Tề Ngâm Phong.
Nhưng mà, dù là Tề Ngâm Phong, cũng là không thể vui vẻ được. Tề Thắng Nam đã chết, đối với hắn là một sự đả kích quá lớn. Ở trước mặt Tần Vô Song, hắn thậm chí có một loại cảm giác bất lực.
Một cái chướng ngại to lớn như vậy, mặc dù hắn có tâm đi báo thù nhưng e rằng cả kiếp này của hắn cũng không có cách gì vượt qua thành tựu của Tần Vô Song.
- Tề Lão Đại, người chết thì cũng không thể sống lại, ngươi phải cố nén bi thương. Bất luận là thế nào thì tương lai của Đại Ngô Quốc còn cần phải dựa vào mấy kẻ hậu bối chúng ta gánh vác. Nếu như ngay cả chúng ta cũng mất đi ý chí chiến đấu thì Đại Ngô Quốc cũng thật sự chẳng còn hy vọng gì.
Một gã Võ đồng tiến tới khuyên nhủ.
Tề Ngâm Phong gật gật đầu:
- Yên tâm đi, ta sẽ không từ bỏ đâu. Bất kể là con đường phía trước có bao nhiêu gian nan thử thách thì ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Các ngươi cũng vậy, vĩnh viễn không được nói từ bỏ cuộc. Mặc dù cho đệ tử của Bách Việt Quốc có khiêu khích, ức hiếp, khi dễ thì chúng ta cũng vẫn phải nhịn nhục, không được để sự rắc rối tái diễn. Ta không tin Đại Ngô Quốc chúng ta chẳng lẽ lại không có ngày mở mặt nữa?
← Ch. 0217 | Ch. 0219 → |