← Ch.0232 | Ch.0234 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Vi Dực thường ngày tao nhã lịch sự, thực lực hoàn toàn thu liễm vào trong, giống như một Đại sư huynh ôn nhu hào nhã. Lúc này hắn cũng đã hoàn toàn không che giấu gì cả, đem tất cả khí thế phóng thích ra. Vừa ra tay đã đem tất cả khí thế thôi phát, phảng phất đào một cái hố to trước mặt Tần Vô Song để hắn ngã nhào vào giữa.
- Chậc chậc, quá mạnh mẽ! Vi Dực sư huynh không hổ là cường giả Trung Linh Võ Cảnh, đơn giản vận khí tràng, trong thế hệ trẻ tuổi này, có kẻ nào có thể địch nổi?
- Đúng vậy, không ngờ rằng Vi Dực sư huynh chúng ta trước giờ khiêm nhường, một khi lộ răng nanh lại có thể phi thường phong quang như vậy?
Khí lãng ngợp trời mà đến, cả Diễn võ trường nhất thời giống như bị thổi hướng về phía đầu sóng ngọn gió. Mà Vi Dực lúc này giống như một con giao long của đại hải không ngừng vùng vẫy trên mặt sóng. Tàn phá bừa bãi không chút giữ lại.
Hàng vạn đệ tử đang xem dưới đài cũng cảm thấy từng trận uy áp đánh xuống. Mà vận mệnh của kẻ đang đối diện trực tiếp là Tần Vô Song, tự nhiên là khiến người ta thêm quan tâm hơn.
Tần Vô Song lại vô cùng kỳ lạ, không hề động đậy, bất kể khí tràng của Vi Dực bắn ra như thế nào, hắn thủy chung vẫn đứng một chỗ, dường như một cây Định Hải Thần Châm, đồ sộ đứng vững.
Khí tràng áp bức của Vi Dực cũng không có khiến cho Tần Vô Song lui xuống một tấc nào. Bởi vì ở khoảng cách xa như vậy, linh lực kia của Vi Dực dù cho có bắn ra mạnh mẽ, dù rằng lợi hại nhưng cũng lại không đủ chỉ dựa vào khí thế phóng thích đã có thể áp được suy sụp Tần Vô Song. Tần Vô Song sớm đã biết trận chiến này, hắn bị vây vào một tình thế xấu là điều không cần nghi vấn.
Hắn cũng không thể đi đối mặt tranh chấp trực diện ngay với Vi Dực, hắn cần trong khoảng thời gian này, đem năng lượng lớn nhất của mình phóng ra, lấy trạng thái tốt nhất của mình để điều chỉnh khí thế của Vi Dực, làm giảm khí thế của hắn, như vậy mới có thể cùng với Vi Dực tranh đấu một trận.
Không thể không thừa nhận, Vi Dực trên cảnh giới Tiên Thiên không hổ danh là Trung Linh Võ Cảnh. Tuy rằng trên người hắn, không thể cảm nhận được khí chất hủy diệt của Cực Âm Lão Quái, nhưng luận về độ tinh khiết, so với Cực Âm Lão Quái cũng không chênh lệch bao nhiêu, cơ hồ có thể nói là đuổi kịp Cực Âm Lão Quái.
Tần Vô Song lúc này, trong mắt của những kẻ đang theo dõi chiến cuộc, thật giống như con thuyền cô đơn trong đại dương mênh mông, cần bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu nguy hiểm, cần bao nhiêu khó khăn có bấy nhiêu khó khăn.
Vi Dực có chút dự định nhưng hắn lại không vội mà ra chiêu. Chủ ý của hắn đó là muốn dùng khí thế cảnh giới Tiên Thiên để áp chế Tần Vô Song, bất chiến tự nhiên thành.
Sư phụ không phải đã nói, cảnh giới của Tần Vô Song này ở một cao độ rất cao sao? Vi Dực lại ngược lại muốn hướng về phía sư phụ mà chứng minh, cảnh giới của Tần Vô Song ở trước mặt cảnh giới Tiên Thiên căn bản không đáng nhắc tới!
Chỉ là Vi Dực nghĩ như vậy, đó là đối với sự khuyên dạy của Trác Bất Đàn không có sự lĩnh ngộ đầy đủ. Cảnh giới mà Trác Bất Đàn nói tới không phải là mang theo nghĩa hẹp, đơn thuần đối với cảnh giới Tiên Thiên. Mà là cảnh giới trên mặt tầm nhìn vĩ mô.
