Vay nóng Tima

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0624

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0624: Đoàn tụ tại Vô Tận Đông Hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Shopee


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Mộ Dung Nhạn ngay lúc đầu còn có chút nghi hoặc, liền hiểu được đây là tiếng lóng của bọn họ. Quả nhiên, lão bên kia vừa cười vừa thở dài:

- Lão hủ cho rằng, các ngươi sẽ không tới nhanh đến vậy.

- Vật đó đâu?

Tần Vô Song hỏi

- Đồ vật đó?

Ông lão thần bí kia cười cười, ánh mắt dừng lại bên cạnh cái giếng kia, đột nhiên nhảy vào trong giếng.

Không lâu sau, ông lão lại giống cá vượt long môn, từ dưới giếng phóng lên, trong tay đã đem ra ba vật ánh vàng rực rỡ, rõ ràng đó là Chìa khóa Linh lực dùng để mở ra cấm chế của Vô Tận Đông Hải.

Hóa ra, trước khi Tần Vô Song rời khỏi các quốc gia nhân loại, liền cùng ước định với Trác Bất Đàn. Bọn Trác Bất Đàn sẽ tiến vào Vô Tận Đông Hải, đem Chìa khóa Linh lực phó thác cho một người tâm phúc nào đó trong Đế đô.

Việc mà Tần Vô Song phải làm chính là theo như bản đồ, tìm được người này. Không ngờ rằng đó lại là một ông già.

Sau khi cầm lấy Chìa khóa Linh lực, Tần Vô Song cũng không lưu lại, rời khỏi Đế đô, trực tiếp tiến tới duyên hải bên cạnh Vô Tận Đông Hải. Với thực lực hiện tại của hai người bọn họ thì đi tới Vô Tận Đông Hải cũng không cần nhiều thời gian cho lắm. Rất nhanh liền tới bên cạnh Vô Tận Đông Hải.

Đường ven biển Vô Tận Đông Hải vô cùng dài, là một mảnh duyên hải ngàn dặm hoang vu, luôn luôn bị coi là con đường chết. Bởi vì từ trước tới nay, các quốc gia nhân loại tới thăm dò Vô Tận Đông Hải, phàm là có ý đồ thâm nhập tiến vào đó thì cơ hồ là không có ai có thể an toàn mà trở về.

Cũng không thể nói toàn bộ không có, mà là rất hiếm khi có, có thể nói là trường hợp đặc biệt.

Chỉ có thông qua cửa vào mới có thể tiến vào, mặc dù có cấm chế nhưng tiến vào có chỉ định thì sự nguy hiểm tương đối ít, hơn nữa còn đường đi cố định, tương đối an toàn lên rất nhiều.

Trên lịch sử, thành công thăm dò được Vô Tận Đông Hải trở về thì đều là thông qua cửa cấm chế tiến vào. Mà thông qua cửa cấm chế tiến vào thì cần phải có ba đạo Chìa khóa Linh lực để mở trận pháp cấm chế. Ba Chìa khóa Linh lực này đó là chìa khóa mở ra cấm chế linh lực.

Nằm ngang ở phía trước là hai ngọn núi cao lớn, núi này mang theo một mảnh khe núi vắt qua, tiến thẳng kéo sâu vào. Tần Vô Song đứng ở trước cửa cốc, không dám vội vàng đi vào mà là cẩn thận quan sát. Chỉ chỉ phía trước một đống đá loạn, nói với Mộ Dung Nhạn:

- Nàng xem các quốc gia nhân loại này, ngoài mặt nói là thế lực nhỏ yếu nhất của Đại lục Thiên Huyền, tại sao có thể ở biên giới thiết lập ba đạo cấm chế cường đại như vậy chứ?

Nếu dùng mắt thường mà nhìn thì chỉ là một đống đá loạn, trên thực tế chính là không gian trận pháp vô cùng bí mật. Một khi xông bừa vào sẽ bị cấm chế công kích, sẽ nguy hiểm cực kỳ.

Tần Vô Song đem một chiếc Chìa khóa Linh lực, dùng linh lực nhẹ nhàng nâng lên, Chìa khóa Linh lực kia nhất thời đón gió mà tiến lên, biến thành một đạo trường kiếm màu hoàng kim, trực tiếp bắn về chỗ sâu trong phía hư không.

