← Ch.0850 | Ch.0852 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Vô Song cố tình ở lại Huyền Minh Thành hai ngày để thu hút sự chú ý từ các phía, còn ba đầu Thần thú bọn Bao Bao thì rời đi trước cùng với Dương Y.
Ba ngày sau, khi đã chắc chắn bọn Bao Bao đã đi được vài chục ngàn dặm, Tần Vô Song lúc này mới bắt đầu động thủ, lúc này Tần Vô Song không còn bất cứ gánh nặng nào nữa.
Huyền Minh Tộc cũng được, Thiên Sơn Phái cũng được, Tần Vô Song không chọc vào chúng nhưng cũng không sợ chúng. Chí tôn cường giả của Huyền Minh Tộc vẫn đang đánh nhau ác liệt với Kim Ô Thú ở Vô Tận Đông Hải.
Ở Cực Bắc Tuyết Vực, trừ cường giả chí tôn ra, thật sự là không có kẻ nào có thể khiến Tần Vô Song không thể phản kháng. Dù là Hiên Viên Uy, cường giả thứ ba của Hiên Viên Tộc, Tần Vô Song cũng không hề sợ hãi. Đến nay, thực lực Tần Vô Song được nâng cao, sự tự tin đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên.
Đồ Đằng cường giả đó của Huyền Minh Tộc, luận về thực lực, địa vị đều không bằng Hiên Viên Uy, do vậy mà Tần Vô Song cũng vững tâm. Hắn không chủ động đi gây chuyện nhưng cũng không phải kẻ sợ chuyện thị phi.
Sau khi rời khỏi Huyền Minh Thành, chưa đến ba vạn dặm Tần Vô Song đã cảm thấy có vài luồng sức mạnh theo sát đằng sau.
Những kẻ này hình như đều từng xuất hiện ở Huyền Minh Pháp Hội, chính là cường giả cấp cao nhất của các đại tông môn trong Cực Bắc Tuyết Vực.
Nếu không phải Tần Vô Song có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn thì thật sự là khó phòng bị.
Ở một tiểu trấn cách Tần Vô Song nghìn dặm, bên cạnh Lăng Thắng có một vài nhân vật khác, đều là cao thủ Hóa Thần Đạo.
Những cao thủ này ít nhất đều có tu vi Hóa Thần Đạo bốn kiếp, đều là kẻ uy chấn một phương ở Cực Bắc Tuyết Vực. Nhưng Lăng Thắng là đại quản gia của Cực Bắc Tuyết Vực, tương đương với Thiên Đế của Hiên Viên Khâu, rất có sức hiệu triệu.
- Chư vị, lai lịch tên Tinh Hà này kỳ lạ, gia sản hắn hùng hậu đến mức nào chắc các vị cũng đã biết. Ta không nói những lời thừa thãi, nếu có thể bắt được hắn hỏi tội trộm Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, đoạt đi bảo vật của hắn, Huyền Minh Tộc bốn phần, ta hai phần, chư vị mỗi người một phần, có ý kiến gì không?
Trừ Lăng Thắng ra, bốn cường giả còn lại đương nhiên không chút do dự, đều gật đầu biểu thị đồng ý với phương án đó.
Họ được một phần cũng là không tệ rồi. Dù sao chuyện này cũng là Lăng Thắng tính mưu, có Đồ Đằng cường giả đứng đằng sau chống lưng, họ chỉ là những quân cờ hành sự, dùng chút sức được được một phần, sao lại không làm chứ?
- Lăng Đại Chưởng giáo, ngài nói đi! Trận chiến này đánh thế nào mời ngài sắp xếp.
- Đúng vậy, bọn ta đều nghe Lăng Đại Chưởng giáo.
Lăng Thắng cũng không khách khí, gật đầu nói:
- Được, vậy ta không khách sáo nữa. Tên đó thực lực cao cường, muốn chư vị đi đánh trận đầu đương nhiên là không thích hợp. Ta sẽ đánh trận đầu, chư vị ở bốn phương đông nam tây bắc hình thành thế bao vây tấn công, cùng tiến cùng lui, chắc chắn sẽ tóm được hắn!
- Được, Lăng Đại Chưởng giáo sắp xếp như vậy có thể nói là thiên la địa võng, tên tiểu tử đó có chút thực lực nhưng có chạy đằng trời!
- Vậy cứ làm thế đi. Tên tiểu tử hắn dám ngông nghênh ở Huyền Minh Thành chúng ta, gan thật không nhỏ!
Năm người bàn bạc xong xuôi, Lăng Thắng dẫn đầu, cùng bay về hướng Tần Vô Song.
