← Ch.0417 | Ch.0419 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
- Cô Đơn, theo kế hoạch hành sự!
Đòn vừa rồi của Tần Vô Song vô cùng đột nhiên, không có để lộ bản thân.
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc, thân hình vút lên cao, kêu lên:
- Lão Đại, tiếp theo, ngươi không được cướp của ta.
Tần Vô Song khẽ cười, làm một động tác, tỏ vẻ đồng ý.
Tử Điện Phần Diệm Thú vui mừng hớn hở, thân hình khổng lồ đột nhiên rơi xuống mặt đất, nằm rạp dưới đất, chân sau đạp, tốc độ cực nhanh, giống như hóa thành một luồng thiểm diệm. Xông tới Lục Lĩnh chủ đang triền đấu với Hộ pháp Hắc Diệp. Miệng há ra, một chuỗi chân hỏa liền từ trong miệng của nó bắn ra.
Vù!
Một đám chuỗi ngọn lửa, nhất thời nhuộm đỏ cả bầu trời. Sức mạnh của chân hỏa này vô cùng bá đạo, còn chưa đốt đến trước mặt đã giống như nước sôi, khiến hư không tựa hồ cũng cuồn cuộn sôi trào. Lục Lĩnh chủ đó chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng hơi nóng ập tới, không dám nghĩ ngợi liền bỏ chạy sang bên hông.
Tử Điện Phần Diệm Thú nhe răng cười, khẩu khí lại thở ra, hỏa thế càng thêm mãnh liệt, nhất thời giống như một bức tường lửa, nhắm vào đúng sau lưng Lục Lĩnh chủ mà đuổi tới.
Lục Lĩnh chủ mặc dù hoảng loạn, nhưng may mà hắn cũng là cường giả Linh Võ Đại viên mãn. Một luồng lam quang trong tay thôi động, quang mang đó lập tức bắn ra, bao trùm lên toàn bộ cơ thể của hắn, giống như một viên thủy tinh cầu, che chở toàn bộ cơ thể hắn. Đó là một luồng lực lượng bảo hộ, để ngọn lửa lẻn đến trước mặt. cho dù gắt gao cũng không cách nào đốt phá được vầng sáng màu lam. Lục Lĩnh chủ múa may tề mi côn, đột nhiên xoay người, cánh tay vươn dài, tề mi côn giống như dài ra, kéo thẳng đến mũi của Tử Điện Phần Diệm Thú đập xuống.
Tử Điện Phần Diệm Thú giận dữ. Miệng hợp lại, cũng không thổi lửa, mà là hai móng kẹp lại, đem tề mi côn nắm trên tay. Hai móng chà xát, chuẩn bị đem tề mi côn chà xát đến rách bươm.
Không ngờ rằng, dưới sự chà xát này, tề mi côn đó vẫn vững chắc vô cùng, thực sự một chút hình dáng cũng không thay đổi. Tử Điện Phần Diệm Thú càng thêm giận dữ, thân hình cuộn vút lên cao tạo thành một vòng, hóa thành một luồng quang mang hồng sắc, đột nhiên hướng về quầng sáng lam sắc đó đánh tới.
Va chạm này, tựa hồ bắt chước làm theo công kích vừa rồi, nhưng uy lực lại biến đổi hơn trước.
Nhưng mà, đối với Lục Lĩnh chủ mà nói, ứng đối lại, trái lại còn ung dung hơn Ngũ Lĩnh chủ lúc trước. So sánh với trước đó, sau khi hắn tránh né được đòn tập kích bất ngờ đầu tiên, có đầy đủ thời gian phản ứng. So với tình cảnh bất ngờ không kịp phòng thủ của Ngũ Lĩnh chủ là hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là, quầng sáng lam sắc này của hắn, vẫn là một luồng Thủy Văn Phù chỉ có thể sản sinh hiệu quả phòng ngự đối với công kích thuộc tính hỏa, đối với loại công kích đập vào, hoàn toàn dựa vào sức mạnh, lại căn bản không có nhiều tác dụng phòng ngự.
Đang muốn quay người, đột nhiên sau lưng một trận gió cường đại kéo tới. Chính là Hộ pháp Hắc Diệp từ sau lưng đang vung vẩy lang nha bổng đập tới.
Đòn đập này, vừa cương mãnh lại tốc độ.
Nổ vang một tiếng, phòng ngự của Thủy Văn Phù đó bị công kích sức mạnh thuần túy này của một gậy đánh xuống, nhất thời hóa thành từng vòng sóng gợn vỡ vụn, không ngừng tản ra, trong giây lát, đã sụp đổ tan tành.