Chỉ nhìn thấy một đạo ngân quang phun ra nuốt vào, dường như là vô cùng ăn ý, đem thanh kiếm hoàng kim dài kia nuốt vào.

Trường kiếm màu hoàng kim bị nuốt vào, bên trong hư không lập tức sản sinh ra một đạo vết rách không gian, một thứ vô hình như giống đại môn chậm rãi mở ra.

Tần Vô Song gọi Mộ Dung Nhạn:

- Nhạn nhi, chúng ta vào thôi.

Hai đạo thân ảnh nhảy vọt vào, theo cái vết rách trong không gian mà bay qua, đạo cấm chế thứ nhất được bọn họ đột phá. Xuyên qua đạo cấm chế thứ nhất, trường kiếm màu vàng kia lại chậm rãi biến hóa, trở về hình dạng một cái chìa khóa ban đầu, chậm rãi rơi xuống trở về.

Tần Vô Song chiêu thứ nhất liền đem chìa khóa màu vàng bắt lấy. Các sử dụng Chìa khóa Linh lực này, Tần Vô Song lúc trước cũng từng được Trác Bất Đàn truyền thụ qua, bởi vậy sẽ không thể bước loạn.

Qua tầng cấm chế thứ nhất, theo khe kia thẳng tiến tới phía trước, rồi ước chừng đi mấy chục dặm đường mới tiến tới tầng cấm chế thứ hai.

Tần Vô Song bắt chước làm theo đúng cách, chỉ có điều thời gian trải qua đạo cấm chế thứ hai lại dài hơn so với đạo cấm chế thứ nhất một chút. Xét cho cùng thì cấm chế trận pháp này cũng là càng ngày càng phức tạp, tự nhiên sẽ càng ngày càng phiền toái lên một chút.

Mộ Dung Nhạn là người cũng gặp nhiều biết rộng ở Hiên Viên Khâu, đối với cấm chế này cũng cảm thấy có chút giật mình, khẽ nói với Tần Vô Song:

- Tần đại ca, cấm chế này nhìn quả thật là không đơn giản, không phải là bút tích của Thần đạo cường giả, căn bản không thể tạo ra cấm chế giống như vậy.

- Đúng vậy, mặc dù là Thần đạo cường giả, phải bố trí thế cục như vậy cũng chẳng dễ dàng gì. Xem ra, Đại lục Thiên Huyền cũng có lắm điều bí hiểm.

Mộ Dung Nhạn gật gật đầu:

- Vô Tận Đông Hải, vốn là địa phương bí mật nhất trong năm đại Cấm địa của Thần. Có lẽ là cấm chế do Long Tộc tự mình thiết kế cũng chưa biết chừng.

- Ừm. Nhiều bí mật đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày tra ra manh mối sự việc. Nhạn nhi, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước là lập tức sẽ tới rồi, thật hy vọng bọn họ vẫn chưa rời đi quá xa. Vô Tận Đông Hải kia cũng không phải là nơi bình thường, bước nhiều thêm một bước thì cũng sẽ có thêm một phần nguy cơ.

Hai người một đường không ngừng, đạo cấm chế thứ ba tuy rằng càng phức tạp nhưng có Chìa khóa Linh lực trong tay thì quá trình phức tạp đó cũng không có điều gì phải trì hoãn.

Sau khi thuận lợi thông qua ba đạo cấm chế thì hai người liền rời tới cửa biển. Phóng mắt nhìn một lượt, một mảnh hải vực vô tận, vô cùng tráng lệ nguy nga, mặc dù Tần Vô Song toàn lực thúc giục thần thức thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sương trắng bao phủ.

- Nhạn nhi, nàng ở trong này đợi một chút, ta lên không trung quan sát một lát, xem vị trí của bọn họ.

Mộ Dung Nhạn lắc lắc đầu:

- Tần đại ca, muội đi với huynh.

Tần Vô Song biết là Mộ Dung Nhạn không nỡ rời khỏi mình, cũng không khuyên nhủ nàng, hai người ngự không mà bay, tìm kiếm ở bên trên khu vực bờ biển duyên hải mờ mịt.

Vừa tiến vào Vô Tận Đông Hải, hoàn cảnh lập tức liền trở nên nguy hiểm, thường có sóng to xông lên tới tận trời, cũng may mà vị trí phi hành của hai người tương đối cao.

