← Ch.0998 | Ch.1000 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tấm lưới màu xanh thu lại, phi thuyền Thiên Tôn được giải phóng liền phóng ra ngoài, dừng lại một chút ở trên không, Âm Ma Thiên Tôn nói với Quy Tàng Thánh Hoàng:
- Thánh Hoàng đại nhân, ơn không giết của ngươi, Âm Ma Thiên Tôn ta ghi nhớ. Chuyện này hôm nay, ta nợ ngươi một cái ân tình!
Lời khách sáo không thể không nói, cho dù ngạo kiệt hơn nữa, Âm Ma Thiên Tôn cũng biết rằng, Quy Tàng Thánh Hoàng muốn diệt hắn, là dễ như trở lòng bàn tay.
Nhìn phi thuyền của Âm Ma Thiên Tôn rời đi, Đại Càn Thiên Tôn trong lòng có chút không vui. Nhưng đây là chủ ý của Quy Tàng Thánh Hoàng, hắn tất nhiên không dám xen vào.
Quy Tàng Thánh Hoàng nhìn phi thuyền rời đi, trong ánh mắt thâm thúy hiện ra một chút vẻ suy nghĩ sâu xa.
- Thánh Hoàng đại nhân, Âm Ma Thiên Tôn này thật là kiêu ngạo.
Đại Càn Thiên Tôn có chút phẫn nộ nói.
- Âm Ma Thiên Tôn này thành danh trăm vạn năm nay, luôn rất kiêu ngạo.
Quy Tàng Thánh Hoàng lại rất bình tĩnh, hắn kiêu ngạo, tất có lý do để kiêu ngạo, đại khái là chịu ảnh hưởng của Tu La Vương.
- Đại nhân, Tu La Vương kia thực sự không bị Xích Dương Thánh Hoàng phong ấn sao? Hai đại cường giả này có thể biến địch thành thù, ta quả có chút không tin.
Quy Tàng Thánh Hoàng trầm tĩnh nói:
- Việc này không thể tùy tiện xét đoán. Xích Dương Thánh Hoàng là tuyệt thế cao nhân, Tu La Vương cũng không phải hạng tầm thường. Với cảnh giới của bọn họ, không đánh không quen, từ địch thành bạn cũng có thể hiểu được. Hơn nữa hắn nói rất có lý lẽ, Tu La Vương nghe lời khuyên của Xích Dương Thánh Hoàng, mấy trăm vạn năm nay rất im ắng. Quả không phải không có lý.
- Nhưng mà, Âm Ma Thiên Tôn nói hai đại cường giả đó liên thủ thu đồ đệ, ta sao cảm thấy là nói khoác. Hai người tính cách hoàn toàn khác nhau, liên thủ thu một đệ tử, nghe thật khó tin.
- Ừ, việc này khó tin, ta phải gặp tiểu tử đó mới có thể kết luận được. Năm xưa tin đồn Xích Dương Thánh Hoàng đã chết, đến nay lại có kẻ nói Xích Dương Thánh Hoàng chưa chết. Xem ra lời đồn, không thể tin hoàn toàn.
Quy Tàng Thánh Hoàng thở dài:
- Chỉ có Tu La Vương thì cũng xong, nhưng nếu Xích Dương Thánh Hoàng mà cũng nhúng tay vào, thì quả là khó khăn.
Quy Tàng Thánh Hoàng cũng là người tự tin, đối với Tu La Vương, hắn chưa chắc đã sợ. Nhưng Xích Dương Thánh Hoàng là một trong mười đại Thánh Hoàng của Vũ trụ Đại La. Quy Tàng Thánh Hoàng tự tin tới mấy, cũng biết rằng không thể nào địch lại được Xích Dương Thánh Hoàng. Do vậy chuyện này chưa được điều tra rõ, thì không nên làm quá.
Vạn nhất gây thù chuốc oán, đối với hắn mà nói, quả là một tai nạn. Tiểu Vũ trụ Quy Tàng, không thể chịu nổi sự quấy nhiễu của hai đại cường giả một chính một tà.
