← Ch.1010 | Ch.1012 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Anh ta là người đọc sách, trước nay đều thờ phụng đạo lý quân tử yêu tiền tài, nhưng lấy phải chính đáng.
Muốn anh ta vô duyên vô cớ tiếp nhận tài sản của người khác, đã làm trái lại với nguyên tác đối nhân xử thế của anh ta.
Đúng với cái gọi là không có công không có lộc, huống hồ đây còn là một sản nghiệp lớn.
Vũ Văn cũng cảm thấy quá mức đột ngột, Tần Vô Song cứu con gái mình đã là ân huệ lớn lao, sao còn có thể nhận lấy sản nghiệp của cậu ta, cũng nói:
- Tần huynh đệ, Tinh Hà tuy là em tôi, nhưng tôi biết tính cách của cậu ấy không màng danh lợi, cho nên sản nghiệp mà cậu nói, nếu cậu có thể tự kinh doanh được, chúng tôi không thể lấy được. Hơn nữa nếu là Tinh Hà tặng cho cậu, vậy phải là của cậu, chúng tôi không thể tham lam.
Vũ Văn cũng là người không cầu danh lợi, hai chị em năm xưa đều giống nhau, cũng bởi vậy mới có thể thương yêu như ruột thịt. Nếu là người tham phú quý, chỉ e đã không có tình cảm chị em sâu nặng này.
Tần Vô Song nhìn biểu tình đơn thuần của hai vợ chồng, trong lòng thở dài:
- Chị Vũ Văn đúng là người đơn thuần, không vô cớ nhận tiền tài của người khác. Đức tính này quả là đáng quý. Chỉ là mình không ở đây lâu, phải sắp xếp cho họ một cuộc sống lâu dài. Trong thế giới này, không có tiền bạc, không có địa vị, sống rất khó khăn. Bất kể bọn họ nghĩ thế nào, mình cũng phải làm cho họ sống cuộc sống như họ mong muốn.
Kỳ thực, những lời này của Tần Vô Song, đều là bịa ra. Đối với hắn mà nói, muốn kiếm một gia tài lớn trên thế giới này, quả là quá dễ dàng, biện pháp có hàng nghìn cách.
Quan trọng là phải đưa cho họ thế nào, phải sắp xếp thế nào mới là quan trọng nhất, lập tức dùng giọng đùa giỡn nói:
- Anh, chị, sản nghiệp này vốn là của Tinh Hà. Nếu anh chị kiên quyết không nhận thì cũng không có cách nào. Tôi muốn biết, nếu có thể lựa chọn, anh chị hy vọng cuộc sống tương lai sẽ như thế nào?
Tiêu Vọng Thư gãi gãi đầu:
- Cái này chúng tôi không tự quyết định được. Nếu bắt tôi nói, cuộc sống của nho sinh thời cổ đại, tôi rất ngưỡng mộ. Có sách đọc không hết, không cần lo kế sinh nhai. Cuộc sống tinh thần phong phú này là một cuộc sống lý tưởng, ha ha.
- Anh rể yêu cầu rất thấp, vậy còn chị?
Vũ Văn trước nay chưa hề nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên bị hỏi tới, sửng sốt một chút, mới ôm cằm suy nghĩ.
- Bảo tôi nói, thì tôi cũng đành nói, tôi mong có mấy đứa con, cả nhà sống trong một căn phòng rộng lớn, không có quá nhiều nỗi lo thế tục, vui vẻ ở bên nhau. Những người thân yêu, vĩnh viễn khỏe mạnh bình an.
Vũ Văn khẩu khí si ngốc, nói mà hai mắt đã đỏ lên rồi. Quả nhiên cô lại nghĩ tới Vũ Tinh Hà, nghĩ tới người em cô đã chăm sóc từ nhỏ tới lớn.
Tần Vô Song đại khái hiểu được suy nghĩ của hai vợ chồng, Tần Vô Song tự vấn, những tâm nguyện này có thể giúp họ thỏa mãn được, lập tức cười:
- Anh, chị, mọi người nghe tôi nói hết. Tinh Hà năm xưa để lại cho tôi, hiện nay đã tăng giá mấy vạn lần rồi. Tổng số vào khoảng mấy tỷ. Nói thật, sản nghiệp ở nước ngoài của tôi cũng không ít hơn số này. Anh chị không thay Tinh Hà quản lý sản nghiệp này, ai quản lý đây?
Hắn không ngừng nhắc tới mấy chữ ‘sản nghiệp của Tinh Hà’, như vậy, vợ chồng Vũ Văn có muốn phản đối cũng không được.
Tần Vô Song kiếp trước, trừ người chị Vũ Văn này ra, không còn người thân nào khác. Nếu là sản nghiệp của hắn, về tình về lý đều nên thuộc về tỷ tỷ thừa kế.