Xuyên qua một lát nhưng cũng lại chẳng gặp một bóng ảnh nào.

Thần thức Tần Vô Song khuyếch tán ra ngoài, lại phát hiện ở ngoài khu vực hai trăm dặm có một đám đảo nhỏ, lại cẩn thận đánh giá tình hình, vậy mà thực sự có bóng dáng người.

Tần Vô Song mừng rỡ, mang theo Mộ Dung Nhạn hướng phóng thẳng về phía đảo nhỏ kia.

Quả nhiên, vừa tiếp cận đảo nhỏ, Tần Vô Song lập tức cảm nhận được một luồng khí tức rất quen thuộc:

- Quả nhiên là ở đây!

Tần Vô Song mừng rỡ, nói lớn:

- Sư phụ, các ngươi có ở đây không?

Sóng biển gào thét, giống như ác ma ở địa ngục rít gào. Dù vậy, thanh âm của Tần Vô Song vẫn là giống như thanh kiếm xuyên qua từng tầng tầng lớp lớp sóng biển, hướng thẳng vào đảo nhỏ bên trong.

Đảo nhỏ này diện tích không lớn, phạm vi chỉ có vài dặm. Lúc này, đám cao tầng của Tinh La Điện và người nhà của Tần Vô Song cũng đều ở bên trong đảo nhỏ này.

Bọn họ vốn là di chuyển bằng một chiếc thuyền lâu lớn, nhưng thuyền lâu của bọn họ gặp phải sóng thần, bị đánh chìm, vừa hay có cái đảo nhỏ này ở bên cạnh, nếu không chỉ sợ bọn họ đã táng thây dưới đáy biển rồi.

Tại đảo nhỏ này duy trì, trong mấy năm gần đây, năm vị Điện chủ tu vi cao cường tự nhiên là có thể chống đỡ được. Những Đệ tử Trung tâm trẻ tuổi tu vi thấp hơn một chút thì cũng miễn cưỡng có thể chống đỡ được.

Những người yếu kém bạc nhược nhất ngược lại lại chính là mẹ con Tần Tụ. Mẹ con Tần Tụ tuy rằng đã từng ăn qua Thúy Ngọc Băng Tâm Quả, nhưng chung quy vẫn là thời gian quá ngắn, tu vi vẫn quá thấp kém. Trên đảo này một thời gian đã có chút không thể chống đỡ được nữa.

Trác Bất Đàn cùng Truân Trung Trì đang suy nghĩ biện pháp, tìm cách rời khỏi đảo nhỏ này, quay trở vào đất liền. Đột nhiên nghe được thanh âm của Tần Vô Song, đều là vô cùng mừng rỡ.

Tu vi của Đạt Hề Minh bây giờ cũng là nước dâng thuyền lên, nhờ vào Thúy Ngọc Băng Tâm Quả cũng có thể đạt tới tới Cao Linh Võ Cảnh, lúc này đang lo lắng cho đứa con và thê tử thì nghe được thanh âm của Tần Vô Song, nhất thời mừng rỡ.

- Vô Song, Vô Song, chúng ta ở đây.

Đạt Hề Minh mừng rỡ quá đỗi, hiếm khi có vẻ thất thố như vậy, vội vàng quơ tay áo, lớn giọng hô.

Tần Vô Song nghe được thanh âm của tỷ phu Đạt Hề Minh cũng đều vô cùng mừng rỡ:

- Tỷ phu, tỷ tỷ và Thành Thành đều bình an chứ?

- Vô Song, ngươi may tới kịp, ngươi nếu còn không tới thì tình huống cũng thật nguy hiểm.

Lúc này bọn người Trác Bất Đàn cùng Truân Trung Trì cũng vọt đi ra, vẫy vẫy tay. Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn hạ xuống dưới đất, nét mặt tràn đầy niềm vui sướng.

Vấn đề của Tần Tụ cùng Thành Thành không lớn, chỉ là thời gian dài ở dưới áp lực cường độ cao như thế, cũng có chút suy yếu mà thôi. Tần Vô Song cho bọn họ vài viên đan dược, đều là đan dược cực phẩm do Lỗ Tiên Lâu lưu lại trước đây.

Lỗ Thiên Lâu lưu lại đan dược cùng với loại đan dược được gia luyện chế của các quốc gia nhân loại tự nhiên là không thể nào so sánh được. Tần Tụ và Thành Thành sau khi uống vào thì lập tức khỏe trở lại.

