← Ch.0532 | Ch.0534 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Chỉ cần có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, La Thông Thiên chắc chắn rằng sẽ bắt được Tần Vô Song trong phạm vi Hiên Viên Khâu.
Thời gian gấp gáp, La Thông Thiên cũng không muốn trì hoãn, thêm một phút thì Tần Vô Song càng chạy xa hơn. Phải có được Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong một khoảng thời gian ngắn nhất, nếu không khả năng Tần Vô Song đến được Thiên Đế Sơn sẽ càng lớn.
Phân công xong, La Thông Thiên cho mọi người giải tán, đột nhiên Ngọc bài Truyền thức truyền đến tin tức dao động, là tin tức của một Trưởng lão thông qua thần thức truyền đến.
- Đại Đạo tôn, có tin khẩn cấp, có người thấy Mộ Dung Nhạn xuất hiện ở Vọng Nguyệt Phủ!
- Vọng Nguyệt Phủ?
Đại Tôn sửng sốt, Vọng Nguyệt Phủ cách Thiên Đế Sơn không xa, hơn nữa có thể nói, đó là con đường cần phải qua để đến Thiên Đế Sơn.
- Cô ta đến Vọng Nguyệt Phủ làm gì?
Nghĩ đến Mộ Dung Nhạn, Đại Đạo tôn La Thông Thiên bụng đầy nộ khí, nếu không phải là Mộ Dung Nhạn thì La Đĩnh cũng sẽ không thấp thỏm không yên, càng không đến nỗi rời khỏi La Thiên Đạo Trường, đích thân tìm Tần Vô Song gây chuyện.
Tự cổ có câu hồn nhan họa thủy, lần này La Thông Thiên đã hiểu sâu sắc câu nói này.
Trưởng lão kia nói:
- Thuộc hạ cũng không biết cô ta muốn làm gì. Hơn nữa hành tung của cô ta rất bí mật, xem ra sợ người khác phát hiện.
Sắc mặt La Thông Thiên trầm xuống, dặn dò:
- Không cần biết cô ta muốn làm gì, phải giám sát chặt chẽ cô ta, có động tĩnh gì lập tức báo cáo cho ta.
o0o
Tần Vô Song bôn ba suốt chặng đường dài cuối cùng cũng đến được Thần Chiếu Phủ, mà lúc này, La Thiên Đạo Trường đã tiến hành truy sát hắn một cách điên cuồng.
Toàn bộ cường giả của La Thiên Đạo Trường cơ hồ đã rãi ra khắp cả Hiên Viên Khâu, các loại giải thưởng treo tại Công hội Liên minh Tán tu càng ngày càng tăng giá, nhưng không ai nghĩ được rằng, Tần Vô Song đã ung dung đến Tổng bộ của La Thiên Đạo Trường tại Thần Chiếu Phủ.
Đoạn đường này, đi qua không biết bao nhiêu là Phủ, đi gần ba tháng, mới vào được Thần Chiếu Phủ, mà bản đồ của Lỗ Tiên Lâu đó chính là một phần địa hình của Thần Chiếu Phủ này.
Mấy tháng gần đây, Tần Vô Song ngoài việc tiến hành luyện công thì là nghiên cứu tấm bản đồ này. Tần Vô Song đứng bên cạnh con sông lớn không ngừng chảy xiết, nói:
- Con sông này chắc là Lưu Vân Hà rồi.
Trên bản đồ, đánh dấu Lưu Vân Hà rất rõ ràng, Lưu Vân Hà này chảy theo hướng đông, đoàn người Tần Vô Song thuận theo dòng chảy của Lưu Vân Hà mà đi, rất nhanh đã đến vị trí thứ hai được đánh dấu trên bản đồ.
Vị trí này được gọi Sư Vương Lĩnh, đây là nơi hoang vu hiểm ác nhất của Thần Chiếu Phủ, là địa giới hoang vắng nhất, dân cư thưa thớt, trong phạm vi ngàn dặm, không có mấy người sống.
- Lão Đại, rốt cục Lỗ Tiên Lâu tiên sinh đó muốn nói với chúng ta điều gì qua bản đồ này?
Bao Bao có chút không hiểu.
Tần Vô Song nói:
- Lỗ Tiên Lâu tiên sinh không giống loại người tùy tiện, ông ấy lén đưa bản đồ này cho ta, chắc chắn là có dụng ý của ông ấy.
- Trước kia nghe ông ấy và tên tiểu tử của La Thiên Đạo Trường đối đáp nhau, Lỗ Tiên Lâu hình như có mối thù không đội trời chung với La Thiên Đạo Trường. Lão Đại, hình như Lỗ Tiên Lâu tiên sinh biết thân phận của huynh?
- Ông ấy đã biết nhưng không vạch trần thôi.
Tần Vô Song nghĩ lại tình hình lúc đó, lời nói của Lỗ Tiên Lâu đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng mọi người đều là người thông minh, cũng không có vạch trần lẫn nhau mà thôi.
