← Ch.0550 | Ch.0552 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Trước cửa quan khẩu thứ tư, nhóm người Tần Vô Song quả nhiên bị ngăn lại. Trạm kiểm soát này mặc dù đệ tử trấn thủ chỉ có năm tên, cộng thêm một Trưởng lão chủ trì đại cục, tổng cộng, mới chỉ có sáu người.
Luận về thực lực tuyệt đối, sáu người này, khẳng định không bằng bọn người Tần Vô Song. Nhưng trạm kiểm soát này, là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, bố trí cơ quan và trận pháp vô cùng lợi hại.
Chỉ cần có kẻ địch bên ngoài xông vào, liền trực tiếp khai thông cơ quan và trận pháp. Uy lực của cơ quan và trận pháp, vượt xa thực lực của bản thân người trấn thủ.
Vì vậy, số người tuy ít, nhưng bọn người Tần Vô Song vẫn không dám xông vào. Trừ phi bọn họ có thể tiêu diệt toàn bộ sáu gã trấn thủ mà không để bọn họ dẫn động trận pháp và cơ quan.
- La Dương huynh, cơn gió nào lại thổi ngươi tới Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này vậy?
Tiếp nhận lệnh bài La Dương quẳng tới, La Thực mỉm cười hỏi.
Mọi người đều là Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, đương nhiên quen biết lẫn nhau, địa vị và tình cảnh chi tiết của hai bên, cũng đều có nhận thức vô cùng rõ ràng.
La Dương biết, La Thực có thể được phái tới nơi này coi giữ Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, điều này chứng minh địa vị của hắn không tầm thường, chí ít ở hàng ngũ Đạo tôn là nhân vật vô cùng được hoan nghênh, cũng vô cùng được tôn trọng. Bằng không, không thể gánh vác trọng trách này.
So sánh lại, La Dương hắn chỉ khi nào nội bộ Đạo Trường thiếu hụt nhân lực, tạm thời điều động nhân lực mới có thể có cơ hội tới biệt viện Trúc Hải trấn thủ, sự khác biệt địa vị này, vẫn vô cùng lớn.
- Thực huynh, tiểu đệ từ lâu đã chuẩn bị luyện chế một viên Kế Linh Đan, các vật liệu khác đều đã chuẩn bị hầu như đầy đủ, bây giờ chỉ còn thiếu một chút Thiêm Vân Đằng, ở bên trong Cửu Luyện Huyền Phong Cốc mới có thể tìm được. Thực huynh, có thể châm chước cho đi qua không?
La Thực trầm ngâm một lát, theo lý mà nói, mỗi vị Trưởng lão, ba năm đều có một lần cơ hội tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. La Dương, đương nhiên cũng có đầy đủ tư cách này.
Nhưng hôm nay Thiên Dương Sơn nhân lực thiếu hụt, La Dương này cũng được cắt cử đi làm nhiệm vụ, lại tự ý rời vị trí công tác, điều này khiến La Thực cảm thấy có chút hơi bất mãn.
- Dương huynh, bây giờ là thời khắc vô cùng quan trọng, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc lại là cấm địa của La Thiên Đạo Trường chúng ta. Và Dương huynh cũng có trọng trách trên người. Chi bằng đợi sau khi tế tổ thanh minh, hãy lại tới đây. Đến lúc đó, tiểu đệ nhất định vì Dương huynh mở rộng quan khẩu, hoan nghênh tiến vào.
La Dương sớm biết nhất định sẽ có kết quả này, với địa vị của La Thực, hắn muốn gây khó dễ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng La Dương đương nhiên không dễ dàng buông xuôi như vậy, thản nhiên nói:
- Thực huynh, trước thanh minh và sau thanh minh không phải cũng cách nhau một tháng sao? Hôm nay ta đã tới đây rồi, nếu tay không quay về, đệ tử môn hạ, sẽ đối đãi với ta như thế nào? Nếu hiểu chuyện có lẽ không nói làm gì, nếu không hiểu chuyện, khẳng định sẽ nói xấu sau lưng, chỉ nói Thực huynh và tiểu đệ không hợp, giữa các Trưởng lão tồn tại lục đục. Nói ra cũng bất lợi đối với La Thiên Đạo Trường của chúng ta đúng không?