Trước đó Lăng Thắng lựa chọn nhẫn nhịn, con trai chịu thiệt trước mặt kẻ khác mà cũng nhẫn nhịn. Đó không phải hắn kiềm chế giỏi mà là ‘ném chuột sợ vỡ lọ quý’, không dám kích động làm hỏng mất đại sự của Huyền Minh Pháp Hội. Nay Huyền Minh Pháp Hội đã kết thức, nhiệm vụ của Thiên Sơn Phái coi như đã hoàn thành. Suy nghĩ của hắn đương nhiên cũng phong phú hơn.
Nghĩ đến sự vung tay hào phóng của Tần Vô Song, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, chắc chắn Tần Vô Song có rất nhiều bảo vật. Nếu không đâu có vì chỉ một cái Thanh Mộc Thần Đỉnh mà không tiếc dùng cả vũ khí Hóa Thần Đạo để đổi?
Sự ra tay hào phóng này đã kích thích mạnh đến Lăng Thắng.
Năm đạo thân ảnh như năm chiếc cầu vòng xẹt ngang chân trời, ập đến sơn cốc, nơi Tần Vô Song đang ẩn thân.
Lăng Thắng nói:
- Mọi người nhìn Hồng Chung Cốc phía trước kia, tên tiểu tử ấy đang ở đó. Chắc chắn hắn đang nghĩ cách luyện hóa Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, cô đọng Thần đạo Tinh Phách Thủy thuộc tính. Mọi người cùng xông lên vây chặt lấy hắn rồi nói. Hãy nhớ, hắn là kẻ trộm đã trộm mất Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, chúng ta đang bắt trộm chứ không phải đi cướp đồ, hiểu không?
Dù có làm giang hồ đại tặc thì cũng phải tô son trát phấn cho mình một chút. Tốt xấu gì thì họ cũng là cường giả của Cấm địa của Thần, nếu truyền ra tin họ là cường đạo thì thật mất mặt.
Làm cường đạo thì phải chiếm được đạo nghĩa, oai phong lẫm liệt, danh chính ngôn thuận, khi cướp thì càng thuận tay. Chút lý lẽ này đương nhiên họ hiểu, tất cả đều gật đầu.
Lăng Thắng thổi ra một luồng chân khí, giọng nói vang vọng:
- Đại tặc Tinh Hà, bản tọa biết ngươi đã trốn đến đây. Mau ra đây cùng bọn ta đến Huyền Minh Thành giải quyết một vài chuyện thị phi!
Tần Vô Song đúng là đang ở Hồng Chung Cốc, nhưng không phải hắn ở đây để tu luyện mà là cố ý chọn chỗ này đợi bọn Lăng Thắng.
Điều khiến hắn không ngờ tới là Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc lại không đích thân xuất mã, mà tiên phong lại là Lăng Thắng.
Thực lực của Lăng Thắng dường như có phần chưa bằng được Tân Thiên Vấn nhưng Tần Vô Song không hề coi thường. Uy chấn một phương, dù chỉ là quản gia của Huyền Minh Tộc, nhưng cũng không hề đơn giản. Vừa nghiêm nghị vừa ung dung đứng trên dốc núi, khoanh hai tay trước ngực, Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lạnh:
- Lăng Thắng Lăng Đại Chưởng giáo, các ngươi muốn gì đây?
Lăng Thắng nhìn thấy Tần Vô Song, hừ mũi:
- Hay cho Tinh Hà ngươi, Huyền Minh Thành coi ngươi là khách vậy mà ngươi dám lẻn vào thánh địa Huyền Minh Tộc trộm đi Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, gan to thật! Nay Huyền Minh Tộc đã nổi giận, hạ lệnh bắt ngươi về quy án. Ngươi sẽ buông tay chịu trói hay muốn bổn tọa ra tay đây?
Làm được đến mức đường hoàng đến mức vô lại kiểu này, da mặt Lăng Thắng khiến Tần Vô Song cảm thấy kinh ngạc, ít nhất thì Lăng Thắng thông minh hơn Tân Thiên Vấn nhiều.
Tuy Tân Thiên Vấn cũng có nhiều thủ đoạn nhưng nếu nói đến khả năng biểu diễn thì còn kém xa vị Lăng Thắng Lăng Đại Chưởng giáo đây. Vị trước mặt đây đúng là cấp Ảnh Đế!
Nếu Tần Vô Song không phải đương sự, nghe khẩu khí đường hoàng này thì sẽ lập tức tin lời Lăng Thắng ngay. Cứ nhìn Lăng Thắng mà xem, phối hợp với gương mặt uy nghiêm, bộ dạng như hoàn toàn có chuyện đó, nào có giống đang giả vờ?
- Lăng Đại Chưởng giáo, lời của ngài là có ý gì?
Tần Vô Song nhất thời chưa biết rốt cuộc Lăng Thắng nói như vậy là cố ý tìm cớ hay là có gì hiểu lầm.