- Các ngươi xem, nơi này là Sư Vương Lĩnh, chỉ cách La Thiên Đạo Trường mấy nghìn dặm thôi. Đi xuôi theo Sư Vương Lĩnh là Hắc Phong Cốc được đánh dấu trên bản đồ.
Rất nhiều địa điểm được đánh dấu trên bản đồ này, nhưng Hắc Phong Cốc là nổi bật nhất. Tần Vô Song đoán, chắc Hắc Phong Cốc là nơi mà Lỗ Tiên Lâu muốn hắn tìm.
Từ Sư Vương Lĩnh đến Hắc Phong Cốc chỉ có hai ba nghìn dặm, nhưng đoạn đường này phải đi qua cả Sư Vương Lĩnh nên vô cùng nguy hiểm.
Trên đường, Tần Vô Song không dám lơi là cảnh giác, không kinh động đến các linh thú đang ngủ đông bên trong Sư Vương Lĩnh. Sư Vương Lĩnh, là địa bàn tập trung của vô số linh thú hoang dã.
Thông thường, nếu đệ tử La Thiên Đạo Trường muốn thí luyện thì sẽ đến Sư Vương Lĩnh tu luyện. Do vậy, đối với La Thiên Đạo Trường mà nói, Sư Vương Lĩnh là một địa điểm vô cùng quan trọng.
Trên đường hết sức cẩn thận, cuối cùng không còn nguy hiểm gì, Tần Vô Song mới bay ra khỏi Sư Vương Lĩnh, đến được Hắc Phong Cốc, một nơi luôn bị một màn sương bao phủ.
Hắc Phong Cốc và Sư Vương Lĩnh kế cận nhau, thực chất chính là Sư Vương Lĩnh kéo dài, cũng là một nơi dị thường hung hiểm. Hắc Phong Cốc hàng năm đều bị một màn sương mù bao phủ, tầm nhìn vô cùng ngắn.
Tần Vô Song từ không trung nhìn xuống, chỉ nhìn thấy màn sương dày đặc, căn bản không thể nhìn rõ từng chi tiết của Hắc Phong Cốc.
Chỉ có thể cảm nhận được hình dáng cơ bản của Hắc Phong Cốc. Hắc Phong Cốc quả nhiên là một nơi hung hiểm, hơn nữa vô cùng rộng lớn, không thể nhìn thấy giới hạn.
- Nơi Lỗ Tiên Lâu tiên sinh muốn mình tìm, xem ra thật không bình thường, chúng ta bay thấp xuống một chút xem quang cảnh của Hắc Phong Cốc này như thế nào đi.
Tần Vô Song nói, cánh hạ xuống một chút. Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, chẳng lẽ huynh không nhìn rõ cảnh tượng của Hắc Phong Cốc này sao?
- Đệ có thể nhìn thấy?
Tần Vô Song kinh ngạc.
Hai con mắt của Bao Bao sáng lên, đột nhiên giống như cây đuốc bốc lên, trong đồng tử, bốc lên từng đạo ánh sáng đỏ kỳ quái, ánh sáng đỏ đó có sức xuyên thấu vô cùng mạnh, nhìn rõ mồn một cảnh tượng của Hắc Phong Cốc.
Bao Bao nói:
- Lão Đại, đệ nhìn thấy rất rõ ràng, Cô Đơn, huynh có thể nhìn thấy không?
- Tầm nhìn của ta rất mơ hồ, đâu có nhìn thấy gì đâu, chỉ có tầng tầng khói sương.
Bao Bao có chút ngạc nhiên:
- Lão Đại, ta thật sự có thể nhìn được!
Tần Vô Song thấy trong mắt Bao Bao lóe lên ánh sáng kỳ quái đó cũng không cảm thấy lạ, nói:
- Bao Bao, Phụ Đồng Thuật của đệ tu luyện đến cảnh giới nào rồi?
Bao Bao nghe đến ba chữ Phụ Đồng Thuật bỗng nhiên hiểu ra, vỗ đùi nói:
- Lão Đại, đệ nghĩ ra rồi, lúc đệ tu luyện Phụ Đồng Thuật ở Cuồng Diễm Nhai, mỗi lần đều cảm thấy tầm nhìn ngày càng xa và rõ, hơn nữa trong mắt hình như có hai tia ánh sáng kỳ quái lóe lên, chẳng lẽ là cảnh giới thông thần của Phụ Đồng Thuật?
Những cảnh giới ban đầu của Phụ Đồng Thuật chỉ là thủ đoạn đánh dấu truy tông đơn giản, khi đạt đến cảnh giới cao hơn, Phụ Đồng Thuật sẽ mở ra Thông Thần Chi Nhãn, làm cho kẻ tu luyện Phụ Đồng Thuật đạt đến cảnh giới biến thái.
Mà Bao Bao lại là linh thú nghịch thiên, dựa vào địa thế độc đáo của Cuồng Diễm Nhai, luyện ra được Hỏa Nhãn Thần Đồng, uy lực của thần đồng không phải bình thường.