- Ha ha, Dương huynh, những lời lảm nhảm vô căn cứ đó, với cấp bậc của chúng ta, cần gì phải để ý đến.
La Dương nhíu mày, trong lòng cũng có nóng giận:
- Thực huynh, nói đi cũng phải nói lại, ta nhớ Trưởng lão trong Đạo Trường, cứ ba năm đều có một lần tư cách tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. Ta bây giờ chẳng qua chỉ là sử dụng tư cách của bản thân mà thôi. Thực huynh không dự định đối đãi với tiểu đệ giống như kẻ địch, cự tuyệt tiểu đệ ở ngoài cửa chứ?
La Thực thong dong cười nói:
- Dương huynh nói gì vậy? Tiểu đệ chỉ là cảm thấy, hiện giờ nội bộ Đạo Trường chúng ta thiếu hụt nhân lực, đại bộ phận cao thủ đều đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ. Dương huynh thân có trọng trách, thực sự không nên đem tinh lực lãng phí bên trong Cửu Luyện Huyền Phong Cốc.
- Thực huynh, đây cũng là việc riêng của ta. Mặc dù ta có nhiệm vụ trên người, đương nhiên đã sắp xếp vô cùng thỏa đáng, quả quyết không ảnh hưởng đến đại cục quá mức.
- Dương huynh, xin đừng làm khó tiểu đệ. Đây là thời kỳ vô cùng quan trọng, tiểu đệ cũng chỉ là hy vọng Cửu Luyện Huyền Phong Cốc bình an vô sự.
La Dương nhíu mày:
- Thực huynh, lẽ nào La Dương ta còn có thể trở thành mối uy hiếp của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc sao? Ngươi không phải đang mắng tiểu đệ đấy chứ?
- Nếu ngươi cho rằng như vậy, ta cũng không còn cách nào. Mặc dù mỗi Trưởng lão đều có tư cách ba năm tiến vào một lần, nhưng thân là Hộ pháp nơi này, ta cũng có quyền thực hiện trạng thái giới nghiêm trong thời kỳ vô cùng quan trọng này. Dương huynh, đặc quyền ở đây của ta, nên được quyền quyết định.
Lời nói này của La Thực, hiển nhiên đã rất không khách khí rồi, cũng bớt đi một chút khách sáo xưng huynh xưng đệ. Bởi vì La Thực biết rõ hơn ai hết, với địa vị của La Dương ở La Thiên Đạo Trường, biểu hiện khách sáo với hắn, chỉ là một chút lễ tiết cơ bản mà thôi, thực sự muốn trở mặt, La Dương này căn bản không đáng kiêng kỵ.
Bọn người Tần Vô Song, thân phận lúc này là tùy tùng của La Dương, đương nhiên không tiện nói chuyện. Nhưng hắn cũng có thể dùng thần thức nhắc nhở La Dương.
- La Thực này kiêu ngạo như vậy, lẽ nào ngươi không có cách nào làm gì hắn sao?
Tần Vô Song lấy thần thức lạnh lùng truyền âm hỏi.
- La Thực này có thể trấn thủ ở nơi này, địa vị khẳng định là cao hơn ta, hơn nữa chỗ dựa phía sau cũng tốt hơn ta. Nếu không hắn đâu dám kiêu ngạo như vậy?
La Dương kỳ thực cũng rất bất đắc dĩ, đụng phải một kẻ như vậy, hắn cũng không nghĩ ra cách gì hay.
- La Thực này, không có chỗ nào sợ hãi ngươi sao? Ví dụ, hắn để ý đến cái gì? Hắn có nỗi đau khổ nào không? Ngươi không thể uy hiếp được hắn sao?
Những lời này của Tần Vô Song, trái lại lại nhắc nhở được La Dương.
Đang muốn mở miệng, La Thực đã đứng trên quan khẩu nói:
- Trưởng lão La Dương, hiện giờ ta rất bận, nếu ngươi thật sự muốn vào trong, đợi sau tế tổ thanh minh, Đại Đạo tôn bọn họ đều quay về, ta đương nhiên sẽ để ngươi vào trong. Hơn nữa, nếu ngươi chỉ cần một gốc Thiêm Vân Đằng, ta thậm chí có thể kêu môn hạ đi tìm cho ngươi. Đến lúc đó ngươi đến đây lấy là được rồi, hôm nay, rất xin lỗi, tất cả các ngươi đều không thể thông qua.