Vi Dực đơn thuần đem cái cảnh giới đó lý giải thành cảnh giới Tiên Thiên, bởi vậy làm như thế, hiển nhiên là một cách hiểu sai lầm so với lời dạy bảo của Trác Bất Đàn. Hiểu sai lầm sau đó là tiến vào một cảnh giới sai lầm.
Trác Bất Đàn đang xem cuộc chiến trên đài, nhìn thấy Vi Dực thể hiện như vậy, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn biết, đại đồ đệ này xét cho cùng vẫn là không đem buổi nói chuyện với ông ta đặt ở trong lòng.
Tần Vô Song tự nhiên không biết, nội tâm Vi Dực đang có nhiều ý niệm phức tạp trong đầu đến vậy. Hắn đơn thuần cho rằng, Vi Dực làm như vậy, là muốn để hắn khuất phục trước khí thế, để hắn trước khi còn chưa chiến đấu đã khiếp sợ, liền cúi đầu nhận thua.
Chỉ là, Tần Vô Song đã từng đối diện với cục diện này biết bao nhiêu lần, trải qua các cuộc chiến tẩy lễ trước kia ở các Công quốc, đối với loại cục diện này, có thể nói là tâm ứng với thủ.
Lúc trước ở trong trận pháp ngưng tụ linh lực kia, linh khí không ngừng trào ra, uy áp vô cùng mạnh mẽ, cũng không hề thấp hơi uy áp mạnh mẽ của Vi Dực lúc này. Nhưng mà Tần Vô Song vẫn không chút sợ hãi, vẫn như cũ giống như cây xanh hồi xuân. Lúc này, Vi Dực muốn dùng linh khí mà áp chế hắn, hoàn toàn là không có khả năng thực hiện.
Tần Vô Song đột nhiên cặp mày thoáng động, yết hầu chợt rung mạnh lên, một tia linh lực từ ngực dâng lên trào ra:
- Uông!
Một tiếng rống này, cũng đem một đạo linh lực hoàn toàn ngưng tụ thành một đạo sóng âm như sóng đao kiếm kích hướng thẳng ra bên ngoài, rõ ràng chính là đang dùng Sư Tử Hống.
Tiếng rống này, dường như là tiếng sấm giữa trời xuân nổ vang, nhất thời nổ tung trong ngày đông giá rét tĩnh lặng, nổ tung khiến cho trời cao vô tận có vẻ lo lắng.
Thế công kích mà Vi Dực đã khổ tâm bố trí bị một tiếng Sư Tử Hống đó nhất thời vỡ vụn, rầm một tiếng, hoàn toàn nổ tung.
Một tiếng rống này tới vô cùng đột nhiên, phảng phất như đột nhiên hét lên ở hai bên tai hắn, trực tiếp kinh sợ sâu xuống lục phủ ngũ tạng, ngay cả khí tràng của Vi Dực mạnh đến như vậy nhưng cũng là bị tiếng rống của Tần Vô Song làm cho trong trái tim có chút đập mạnh vội vàng nhanh hơn.
Sắc mặt Vi Dực biến đổi, lúc này mới biết Tần Vô Song này quả thật là không vừa. Hắn vừa nãy khổ tâm bố trí khí tràng, có thể nói trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện, đem bất kỳ kẻ nào ra cũng sợ không kẻ nào có thể chống đỡ, phải cúi đầu xưng thần.
Nhưng Tần Vô Song này, hoàn toàn lại không chịu thua, thình lình một tiếng rống, lại có thể phá vỡ khí thế uy áp của hắn. Hắn cười lạnh một tiếng:
- Khá lắm, Tần sư đệ, xem ra là ta đã xem nhẹ ngươi!
Lời nói vừa dứt, đột nhiên hai tay một trận, chưởng phải hướng về phía trước, chưởng lực phun ra nuốt vào, chưởng lực từ trong lòng bàn tay lại phun ra, chỉ có một quyền như vậy, tựa như thiên la địa võng gào thét hướng tới Tần Vô Song mà chụp xuống.
Trong nhất thời, đất đá bay mù mịt, trời đất u ám.