Không những có thể nhìn được nghìn dặm, mà còn có thể nhìn trong bóng tối, có thể nhìn xuyên dòng nước xuống đáy sông, có thể nhìn xuyên tường sang tường đối diện, mà cái loại khói sương mờ mịt này, cũng có thể dễ dàng nhìn xuyên qua được, nhìn ra tình hình của Hắc Phong Cốc thông qua thần đồng.
Cô Đơn cũng tu luyện Phụ Đồng Thuật, nhưng cảnh giới kém hơn Bao Bao rất nhiều. Điều này có liên quan đến huyết thống, nhưng điều quan trọng là Phụ Đồng Thuật rất phù hợp với điều kiện bản thân của Bao Bao, mới có thể trong thời gian ngắn đạt đến hiệu quả nghịch thiên.
Tần Vô Song rất vui mừng, nói với Bao Bao:
- Bao Bao, tầm nhìn của đệ không hề bị ảnh hưởng phải không?
- Lão Đại, nếu so với tầm nhìn bình thường bên ngoài, chắc chắn có sự chênh lệch nhất định, nhưng ở Hắc Phong Cốc này, đệ thật sự có thể nhìn rõ ràng.
- Tốt, Bao Bao, đệ phụ trách dẫn đường.
Tần Vô Song vui mừng quá đỗi. Đối với Hắc Phong Cốc này, hắn có một cảm giác, cảm giác nơi này không hề bình thường, cất giấu rất nhiều bí mật quan trọng, loại bí mật này có lẽ là sự nhắc nhở của Lỗ Tiên Lâu đối với hắn.
Bao Bao đi trước dò đường, dẫn theo đoàn người Tần Vô Song hạ xuống Hắc Phong Cốc, đột nhiên có một làn gió huyết tinh thổi tới.
Sau đó, một cái lưỡi lớn phun ra một mùi hôi thối khiến người ta phải bịt mũi, cuốn tới ngang hông Tần Vô Song.
Một con linh thú thân dài, hình như là một con linh xà lớn, cũng có thể là con quái vật thần lằn, phun ra nuốt vào cái lưỡi lớn, hoành thiên sát xuất.
Tần Vô Song vẫn luôn cẩn thận đề phòng, lúc này có luồng gió huyết tinh cảnh báo trước, Tần Vô Song sao có khả năng mắc bẫy? Bá Vương Phá Trận Thương thuận tay múa một đường bá đạo chuyển thành hình vòng cung lớn, bảo vệ toàn cơ thể trong vòng an toàn.
Tay kia thuận thế giơ lên, liên tục bắn ra năm sáu đường Cương kiếm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Liên tục không ngừng phốc, phốc vang lên, dường như phát ra những tiếng nổ lớn, mỗi đường kiếm khí của Tần Vô Song đều bắn trúng người con quái vật kia.
Tuy cơ thể con quái vật đó to lớn, nhưng động tác không chậm chút nào, cái đầu liên tục chớp lên vài cái, thế nhưng đã dùng sức mạnh cơ thể hoàn toàn chặn lại các đường Cương kiếm của Tần Vô Song.
Uy thế của Cương kiếm mạnh như vậy, nhưng cũng chỉ làm trầy trụa sơ phần da ngoài của con quái vật, có thể thấy lớp da phòng ngự bên ngoài của con quái vật đáng sợ thế nào.
Con quái vật bị Cương kiếm của Tần Vô Song làm trầy da, bộc phát hung tính, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, cái mồm như chậu máu khổng lồ hé ra, phun ra một luồng giống như khói độc màu đen, phun thẳng tới Tần Vô Song. Ở khoảng cách gần như vậy nên Tần Vô Song tự nhiên có thể nhìn rất rõ ràng.
Tần Vô Song vội vàng nhảy tránh luồng khí đen vừa được phun ra. Con quái vật ngửa cổ lên trời mà hét, thế nhưng lập tức đứng thẳng người lên.
Cả người con quái vật ập đến, khiến cho Tần Vô Song cảm giác áp lực vô cùng. Quả nhiên cơ thể con quái vật này lớn mạnh, cao gần bằng một tòa nhà năm tầng của kiếp trước, nói nó là mãng xà, nhưng nó lại có đủ tay chân, nói nó là thằn lằn, thì lại hung hãn hơn thằn lằn gấp trăm lần.
Con quái vật ngửa cổ lên trời mà rống, há to miệng, lộ ra hai răng nanh sắc như đao, khép miệng lại, răng nanh hai bên bắn ra mười mấy đường sáng như kiếm khí, đan chéo lại, làm thành thành sự công kích như cái kéo hướng tới Tần Vô Song.
Tần Vô Song thầm khen con súc sinh này mạnh mẽ, không chút chậm trễ, dang rộng hai cánh bay lên không trung, không dám tùy tiện lao xuống, hắn ý thức được, con quái vật này không dễ đối phó như với La Triển.
← Ch. 0532 | Ch. 0534 → |