Vũ Văn và Tiêu Vọng Thư cùng nhìn nhau.
Sản nghiệp mấy tỷ? Đây quả là một con số trên trời đối với họ. Cho dù là nằm mơ, họ cũng không mơ tới sẽ có tài sản lớn đến vậy rơi vào đầu họ.
Tần Vô Song biết, muốn bọn họ chấp nhận điểm này cần có thời gian, lập tức đứng lên nói:
- Anh, chị, cả nhà mình đã vất vả mấy hôm rồi, nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa đi Thượng Hải. Tôi đi gặp mấy người!
- Gặp ai?
Vũ Văn lập tức khẩn trương:
- Tần huynh đệ, những người đó, cậu không nên trêu vào. Tinh Hà mất rồi, tôi không hy vọng huynh đệ của nó cũng có chuyện.
- Ha ha, chị yên tâm, tôi là nói tới những người bảo vệ anh chị. Còn về những tổ chức bí mật kia, tôi đảm bảo với anh chị, bọn chúng cũng không thể uy hiếp anh chị được nữa đâu!
Nhìn Tần Vô Song cười bình tĩnh, Vũ Văn trong lòng rối bời. Trong chốc lát, bỗng nhiên như nhìn thấy hình bóng em trai trên người cậu ta.
Nếu không phải tướng mạo quả thực không giống, Vũ Văn cơ hồ có một cảm giác, cảm thấy người này chính là em trai Vũ Tinh Hà của mình.
Khí chất, và rất nhiều cảm giác, người này và em mình quả thực giống nhau. Làm cô càng cảm thấy thân thiết. Cũng chính vì cảm giác thân thiết này ảnh hưởng tới Vũ Văn, khiến cô tin tưởng người này tới vậy.
o0o
Trong một bụi cây trong tiểu khu, Ngân Hồ phảng phất giống như u linh. Tuy nhiên, bất kể hắn trốn thế nào, Tần Vô Song luôn tìm thấy hắn ngay lập tức.
Điều này khiến Ngân Hồ cũng rất bất đắc dĩ, thủ đoạn ẩn núp mà hắn luôn tự hào, trước mặt người này, cơ hồ không hề có ý nghĩa.
Ngân Hồ thân là đặc công, trước đây luôn có vài phần nghi ngờ cao thủ võ học dân gian, cảm giác lời đồn không khỏi quá mức thần thánh. Tới nay gặp được Tần Vô Song, tất cả sự tự tin của Ngân Hồ đều đã bị đánh bại thảm hại.
Ngân Hồ đưa ra một điếu thuốc, Tần Vô Song thuận tay cầm lấy. Tuy nhiên không đút vào mồm, mà đầu điếu thuốc hướng vào trong lòng bàn tay, thuận tay vứt một cái, điếu thuốc đã thần kỳ bay vào bao thuốc của Ngân Hồ, vô cùng chuẩn xác.
- Cảm ơn, tôi không hút!
Tần Vô Song cười, ánh mặt điềm đạm:
- Nói đi, gặp tôi có việc gì?
- Các hạ là bạn của Vũ Tinh Hà?
- Đúng, thì sao?
Anh mắt của Tần Vô Song đột nhiên sắc lạnh, quét qua mặt Ngân Hồ, Ngân Hồ đột nhiên cảm thấy có sợi dây đang trói chặt mình, áp lực tăng đột ngột.
- Là thế này, năm xưa Vũ Tinh Hà là đệ nhất tông sư của cổ võ Trung Quốc, đáng tiếc bị kẻ gian hãm hại. Chỉ đáng tiếc, những bí điển kia từ đó cũng mất tích, không có người thừa kế...
- Quốc gia không phải không hề hứng thú với mấy thứ võ dân gian này sao, luôn coi đó là bàng môn tà đạo, điêu trùng tiểu kỹ sao?
Bốn năm trước Vũ Tinh Hà đã cố gắng thử, nhưng quốc gia cảm thấy trong thời đại vũ khí tối tân, những thứ võ công kia tác dụng có hạn, nên không hề coi trọng.
Nhưng chuyện của Vũ Tinh Hà, đã khiến cho các cơ quan hữu quan chú ý hơn, ý thức được kho tàng dân gian không phải không có tác dụng. Có lúc, không phải chỉ có máy bay tên lửa mới có thể giải quyết được vấn đề.
Cho nên, các cơ quan hữu quan mới muốn đột phá từ Vũ Văn, tìm ra bí điển của Vũ Tinh Hà. Chỉ tiếc là Vũ Văn trong lòng có nghi vấn, chưa hề tiếp lời, chỉ là nói không biết.
Vũ Văn cũng biết, nếu mình nói ra những thứ kia, chính mình sẽ không còn giá trị nữa. Tổ chức bí mật nếu tới hại, cơ quan hữu quan có bảo vệ gia đình cô không cũng rất khó nói.
