← Ch.0873 | Ch.0875 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Khiếu Thiên vẫn bình tĩnh khoan thai:
- Kiếm Nhiêm, Tần Khiếu Thiên ta sống đã mấy nghìn năm, có phải hư danh không, không cần ngươi xác định. Đương nhiên, hôm nay ta đứng trên Hiên Viên Đài này không định giao chiến với ngươi. Tân gia chinh phạt Tần gia, hao phí mất công lực mấy nghìn năm của ta, Thần hồn dùng để khống chế vũ khí Chân Thần Đạo trọng thương chưa lành. Nếu hôm nay giao chiến ta chắc chắn sẽ thua ngươi. Vì thế ta không định đánh với ngươi!
- Tần Khiếu Thiên, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Kiếm Nhiêm giận dữ.
- Ha ha, ý ta rất đơn giản. Trận đấu này, ngươi thắng rồi. Trận này Tần gia ta bỏ cuộc!
- Bỏ cuộc?
Những người xem phía dưới thật sự là phát điên lên rồi. Vừa rồi trận Tân Thiên Thần, mới động thủ đã đầu hàng, còn Tần Khiếu Thiên thì chưa cả động thủ đã từ bỏ.
Mọi người đến để xem thi đấu chứ không phải xem mấy màn như trò đùa thế này. Hai trận đấu đỉnh cao đều kết thúc lãng xẹt thế này, vậy là sao chứ?
- Người ta nói Tần Khiếu Thiên bị trọng thương, xem ra không phải là tin đồn thất thiệt. Không đánh mà nhận thua luôn, khí độ này cũng không tệ.
- Ài, Đại Chưởng môn năm xưa của Tần gia, một đại hán như gang như thép, chí khí cao ngất trời. Đáng tiếc là giờ uy phong không còn như xưa nữa.
- Ngươi thì hiểu cái gì? Người ta bị thương nặng đánh thế nào được? Ngươi tưởng là chiến đấu ở đẳng cấp của chúng ta chắc? Chân Thần Đạo một khi động thủ thì liên quan đến sinh tử. Không ở trạng thái tốt nhất mà đối kháng với cường giả cùng cấp, đó là tự tìm cái chết!
- Nếu bị thương thì lên làm gì chứ?
- Bảo ngươi không hiểu ngươi còn không phục. Tần Khiếu Thiên người ta lên hiển nhiên chỉ là để đủ số người. Nếu Tần Khiếu Thiên không tham gia thì Thiên Tu Truy Vân Thú sẽ ở trận thứ hai. Mà Thiên Tu Truy Vân Thú thì không thể có cơ hội thắng được Kiếm Nhiêm, chi bằng để ở trận cấp ba để chắc thắng một trận. Như vậy trận thứ hai có bỏ cuộc thì cũng là một thắng một thua.
- Nói vậy thì Tần gia đặt cược vào Tần Vô Song?
- Lại còn không phải sao? Xem ra Tần gia rất có lòng tin vào Tần Vô Song.
- Lòng tin thì có nhưng thật sự hắn đánh lại được Thiên Đế bệ hạ sao? Ta thật sự nghi ngờ đấy!
Cái uy mấy nghìn năm nay của Thiên Đế Tân Thiên Vấn đã ăn sâu vào lòng người. Còn Tần Vô Song, tuy những năm gần đây cũng rất nổi nhưng cuối cùng vẫn còn quá trẻ.
Một người mới có vài chục tuổi, trong giới tu luyện đúng là quá nhỏ bé, đối kháng với một cường giả vài nghìn tuổi như Thiên Đế Tân Thiên Vấn, mọi người khó tránh được việc cảm thấy khoảng cách quá lớn, không cùng đẳng cấp.
Tần Khiếu Thiên mặc kệ Kiếm Nhiêm đang chết sững, cung tay thi lễ với Hiên Viên Bạt rồi lại xuống đài một cách tiêu sái tự nhiên.
Biến cố này khiến tất cả người xem đều chết sững. Cuộc thi đấu sinh tử tranh giành ngôi vị Thiên Đế trong truyền thuyết lại có hai trận liền có đối thủ bỏ cuộc.
Nhưng hai biến cố này lại khiến trận đấu thứ ba càng đáng quan tâm hơn. Một thắng một hòa có nghĩa là trận thứ ba chắc chắn phải phân định thắng thua.
Dường như số mệnh đã an bài, hai cường giả mạnh nhất của Tần gia và Tân gia bắt đầu cuộc đối đầu trong thời khắc quan trọng.
Kiếm Nhiêm bực tức, cảm giác như sức mạnh toàn thân không có chỗ phóng thích, tâm trạng cực kỳ bức bối.
Kiếm Nhiêm vốn định lấy đánh một trận lấy sĩ khí cho Tân gia, nhưng không ngờ kết quả lại thế này.
