← Ch.0904 | Ch.0906 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Đây xác thực là một vấn đề đáng được suy nghĩ sâu xa. Mấy vạn năm qua, Thần Khí Chi Môn thậm chí mở ra mười lần, mỗi một lần đều có các loại kỳ duyên, theo đạo lý mà nói, cho dù không xuất hiện Thiên Thần Đạo cường giả, Chân Thần Đạo cường giả phải là có rất nhiều mới đúng.
Nhưng mà, nhìn khắp thiên hạ, Chân Thần Đạo ngoài thế lực Đồ Đằng tương đối nhiều ra, thế lực nhất lưu bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là một hai Chân Thần Đạo.
Những cường giả có được kỳ ngộ ưu đãi của Thần Khí Chi Môn, rất nhiều người trong tai kiếp Thần đạo, không thể bình yên vượt qua, không ngừng rơi xuống và bị thiêu cháy.
Vì vậy, mấy vạn năm qua, Thần đạo cường giả của Đại lục Thiên Huyền không những không gia tăng, ngược lại có xu thế không ngừng giảm bớt. Tất cả những chuyện này, đương nhiên có quan hệ với Tinh Hà Kết Giới, nhưng xét đến cùng, vẫn là mầm mống tốt của các tông môn không nhiều, thiên tài quá ít, khuyết thiếu nền tảng bên trong.
- Chư vị, lần này, có thể nói là một lần long trọng nhất trong lịch sử của Thần Khí Chi Môn. Độ mở ra là toàn diện. Các ngươi một khi tiến vào, liền có cơ hội tiếp xúc với bí mật cuối cùng của Thần Khí Chi Môn. Nhóm đầu tiên là thăm dò bốn tầng trước Thần Khí Mê Cung. Ai giữ Tinh Hà Lệnh sơ cấp, có thể chuẩn bị một chút! Nhóm thứ hai là tầng thứ năm đến tầng thứ tám Thần Khí Mê Cung. Bốn tầng trước của mê cung, đối với các ngươi mà nói, ý nghĩ không lớn. Đợi bốn tháng sau, mới có thể đến phiên!
Lý Bố Y tiếp tục nói:
- Nhóm thứ ba, là những cường giả cao nhất nắm giữ Tinh Hà Lệnh cao cấp, thăm dò tầng thứ chín mê cung đến tầng mười hai mê cung, đây là khu vực trung tâm của cả Thần Khí Mê Cung. Trước lúc đó, mời tất cả những người giữ Tinh Hà Lệnh, đem bằng chứng thân phận lai lịch, toàn bộ đệ trình lên xét duyệt!
Đây là một trình tự chuẩn bị.
Dưới sự tổ chức của các thế lực Đồ Đằng, những bằng chứng thân phận, rất nhanh đã thu thập xong.
Lý Bố Y không vội vàng hoảng hốt, bắt đầu thẩm duyệt.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều không dám lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi. Mọi người đều biết, người quyết định bọn họ có thể tiến vào Thần Khí Chi Môn hay không, chỉ có một người, chính là vị Chưởng Khống Giả trước mặt. Hắn có tư cách tuyệt đối bắt mọi người phải chờ.
Lý Bố Y lật xem ước chừng sau một canh giờ, ba trăm bằng chứng thân phận, có một số là đảo qua mà thôi, có một số là chăm chú lật xem.
Lý Bố Y mặt không biểu tình, những mỗi một động tác của hắn, đều khiến những người ở hiện trường vô cùng lo sợ. Sợ vạn nhất Lý Bố Y tuyệt đối không tin ai, trực tiếp đào thải bị loại.
Sau một canh giờ, ba trăm phần toàn bộ xem xong. Khóe miệng Lý Bố Y tràn ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt hơi có chút nghiền ngẫm nhìn quét qua toàn trường, đem ba trăm phần bằng chứng trên tay vỗ vỗ:
- Về cơ bản không có vấn đề gì, nhưng có ba người, không thể tiến vào! Ba người này, hai người đến từ Thiên Hỏa Nam Cương, một người đến từ Vô Tận Đông Hải. Hai người là người nắm giữ Tinh Hà Lệnh trung cấp, một người là người nắm giữ Tinh Hà Lệnh cao cấp. Trong trường hợp này, sẽ không đơn độc chỉ đích danh. Chí tôn cường giả Đồ Đằng Tộc chỗ các ngươi, sẽ một mình thông báo cho các ngươi!