Vào giờ phút này, va chạm của Tử Điện Phần Diệm Thú cũng từ trước mặt đánh tới. Lục Lĩnh chủ bị trận gió của lang nha bổng chấn động, thân hình không khỏi tự chủ lộ ra trước mặt.
Sự lộ ra này vừa vặn nhằm về phương hướng trùng kích của Tử Điện Phần Diệm Thú. Khi Tử Điện Phần Diệm Thú bay lượn cực nhanh, vẫn duy trì được tính cân bằng vô cùng tốt. Hai móng đột nhiên phối hợp, tóm lấy bả vai của Lục Lĩnh chủ, quát lớn một tiếng:
- Mở!
Chỉ nghe thấy một tiếng xé rách giống như xé lụa, Lục Lĩnh chủ còn chưa kịp phản ứng, toàn thân đã giống như một khối vải vóc, bị xé rách làm hai mảnh.
Lực xé rách này, ngưng kết lực lượng toàn thân, là thủ đoạn tinh hoa tất thắng của Tử Điện Phần Diệm Thú. Cho dù là Linh Võ Đại viên mãn, một khi rơi vào nanh vuốt của nó, cũng chỉ có kết cục bị xé rách!
Nhìn thấy tình cảnh vô cùng thê thảm này, ngay cả Hộ pháp Hắc Diệp bên Hầu Tộc cũng không kìm được rùng mình toàn thân, một màn này cũng không tránh khỏi quá đẫm máu một chút.
Tử Điện Phần Diệm Thú nhếch miệng cười:
- Hắc hầu tử, đừng sợ, chúng ta là người một nhà, ta không xé ngươi đâu.
Hộ pháp Hắc Diệp biết tên này và Bao Bao có quan hệ thân thiết, cũng không để bụng. Tử Điện Phần Diệm Thú nháy mắt thiện ý, thân hình lay động, liền hướng về bên đồng bạn Hộ pháp Hồng Diện xông tới.
Tần Vô Song hô:
- Cô Đơn, ngươi cấp tốc tới phía trước, gấp rút tiếp viện cho Bao Bao!
Tử Điện Phần Diệm Thú nói:
- Tuân lệnh!
Tần Vô Song tay cầm Thần Tú Cung vẻ mặt đề phòng, quan sát thế cục xung quanh. Trận tập kích bất ngờ này, có thể nói là vô cùng thành công. Trong giây lát, đã tiêu diệt được tam gã Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc.
Trong sân bây giờ chỉ còn lại Diệp Vấn Thông và một mình Bát Lĩnh chủ. Diệp Vấn Thông bị Ngân Hầu Vương tự mình tiếp đãi, mặc dù vẫn có thể chống đỡ, nhưng cũng không có chút điểm thượng phong nào. Mà bị thế tấn công cường đại của Ngân Hầu Vương ép đến mức chỉ có thể phòng ngự, không cách nào phân ra bất cứ thời gian rãnh rỗi nào đi tiến công.
Còn Bát Lĩnh chủ đó, bị hai vị Hộ pháp của Hầu Tộc vây công, cũng hoàn toàn bị ép đến mức không có chút ưu thế nào, chỉ là dần dần quẫn bách tháo chạy.
Tần Vô Song giương Thần Tú Cung từ xa tập trung vào Diệp Vấn Thông, tuyệt đối không rời xa chiến cuộc ngoài hai mươi trượng. Ở khoảng cách này, với trình độ ăn ý và trình độ thành thạo của Tần Vô Song đối với Thần Tú Cung lúc này, lại cộng thêm tu vi của bản thân hắn, trong vòng ba mũi tên, bắn chết Diệp Vấn Thông có thể nói là không có chút vấn đề nào.
Phải biết rằng, uy lực của Thần Tú Cung này, trải qua nhiều lần thực chiến chứng minh, nếu tu vi của Tần Vô Song tiến nhập vào Linh Võ Đại viên mãn, cùng với sự ăn ý với Thần Tú Cung tăng thêm, sự dung hợp tăng thêm, khi thực chiến, uy lực đương nhiên là càng như nước đẩy thuyền lên.
Lúc trước, hắn cùng với Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú, giao chiến với Tả Thiên Tứ của Hư Võ Cảnh, đều có thể dựa vào Thần Tú Cung mà bắn chết đối phương. Tần Vô Song lúc đó mới chỉ là Cao Linh Võ Cảnh.