Cho dù La Dương không có bị khống chế, nghe được những lời này của La Thực, khẳng định cũng sẽ vô cùng giận dữ. Dù sao, đây cũng là một loại miệt thị, một loại khiêu chiến đối với thân phận của hắn.
- Trưởng lão La Thực, xem ra, ngươi đã quên đi chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau trở thành Đệ tử Trung tâm, cùng nhau được đề bạt thành Trưởng lão. Những tình cảm bạn bè xưa cũ này, ngươi cũng không xem là gì. Được rồi, vậy chúng ta không nói chuyện tình cảm gì nữa, trò này không đáng tiền.
La Dương lạnh lùng nói:
- Không sai, La Dương ta vận khí không tốt, sinh được hai đứa con trai đều lần lượt chết yểu. Cháu trai nhất mạch, cũng không có thiên phú dị bẩm. Tất cả những điều này, đều khiến địa vị, thân phận của ta ở La Thiên Đạo Trường giảm xuống trên diện rộng, những chuyện này đều có đạo lý.
La Thực nhàn nhạt cười nói:
- Trưởng lão La Dương, những gia sự này của ngươi, tựa hồ không nên kể ra ở đây?
- Ta không muốn kể ra chuyện gì với ngươi, chỉ là muốn trần thuật một sự thực cho ngươi nghe. Ta tin ngươi cũng biết, cả đời ta cũng không có trông mong gì lớn. Tu vi cũng không thể tấn thăng, cũng không có con cháu đông đúc. Ở La Thiên Đạo Trường, ta giống như một ánh chiều tà. Trưởng lão La Thực ngươi xem thường, cố ý gây khó dễ, ta có thể hiểu được. Nếu hôm nay đổi lại là những Trưởng lão có thân phận hiển hách, dựa vào lương tâm hỏi một câu, ngươi có cự tuyệt không? Ngươi dám cự tuyệt sao chứ?
Sắc mặt La Thực lúc xanh tái lúc trắng bệch.
- Trưởng lão La Dương, loại giả thiết này của ngươi, tựa hồ không có chút ý nghĩa nào?
La Dương cười to ha ha.
- Không có ý nghĩa sao? Ta cảm thấy rất có ý nghĩa. Cái này gọi là lòng người dễ thay đổi. Được rồi, một khi ngươi đã không nể mặt, vậy ta cũng dứt khoát không khách khí nói thẳng.
La Thực trong lòng chấn động, nhìn La Dương, không biết ẩn ý bên trong của hắn là gì. Nghe khẩu khí của La Dương có chút bộ dạng điên cuồng, La Thực thực ra có mấy phần lo lắng.
- Ngày tháng còn lại trong đời La Dương ta cũng không còn nhiều, chỉ có hai tâm nguyện chưa xong. Một trong số đó, chính là đem công lực cả đời, truyền thừa lại cho con cháu của ta. Ngươi biết đó, truyền thừa công lực, nhất định phải có Kế Linh Đan mới được. Ta tốn thời gian trăm năm, thu thập vật liệu, chính là vì kế hoạch này. Nếu ai ngăn cản kế hoạch này của ta, khiến kế hoạch này không cách nào thực hiện, thì kẻ đó chính là đối đầu với ta.
La Thực hít một hơi lãnh khí, nghe ra, La Dương này quả thực có chút tẩu hỏa nhập ma rồi. Nhưng hắn cũng không sợ uy hiếp của La Dương, chỉ là cười lạnh nói:
- Trưởng lão La Dương, ta không định ngăn cản kế hoạch của ngươi, ta đã nói rồi, ngươi cần Thiêm Vân Đằng, ta có thể tìm cho ngươi, hoặc là ngươi đợi sau thanh minh hãy đến.