Những tu luyện giả của Thiên Hỏa Nam Cương và Vô Tận Đông Hải, rõ ràng biểu tình bị kìm hãm. Ba danh ngạch? Sẽ không đến lượt mình gặp xui xẻo như vậy chứ?
Tần Vô Song nãy giờ mặt không biểu tình nhìn màn này, căn bản không biểu hiện ra bất cứ chỗ nào có vẻ thân cận với Lý Bố Y.
Hắn biết, quan hệ của hắn với Lý Bố Y, chỉ có thể tồn tại trong cái vòng nhỏ của Thiên Huyền Thất Tử, tạm thời tuyệt đối không thể công bố ra ngoài.
Nói không chừng, trong ba trăm danh ngạch này, lại có nội ứng gian tế. Hiện giờ quả nhiên có ba người bị loại bỏ ra, bất kể có phải thật sự là nội ứng hay không, tóm lại vẫn phải hết sức cẩn thận.
Đột nhiên, Tần Vô Song cảm thấy phía Đông có mấy ánh mắt phức tạp, đang tập trung ngắm nhìn trên mặt hắn. Nghiêng đầu nhìn, chính là Nga Mi Đạo Trường. Một đạo thanh âm tươi đẹp thoát tục, trên người mặc quần áo tu luyện giản dị, ở bên trong đám người, khó có thể xán lạn rực rỡ.
Nhất là khuôn mặt thuần khiết ngây thơ, đôi mắt tinh thuần giống như nước mùa thu, phảng phất như một luồng thanh tuyền chưa bao giờ bị ô nhiễm, khiến người ta nhìn mà lòng sinh trìu mến.
Thủy Nhược Lan!
Từ ngày ở Mộng Huyễn Thiên Trì từ biệt, mấy chục năm đã trôi qua. Thủy Nhược Lan, vẫn giống như ngày trước. Thời gian ba bốn mươi năm, phảng phất giống như ba bốn mươi ngày đi qua người nàng, căn bản không có để lại bất cứ dấu vết năm tháng nào.
Ánh mắt của Thủy Nhược Lan, trong nháy mắt chạm phải Tần Vô Song, cũng lộ ra một tia vui mừng ngượng ngùng.
Diệu Vân Tiên Tử ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, khiến thân hình của Thủy Nhược Lan khẽ run lên, lập tức hiểu được sư phụ ở bên cạnh, đành phải quay mặt qua chỗ khác.
Trong lòng lại là đạo đạo gợn sóng không ngừng khuyếch tán.
Tần Vô Song nhìn thấy loại biểu tình đáng ghét trên mặt Diệu Vân Tiên Tử, tâm tinh chán ghét, không thèm để ý tới, chỉ cảm thấy Thủy Nhược Lan là một nữ tử ngọc bạch không tỳ vết như vậy, lại có một sư phụ tâm dạ hẹp hòi như Diệu Vân Tiên Tử, thật sự là đại sát phong cảnh.
Phía bên Vô Tân Đông Hải, vợ chồng Thương Dạ cũng đi tới, chào hỏi Tần Vô Song. Mễ Già còn có Dịch Khiêm của Bồ Lao Tộc, với Tần Vô Song cũng xem như có chút giao tình, cũng đi tới.
Vốn Cầu Long Tộc của Mễ Già và Bàn Long Tộc của bọn Thương Dạ là một mất một còn, nhưng vì quan hệ của Tần Vô Song, thanh niên của hai nhà cũng không có căm thù quá mức.
Tần Vô Song cười đón tiếp:
- Thương Dạ đại ca, nhiều năm không gặp, tu vi tăng lên không ít!
Thương Dạ cười nói:
- So sánh với ngươi, cái gì cũng không so được. Thế nào hả, lần này chuẩn bị như thế nào?