- Vô Song, đệ rốt cục cũng đã trở về rồi!

- Vô Song sư đệ...

Người nhà, sư phụ, đồng môn, đám người cùng tiến lên tiếp đón. Tần Vô Song đem Mộ Dung Nhạn giới thiệu một vòng, Mộ Dung Nhạn nho nhã hữu lễ, mỗi người đều đáp lại. Trong lúc giới thiệu đồng môn, Truân Trung Trì cười nói:

- Vô Song, Mộ Dung tiểu thư từng có đại ân với chúng ta, chúng ta tự nhiên là quen biết.

Chu Phù trêu ghẹo hỏi:

- Vô Song sư đệ, chúng ta sau này nên xưng hô với Mộ Dung tiểu thư thế nào nhỉ? Là gọi đệ muội, hay là Mộ Dung tiểu thư?

Tất cả mọi người đều cười lớn, Tần Liên Sơn vui vẻ nói:

- Vô Song, Mộ Dung tiểu thư vì ngươi mà làm nhiều việc như vậy, sau này ngươi nên đối xử sự tốt với người ta mới đúng đó.

Tần Vô Song cười nói:

- Phụ thân, cái này đương nhiên.

Truân Trung Trì cười nói:

- Vô Song, phụ thân ngươi là có ý khác mà ngươi không hiểu, ý của hắn là ám chỉ với ngươi, hắn muốn sớm được ẵm cháu nội đó, có phải không Liên Sơn lão đệ?

Tần Liên Sơn cười nói:

- Vẫn là Truân Điện chủ hiểu ta, ha ha!

Trác Bất Đàn mỉm cười tiến lên:

- Vô Song, Hiên Viên Khâu còn thuận lợi không? Tinh La Điện ta còn bình an không?

Nhắc tới Tinh La Điện, sắc mặt Tần Vô Song nhất thời một trận ảm đạm.

Mọi người thấy nét mặt này của Tần Vô Song lập tức thấy có chút không thích hợp, Truân Trung Trì trầm giọng hỏi:

- Vô Song, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?

Mộ Dung Nhạn biết kiếp nạn của Tinh La Điện sẽ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Tần Vô Song, cho nên nói thay:

- Chư vị Điện chủ, La Thiên Đạo Trường kia mất trí điên cuồng, đối phó không được Tần đại ca, trực tiếp phái cao thủ tới giết hại Tinh La Điện. Tổn thất quả thực vô cùng nặng nề!

Trác Bất Đàn cùng Truân Trung Trì đều là sắc mặt buồn bã nhìn lẫn nhau, đều thổn thức không thôi. Đối mặt với thế lực cường hãn, bọn họ tuy rằng không thể làm gì được, nhưng nói thẳng ra, bọn họ tiến vào trong Vô Tận Đông Hải, mặc dù là chiến lược thoái binh, nhưng kỳ thực vẫn là một loại trốn tránh. Nhưng mà, ngoài trốn tránh ra, bọn họ không còn con đường lựa chọn nào khác.

La Thiên Đạo Trường đối với Tinh La Điện mà nói căn bản là một tồn tại không thể khiêu chiến được.

Mộ Dung Nhạn biết tâm tình của bọn họ, an ủi nói:

- Chư vị Điện chủ, các ngươi cũng đừng buồn đau quá, Tần đại ca đã ăn miếng trả miếng, cũng đã trả thù lại La Thiên Đạo Trường đủ rồi.

- Ố?

- Tần đại ca đơn thương độc mã đánh tới tận ổ của bọn La Thiên Đạo Trường, đã phá đi linh lực căn nguyên của bọn chúng, khiến cho tất cả cấm chế của La Thiên Đạo Trường đều cùng nhau đổ nát, chặt đứt hoàn toàn căn nguyên của bọn chúng. Tổn thất của La Thiên Đạo Trường so với Tinh La Điện chỉ có lớn chứ không có nhỏ hơn!

Trác Bất Đàn cùng Truân Trung Trì hai mắt sáng ngời, miệng đồng thanh khen:

- Vô Song, ngươi làm rất tốt.

Trong Đại lục Thiên Huyền, chém giết nhau là khó tránh khỏi, nhưng quyết không thể ngồi một chỗ mà đợi chết, việc cần làm chính là ăn miếng trả miếng!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1046)