← Ch.0398 | Ch.0400 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Liên Sơn mắt lóe sáng:
- Vô Song, con chắc chắn chứ?
Tần Vô Song nói:
- Tuyệt đối không sai!
Nói rồi đi vòng quanh đó mấy vòng rồi bỗng nói:
- Phụ thân ra ngoài cửa tránh một lát. Con sợ khởi động cơ quan sẽ có linh lực cấm chế bắn ra, chúng ta nên cẩn thận một chút.
Nhưng Tần Liên Sơn lại nói:
- Ta ở đây, không ra ngoài đâu.
- Phụ thân, hài nhi lo...
Tần Vô Song sợ cấm chế bắn ra sẽ gây thương tích cho phụ thân. Dù gì khởi động cơ quan cần đến Linh Võ Đại viên mãn thì chắc chắn nó không tầm thường, vạn nhất linh lực cấm chế bắn ra thì khó ứng phó.
Tần Vô Song kiên định:
- Vô Song, không cần lo. Nếu con hiểu tổ huấn quan trọng với ta thế nào thì nên hiểu tâm trạng muốn chứng kiến kỳ tích này của ta. Vì sự vùng lên của Tần gia, ta có chết ngay tại đây cũng không nhíu mày. Huống hồ, cơ quan của tổ tiên sắp đặt sao lại làm thương tổn đến hậu bối cơ chứ?
Tần Vô Song biết tâm trạng của phụ thân, càng hiểu được cảm nhận lúc này của phụ thân. Cả đời phụ thân vì gia tộc, nguyện vọng lớn nhất chính là hoàn thành tâm nguyện mà tổ tiên Tần gia để lại. Nay có cơ hội mở ra điều tổ huấn cơ mật, phụ thân muốn tận mắt chứng kiến cũng là điều dễ hiểu.
- Phụ thân, nếu vậy thì người mặc chiếc áo này vào.
Tần Vô Song cởi bỏ chiếc áo phòng ngự cấp bậc Hư Võ Cảnh đưa cho phụ thân mặc.
Có áo phòng ngự Hư Võ Cảnh hộ thân, dù là công kích của Linh Võ Đại viên mãn cũng không cần lo. Tần Liên Sơn nói:
- Thế còn con?
Tần Vô Song cười:
- Tổ huấn đã cần Linh Võ Đại viên mãn, thực lực của con cũng đủ không cần bất cứ sự phòng hộ nào chắc cũng không có vấn đề gì. Nếu không thì tổ huấn là lừa người rồi. Tổ tiên lẽ nào lại lừa gạt con cháu sao?
Tần Liên Sơn cười:
- Nói cũng phải!
Tần Vô Song tay cầm cây thương toàn lực vận linh lực. Một lớp sáng nhàn nhạt bao bọc lấy ngọn thương.
Tần Vô Song khẽ quay cây thương, rồi ‘cạch cạch’, mặt đất xung quanh giá đặt cây thương nứt ra thành một khe hở. Vết nứt ngày một rộng, đến khi to khoảng bằng miệng giếng thì mới dừng lại.
Bên trong phun lên từng đợt khói mù, khói mù dần dần lan tỏa bao trùm cả tổ đường.
Tần Vô Song nhìn phụ thân, ánh mắt đầy vui mừng, nhưng cũng ngạc nhiên, phía dưới cái lỗ hổng này chính là nơi có điều cơ mật của Tần gia sao?
Khói mù dần dần không phun ra nữa, Tần Vô Song bước tới phía trước lỗ hổng nhìn xuống. Nó được đúc từ tấm sắt dày đến một trượng. Với độ dày này, cường giả bình thường của các quốc gia nhân loại không thể phá vỡ được, mà chỉ có thể thông qua việc phá giải cơ quan mở đường.
- Phụ thân, con xuống dưới xem sao.
Tần Vô Song nhảy xuống.
Tần Liên Sơn cúi xuống nhìn, nhưng khói mù còn lại đã che mất tầm mắt, không thể nhìn được tình hình phía dưới. Đang nhìn thì Tần Vô Song lên tiếng:
- Phụ thân hài nhi đã xuống tới nơi. Ở đây có một căn mật thất, không rộng lắm, có vài thứ, hài nhi lấy rồi lên ngay.
Tần Liên Sơn nghe con nói vậy không kìm được lòng hiếu kỳ, nhưng không nhảy xuống theo.
