← Ch.0713 | Ch.0715 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
- Kim Thiền... ha ha, Kim Thiền!
Hiên Viên Uy đột nhiên cười lớn:
- Cho dù là Kim Thiền năm đó, không phải cũng chết nơi quê người sao? Một tiểu tử hèn mọn không phải thế lực Đồ Đằng, có thể làm nên chuyện lớn gì chứ? Tân Thiên Vấn, ngươi tới tìm ta, không phải là muốn nói những lời này chứ?
Tân Thiên Vấn nhìn thấy Hiên Viên Uy cuồng ngạo như vậy, trong lòng mặc dù có chút lo sợ, nhưng cả gan nói:
- Uy đại nhân, tiểu tử Tần gia hèn mọn đó, đương nhiên không cần Uy đại nhân ra tay. Thiên Vấn đương nhiên giải quyết thay. Tần gia này, không tôn trọng hiệu lệnh của Thiên Đế Môn ta, ta cũng có dự định chinh phạt bọn chúng. Hiện giờ, lý do và cái cớ để chinh phạt bọn chúng, ta đều có rồi, nhưng chỉ sợ phía bên Bạt đại nhân nói giúp cho Tần gia, vì vậy, còn có chút do dự chưa quyết.
Hiên Viên Uy không phải kẻ ngốc, cười lạnh nói:
- Cho nên, ngươi liền đến cầu ta sao?
Tân Thiên Vấn khom người nói:
- Trừ phi Uy đại nhân ra mặt, Thiên Vấn cầu người khác cũng không giải quyết được việc này.
Hiên Viên Uy cười ha ha nói:
- Ngươi thật là biết nói chuyện, nhưng mà, ngươi có thể đến nói với ta tin tức của Thần Tú Cung, có thể thấy ngươi vẫn có đầu óc. Không sai, lúc trước người chủ trương gắng sức thực hiện tru sát Kim Thiền chính là ta, cũng là do ta chấp hành. Chỉ có điều, người của Mộng Huyễn Thiên Trì không có chứng cớ, mấy lần cáo trạng ta với Dương huynh. Cuối cùng Dương huynh bất đắc dĩ, mới đem ta giáng chức khỏi Hiên Viên Tộc, kỳ thực cũng chính là làm văn vẻ ngoài mặt mà thôi.
Tân Thiên Vấn đương nhiên biết nội tình bên trong ở đây, cũng càng biết địa vị của Hiên Viên Uy ở Hiên Viên Tộc, biết là ngoài Đại Chưởng môn Hiên Viên Dương ra, địa vị cao nhất chính là kẻ trước mặt này. Hiên Viên Bạt so sánh với Hiên Viên Uy còn kém xa hơn rất nhiều.
Chỉ cần Hiên Viên Uy khẳng định đồng ý vì hắn làm công tác khắc phục hậu quả sau khi việc xảy ra, chinh phạt Tần gia, cho dù là vô cớ xuất binh, cuối cùng tất nhiên là không có việc gì!
- Nói đi, muốn ta làm như thế nàeo?
Hiên Viên Uy nhàn nhạt hỏi.
- Kỳ thực chúng ta chinh phạt Tần gia, cũng là danh chính ngôn thuận. Chỉ có điều, vạn nhất Bạt đại nhân hỏi đến, chúng ta địa vị hèn mọn, không thể cãi lại. Chỉ cần Uy đại nhân đến lúc đó quan tâm một chút, Thiên Vấn đã cảm kích vô cùng rồi.
- Được, việc này chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng có một điều, nếu ngươi đoạt được Thần Tú Cung, phải giao lại cho ta!
Hiên Viên Uy chỉ có yêu cầu này.
- Chuyện này là đương nhiên, Thần cung này, Thiên Vấn làm sao dám chiếm làm của riêng?
Tân Thiên Vấn khoái trá nở nụ cười, hắn biết, sự tình đến đây, đã căn bản coi như thành công rồi.
Hiên Viên Uy lại nghĩ ra một chuyện, cặp lông mày thô to nhướng lên, nói:
- Đương nhiên, nếu các ngươi thất bại. Tất cả hậu quả, các ngươi phải tự chịu trách nhiệm.
Tân Thiên Vấn tự tin mỉm cười:
- Xin Uy đại nhân yên tâm, Thiên Vấn một khi đã dự định ra tay, nhất định có phần thắng, nếu không, sao dám khua môi múa mép?