- Thần Khí Mê Cung thần bí như vậy, cũng không có chuẩn bị gì. Chỉ đợi đến hiện trường rồi phát huy thôi. Thương Dạ đại ca, Bàn Long Tộc các ngươi, lần này phân được bao nhiêu danh ngạch?
- Hắc hắc, chúng ta lần này có năm danh ngạch, cho nên chúng ta mới có cơ hội tiến vào Thần Khí Chi Môn. Bằng không không đến lượt chúng ta!
Tần Vô Song cười cười, lại nhìn Mễ Già:
- Tiểu ma nữ, nhìn khí sắc của ngươi cũng được lắm, gần đây có gây tai vạ cho công tử Long Tộc trẻ tuổi nào của Đông Hải không, nhất là Dịch Khiêm huynh đệ, có bị ngươi ức hiếp không?
Dịch Khiêm vội nói:
- Vô Song huynh, Mễ Già tiểu thư hiện tại rất hiền hòa, sẽ không ức hiếp người đâu, ha ha.
Mễ Già trừng mắt liếc nhìn Dịch Khiêm:
- Ngươi nhiều miệng thế, cẩn thận ta kéo đầu lưỡi của ngươi đấy.
Dịch Khiêm hắc hắc cười, cũng không dám nói thêm gì nữa. Xem ra, đối với Mễ Già vẫn là có chút kiêng kỵ.
Thời gian mấy chục năm trôi qua, những thanh niên của Đông Hải, hiển nhiên cũng đều trưởng thành, mỗi người đều có trách nhiệm gánh vác, đều có được một tấm Tinh Hà Lệnh sơ cấp, có được tư cách thăm dò bốn tầng mê cung trước. Mễ Già tựa hồ còn có tư cách đạt được Tinh Hà Lệnh trung cấp, nhưng Tộc trưởng của Cầu Long Tộc bảo thủ nhằm đạt được mục đích nào đó, vẫn là không đem Tinh Hà Lệnh trung cấp đưa cho nàng.
- Đông Hải các ngươi có một danh ngạch bị đào thải loại bỏ, khẳng định sẽ khiếm khuyết. Không biết danh ngạch đó sẽ rơi xuống nhà ai.
- Bổn tiểu thư lười quan tâm lắm. Một danh ngạch, làm sao có thể phân cho Cầu Long Tộc chúng ta chứ. Khẳng định là Tổ Long Tộc tự mình chiếm lấy rồi.
Đồ Đằng Tộc lấy đi, thật ra không có gì tranh luận.
Khi mọi người đang ồn ào nghị luận, thảo luận ai bị đào thải, Lý Bố Y đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, bắn về phía đường đến phía Nam, quát:
- Một khi đã đến rồi, thì không cần trốn tránh làm gì?
Thanh âm này phảng phất giống như một cây kim, đâm vào trong màng tai, khiến mỗi tu luyện giả đều cảm thấy trận trận ù tai.
Quả nhiên, xa xa phía Nam truyền đến một tiếng cười lạnh âm hiểm:
- Được, thuật sĩ tướng số nhà ngươi, có bản lĩnh lắm. Chí tôn cường giả Đồ Đằng Tộc cũng chưa phát hiện, ngươi trái lại phát hiện ra rồi!
Thanh âm này vừa xuất hiện, Tần Vô Song quả nhiên là sắc mặt khẽ phát lạnh, những chí tôn cường giả Đồ Đằng Tộc, cũng là đồng thời biến sắc.
- Kim Ô Thú!
Môn nhân Tần gia đều đã nghe qua thanh âm của Kim Ô Thú, tất cả cũng đều phản ứng.
- Ha ha, xem ra ta không làm sao nhận được sự hoan nghênh. Tất cả các ngươi đề phòng như vậy làm cái gì?
Kim Ô Thú thần quang lướt qua, hóa thành một đạo kim quang thô bạo, trong kim quang bọc một đại hán toàn thân kim giáp, dáng người cao lớn dị thường, cái mũi chim ưng dài dễ dàng thấy được, ánh mắt sâu xa, có vẻ cực kỳ hung ác.
Đây hiển nhiên là hình dáng biến hóa của Kim Ô Thú.