Đối phương bỏ cuộc, nhìn có vẻ như Tân gia thắng nhưng đánh bại đối thủ với giành chiến thắng là hai chuyện khác nhau, càng không giống như Tân Thiên Thần nhận thua sau khi khai chiến.
Mới bắt đầu Tần Khiếu Thiên đã nhận mình bị thương chưa khỏi, không thích hợp để ra trận, đường hoàng bỏ cuộc. Hành động này không hề làm ảnh hưởng đến sĩ khí của Tần gia. Có lẽ đây chính là chiến thuật của Tần gia, chắc thắng trận đầu, bỏ cuộc trận hai, liều mình trận cuối.
Kiếm Nhiêm bực dọc nói với Tân Thiên Vấn:
- Thiên Vấn đạo hữu, xem ra Tần gia đánh cược vào trận cuối cùng này đấy. Tất cả chờ đợi vào ngươi thôi!
Tân Thiên Vấn cười dữ dằn:
- Cứ xem ta đi. Vừa hay nhân cơ hội này giết chết tên khốn đó!
Kiếm Nhiêm khẽ thở dài:
- Ngươi phải cẩn thận đấy, chú ý đề phòng Khôi Lỗi Thuật của hắn, cũng không thể không đề phòng Thần Tú Cung.
Tân Thiên Vấn hừ một tiếng, gật đầu, sải bước tiến lên Hiên Viên Đài.
Thiên Đế bệ hạ ra mặt lập tức dấy lên vô số tiếng hò reo. Ai nấy cũng đều rất kích động, họ biết trận đấu này chắc chắn sẽ không lãng xẹt như hai trận kia nữa.
Bất luận là Tân gia hay Tần gia đều không thể thua, cũng không thể xuất hiện khả năng đầu hàng nhận thua.
Lúc này khí thế Thiên Đế của Tân Thiên Vấn được hiển hiện, trên Hiên Viên Đài, thân hình cao lớn, dáng người uy vũ, cộng thêm với cách ăn mặc của Thiên Đế, tạo cho người ta một áp lực mạnh mẽ của kẻ bề trên.
Bên Tần gia, Tần Vô Song thì dường như không muốn tranh cái khí thế nhất thời này với Tân Thiên Vấn, hắn rất từ tốn. Nếu nói Tân Thiên Vấn lúc này khí thế như biển lớn thì Tần Vô Song lại giống như con suối nhỏ, tự do tự tại.
Nhưng mà, biển lớn nhất định có thể áp đảo con suối nhỏ sao?
Hai người đã đứng ở hai bên Hiên Viên Đài. Một người thân hình cao lớn như ngọn núi nguy nga, một người thì vóc dáng cao ráo thanh nhã.
Đuôi mắt Tần Vô Song khẽ động, khóe miệng nhếch lên nói:
- Tân Thiên Vấn, ta đã đợi ngày này mười mấy năm rồi. Xem ra ông trời đối với ta và ngươi cũng không bạc, không để trận đấu này tuột khỏi tay.
Tân Thiên Vấn hừ mũi:
- Ông trời có để nó đi thì Tân mỗ cũng không để nó đi. Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi có tài đức gì mà dám thống lĩnh Tần gia Thiên Đế Sơn? Xem ra quả nhiên Tần gia ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước, tiểu quỷ đang gia, đúng là nực cười!
- Tân Thiên Vấn, ngươi già rồi ta cũng không so đo với ngươi. Nhưng Tần gia ngươi ngang ngược bá đạo, ngồi trên vị trí Thiên Đế không biết cầu tiến chỉ biết gây nhiễu loạn nội bộ. Nay ta phải thay trời hành đạo, đá Tân gia ngươi ra khỏi Thiên Đế Sơn. Ta nghĩ chắc ngươi cũng hận Tần gia ta tận xương tủy. Ân oán đã để hết vào trận chiến này sao hai ta không đánh cược lớn hơn?
- Hừ, ngươi muốn thế nào?
Tân Thiên Vấn trợn mắt, đề phòng hỏi.
- Ước chiến sinh tử, không phân sinh tử không xuống đài, ngươi dám không?
Tần Vô Song trầm giọng hỏi.
Tân Thiên Vấn giật mình nhìn Tần Vô Song. Ước chiến sinh tử? Tên tiểu tử này muốn đấu trận sinh tử với ta?
Tân Thiên Vấn bỗng cảm thấy bất an. Cảnh giới thực lực của hắn kém xa ta, nhưng lại muốn trói buộc ta vào trận chiến sinh tử. Lẽ nào hắn có vũ khí bí mật gì tuyệt đỉnh?
Lần trước bị thương, Tân Thiên Vấn dù gì cũng đã có bóng đen tâm lý, nếu đổi lại là hắn trước đây thì chắc chắn không tính toán được mất như bây giờ.
