Vay nóng Tinvay

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0406

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0406: Tiền đồ các quốc gia nhân loại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Lazada


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Một câu thình lình này của Đại Thần tông, khiến tâm thần Tần Vô Song thực sự rùng mình. Liên quan đến vận mệnh tương lai của các quốc gia nhân loại sao? Chủ đề này, không tránh khỏi có chút lớn lao. Tần Vô Song sau khi nghe xong, không khỏi cảm thấy có chút không chịu nổi.

Đại Thần tông hiển nhiên đã đoán được Tần Vô Song sẽ có phản ứng này, dù sao trong các đại quốc gia của các quốc gia nhân loại, đối với giáo dục người trẻ tuổi, luôn tôn trọng nỗ lực đối với vận mệnh cá nhân, vận mệnh với quốc gia, vận mệnh với Tông môn, và nỗ lực đối với vận mệnh của toàn bộ Đế quốc.

Còn về các quốc gia nhân loại, bản thân mà nói, giữa các đại quốc gia của các quốc gia nhân loại, giữa các bên mặc dù không thể nói là chinh phạt không ngừng, nhưng chí ít chưa nói tới hữu hảo. Vì vậy, giáo dục giữa các nước đối với người trẻ tuổi, từ trước đến nay chưa từng đề cập đến vận mệnh của toàn bộ các quốc gia nhân loại.

Còn Tần Vô Song mặc dù là người của hai kiếp, kiếp trước là Tông sư võ học, nhưng lợi ích mà hắn suy nghĩ, cũng chỉ giới hạn ở phạm vi của bổn quốc, cũng chưa từng đem ánh mắt đặt ở độ cao của toàn bộ nhân loại.

Vì vậy, đề tài này của Đại Thần tông, đối với Tần Vô Song mà nói, không tránh khỏi có chút lạ lẫm.

Đại Thần tông thuận tay đưa ra một quyển trục:

- Vô Song công tử, xem qua cái này đi.

Tần Vô Song nhận lấy, mở ra là một bản ghi chép, nội dung ghi chép bên trong có liên quan đến điển cố Thú Tộc Bạo Loạn của mấy vạn năm trước.

Mặc dù ghi chép bên trong cũng không tỉ mỉ lắm, đại bộ phận chỉ là một chút qua loa đại khái, căn bản không có chi tiết cụ thể, nhưng từ một ít số liệu có liên quan mà nhìn, cũng đủ biết Thú Tộc Bạo Loạn trước đó vô cùng thê thảm thế nào.

Lần tai nạn vạn năm trước đó, hơn ngàn tỷ nhân khẩu của các quốc gia nhân loại, tựa hồ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến mười năm, đã chết bảy, tám thành, chỉ còn lại không đến ba thành.

Toàn bộ khu vực của các quốc gia nhân loại, tựa hồ hoàn toàn bị Thú Tộc xâm chiếm. Còn những Thú Tộc đó, lại lấy việc tàn sát nhân loại làm trò vui, nhằm thị uy với các cường giả nhân loại ở các Cấm địa của Thần.

Nói đúng hơn, nhân loại của các quốc gia nhân loại, phần lớn đều là người bình thường, một bộ phận người tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có tu vi Linh Võ Đại viên mãn, căn bản không hình thành nổi sự uy hiếp nào đối với Thú Tộc.

Nhưng hành động lần này của Thú Tộc, chính là phát ra âm thị uy mạnh nhất về phía các cường giả nhân loại ở Cấm địa của Thần, biểu đạt quyền thống trị của Thú Tộc bọn chúng đối với Đại lục Thiên Huyền.

Suy cho cùng, đây chỉ là một thủ đoạn tranh giành quyền thống trị giữa Thú Tộc và cường giả nhân loại đối với Đại lục Thiên Huyền. Mà Thú Tộc Bạo Loạn, thị uy lần này lại dùng phương thức nguyên thủy nhất, hung tàn nhất.