Bây giờ, so sánh với khi Tần Vô Song bắn chết Tả Thiên Tứ, thực lực cố nhiên là tăng cường trên diện rộng. Các phương diện cũng càng thêm thành thục, đối phó với thực lực còn không bằng Tả Thiên Tứ là Diệp Vấn Thông, sao có thể thất thủ được?
Chỉ là, trước mắt Ngân Hầu Vương và Diệp Vấn Thông đang càng đấu càng sôi nổi, tốc độ cực nhanh, hai luồng quang mang cuốn vào nhau, thế tiến quá nhanh, nếu bây giờ bắn ra chỉ sợ ngộ thương Ngân Hầu Vương.
Muốn bắn, nhất định phải đợi chiến cuộc tách ra. Có đủ không gian bắn mới thực hiện. Nếu không, tùy tiện bắn ra, Thần Tú Cung uy lực như vậy, khả năng có thể ngộ thương vẫn là vô cùng lớn.
Đúng lúc đang chiến đấu rất vui thích, hai vị Hộ pháp của Hầu Tộc trái phải giáp công, bức cho Bát Lĩnh chủ đang chiến đấu cũng phải liên tục kêu gọi:
- Đại Lĩnh chủ, mau rút lui! Mau đi!
Bát Lĩnh chủ hiển nhiên ý thức được, đại cuộc đã định. Hồng Phong Nhân Tộc chủ định thất bại thảm hại, nhiệm vụ cấp bách lúc này, là bảo toàn thực lực của Đại Lĩnh chủ, ngày nào đó còn có thể dẫn dắt Hồng Phong Nhân Tộc đợi thời cơ quay trở lại.
Diệp Vấn Thông đang toàn tâm tác chiến với Ngân Hầu Vương, căn bản không có rỗi rãi chú ý bên ngoài. Nghe Bát Lĩnh chủ rống lên như vậy, tâm thần hơi chấn động, kiếm pháp nhất thời rối loạn một chút, Ngân Hầu Vương đại bổng thúc giục, tạo nên ba luồng khí thế kinh thiên, trực tiếp hướng về phía ngực của Diệp Vấn Thông mà giáng xuống.
Diệp Vấn Thông vung trường kiếm tử sắc đỡ ở trước ngực, thân hình thuận thế cấp tốc lui về sau, phát ra một số kiếm khí về phía Ngân Hầu Vương, liếc nhìn ra chiến trường bên ngoài, đã thấy trên mặt đất đầy những thi thể của các Lĩnh chủ khác. Ngoài Thất Lĩnh chủ bị ám toán đầu tiên ra, Lão Ngũ, Lão Lục đều bị mất mạng ngay tại chỗ.
Trên mặt Diệp Vấn Thông lần đầu tiên hiện lên vẻ hoảng sợ. Dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn về phía trước, một loại cảm giác nguy hiểm nhất thời nổi lên trong lòng, nhưng hắn không nhìn thấy vị trí của Tần Vô Song, trực giác của cường giả càng khiến hắn cảm thấy cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Quát lớn một tiếng, toàn thân cuộn lại, liền tháo chạy.
Nhưng mà, Thần Tú Cung của Tần Vô Song sớm đã tập trung vào tất cả chiến cuộc ở hiện trường. Diệp Vấn Thông một khi đã thoát thân ra, tạo ra khoảng cách với Ngân Hầu Vương, Thần Tú Cung tựa hồ đồng thời toàn lực thôi động.
Một mũi tên, hai mũi tên...
Dưới sự tiến hành đồng bộ của Tần Vô Song, liên tiếp bắn ra hai mũi tên, lực đạo cũng thành thạo tự nhiên, hướng về phía Diệp Vấn Thông bắn tới.
Diệp Vấn Thông theo bản năng liền muốn vung kiếm đón đỡ, giữa lúc đó đột nhiên nhớ ra một cái tên – Tần Vô Song!
Vừa nghĩ đến Tần Vô Song, lập tức nhớ ra bộ cung tên thần kỳ gắn chặt với cái tên Tần Vô Song. Ý niệm trong đầu vừa nghĩ đến đây, Diệp Vấn Thông đã hồn phi phách tán kêu lên một tiếng, thân hình liền nhảy sang bên cạnh.
Chỉ là, thế tiến tới của mũi tên quá nhanh, cho dù hắn phản ứng cũng cấp tốc, nhưng không thể nào nhanh bằng tốc độ của mũi tên đó.
Ầm!
Quang mang lục sắc xuyên qua ngực, trực tiếp trúng người Diệp Vấn Thông.