Phải biết rằng, Xích Dương Thánh Hoàng còn dễ nói chuyện. Tu La Vương mấy trăm vạn năm trước, hung danh khắp bốn phương. Nếu thực sự chọc giận đại cường giả tà đạo này, chờ đợi Tiểu Vũ trụ Quy Tàng sẽ là một trường tai kiếp. Nếu Xích Dương Thánh Hoàng mà còn nhúng tay vào, vậy Tiểu Vũ trụ Quy Tàng xong đời rồi.
Quy Tàng Thánh Hoàng tuy ngoài mặt rất trầm tĩnh, nhưng dù sao cũng có chút lo lắng. Nếu sự tình chỉ là hiểu lầm thì còn dễ giải quyết, nếu vì việc khác mà gây nên, thì lại là chuyện khác.
Đại Càn Thiên Tôn thấy Quy Tàng Thánh Hoàng có chút lo lắng, cơ hồ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tỏ vẻ anh hùng nói:
- Thánh Hoàng đại nhân, nếu không, thuộc hạ đi một chuyến, xem Thiếu chủ kia rốt cuộc thế nào.
Quy Tàng Thánh Hoàng xua xua tay, phủ quyết đề nghị của Đại Càn Thiên Tôn, nói:
- Việc này không cần, ngươi tự mình đi, không khác gì ta đi. Về mặt thái độ chúng ta đã thua một bước rồi. Hơn nữa, ngươi đi, nếu nhìn không rõ ràng, bất tiện biết bao. Nên đợi hắn đến đây.
Đại Càn Thiên Tôn cười khổ nói:
- Chỉ e tiểu tử đó không biết tốt xấu, tính khí cũng thối như Tu La Vương thì không biết thế nào.
- Người trẻ tuổi mà ngựa non háu đã còn dễ đối phó. Việc này ngươi không cần nhúng tay vào, để bản tọa xử lý là được rồi.
Đại Càn Thiên Tôn vô cùng hổ thẹn, họa do hắn gây ra, lại để Thánh Hoàng đại nhân xử lý, nghĩ đi nghĩ lại đều thấy hổ thẹn vô cùng.
o0o
Lại nói về Âm Ma Thiên Tôn kia khống chế phi thuyền Thiên Tôn, toàn tốc bay về Đại lục Thiên Huyền. Trên đường về, Âm Ma Thiên Tôn trong lòng vẫn không hết sợ hãi.
Cũng may là gặp Quy Tàng Thánh Hoàng hung danh không thịnh lắm, nếu gặp người có tính khí nóng nảy như Tu La Vương, vậy hắn hôm nay rất có khả năng là có đi không có về rồi.
- Sơ ý rồi, quả thực là khinh địch rồi!
Âm Ma Thiên Tôn cười khổ tự chế giễu, trong lòng thầm kêu may mắn:
- Cũng may những lời kia của ta, có thể dọa được Quy Tàng Thánh Hoàng, nếu không, e rằng cũng không dễ nói chuyện tới vậy.
Đúng như hắn nghĩ, tiếng tăm của Tu La Vương và Xích Dương Thánh Hoàng quả thực lớn, nếu không, cho dù Quy Tàng Thánh Hoàng tương đối ôn hòa, ít nhiều cũng cho hắn chịu ít khổ sở. Cho dù không giết hắn, cũng nhất định sẽ câu cấm hắn mấy chục vạn năm.
Hắn hôm nay có thể rút lui an toàn, trừ những lời này phát huy tác dụng, còn gặp được một Thánh Hoàng dễ nói chuyện.
