← Ch.0808 | Ch.0810 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Thiếu Hồng đi tới con đường bên ngoài Đại Quang Minh Thành, vẫn còn có chút cảm giác còn chìm trong giấc mộng. Nửa ngày trước, hắn còn tưởng bản thân lần này là khó chạy thoát đại kiếp. Sự giày vò lao tù nhiều năm, đã san bằng tất cả góc cạnh của Tần Thiếu Hồng, khiến hắn hoàn toàn nhận thức được, bản thân lúc trước hẹp hòi như thế nào.
- Đại sư huynh, chuyến này ngươi thu hoạch như thế nào?
Tần Thiếu Hồng nhất thời không còn mặt mũi nói lời cảm tạ với Tần Vô Song.
Tần Thái Trùng biết lòng dạ của Tần Thiếu Hồng, ha ha cười nói:
- Thiếu Hồng, ngươi đừng vội hỏi ta, lần này nếu không phải Vô Song đến đây, không những là ngươi, ngay cả ta cũng rơi vào trong ngục tù. Vô Song, kẻ làm Đại sư huynh như ta, lần này đã nhận cái tình của ngươi rồi.
Tần Thái Trùng nghiêm mặt nói.
Tần Thiếu Hồng đỏ mặt, cũng ngập ngừng nói:
- Vô Song sư đệ, trước đây ta không biết trước sau, lòng dạ ích kỷ, độ lượng không lớn. Các loại nghĩa cử của Vô Song sư đệ, khiến ta không còn chỗ chui xuống.
Tần Vô Song thấy người tâm cao khí ngạo như Tần Thiếu Hồng hiếm khi phát ra tín hiệu loại tư thái thấp này, cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không hy vọng Tần Thiếu Hồng cảm ơn hoặc là tự trách gì cả. Không để ý khoát khoát tay, chỗ góc lông mày lại có một vẻ ngưng trọng:
- Nhị vị sư huynh, chúng là lần này đều là vì vận mệnh của Tần gia mà bôn tẩu, không cần phải khách khí như vậy. Một khi nền móng bị phá hủy, những thứ khác cũng bị phá hủy theo? Hiện giờ thế cục Tần gia, vô cùng gian nan, nhị vị sư huynh có dự định gì không?
Tần Thái Trùng trong thời gian mười năm, tấn thăng Thần đạo, nhưng cũng không thể lạc quan mù quáng, ma luyện mười năm ngược lại khiến Đại sư huynh qua loa này bình tĩnh không ít.
- Vô Song sư đệ, ngươi nói nên làm như thế nào?
Tần Vô Song trầm ngâm nói:
- Chúng ta xuất ra năm người, hai vị sư huynh Tần Chi Trữ và Tần Hạo, đều đã gặp nạn. Hiện giờ chỉ còn lại ba người chúng ta. Xem ra, trông cậy vào những thế lực Đồ Đằng, rút cuộc là trông cậy không được. Vận mệnh của Tần gia chúng ta, phải là tự mình cứu mình!
- Không sai, lần này chúng ta đều bị cự tuyệt đến mất mặt. Vô Song sư đệ, ngươi ở Vô Tận Đông Hải, có lẽ cũng không thuận lợi?
- Vô Tận Đông Hải, bản thân khó bảo toàn. Thế cục còn loạn hơn Hiên Viên Khâu, Kim Ô Thú tàn sát bừa bãi, cũng đủ khiến bọn họ đau đầu rồi.
Tần Vô Song cũng là bất đắc dĩ, hắn đã gặp Kim Quang Long Vương, hơn nữa Kim Quang Long Vương cũng coi như không tệ với hắn, cho dù Tần Vô Song hắn vì Phù Tang Lâm mà giao thủ với Kim Quang Long Vương, Kim Quang Long Vương đó hiển nhiên cũng không tính toán, ngược lại thay hắn ngăn cản một chút công kích của Kim Ô Thú.
Vì vậy, Tần Vô Song đối với Tổ Long Tộc, thật ra cũng không có oán hận gì.
Dù sao, đại cục của Vô Tận Đông Hải người ta, khẳng định ý nghĩa cá nhân còn nặng hơn Tần gia hắn.