- Tại sao phải đợi sau thanh minh? Chỉ nửa ngày ta cũng không muốn chờ đợi. Hôm nay ta đang sử dụng quyền lực của ta, ngươi không để ta sử dụng quyền lực tư cách này, chính là cố ý gây khó dễ, là cố ý phá vỡ thể diện của ta. Những viện cớ này, ngươi lấy ra hù dọa đệ tử trẻ tuổi còn được, chúng ta đều là lão gia hỏa, ngươi tưởng rằng có thể lừa gạt được ta hay sao? Nói cho cùng, ngươi chính là cảm thấy La Dương ta không giỏi, không đáng đặt trong mắt ngươi. Tốt lắm, ngươi biết đấy, những khuyết điểm khác La Dương ta không có, chỉ có tấm lòng hẹp hòi. Ngươi xem thường ta, gây khó dễ ta, cho dù ta không tốt, không biết nói thế nào cũng phải tính toán một trận với ngươi.
La Thực cười lạnh nói:
- La Dương, ngươi cảm thấy ngươi thật sự có thể tính toán một trận với ta sao? Ngươi có biết không, chỉ cần ta khởi động cơ quan, cho dù thực lực của ngươi cường đại gấp đôi, như cũ cũng không thông qua được, chứ đừng nói là tiếp cận ta.
- La Thực, ngươi thật sự ngốc, hay là giả vờ hồ đồ? Lẽ nào ta nhất định phải ở đây tính toán một trận với ngươi, mới có thể khiến ngươi hối hận sao? Ngươi cảm thấy, ngươi không có nhược điểm và uy hiếp rơi vào trong tay ta sao? Ngươi chớ quên, mặc dù hiện giờ ta không được thế, nhưng ta tốt xấu thế nào cũng chủ trì biệt viện Trúc Hải. Trưởng tôn nhất mạch của La Thực ngươi, hiện giờ đang tu luyện ở Lang Nha Phong. Ngươi cảm thấy, ta trói buộc hắn một chút, thậm chí làm một chút động tác nhỏ, có đủ khiến ngươi hối hận cả đời không?
Lời này nói ra, La Thực thực sự khiếp sợ. Hắn có thể khiến La Dương mất mặt, có thể coi thường kháng nghị của La Dương, nhưng hắn cũng không thể bỏ qua những lời La Dương nói.
- La Dương, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Trong mắt La Thực sát khí lóe lên.
- Đúng, ta chính là đang uy hiếp ngươi.
La Dương một chút cũng không phủ nhận, lớn tiếng nói:
- Ngươi gây khó dễ cho ta, ngăn cản kế hoạch của ta, khiến tâm nguyện của ta không thể hoàn thành, vậy càng trở thành đối thủ không đội trời chung với ta, cho dù là ngọc nát đá tan, ta cũng đấu một trận với ngươi.
Ngọc nát đá tan!
Bốn chữ này, thực sự là vô cùng hãi hùng khiếp sợ. La Thực nghe thấy lỗ chân lông cũng mở ra. Nghe khẩu khí tựa hồ điên cuồng của La Dương, tuyệt đối không phải nói đùa.
- Xem ra, lão nhân La Dương này đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
La Thực không sợ La Dương ở trạng thái bình thường, nhưng đối với La Dương nổi điên, cũng ít nhiều có chút kiêng kỵ.
Một con người một khi đã nổi điên rồi, không có chuyện điên cuồng gì là không làm ra. Vạn nhất La Dương thật sự hạ thủ với trưởng tôn nhất mạch của hắn, vậy huyết mạch kiêu ngạo nhất trong mạch của La Thực hắn cũng sẽ bị chặt đứt rồi.
Đó chính là vốn luyến lớn nhất để mà duy trì nhất mạch hắn, một khi mất đi, vận mệnh của hắn cũng không tốt hơn La Dương được bao nhiêu. Đây đều là cục diện một việc tổn hại cũng khiến những việc khác tổn hại theo, một việc quang vinh cũng làm những chuyện khá quang vinh theo.
Nghĩ đến đây, La Thực do dự.
- Ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa nữa. Hoặc là cho đi, hoặc là ta rời khỏi.
La Dương lại tiếp tục tung ra uy hiếp.
← Ch. 0550 | Ch. 0552 → |