Liếc sang bốn người còn lại, khả năng diễn xuất kém hơn Lăng Thắng không chỉ một chút. Tuy cực lực muốn thể hiện bộ dạng uy nghiêm nhưng cuối cùng thì vẫn có chút không tự nhiên. Thần sắc chấp chới, sự giảo hoạt trong ánh mắt khiến Tần Vô Song biết rằng căn bản chẳng có gì là hiểu lầm cả. Đây chính là âm mưu đã tính sẵn, vừa ăn cướp vừa la làng, thủ đoạn thật!
- Ý gì? Tinh Hà, việc xấu ngươi làm mà lại hỏi ta? Muốn bọn ta động thủ hay ngươi hợp tác? Biết điều thì theo bọn ta một chuyến, sẽ không oan uổng cho ngươi. Dù ngươi có trộm Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, dập đầu vài lần trước Đồ Đằng cường giả Huyền Minh Tộc là được!
Lăng Thắng miệng thì nói vậy nhưng trong đầu đang mưu tính sát cơ, chuẩn bị lúc Tần Vô Song không phòng bị sẽ ra tay.
Tần Vô Song sớm đã có đề phòng, chỉ là không ngờ tên Lăng Thắng này lại có thể tỏ ra đường hoàng đến vậy. Mức độ mặt dày này đã vượt qua sự dự tính của hắn. Hiểu rõ được điều trọng yếu bên trong, Tần Vô Song trấn tĩnh hơn nhiều, cười tươi nói:
- Đúng là ta có Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy. Lăng Đại Chưởng giáo, lần này ngài đến khí thế bừng bừng với lá cờ của Huyền Minh Tộc, rốt cuộc là vì việc công hay tư đây? Dưới vòm trời đất bao la này, chút trò mèo đó lẽ nào lại che mắt được người thông minh sao?
Lăng Thắng quát:
- Tiểu tử, không dây dưa với ngươi. Hoặc là bó tay chịu trói, hoặc là, đừng trách bọn ta không khách khí!
Tần Vô Song cười càng tươi:
- Ta lại rất muốn biết, rốt cuộc là có thể không khách khí đến mức nào. Lăng Thắng, Thiên Sơn Phái của ngài nhiều lần đắc tội với ta, xem ra ta đã quá khách khí rồi. Ngươi có tin giờ ta có thể trở về Huyền Minh Thành cho bảo bối Lăng Thiên Chí của ngươi một đao không?
Điều này đã chạm phải nhược điểm của Lăng Thắng, nếu nói Lăng Thắng có điểm yếu nào thì đó chính là đứa con trai bảo bối Lăng Thiên Chí.
Tần Vô Song ung dung nói:
- Không đúng, tên tiểu tử Lăng Thiên Chí đó hình như không ở Huyền Minh Thành nữa rồi. Để ta nghĩ xem nào. Đúng đúng đúng, ta nhớ rồi, theo tin tình báo của ta, Lăng Thiên Chí đã đi về hướng Tây Nam rồi. Hình như đến nơi nào đó, cách đây cũng không xa đâu. Lăng Thắng, chi bằng chúng ta tỷ thí xem ai đuổi kịp Lăng Thiên Chí trước?
Khí thế của Lăng Thắng bị một câu của Tần Vô Song đập tan thành, ngực hắn như có quả tạ đập phải.
Phải biết là hắn đã phái Lăng Thiên Chí đi, đúng là theo hướng Tây Nam, hướng hắn đang đi là chính nam, đúng là không xa hướng Tây Nam, cùng lắm cũng chỉ vạn dặm. Những tu luyện giả cấp hắn thì vạn dặm chẳng là gì.
- Lăng Đại Chưởng giáo, không cần phải vòng vo với tên cường đạo này! Chúng ta cùng xông lên tiêu diệt hắn! Dù sao thì loại trộm cắp như hắn chết một trăm kẻ cũng chẳng đáng tiếc!
- Ha ha, Lăng Đại Chưởng giáo, ngài còn không được thẳng thắn như thủ hạ của mình. Chúng ta người đường hoàng không nói lời ám muội. Ngài muốn Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy của ta hay là thấy ta hào phóng tại Huyền Minh Pháp Hội thì đỏ mắt, muốn nhân cơ hội cướp bóc? Muốn làm cường đạo thì phải lỗi lạc một chút, che che giấu giấu, không nói ý nghĩ thật sự, không giống chủ một tông môn đâu!
Khẩu khí giễu cợt đó khiến thể diện Lăng Thắng sắp không biết để vào đâu nữa. Bàn tay nắm lại, một cây trường thương xuất hiện, hắn hét lên, ánh sáng xanh lam lạnh lẽo như thiên la địa võng ập tới, vô số thương ảnh quét qua ngưng tụ lại thành hàng vạn đạo băng chùy lao tới như một đàn châu chấu.
← Ch. 0850 | Ch. 0852 → |