- Nhị vị sư huynh, hành tung của các ngươi ở Thiên Hỏa Nam Cương bại lộ, tin rằng truy sát của Thiên Đế Môn, ít ngày nữa sẽ đuổi đến. Chúng ta cần phải bọc vòng quanh bọn chúng.
- Bọc vòng quanh?
Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đều là ngây người sửng sốt.
- Nhị vị sư huynh, trước mắt nơi nào là an toàn nhất?
Tần Vô Song hỏi.
- Chuyện này, sợ rằng thiên hạ rộng lớn, không có chỗ nào an toàn?
Tần Thiếu Hồng bất đắc dĩ thở dài.
- Hiện tại Thiên Đế Môn sĩ khí đang vượng, trận doanh Thiên Đế đoàn kết hơn bao giờ hết. Đối với Tần gia chúng ta mà nói, nơi an toàn, hiển nhiên là chuyện xa xỉ.
Tần Thái Trùng cũng rất bất đắc dĩ.
Thiên Đế Môn có bốn đại Thần đạo cường giả, còn bên trong trận doanh Thiên Đế, cũng có mười mấy Thần đạo cường giả. Cho dù Tần Vô Song đã tiêu diệt được hai tên, vẫn là còn có hơn mười bốn tên.
Mười bốn tên Thần đạo cường giả, là một sự tồn tại nguy cơ cao bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt Tần gia. Cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ, cũng muốn nghĩ mọi cách khiến đồng minh của bọn chúng tan rã.
Tần Vô Song thật ra không phải tự coi nhẹ mình, nếu đơn giản là Thiên Đế Môn, phía bên Tần gia, tuyệt đối có thể phản bại thành thắng. Mấu chốt hiện tại, chính là những thế lực phụ thuộc như hổ thêm cánh.
Ba tông môn trung lập, chẳng qua là cỏ ở đầu tường, gió chiều nào theo chiều đó. Ghét nhất là Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Vốn bất hòa với Tần gia, lúc này, khẳng định là gắt gao dựa vào bên cạnh Thiên Đế Môn Tân gia.
Muốn chia rẽ đồng minh của bọn chúng, khó khăn vô cùng lớn.
- Vô Song sư đệ, ngươi muốn nói gì?
Tần Thái Trùng thấy Tần Vô Song trầm ngâm không nói, không nhịn được hỏi.
Tần Vô Song nhoẻn miệng cười:
- Nhị vị sư huynh, hiện giờ nơi an toàn nhất trong thiên hạ, không có chỗ nào khác là các quốc gia nhân loại. Lần hạ thủ của Tân gia đối với các quốc gia nhân loại, nghe nói chịu cảnh cáo nghiêm trọng của các thế lực Đồ Đằng. Hiện giờ, các quốc gia nhân loại, ngược lại là nơi an toàn nhất. Nhị vị sư huynh, ta dự định, quay về các quốc gia nhân loại.
- Quay về các quốc gia nhân loại?
Tần Thái Trùng khẽ có chút giật mình.
- Đúng, các quốc gia nhân loại, cách Hiên Viên Khâu tương đối gần. Là nơi rất tốt để chúng ta tĩnh tu.
Tần Vô Song nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có các quốc gia nhân loại, mới là nơi an toàn nhất trước mắt.
Tần Thiếu Hồng thở dài:
- Chúng ta lẽ nào chỉ có thể bỏ trốn, kinh hãi không thể chịu nổi một ngày sao?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Không, chúng ta chỉ là ẩn núp có tính chiến lược mà thôi. Ta dẫn dụ bọn chúng tới Thiên Hỏa Nam Cương, chính là vì muốn thu hút lực chú ý của bọn chúng. Phân tán thế lực của bọn chúng, để bọn chúng không cách nào tập trung toàn bộ binh lực tiến công Vấn Đỉnh Sơn. Hơn nữa, ta sẽ liên tục đến khiêu khích bọn chúng. Liên lụy thế lực của bọn chúng.
- Chuyện này...
Tần Thái Trùng cười khổ nói:
- Vô Song sư đệ, từ Hiên Viên Khâu xuất phát, và từ các quốc gia nhân loại xuất phát, lộ trình đến Thiên Hỏa Nam Cương không sai biệt lắm. Làm sao ngươi có thể năm lần bảy lượt đến thu hút lực chú ý của bọn chúng được?