Uy lực của một chưởng, thế nhưng lại cường đại đến mức độ này. Mặc dù là Tần Vô Song cùng vô số Tiên Thiên cường giả giao chiến, nhưng nhìn thấy Vi Dực tùy tiện đánh ra một chưởng, lại sinh ra loại khí thế này, cũng phải hít một ngụm lãnh khí, không dám chậm trễ, nhanh chóng phát động Lăng Vân Tiên Bộ, hoàn toàn không dám ngạnh kháng một chưởng tuyệt thế này.
Có thể nói, chưởng lực của Vi Dực, cơ hồ đã bao trùm lên tất cả các góc của võ đài, nhưng dù như thế, hai chân của Tần Vô Song dường như mọc ra một cặp mắt, cuối cùng vẫn có thể tìm được chỗ tốt nhất để đặt chân, khó khăn lắm mới có thể tìm được chỗ không có bị chưởng lực của Vi Dực bao phủ.
Thật giống như một cái bình đã được chất đầy các tảng đá lớn, thế nhưng cuối cùng giữa các kẽ hở của các tảng đá, vẫn còn lại các khe hở nhỏ. Mà khe hở này lại vỏn vẹn chính là các khu vực để cho Tần Vô Song hoạt động.
Tần Vô Song cảm thấy vô cùng hưng phấn, hắn rốt cục cũng đã gặp được đối thủ mà khiến cho hắn không thể nào không dùng toàn bộ mười hai phần tinh thần để mà đối phó. Đối thủ này thậm chí có được thực lực vô cùng cường đại, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp được tính mạng của hắn. Càng là như thế, Tần Vô Song lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Thân ảnh của Vi Dực tựa như thần long, thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển tốc độ cực nhanh, cũng khiến cho những kẻ quan chiến ở dưới khán đài líu lưỡi không thôi.
Quả nhiên kẻ này không gì có thể không làm được, thân pháp của Vi Dực sư huynh thế nhưng lại rất xảo diệu, vô cùng mạnh mẽ, tới lui như gió, như hồ điệp xuyên hoa không ngớt qua lại trên diễn đài.
Cả võ đài như trở thành nơi một mình hắn biểu diễn, mà thực lực khí tràng do chưởng lực của hắn tạo thành cũng trở thành bối cảnh duy nhất của võ dài.
Mà Tần Vô Song, dường như chỉ là ngẫu nhiên vụt qua một đạo quang mang trong cái bối cảnh này, giống như một đạo ánh sáng chợt lóe lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Lúc này, tất cả những kẻ đang đứng xem dưới khán đài, cũng đã ngừng hít thở. Mà tình cảm trong nội tâm bọn họ lại thông qua vẻ mặt của mình, tất cả đều được biểu hiện ra ngoài: vui mừng, lo lắng, sợ hão, kích động, chờ mong...
Đủ loại cảm xúc, mỗi người một vẻ, cũng đều biểu hiện hết không sai trên mặt. Chỉ cần người có nhãn lực tốt một chút, cũng có thể nhìn ra được, Vi Dực không biết thực sự đã làm theo những gì hắn đã nói trước đây chưa, hoàn toàn thi triển công phu thực sự của mình, cũng không ai có thể biết được, nhưng ít nhất Vi Dực lúc này đã vô cùng nghiêm túc khi tiến hành trận chiến lần này.
Trường hợp toàn lực ứng phó như thế này, bất kỳ trong cuộc giao phong nào trước đây cũng là điều chưa từng có. Chỉ nhìn một cách đơn thuần sự biểu hiện ác liệt của Vi Dực kia cũng có thể biết, Vi Dực sư huynh cũng muốn nhanh chóng đem việc này giải quyết cho nhanh, đem Tần Vô Song thu thập dưới tay mình.
Rất nhiều đệ tử bi quan, nhìn thấy Tần Vô Song ở trong khe hở không ngừng lủi trốn, ai cũng vì Tần Vô Song mà cảm thấy bi ai. Bọn họ cảm thấy, Tần Vô Song như vậy, cũng sợ chẳng kiên trì được bao lâu. Tiên Thiên đối chiến bình thường, khí thế đã hoàn toàn bị áp đảo, cục thế hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay, tiết tấu cũng do đối phương định đoạt. Chiến đấu như vậy, nếu không thất bại thì cũng là điều mà mọi người chưa từng nghe nói tới.