Nói thực, Âm Ma Thiên Tôn vẫn còn rất may mắn. Hắn đối với hành động rộng lượng tha thứ của Quy Tàng Thánh Hoàng, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm kích. Tính khí cuồng ngạo ban đầu cũng đã thu hết lại, thầm nghĩ:
- Xem ra mấy trăm vạn năn sau thoát vây, Vũ trụ Đại La này vẫn là Vũ trụ Đại La ban đầu, ở bất cứ chỗ nào cũng phải vô cùng cẩn thận, không biết lúc nào lại mọc ra một Thánh Hoàng. Xem ra cảnh giới Thiên Tôn vẫn chưa thể ngông cuồng quá. Ta phải tăng cường tu luyện, tranh thủ sớm đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng.
Trước mặt Quy Tàng Thánh Hoàng, hắn không có chút năng lực kháng cự. Khoảng cách chênh lệch chí mạng này, làm cho Âm Ma Thiên Tôn trong chốc lát từ tính kiêu ngạo tỉnh táo trở lại, làm cho hắn ý thức được, mấy trăm vạn năm trước hắn thua thiệt trong tay Thánh Hoàng cường giả, sau khi thoát giam cầm, vẫn chỉ là thua thiệt.
Thánh Hoàng cường giả, tuyệt đối không phải là thứ Thiên Tôn cường giả hắn có thể khiêu chiến được.
Trên đường trở về, hắn trong lòng rất buồn bực. Sau khi trở về phải ăn nói thế nào với Thiếu chủ. Hắn có thể thoát vây, đó là nhờ đưa Thiếu chủ ra, đến nay, Quy Tàng Thánh Hoàng đã nêu đích danh muốn gặp Thiếu chủ, nói đi nói lại dường như hắn đã bán đứng Thiếu chủ để thoát thân.
Trên đường về, hắn suy nghĩ nên mở miệng thế nào, quả là khó khăn. Tuy nhiên con dâu xấu trước sau vẫn phải ra mắt mẹ chồng. Suốt đường về, đám thủ hạ của Âm Ma Thiên Tôn cũng không dám nói gì. Dù bọn chúng không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng vẫn trực tiếp quan sát, nhưng băn khoăn trong lòng Âm Ma Thiên Tôn, bọn chúng cũng biết rất rõ.
Đồ Ông cười nói:
- Đại ca, không cần băn khoăn, quay về nói thực với Thiếu chủ là được rồi. Thiếu chủ là người rộng lượng, hơn nữa Thánh Hoàng cường giả xuất hiện, cũng không phải là thứ chúng ta muốn nhìn thấy. Đó chỉ là một thứ ngoài mong muốn.
Âm Ma Thiên Tôn thở dài:
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Không ngờ Âm Ma Thiên Tôn ta một đời anh minh, cuối cùng lại bị hủy trong tay Thánh Hoàng cường giả. Lão Nhị, phải cố gắng lên, thời đại này, không phải là Thánh Hoàng cường giả, đến đâu cũng không đứng thẳng lưng lên được.
o0o
Ngày hôm nay, rốt cuộc cũng trở về tới Đại lục Thiên Huyền. Cách ước định một năm, vẫn còn sớm hơn rất nhiều. Thời gian cũng mới chỉ qua sáu, bảy tháng mà thôi.
- Ha ha, Âm Ma Thiên Tôn, trở về nhanh thật. Sao không báo trước với ta, để ta làm lễ đón tiếp?
Tần Vô Song dẫn đầu đám người Đại lục Thiên Huyền và Bao Bao, đứng trên tinh hà ngênh đón.
Âm Ma Thiên Tôn từ trong phi thuyền bước ra, thở dài nói:
- Thiếu chủ, thật hổ thẹn. Âm Ma Thiên Tôn không có mặt mũi nào quay lại nhìn người nữa.
Tần Vô Song thấy Âm Ma Thiên Tôn và những Ma Thần khác đều có chút ngượng ngùng, biết rằng sự tình không đơn giản. Lập tức rất thông minh không hỏi han nhiều, mà cười nói:
- Trở về là tốt rồi, những chuyện khác nói sau. Các ngươi có thể bình an trở về, nhiệm vụ hoàn thành hay không chỉ là thứ yếu.