Nhưng lần này hắn lại có chút do dự. Dù chỉ là do dự trong chốc lát nhưng đó cũng là biểu hiện của việc không đủ sự tự tin. Nhưng rồi lập tức hắn nghĩ:
- Dù hắn có yêu nghiệt hơn nữa thì lẽ nào có bản lĩnh chắc thắng ta sao? Nếu hắn có bản lĩnh như vậy, lúc này không giết ta thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội, hà tất phải ép ta đấu trận sinh tử? Đúng rồi, nhất định là hắn cố ý khích tướng, muốn khiến ta nghi ngờ hoang mang, không phát huy được bản lĩnh cao nhất. Chắc chắn là như thế!
Tân Thiên Vấn cảm thấy Tần Vô Song đang cố ý dọa hắn. Đã là dọa thì không thể mắc lừa hắn được, Tân Thiên Vấn cười lạnh:
- Ước chiến sinh tử, được thôi. Không chết không dừng. Dù có đầu hàng nhận thua cũng có thể tiếp tục hạ đòn sát thủ, người ngoài không được can thiệp, phải không?
- Đúng như thế, ngươi dám không?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
Tân Thiên Vấn cười ha ha:
- Câu này phải để ta hỏi ngươi mới phải. Nếu ngươi đã đưa ra đề nghị này thì ta sẽ theo ý ngươi, tiễn ngươi về Tây Thiên!
Thật ra Tân Thiên Vấn cũng có ý định này. Nhân cơ hội này giết Tần Vô Song, đoạt đi bảo vật và trang bị của hắn, nếu kế thừa được trận pháp Thái cổ kia thì Tân Thiên Vấn hắn phát tài lớn rồi!
Ý định này có thể nói đã Tân Thiên Vấn suy nghĩ đã rất lâu rồi. Hơn nữa hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Nếu lần này không giết Tần Vô Song, say này Tần Vô Song phát triển hơn nữa thì Tân Thiên Vấn hắn sẽ càng ít cơ hội hơn.
Dù Tân gia có đoạt được ngôi vị Thiên Đế, nhưng đối diện với một Tần Vô Song không ngừng trưởng thành thì cũng ăn ngủ không yên.
Vì thế, muốn giết Tần Vô Song thì bây giờ là cơ hội tốt nhất, danh chính ngôn thuận, lại không phải gánh chịu bất cứ lời đàm tiếu nào.
- Nhị vị, Tần gia và Tân gia đều là nòng cốt của Thiên Đế Sơn, ta khuyên hai vị nên bình tĩnh một chút. Khi đã ký cam kết sinh tử là không hối lại được đâu. Trận chiến này nhất định phải có người chết mới dừng, đây không phải trò chơi!
Hiên Viên Bạt trịnh trọng phân tích lợi hại trong đó.
Tân Thiên Vấn cười nhạt:
- Bạt đại nhân, đã ký thì không hối hận. Ngài cũng thấy đấy, Tân gia và Tần gia không thể đội trời chung. Bất luận ai thắng ai thua cũng tuyệt đối không thể để đối phương ở lại Thiên Đế Sơn nữa.
Hiên Viên Bạt khẽ thở dài, gật đầu rồi nhìn Tần Vô Song. Trận chiến sinh tử nhất thiết phải được sự đồng ý của cả hai bên. Hắn hy vọng Tần Vô Song không đồng ý.
Nhưng Tần Vô Song lại mỉm cười, tuy không nói lời gì to tát hùng hồn nhưng nét mặt vô cùng kiên định:
- Ước chiến sinh tử, quyết không hối hận.
Hiên Viên Bạt cười khan:
- Hy vọng các ngươi đừng hối hận. Người đâu, chuẩn bị Sinh Tử Ước!
Ba chữ Sinh Tử Ước vừa thốt ra, cả trên lẫn dưới lôi đài đều vang lên tiếng thở gấp gáp.
Ai cũng hiểu Sinh Tử Ước có nghĩa là gì. Một khi đã ký vào thì không có bất cứ cơ hội hối hận nào.
Cũng có nghĩa là cường giả kiêu hùng mấy nghìn năm Tân Thiên Vấn, và thiên tài tuyệt thế vạn năm có một Tần Vô Song, sau trận chiến này chắc chắn sẽ có một người chết.
Nhân vật siêu tuyệt như vậy, lại sắp có một người sẽ không còn tại thế nữa, sự mất mát cường giả này đương nhiên khiến tất cả mọi người đều dâng trào một cảm giác khó tả.
Ngay những người Tần gia vẫn luôn mỉm cười, lúc này sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
Nhưng hai đương sự là Tần Vô Song và Tân Thiên Vấn lại bình tĩnh một cách bất ngờ, hai bên cùng ký tên lập thề ước.
Phía dưới, Mộ Dung Nhạn khẽ cắn môi, nhưng rất kiên cường. Bọn Thần thú Bao Bao bên cạnh Mộ Dung Nhạn vò đầu bứt tai, không kìm được mà trở nên căng thẳng.
← Ch. 0873 | Ch. 0875 → |