Không lâu sau, Tần Vô Song nhảy ra từ lỗ hổng đó.
Tần Vô Song vừa nhảy lên thì lỗ hổng tự động khép lại, mặt đất lại lành lặn như cũ, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
- Vô Song, thế nào?
Tần Vô Song nói:
- Phụ thân, dưới đó có ba thứ. Một tấm ngọc bài, một phong thư được phong ấn đặc biệt và một cuộn bản đồ.
- Thư? Ngọc bài? Bản đồ?
Tần Liên Sơn mừng rỡ, lẩm bẩm:
- Có bản đồ, vậy thì khớp với tổ huấn rồi.
Tổ huấn nói, trong cơ quan có vật chứng và bản đồ đến Tông môn của Tần gia, còn có nguyên nhân tại sao tổ tiên Tần gia lại đến vùng đất này.
Ba thứ này hiển nhiên đã khớp với tổ huấn. Ngọc bài là vật tượng trưng cho thân phận trên Đại lục Thiên Huyền, là một thứ làm bằng chứng xuất thân. Còn bản đồ đương nhiên là bản đồ dẫn đến Tông môn, cũng không cần giải thích. Còn phong thư, chắc là nói về nguyên nhân tổ tiên Tần gia đến đây.
- Mời phụ thân xem!
Tần Vô Song giao hết ba thứ ra. Tấm ngọc bài rất cũ kỹ, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là bên trên có khắc chữ ‘Tần’ theo thể chữ triện.
Tần Liên Sơn quan sát một lúc rồi đưa cho Tần Vô Song:
- Vô Song, miếng ngọc này con giữ đi. Khởi động cơ quan là con chứ không phải phụ thân.
Tần Vô Song thấy phụ thân nghiêm túc, đành nhận lấy. Tần Liên Sơn nhìn một lúc rồi lại đưa phong thư ra:
- Vô Song, phong thư này được xử lý đặc biệt. Con đã lấy được thì nên do con mở ra.
Tần Vô Song giải trừ cấm chế bên ngoài phong thư. Cấm chế này một là để bảo vệ phong thư không bị mục nát, hai là để tránh nó rơi vào tay người khác sẽ bị lộ cơ mật.
Tần Vô Song mở phong thư, bên trong quả nhiên chi chít đến ba bốn nghìn chữ. Tần Vô Song đọc từ đầu đến cuối một lượt, càng đọc càng ngạc nhiên.
- Vô Song, thế nào?
Tần Liên Sơn không đọc thư nhưng thấy vẻ mặt của con trai thay đổi, biết nội dung bức thư không bình thường.
- Phụ thân xem này!
Tần Vô Song đưa bức thư qua.
Tần Liên Sơn nhận lấy, thận trọng đọc đi đọc lại đến ba lần mới ngẩng lên, ánh mắt đầy phức tạp:
- Vô Song, thì ra Tông môn của Tần gia quả nhiên từ Thiên Đế Sơn ở Hiên Viên Khâu!
Khẩu khí của Tần Liên Sơn mang theo một sự tự hào.
Huyết mạch Tần gia là ở Hiên Viên Khâu, là huyết mạch thuộc Cấm địa của Thần! Điều này khiến Tần Liên Sơn cảm thấy vô cùng tự hào vào vinh hạnh. Tần Liên Sơn trước nay luôn coi trọng vinh dự gia tộc, lúc này đương nhiên cảm thấy gương mặt như đang tỏa sáng.
- Trong thư cũng nói, con cháu hậu thế của Tần gia nếu trở thành Tiên Thiên Linh Võ Đại viên mãn thì có thể tự do đến Tông môn, chắc chắn sẽ được hưởng đãi ngộ của Đệ tử Trung tâm gia tộc Tần gia. Vô Song, nay con đã đạt được yêu cầu rồi!
Nhưng Tần Vô Song lại không lạc quan như phụ thân, hắn biết thực lực Cấm địa của Thần không phải thứ mà các quốc gia nhân loại có thể so sánh. Giống như La Vân, Tả Thiên Tứ, dù đã là Hư Võ Cảnh nhưng ở La Thiên Đạo Trường cũng chỉ có vai trò rất nhỏ.