Hiên Viên Uy lại không cho rằng như vậy:
- Đừng xem thường Tần gia, mặc dù không thể nào so sánh với thế lực Đồ Đằng, nhưng Tần gia và Vân gia, đều là truyền thừa từ thời Thái cổ truyền thừa, nội tình thâm hậu. Trừ phi Đồ Đằng Tộc ra mặt, bằng không, muốn dễ dàng thu thập được Tần gia, chính là nằm mơ giữa ban ngày. Ngươi phải chuẩn bị tốt tác chiến trong thời gian dài.
- Thiên Vấn biết, vì vậy, Thiên Vấn ra mặt, phải điều động tất cả tông môn của tám môn Thiên Đế Sơn.
Tân Thiên Vấn mỉm cười tự nhiên nói.
- Ngươi hãy tự lo cho tốt vào. Nhớ kỹ, đừng xem thường Tần gia!
Hiên Viên Uy nói đến đây, tay nâng rìu lên, chém lên một cành nhỏ của cây đại thụ. Một tiếng rắc, cái cành nhỏ của cây đại thụ trực tiếp nứt ra thành hai.
Hiên Viên Uy nhàn nhạt cười nói:
- Ngươi có phải cảm thấy, uy lực một rìu của ta, lại yếu như vậy không? Ngay cả một nông phu bình thường cũng không bằng?
Tân Thiên Vấn nhìn không hiểu huyền cơ bên trong, cười cười, lại nói:
- Thiên Vấn tư chất ngu dốt, nhìn không ra nông sâu, không dám vọng ngôn. Uy đại nhân chẻ củi như vậy, nhất định là ý nghĩ sâu xa.
Hiên Viên Uy cười lớn nói:
- Được rồi, ngươi quả nhiên là xem không hiểu. Đi đi!
Tân Thiên Vấn có được sự đồng ý của Hiên Viên Uy, hài lòng thỏa mãn, cúi thấp người nói:
- Thuộc hạ xin cáo lui!
o0o
- Hắc hắc, Lão Đại, thật không ngờ, ngươi tiến vào Kỳ Diệu Huyền Cảnh, ta cũng tiến vào Kỳ Diệu Huyền Cảnh rồi, ha ha ha!
Thanh âm của Bao Bao, từ trong sơn cốc truyền ra.
- Còn Cô Đơn ca, cuối cùng là chậm hơn ta một bước, hiện giờ là Hư Võ Đại viên mãn. Lão Đại, ngươi là thiên kiêu chi tử, cũng chỉ có Bao Bao ta mới có thể theo sát cước bộ của ngươi!
Khẩu khí của Bao Bao vô cùng đắc ý.
Ba huynh đệ này, lại một lần nữa tụ tập ở một chỗ, đều là vô cùng vui vẻ.
Thời gian không đến một năm, không ngờ tu luyện ở Thiên Đế Sơn, khiến thực lực của Bao Bao và Cô Đơn đều đại trướng, song song thăng cấp.
- Lão Đại, lần này ngươi vì Tần gia mà lập được công lớn lớn như vậy, tổ tiên Tần Vũ của ngươi có thể hồn về Xá Thân Cố rồi? Ha ha, nếu như vậy, phụ thân đại nhân của ngươi, cũng có thể đến Thiên Đế Sơn rồi. Còn hôn sự của ngươi và Mộ Dung tỷ tỷ, cũng có thể lo liệu rồi!
Bao Bao nghĩ đến thật sự là rất chu toàn.
Tần Vô Song cười nói:
- Việc này, còn phải hỏi Chưởng môn nhân. Đúng rồi, Bao Bao, chuyện Hầu Tộc các ngươi quay về Hiên Viên Khâu, chuẩn bị đến đâu rồi?
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, ta đây không phải chờ Tần gia các ngươi phát tích sao! Nếu Tần gia trở thành Thiên Đế Môn nhiệm kỳ tới, Hầu Tộc chúng ta xem như phát tài rồi, Lão Đại, đến lúc đó ngươi cũng không thể không chiếu cố một chút chứ?
- Bao Bao, ngươi hiện tại càng ngày càng biết nhiều lời, Lão Đại có thể không chiếu cố được sao?
Cô Đơn đi tới, cười trách mắng.
Bao Bao gãi gãi đầu, cười hi hi nói:
- Lão Đại, ngươi nhanh đi đón Mộ Dung tỷ tỷ đi. Từ sau khi Mộ Dung Lâu chủ đột phá tiến vào Thần đạo, Mộ Dung tỷ tỷ cũng bị Mộ Dung Lâu chủ kéo đi. Hắc hắc, Mộ Dung Lâu chủ cũng là lo lắng, tu vi của Mộ Dung tỷ tỷ không theo kịp, sẽ không đuổi kịp bước tiến của Lão Đại ngươi.