Nhưng mà biểu hiện của Tần Vô Song, lại thủy chung giống như đánh mãi không chết, khiến những kẻ đoán rằng hắn sẽ thua trong lòng nóng như lửa đốt, không nhìn thấy được cảnh tượng mà bọn chúng đã dự liệu sẽ xuất hiện.
Khí thế của Vi Dực không thể cho là không mạnh, công kích không thể cho là không lớn. Bất luận là thân pháp di chuyển hay là chưởng lực công kích cũng đều đã tiếp cận đến toàn bộ thủ đoạn vốn có. Dù cho còn có chút thủ đoạn sau cùng chưa xuất, nhưng mà thế này nếu như còn vẫn không thể nào bắt được Tần Vô Song, ngay cả bản thân Vi Dực cũng cảm thấy có chút khó tin.
Hắn trước đây xem qua một chút Tần Vô Song quyết đấu, biết Tần Vô Song là cao thủ nắm bắt tiết tấu, nhưng đối với Vi Dực hắn mà nói, căn bản không quan trọng.
Trên sự chênh lệch về cảnh giới linh lực, khiến cho Vi Dực căn bản không lo lắng tiết tấu trận đấu sẽ bị Tần Vô Song nắm ở trong tay. Ở trước mặt sự chênh lệch lực lượng tuyệt đối, Tần Vô Song cho dù khống chế tiết tấu có mạnh đến đâu cũng căn bản không thể phát huy ra được!
Sự thật cũng quả thật như Vi Dực dự đoán, tiết tấu hắn mãi vẫn luôn khống chế ổn định, Tần Vô Song thậm chí một ý niệm nắm bắt tiết tấu trong đầu cũng là không có. Từ đầu đến cuối, Tần Vô Song luôn luôn ở thế phòng ngự, trốn tránh.
Kiếm ở trên lưng hắn dường như không hề có bất kỳ dự định gì sẽ rút ra, mà sợi roi quấn trên thắt lưng của Tần Vô Song cũng hiển nhiên không có bất kỳ ý định sẽ thi triển.
Nói cách khác, Tần Vô Song hoàn toàn buông bỏ tiết tấu cho đối phương khống chế. Phảng phất như là, không bị Vi Dực đánh trúng, không lập tức bị thua xuống dưới khán đài, mới chính là mục đích theo đuổi lớn nhất của hắn.
Tần Vô Song, tuyệt đối cũng không chỉ có mục tiêu như vậy. Ai cũng không biết, lúc này hắn bên ngoài nhìn chật vật vô cùng, nhưng tình hình chân thực lại là hắn đang hưởng thụ.
Hắn phát hiện, Vi Dực nắm trong tay tiết tấu, khí tràng của toàn bộ võ trường đều là linh lực Tiên Thiên của Vi Dực. Linh lực này tinh thuần vô cùng mà đậm đặc, thật lâu cũng không có khuếch tán ra bên ngoài.
Điều này đối với Tần Vô Song, am hiểu nhất chính là sử dụng Bắc Minh Đại Pháp để hấp thu linh lực mà nói, quả thực là một bữa đại tiệc lớn. Mỗi lỗ chân lông toàn thân hắn cũng toàn bộ tham lam mở ra, hấp thu mấy cái linh lực này. Mà hai ngón tay cái, tại huyệt Thiếu Thương, thì lại là không ngừng hấp thu, vận hành theo quỹ đạo của Bắc Minh Đại Pháp, không ngừng đem mấy cái linh lực hút vào giữa khí hải.
Tuy rằng, linh lực này bất chợt phóng ra, thông qua sự tiếp xúc với hư không, độ tinh khiết cũng không thể tinh thuần như trực tiếp lấy từ trong khí hải, nhưng khi hấp thu vào rồi, thì chỉ có lợi không có hại.
Không sợ nó không tinh khiết, bởi vì trong quá trình dung hợp, tự nhiên có thể tinh lọc lại những bộ phận không tinh khiết, đem linh lực tinh hoa nhất dung hợp vào trong khí hải đan điền.
Nếu như Vi Dực biết được cái cục diện mà mình đã khó nhọc xây dựng lên, ở sau lưng lại biến thành một chuyện như thế, chỉ sợ sẽ tức giận hộc máu tại đương trường.
← Ch. 0232 | Ch. 0234 → |