Từ đó có thể thấy, Linh Võ Đại viên mãn, dù có đến Tông môn thì chắc chắn cũng không được hưởng đãi ngộ như trong thư nói. Với thực lực của Tông môn Tần gia, họ sẽ để tâm đến Linh Võ Đại viên mãn ở các quốc gia nhân loại sao? Tần Vô Song cảm thấy không tin lắm.
Trong thư đương nhiên cũng có đề cập đến nguy cơ ngàn năm của gia tộc Tần gia, nhưng cũng không nói đầy đủ rõ ràng, chỉ là ám thị vài câu.
Điều khiến Tần Vô Song ngạc nhiên nhất là, tổ tiên nói nguyên nhân đến các quốc gia nhân loại lại chính là Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận!
Tuy tổ tiên không nhắc cụ thể tên trận pháp là Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận nhưng đã nói, họ đến đây là để tìm một trận pháp thần kỳ. Cả Đại lục Thiên Huyền đều lan truyền một tin đồn, người có được trận pháp đó sẽ có được cơ duyên tạo hóa, lên đến đỉnh cao nhất của Đại lục Thiên Huyền, thậm chí có thể thoát khỏi sự ràng buộc của Đại lục Thiên Huyền.
Tuy không nhắc đến tên, nhưng bức thư đã miêu tả đặc điểm của trận pháp, nói về nhiều hoàn và chỉ khi tìm được trận nhãn của Đệ nhất hoàn mới thật sự nắm giữ được đại trận này. Mọi điều đều chỉ rõ đó là Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Từ bức thư tổ tiên để lại, hắn càng hiểu rõ Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận thần kỳ đến mức nào. Ngay cả các thế lực khắp nơi ở Cấm địa của Thần cũng muốn có được trận pháp này. Vậy thì chỉ có một khả năng, chủ nhân của trận pháp cực kỳ lợi hại, dù là trận pháp còn để lại cũng khiến vô số thế lực phát điên.
Tổ tiên Tần gia cũng không biết từ đâu mà có được tin cơ mật này, dù sao tin này quả thực rất tuyệt mật. Ngài biết Đệ nhất hoàn của trận pháp ở đâu đó ở Bách Việt Quốc nhưng rốt cuộc làm thế nào mà ngài đoán ra điều đó thì không biết.
- Hắc hắc, có lẽ đây chính là ý trời. Tổ tiên từ Cấm địa của Thần đến thế giới thế tục này mấy trăm năm cũng không tìm được Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Nhưng ta chỉ hai lần cơ duyên trùng hợp đã thấy nó. Có lẽ trận pháp ấy đúng là có duyên với ta.
Tần Vô Song nghĩ trong đầu.
Tần Liên Sơn đang mở tấm bản đồ ra nghiên cứu vị trí địa lý của Thiên Đế Sơn và tuyến đường ra vào.
- Vô Song, con phải đến Tông môn Tần gia!
Tần Liên Sơn vừa xem bản đồ vừa nói.
- Phụ thân, đến Tông môn Tần gia không khó. Con chỉ nghĩ, thế lực chi nhánh chúng ta đối với cả Tần gia thì quả thật nhỏ bé. Nay cũng đã cách đến mười mấy đời. Chủ lưu của Tần gia liệu có tiếp nhận chúng ta không thì không thế biết được. Đến đó mà bị đối xử lạnh nhạt thì không phải tự gây phiền phức cho mình không?
- Sao con lại nói vậy?
Tình cảm của Tần Liên Sơn với gia tộc đương nhiên hoàn toàn khác với Tần Vô Song, người khách xuyên việt này.
- Tổ tiên Tần gia đã đến đây thì chắc chắn có để lại di vật, cho con cháu sau này có vật làm bằng. Con nhất định phải đi!
Tần Vô Song gật đầu nói:
- Con nhận lời với cha sẽ đến Tông môn Tần gia một chuyến xem tình hình bên đó ra sao.
Nói cho cùng thì Tần Vô Song không có tình cảm gì mấy với tổ tiên Tần gia. Hắn đến thế giới này chỉ có tình cảm với phụ thân và tỷ tỷ đang sống bên cạnh. Với tổ tiên Tần gia hắn không thiếu sự tôn trọng nhưng nếu truy ngược trở lên nữa, tình cảm của hắn không thể sâu sắc như phụ thân Tần Liên Sơn.
← Ch. 0398 | Ch. 0400 → |