Tần Vô Song cười nói:
- Đại sư huynh, chuyện này, tiểu đệ đã có diệu kế.
Tới bước này rồi, Tần Vô Song đối với đồng môn cũng đã không còn giấu diếm gì nữa. Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận đến Đệ lục hoàn, cách Đệ thất hoàn chỉ là một bước cuối cùng. Còn trong đồng môn, cho dù biết, cũng sẽ không xuất hiện tai họa gì. Vì vậy, Tần Vô Song cũng không định giấu diếm bí mật của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
- Được rồi, nhị vị sư huynh, mời đi theo ta!
Tần Vô Song vô cùng cẩn thận, nhận định người của Đại Quang Minh Thành không đuổi theo phía sau, mới dẫn theo Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng theo hướng sơn động của Đệ lục hoàn chạy như bay mà đi.
Từ Đại Quang Minh Thành đến sơn động, có mấy chục vạn dặm lộ trình. Đối với Tần Vô Song mà nói, chỉ chuyện một sớm một chiều, Tần Thiếu Hồng chưa vào Thần đạo, lại thêm người bị thương nặng, phương diện tốc độ đương nhiên là gây cản trở. Nhưng Tần Vô Song có Âm Dương Tử Vân Dực, lưng cõng Tần Thiếu Hồng, đương nhiên là không có bất cứ áp lực gì.
Thời gian một ngày một đêm, đã tới được chu vi cửa khẩu sơn động. Tần Vô Song cũng không vội vàng dẫn bọn họ tiến vào sơn động, mà là dò xét mấy vòng xung quanh, bảo đảm không có người bám theo, lúc này mới dẫn hai người này, mỉm cười nói:
- Nhị vị sư huynh, mời đi theo ta.
Tiến vào địa phế sơn động khúc khuỷu của Đệ lục hoàn, Tần Thái Trùng chậc chậc lấy làm kỳ lạ:
- Vô Song, đây là nơi nào, sơn động này, tạo hình kỳ lạ, kết cấu bên trong chỗ nào cũng thể hiện ra đại thần thông, đại danh tác. Thật giống như động phủ của tiền bối cao nhân.
- Đây chính là một động phủ. Nhị vị sư huynh, xin mời ngồi trên bãi đá này. Ta sẽ lấy sức mạnh Thần đạo thúc giục trận pháp nơi này, sẽ truyền tống chúng ta đến một nơi khác.
- Truyền Tống Trận?
Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng, ở nội bộ Tần gia, cũng đã từng trải qua loại thông đạo truyền tống này, cũng không còn xa lạ.
- Đúng, Truyền Tống Trận này, không giống với Tần gia chúng ta. Truyền tống của Tần gia, chỉ là truyền tống khoảng cách ngắn mấy trăm dặm. Truyền tống này, lại là tồn tại vượt qua Cấm địa của Thần. Trạm tiếp theo, là Vô Tận Đông Hải! Chuẩn bị xong rồi chứ?
Thấy hai vị sư huynh đều chuẩn bị hoàn tất. Tần Vô Song khởi động trận pháp, ngũ sắc thần quang bao phủ, hình thành một quang đoàn cực đại đè ép xuống dưới. Trực tiếp túm lấy, liền đem thân ảnh của ba người này bọc lại, biến mất vô tung.
Thời gian Truyền Tống Trận tiêu hao, nhiều nhất là nửa canh giờ, đã dừng lại rồi.
Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng giật mình nhìn hoàn cảnh xung quanh, sơn động này, và sơn động trước đó tạo hình tương tự, nhưng phương diện khí thế, rõ ràng không giống, phương diện chi tiết cũng nhiều chỗ không giống.
- Vô Song, đây là nơi nào?
Tần Thái Trùng kinh ngạc hỏi.
- Đây là một sơn động của Vô Tận Đông Hải. Nhị vị sư huynh, chuẩn bị xong rồi chứ?
Tần Vô Song dẫn bọn họ tới bãi đá của Đệ lục hoàn:
- Trạm tiếp theo nữa, chính là Hiên Viên Khâu.
- Hiên Viên Khâu?
- Không sai, chính là Hiên Viên Khâu! Nhưng cách Thiên Đế Sơn, còn có rất nhiều lộ trình.