Theo sát sau, mũi tên thứ hai lại nhanh chóng lao tới, cùng với khí thế của mũi tên thứ nhất, cấp tốc xông tới phía trước.
Vù! Quang mang lục sắc lại xuyên qua ngực!
Diệp Vấn Thông tựa hồ ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, đã bị lực trùng kích của mũi tên này đánh ngã xuống đất. Máu chảy như rót, cuồn cuộn bắn ra.
Ngân Hầu Vương thấy thế cực kỳ vui mừng:
- Tần công tử, thủ pháp bắn tên tiến bộ không ít!
Ánh mắt liếc nhìn hai vị Hộ pháp vẫn còn đang công kích Bát Lĩnh chủ, trong nhãn thần của Ngân Hầu Vương lóe lên một tia nghiêm túc, đại bổng vung lên, vút lên trời cao bay tới, giống như được trao cho sinh mệnh vậy, đại bổng vút lên cao bay tới, hướng về phía cái ót sau đầu của Bát Lĩnh chủ mà đánh xuống.
Một gậy này bay bổng mà tới, căn bản khiến người ta ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Một gậy giáng xuống, thân hình của Bát Lĩnh chủ mềm nhũn, hóa thành một đống thịt nát.
Tần Vô Song tiến đến trước mặt Diệp Vấn Thông, thu hồi lại hai mũi tên xanh biếc. Một tay nhấc thi thể của Diệp Vấn Thông lên, Bắc Minh Đại Pháp thôi động, mở miệng nói:
- Ngân Hầu Vương, các ngươi nhanh chóng tiến đến phía trước trợ giúp cho Bao Bao. Ta sẽ chặn hậu cho các ngươi.
Ngân Hầu Vương cũng không hề chậm trễ:
- Làm phiền Tần công tử rồi!
Nói xong, gào thét một tiếng, kêu gọi hai vị Hộ pháp, nhanh chóng hướng về phía tiền phương mà đi.
Tần Vô Song nhấc thi thể của Diệp Vấn Thông lên tay, nhảy lên một cây cao lớn bên cạnh. Bắc Minh Đại Pháp thôi động, một lát sau, linh lực tràn ra của Diệp Vấn Thông đã được hấp thu toàn bộ vào bên trong đan điền Tần Vô Song.
Liên tiếp hấp thu hai lần, khiến đan điền của Tần Vô Song sung mãn hơn rất nhiều. Tần Vô Song cũng không vội dung hợp những linh lực này, mà là đem rọi Nộ Giao Chi Hồn cuốn lại, đem thi thể của Diệp Vấn Thông treo cao trên nhánh cây.
Đúng vào lúc này, nhóm chủ lực thứ hai của Hồng Phong Nhân Tộc cũng vừa vặn đuổi tới. Hồng Phong Nhân Tộc ngoài tám vị Lĩnh chủ ra, thực sự còn có một số cường giả, nhưng đều là Cao Linh Võ Cảnh. Vào lúc này, càng không đáng để Tần Vô Song để mắt đến.
Những người đó còn chưa vọt tới trước mặt, đã nhìn thấy thi thể của Diệp Vấn Thông lung lay trên nhánh cây, tất cả đều hoàn toàn không cách nào tin nổi vào mắt mình.
Thực sự là Đại Lĩnh chủ Diệp Vấn Thông sao? Trung tâm tinh thần của Hồng Phong Nhân Tộc, trụ cột tuyệt đối! Tại sao công phu tuyệt diệu như vậy, lại chết ở nơi này?
- Đại Lĩnh chủ!
- Không! Điều này là không thể!
Những Trưởng lão của Hồng Phong Nhân Tộc, đều ồn ào tiến đến. Tiến tới trước mặt, bọn họ mới phát hiện ra Tần Vô Song đang đứng lấp nửa người bên trên cây. Tất cả đều dừng cước bộ. Trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và nghi hoặc, nhìn Tần Vô Song đang đứng trên cây.
Hiển nhiên, bọn hắn cũng không tin, Đại Lĩnh chủ lại có thể chết trong tay người thanh niên này?
- Hồng Phong Nhân Tộc, không tuân thủ bổn phận, dã tâm lang sói. Bây giờ tám vị Lĩnh chủ đã bị xử tử, bọn binh tôm tướng tép các ngươi, bây giờ còn không đầu hàng, định chờ đến khi nào?
Tần Vô Song gào to một tiếng, thần uy nghiêm nghị. Khiến những Trưởng lão đó đều toàn thân chấn động không thôi.
← Ch. 0417 | Ch. 0419 → |