Qua cầu rút ván là chuyện thường ở đất nước này. Vũ Văn tuy đơn thuần, nhưng cái chết của em trai, và phản ứng của cơ quan hữu quan, làm cho cô biết được cái gì gọi là thế thái nóng lạnh, cũng bởi vậy, Vũ Văn từ trong thất bại cũng không ngừng trưởng thành, bắt đầu học được cách đề phòng.
Ngân Hồ biết Vũ Văn trong lòng còn nghi vấn, cho nên trước nay cũng không dùng thủ đoạn quá khích gì, chỉ là dự định dùng biện pháp mưa dầm thấm lâu để cảm hóa dần.
Tới nay Tần Vô Song xuất hiện, tất cả cục diện bế tắc đều bị phá vỡ. Đối với Ngân Hồ mà nói, đó cũng có nhiều hy vọng.
Bị Tần Vô Song nói như vậy, Ngân Hồ ít nhiều có chút hổ thẹn, ngập ngừng nói:
- Trước đây quốc gia không đủ trọng thị, nhưng hiện tại, cấp trên thực sự rất coi trọng di sản quý báu này.
- Vậy thì đơn giản, nhưng tôi có yêu cầu!
Tần Vô Song cười, hướng về phía trên lầu nhìn:
- Tôi muốn cuộc sống của gia đình này, không bị làm phiền gì hết. Bất kể là quan hay cướp, đều không được xâm phạm vào họ. Ai động tới họ, tất kể quan to thế nào, đều chỉ có đường chết.
Ngân Hồ kinh ngạc:
- Chết?
Nói thế nào cũng là xã hội pháp trị, tuy cũng có vô số quy tắc ngầm, nhưng công nhiên nói ‘chết’ ra, quả thực là hiếm gặp.
- Lẽ nào người trước mắt này, một chút kỹ năng đàm phán cũng không có sao?
Tần Vô Song nhìn sắc mặt đã biết tâm tư của Ngân Hồ, cười lạnh nói:
- Đây không phải đàm phán, đây là lời khuyên, nói nghiêm trọng một chút thì là cảnh cáo. Có lẽ các người cảm thấy không bình thường, vì thông thường chỉ có các người đi uy hiếp người khác, phải không?
Ngân Hồ có chút ngượng ngùng, không nói gì, mặc nhận. Thân phận của hắn tuy đặc biệt, nhưng cũng không đặc biệt tới nỗi có thượng phương bảo kiếm, muốn chém ai thì chém.
Tần Vô Song cười nói:
- Đương nhiên điều kiện này, tôi biết anh không có tư cách đáp ứng. Không vấn đề gì, tôi dám nói thế thì có thể làm được như thế. Cho dù tôi không làm, tất nhiên cũng sẽ có người làm. Tôi chỉ là muốn anh nói cho những người khác, một nhà ba người này không được động vào. Bất kỳ ai, cũng không được động vào.
- Đây là địa chỉ, thứ các anh muốn ở đây!
Tần Vô Song tay vừa giơ ra, một trang giấy đã nằm trong tay Ngân Hồ.
Thủ pháp này, giống như ảo thuật, khiến cho Ngân Hồ hoa cả mắt.
- Gia Nguyệt Sơn? Thật sự là ở đó sao?
- Đi thì sẽ biết!
Những võ điển đó, đối với quốc gia có lẽ sẽ có tác dụng. Tần Vô Song cũng không muốn mất thời gian ở vấn đề này nữa.
Đối với thế giới này mà nói, hắn chỉ là khách qua đường. Một khách qua đường, thì nhất định phải dùng biện pháp kiên quyết nhất để giải quyết mọi vấn đề.
o0o
Năm ngày sau, chuyến bay từ trung tâm tỉnh đi Thượng Hải cất cánh. Tần Vô Song không đi cùng, đối với thế giới này, hắn chỉ là một kẻ không có hộ khẩu, muốn đi máy bay cũng không được.
Tuy nhiên, với thần thông của hắn, hai nghìn dặm này, chỉ là chuyện trọng nháy mắt. So với đi máy bay còn nhanh hơn cả trăm lần.
Tần Vô Song thông qua tiền bạc quan hệ, sắp xếp một bệnh viện rất có tiếng, cho Tiêu Vũ kiểm tra tổng thể, kết quả, tất nhiên là kỳ tích trong kỳ tích.
Bác sĩ cũng quả thực không hiểu:
- Đứa bé khỏe mạnh như vậy, căn bản không có vấn đề gì, các người lo vớ vẩn gì chứ. Tôi hành nghề y bao nhiêu năm, chưa từng gặp qua trái tim nào khỏe như vậy.
Những lời nói khiến Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn nước mắt lưng tròng. Chỉ cảm thấy tất cả vất vả khổ đau, bỗng nhiên đã biến mất
← Ch. 1010 | Ch. 1012 → |