Âm Ma Thiên Tôn cười khổ, nháy mắt với Tần Vô Song, truyền âm nói:
- Thiếu chủ, có thể nói chuyện riêng được không?
Tần Vô Song thấy hắn như thế, liền biết có chuyện, gật đầu:
- Được, các ngươi xuống trước đi!
Gặp mặt riêng, Âm Ma Thiên Tôn không còn ấp úng nữa, đem sự tình đầu đuôi nói ra. Tần Vô Song quả nhiên không hề tức giận, mà có chút kinh ngạc nói:
- Quy Tàng Thánh Hoàng?
- Đúng vậy, Thiếu chủ, ta quả thực đen đủi, đụng một tí là gặp phải Thánh Hoàng cường giả, xem ra ta trước khi ra ngoài phải xem ngày trước đã.
Âm Ma Thiên Tôn kêu lên ai oán.
- Âm Ma Thiên Tôn, không cần thất vọng. Ngươi có thể bình an trở về đã là chuyện tốt rồi. Dù sao vẫn may mắn hơn mấy trăm vạn năm trước, phải không nào?
Âm Ma Thiên Tôn cười khổ:
- Cũng chỉ có thể tự an ủi như vậy mà thôi. Thiếu chủ, Âm Ma Thiên Tôn thật ngại quá, kéo ngươi xuống nước mất rồi. Nếu không nói khoác như vậy, e rằng sự tình còn xấu hơn nữa.
Tần Vô Song ha ha cười lớn:
- Những lời ngươi nói cũng không phải nói khoác, có thể coi là cái khó ló cái khôn. Tu La Vương ký túc trong Thần Tú Cung, theo ta lớn lên, nói là sư phụ của ta cũng không sai. Xích Dương Thánh Hoàng để lại bảo vật cho ta, ta kế thừa di nguyện của hắn, cũng là sự thật.
Âm Ma Thiên Tôn ôm ôm đầu:
- Nhưng mà, Quy Tàng Thánh Hoàng kia muốn Thiếu chủ tới gặp. Đây quả thực là làm khó Thiếu chủ rồi. Thiếu chủ, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Hắn muốn gặp, vậy thì đi gặp. Thánh Hoàng đã chịu ra mặt, so với không ra mặt còn tốt hơn. Âm Ma Thiên Tôn, ngươi ở lại chăm lo tình hình, ta đi bái kiến Quy Tàng Thánh Hoàng. Mọi việc, cũng cần phải giải quyết rồi.
Âm Ma Thiên Tôn có chút do dự:
- Chỉ e Quy Tàng Thánh Hoàng gây bất lợi cho Thiếu chủ.
- Quy Tàng Thánh Hoàng đường đường là Thánh Hoàng cường giả, chuyện nhỏ của Đại lục Phong Vân, không thể ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Thánh Hoàng cường giả không thể nào hẹp hòi như thế. Ta sẽ có cách ăn nói!
Tần Vô Song làm ra quyết định như vậy, làm cho Âm Ma Thiên Tôn rất ngượng ngùng. Còn Tu La Vương phong ấn trong Thần Tú Cung, lại vô cùng tán thưởng nói:
- Tiểu tử, ta không nhìn lầm ngươi. Không tệ, Quy Tàng Thánh Hoàng nếu quả thực có ý hại ngươi, ta dù phải liều Thần hồn tan nát cũng không để hắn thành công đâu. Ngươi cứ đi không hề gì. Ta không tin Quy Tàng Thánh Hoàng kia nghe thấy tên ta còn dám lỗ mãng.
o0o
Quyết định của Tần Vô Song làm đám người Đại lục Thiên Huyền cảm thấy có chút lo lắng. Chỉ là Tần Vô Song chủ ý đã quyết, bọn họ cũng không tiện can thiệp.
Tần Vô Song cũng điều khiển một phi thuyền Thiên Tôn, hướng về phía Tinh vực Đại Càn bay tới.
← Ch. 0998 | Ch. 1000 → |