Bao Bao ở bên cạnh Tần Vô Song chậc chậc kêu lên:
- Không ngờ Kim Ô Thú này, hình dáng biến hóa ra hình người, trái lại có mấy phần dễ nhìn.
Cô Đơn dùng tiếng nói hào sảng của nó chế giễu nói:
- Cũng không phải đi bán da thịt, cần gì phải khoe khoang như vậy làm gì chứ?
Thanh âm này một chút cũng không giấu diếm, Kim Ô Thú đương nhiên là nghe được, ánh mắt như điện, bắn tới.
Tần Vô Song nhàn nhạt bật cười:
- Nghiệp chướng nhà ngươi, lần trước bị thương chưa đủ sao? Còn dám đến đây tàn sát bừa bãi, chẳng lẽ là ngại số mạng quá dài sao?
Biểu tình trên mặt Kim Ô Thú trầm xuống:
- Tần gia tiểu tử, lần trước ngươi co đầu rụt cổ trong tông môn, ta thả ngươi một lần, ngươi cam đoan sau này sẽ co đầu rụt cổ không ra, bằng không, ta sẽ để tiểu tử ngươi biết, đắc tội với Kim Ô đại gia sẽ có kết cục như thế nào.
Những Đồ Đằng cường giả thấy Kim Ô Thú nói chuyện với Tần Vô Song, đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Nói thật, dây dưa với Kim Ô Thú mấy chục năm như vậy, bọn họ cũng là mệt mỏi vô cùng. Nếu Tần Vô Song đồng ý tiếp nhận chuyện vô tích sự này, bọn họ chỉ mong sao lập tức di chuyển nhiệm vụ.
Kim Ô Thú đĩnh đạc hạ xuống chỗ cao, dùng loại ánh mắt ngạo mạn liếc nhìn xung quanh, hùng hổ nói:
- Ta nói thuật sĩ tướng số, ta biết ngươi rất giỏi, là Chưởng Khống Giả của Thần Khí Chi Môn. Một khi đã có nhiều danh ngạch, tốt xấu cũng phân cho ta một tấm. Ta cũng là một phần tử của Đại lục Thiên Huyền.
Lý Bố Y cười lạnh liếc mắt nhìn Kim Ô Thú:
- Ngươi muốn có?
Kim Ô Thú hùng hồn nói:
- Ta lẽ nào không đủ tư cách sao?
- Tư cách thật ra là đủ, nhưng tựa hồ người ở đây, đều không chào đón ngươi.
Lý Bố Y cười tủm tỉm nói.
- Ta cần bọn họ chào đón sao? Ta nói thuật sĩ tướng số, đừng kéo dài nữa, ta chỉ hỏi ngươi, nếu ta đã là một phần tử của Đại lục Thiên Huyền, thì sẽ có tư cách đạt được một tấm Tinh Hà Lệnh. Ngươi đưa hay không đưa?
Lý Bố Y có vẻ kiềm chế vô cùng tốt, vẫn như trước không nhanh không chậm:
- Ngươi là một phần tử của Đại lục Thiên Huyền, chuyện này thật ra không sai, nhưng ta nghe nói, ngươi luôn là phần tử phá hoại của Đại lục Thiên Huyền. Thời đại Thái cổ ngươi xuất hiện, chính là lấy thân phận của kẻ phá hoại xuất hiện. Hôm nay sống lại, vẫn đi con đường cũ. Thần Khí Chi Môn này của chúng ta, không chào đón ngươi.
Kim Ô Thú sắc mặt trầm xuống:
- Đừng nói quang minh chính đại như vậy, ngươi dứt khoát nói, đưa hay không đưa Tinh Hà Lệnh, tất cả mình ngươi tác chủ được rồi. Hà cớ gì phải làm bộ khẩu khí thương hại đau đớn của người khác? Ta dám đảm bảo, nếu Dị tộc thật sự đánh tới, ngươi có lẽ sẽ chạy thoát nhanh hơn cả ta.
Nghe thấy hai chữ ‘Dị tộc’, biểu tình của mọi người đều giống như bị rắn độc cắn phải một miếng vậy.
← Ch. 0904 | Ch. 0906 → |