Tần Vô Song thật ra không để ý, một khi đã là người một nhà rồi, tu vi gì đó, căn bản không cần so sánh gì cả.
- Bao Bao, lần này ta định ở lại vài ngày, đợi sau khi Nhạn nhi xuất quan, liền mang các ngươi cùng đi đến một nơi du ngoạn!
Bao Bao nghe đến một nơi du ngoạn, nhất thời vui vẻ, lập tức phán đoán ra gì đó:
- Lão Đại, có phải muốn dẫn chúng ta tiến vào sơn động đó không?
- Đúng vậy!
Bao Bao mặt mày hớn hở:
- Được, một hoàn lần trước ở Hiên Viên Khâu, chúng ta bị vây khốn trong Liệt Diễm Nhai, không đi theo Lão Đại được. Lần này, ngàn vạn lần không thể vứt bỏ chúng ta. Đúng không? Cô Đơn ca?
Tử Điện Phần Diệm Thú vốn chính là linh thú trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, đối với chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận mãi vẫn không ngơi cơn tức giận, bĩu bĩu môi:
- Ta thật ra không có hứng thú, nhưng nếu Lão Đại muốn ta đi, ta đương nhiên đi rồi!
- Hắc hắc, Lão Đại, một hoàn sau ở đâu?
Bao Bao chớp mắt hỏi.
- Vô Tận Đông Hải!
Tần Vô Song cũng không giấu diếm.
Ánh mắt của Bao Bao nhất thời phấn khích:
- Vô Tận Đông Hải, đó là thiên đường của Thú Tộc chúng ta, ha ha, Vô Tận Đông Hải, Thiên Hỏa Nam Cương, đây là hai nơi ta thích nhất. Cô Đơn ca, ngươi không phải nghe đến cái tên Vô Tận Đông Hải, đã giật mình rồi chứ?
Tử Điện Phần Diệm Thú tức giận nói:
- Ngươi tưởng ta giống ngươi sao, đồ con nít!
Giữa lúc đang nói, đột nhiên giữa sơn cốc phía trước dâng lên một đạo tử quang mãnh liệt, trong lòng Tần Vô Song khẽ động, thấp giọng nói:
- Tốt rồi, là khí tức của Mộ Dung Lâu chủ, nhất định là Nhạn nhi xuất quan rồi.
Thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, đột nhiên hướng lên phương hướng sơn cốc đó phóng đi.
Bao Bao vội vàng đuổi theo sau lưng:
- Lão Đại, ngươi thật sự là trọng sắc khinh bạn mà!
Cô Đơn lại nói:
- Nói ngươi là đồ con nít còn không chịu nhận, Lão Đại nhà ta đây là tạm thời xa cách khiến tình cảm càng thêm ngọt ngào.
Trong sơn cốc, Mộ Dung Nhạn bước chân nhẹ nhàng từ trong sơn cốc đi ra, thần sắc sảng khoái, đột nhiên nhìn thấy trong không trung một đạo thân ảnh lướt xuống, đường cong tuyệt đẹp cắt ngang không trung, phóng khoáng vô cùng.
Nhìn cẩn thận, mới phát hiện chính là tình lang mà mình ngày đêm mong nhớ, trong lòng vui mừng, vui sướng ngây ngất:
- Tần đại ca! Huynh rốt cuộc quay về rồi!
Tần Vô Song hạ xuống từ đám mây, mỉm cười đi đến, một tay đưa ra ôm Mộ Dung Nhạn vào trong lòng:
- Nhạn nhi, là ta, ta quay về rồi!
Mộ Dung Nhạn toàn thân mềm nhũn, hạnh phúc vô hạn, nhắm mắt hưởng thụ giây phút gặp gỡ tuyệt vời, trong lòng chỉ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp, đẹp cách mấy cũng chỉ như giây phút này thôi. Tương tư mấy trăm ngày đêm, đổi lấy giây phút gặp lại bất ngờ này, loại vui sướng này, đương nhiên là không lời nào tả nổi.
Mộ Dung Nhạn ngây ngất cũng chỉ trong giây lát, hoảng hốt nhớ ra gì đó, ríu rít một tiếng, cúi đầu nói:
- Tần đại ca, cha ta ở phía sau!
Tần Vô Song cười cười, lúc này mới buông ra:
- Phụ thân của nàng, chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của ta, sợ gì chứ?