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Nhưng mà, Thiên Đế Sơn hiện giờ, thiên la địa võng, âm thầm không biết bao nhiêu ánh mắt đang giương mắt theo dõi chúng ta. Lúc này quay về Hiên Viên Khâu, khẳng định là chui đầu vào lưới. Cho nên, chúng ta không lưu lại Hiên Viên Khâu, mà quay về các quốc gia nhân loại!
Khởi động trận pháp Đệ ngũ hoàn quay về Đệ tứ hoàn, không bao lâu, liền đưa ba người bọn họ quay về trong trận pháp Đệ tứ hoàn Hiên Viên Khâu.
Trận pháp hoàn này nối hoàn kia, các hoàn đan xen, sự thần kỳ của tạo hóa, khiến Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đều có chút cảm giác giương mắt đờ đẫn.
Tần Thái Trùng cuối cùng không nhịn được, hỏi:
- Vô Song sư đệ, nói như vậy, tin đồn của ngoại giới, chỉ sợ là thật sao?
- Tin đồn gì?
Tần Vô Song chớp mắt.
- Tương truyền Vô Song sư đệ ở các quốc gia nhân loại tiến nhanh, là truyền thừa một trận pháp thần bí Thái cổ. Người có được trận pháp này, có thể áp đảo đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền. Lẽ nào, chính là chỉ trận pháp này?
- Đúng vậy!
Tần Thiếu Hồng cũng là sợ hãi không thôi:
- Vô Song sư đệ kỳ chiêu chồng chất, tạo hóa vô cùng, nhất định là trận pháp này ban tặng? Xem ra, Vô Song sư đệ quả nhiên là kỳ tài trời giáng, là người được trời chọn dẫn dắt Tần gia ta thoát khỏi khốn cảnh!
Lúc này, Tần Thiếu Hồng làm gì còn có nửa phần tình cảm ghen tỵ? Có chăng chỉ là vui sướng và hưng phấn.
Dù sao, Tần Vô Song nếu thật sự là người thừa kết của trận pháp Thái cổ, có nghĩa là, Tần gia vẫn là không bị ông trời vứt bỏ. Càng có ý nghĩa là, Tần gia không những còn có cơ hội thoát khỏi vận hạn, thậm chí còn có thể phản bại thành thắng, xây dựng một bá nghiệp mới!
Thân là đệ tử của Tần gia, bọn họ đương nhiên là phát triển theo. Đạo lý đơn giản như vậy, Tần Thiếu Hồng há có thể không biết sao.
Hai đôi mắt tha thiết, chăm chú nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là chờ Tần Vô Song giải đáp. Trong ánh mắt có chút ý tứ suy tính cá nhân.
Tần Vô Song khẽ cười:
- Nhị vị sư huynh, trận pháp này là thiên chân vạn xác, nhưng có phải là truyền thừa từ Thái cổ, có thể áp đảo được đỉnh cao đại lục hay không, còn cần phải xác minh. Vạn nhất trận pháp này bại lộ trước mặt các đại thế lực Đồ Đằng, sẽ gặp phải lực cản gì, cũng là không thể tưởng tượng nổi.
Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đều rùng mình, đưa mắt nhìn nhau, hai miệng đồng thanh nói:
- Đúng! Vô Song sư đệ, bí mật này, hai người chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật. Tuyệt đối không để lộ ra cho bất cứ kẻ nào, bao gồm tất cả đồng môn Tần gia! Nếu có nửa câu từ miệng chúng ta để lộ bí mật ra ngoài, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn! Thiên nhân cùng bỏ!
Tần Vô Song xua xua tay:
- Nhị vị sư huynh, nếu ta không tin các ngươi, cũng sẽ không dẫn các ngươi đến nơi này. Vận mệnh của Tần gia chúng ta hiện giờ đều trói chặt vào một chỗ. Vinh quang cùng vinh quang, tổn hại cùng tổn hại. Các ngươi không có lý do bán đứng tiểu đệ, cũng không có động cơ. Dù sao, một khi trận pháp bại lộ, tất cả mọi người của Tần gia cũng không cách nào chỉ lo thân mình.
- Đúng!
Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đều gật gật đầu. Chút quan hệ lợi hại này, căn bản không cần vạch trần, hai người bọn họ cũng là trong lòng biết rõ.
← Ch. 0808 | Ch. 0810 → |