Nhìn xung quanh, đã nhìn thấy Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười đứng ở phía xa, khoanh tay mà đứng, phảng phất như đang quan sát phong cảnh xung quanh, ánh mắt căn bản không hướng về bên này.
Tần Vô Song biết nhạc phụ đại nhân hiểu ý người, cười cười, kéo tay Mộ Dung Nhạn:
- Nhạn nhi, đi theo ta, bái kiến cha của nàng.
Đi đến trước mặt Mộ Dung Thiên Cực, ngược lại là Mộ Dung Thiên Cực mở miệng trước:
- Ha ha, Vô Song, một năm không gặp, tu vi của ngươi lại như nước đẩy thuyền lên, thật đáng chúc mừng. Đã là Kỳ Diệu Huyền Cảnh rồi!
- Mộ Dung Lâu chủ tấn thăng Thần đạo, càng là tin tức tốt tuyệt vời hơn!
Tần Vô Song cười nói.
Mộ Dung Thiên Cực mở miệng trêu đùa nói:
- Vừa rồi người nào đó hình như nói thầm nhạc phụ đại nhân gì đấy, sao đến trước mặt lại đổi cách xưng hô rồi?
Tần Vô Song cười hắc hắc, Mộ Dung Nhạn khuôn mặt ửng hồng, sẵng giọng:
- Phụ thân, không được trêu ghẹo chúng ta!
Mộ Dung Thiên Cực cười to ha ha:
- Được rồi được rồi, ta quên mất, nữ nhi của ta cũng biết ngượng ngùng xấu hổ. Đúng rồi, Vô Song, gần đây ta luôn bế quan với Nhạn nhi, không biết chuyện của ngoại giới. Các ngươi lần này, thu hoạch như thế nào?
Bao Bao ở bên cạnh vội vàng chen miệng vào, mặt mày hớn hở nói:
- Mộ Dung lão gia tử, Lão Đại nhà ta lần này thật sự là danh chấn thiên hạ. Thí luyện thi đấu ở Mộng Huyễn Thiên Trì, đè ép tất cả thiên tài tuổi trẻ của Đại lục Thiên Huyền, thu hoạch Quán quân, đoạt được phần thưởng hai trái Thần Đạo Quả!
- Bao Bao, không được nói bậy. Thiên tài trẻ tuổi của Đồ Đằng Tộc không tham gia, mới là nền tảng khiến ta có được của chức Quán quân, bằng không, làm gì đến ta có phần hỏi đến chức Quán quân chứ?
Bao Bao cười nói:
- Người trẻ tuổi của Đồ Đằng Tộc, Thần đạo cường giả đều có, bọn họ dự thi không công bằng. Đương nhiên rồi, Lão Đại sau này, khẳng định có thể sánh vai với đệ tử Đồ Đằng Tộc. Bao Bao tin tưởng vững chắc, Lão Đại nhất định làm được! Đúng rồi, Mộ Dung lão gia tử, con trai Thiên Đế Tân Vô Kỵ, lần này gây chuyện với Lão Đại nhà ta, bị Lão Đại nhà ta một đòn tiêu diệt, ha ha ha, bất ngờ không?
- Con trai Thiên Đế Tân Vô Kỵ?
Mộ Dung Thiên Cực hoàn toàn ngây người sửng sốt, thần thông và uy thế của Tân Vô Kỵ hắn đã từng thấy qua, lúc trước Phiêu Tuyết Lâu cầu hôn tỷ thí, vẫn là Tân Vô Kỵ phụ trách giám sát chứ đâu. Thủ đoạn và uy thế của Tân Vô Kỵ, ngay cả Mộ Dung Thiên Cực, cũng cảm thấy có chút không bằng. Thế mà...
Mộ Dung Thiên Cực lúc này trong lòng chấn động, âm thầm cảm thấy nữ nhi của mình cưới được người này, quả nhiên không tệ chút nào.
Tần Vô Song đang muốn giải thích một câu, đột nhiên Ngọc bài Truyền thức có tin truyền, sau khi mở ra, lại là Tần Trọng Dương phát ra lệnh cấp tốc:
- Vô Song, cấp tốc quay về Chính Khí Đường! Có việc gấp cần thương thảo!
Tần Vô Song không dám chậm trễ, vội nói nguyên do, nói lời tạm biệt với Mộ Dung Thiên Cực và Mộ Dung Nhạn, hướng về phía Chính Khí Đường bay đi.
← Ch. 0713 | Ch. 0715 → |