Tần Vô Song nhìn một lát, lúc này mới đem quyển trục đó đặt xuống:

- Đại Thần tông, giai đoạn lịch sử này, đã trôi qua vạn năm, nội dung của ghi chép này, với hiểu biết kém cỏi của Vô Song, trái lại cảm thấy có rất nhiều chỗ đáng giá bàn bạc.

- Sao?

Đại Thần tông chớp mắt, hiển nhiên là muốn nghe xem Tần Vô Song có cao kiến gì.

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Căn cứ vào ghi chép của quyển trục này, nói nguyên nhân dẫn phát Thú Tộc Bạo Loạn, là vì các quốc gia nhân loại chúng ta lúc đó có một Đế quốc cường đại, khai phá quá độ Cấm địa của Thần, làm cho Thú Tộc không chịu nổi quấy rầy, lúc này mới dẫn phát tới trận tai nạn đó.

- Đúng vậy!

Đại Thần tông trịnh trọng gật đầu:

- Bởi vậy Cửu Ô Thần Miếu ta luôn hết sức giữ gìn sự yên bình và ổn định của các quốc gia nhân loại, cũng không có một nước nào đó, cường thế quá mức, làm cho cân đối thực lực bị phá vỡ. Lúc trước Cửu Cung Phái cường thế, muốn mượn Cửu Ô Thần Miếu ta đả kích Tinh La Điện, bị Cửu Ô Thần Miếu ta cự tuyệt, chính là vì đạo lý này. Còn hôm nay, lão phu hy vọng Tinh La Điện ngươi ký kết hiệp ước hòa bình, dụng ý cũng đồng dạng như vậy. Cục diện tốt nhất của các quốc gia nhân loại, chính là cân bằng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau. Nếu xuất hiện một cường thế, áp đảo các thế lực khác, sức mạnh đủ xưng bá toàn bộ các quốc gia nhân loại xuất hiện, thì lúc đó sẽ là bắt đầu của tai họa.

Khẩu khí của Đại Thần tông, hoàn toàn không giống như giả bộ. Tần Vô Song cũng không nghi ngờ động cơ của Đại Thần tông, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút kính trọng.

Bất kể như thế nào, Đại Thần tông này mặc dù quan điểm hơi cổ hủ một chút, nhưng xuất phát điểm thực sự vẫn là cao thượng. Chí ít đã vượt qua cảnh giới của các quốc gia khác của các quốc gia nhân loại.

Ở các quốc gia khác trong khi còn đang theo đuổi lợi ích cá nhân, Cửu Ô Thần Miếu có thể đứng ở độ cao của toàn bộ các quốc gia nhân loại nhìn nhận vấn đề, loại nhãn quang và trí tuệ này, xác thực khiến Tần Vô Song cảm thấy kính nể. Tần Vô Song hắn, luôn tôn sùng cảnh giới quyết định độ cao.

Và lúc này, hắn cũng nhận thức được cảnh giới của Cửu Ô Thần Miếu.

Mặc dù như vậy, quan điểm của hắn đối với Đại Thần tông, cũng không phải hoàn toàn tán đồng. Chuẩn xác mà nói, hắn đối với một số nội dung ghi chép trên quyển trục này, và suy đoán liên quan đến nguyên nhân gây ra Thú Tộc Bạo Loạn, cũng không làm sao tán đồng.

- Vô Song công tử, bất kể trong lòng ngươi cảm tưởng như thế nào, cứ nói ra đừng ngại.

Đại Thần tông hiển nhiên cũng nhìn ra, Tần Vô Song đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tần Vô Song gật gật đầu:

- Đại Thần tông, ta đối với nguyên nhân gây ra Thú Tộc Bạo Loạn vạn năm trước, xác thực không làm sao tán đồng. Cho dù hôm nay ta và ngươi cùng thảo luận về lợi ích cộng đồng của các quốc gia nhân loại, cũng đồng dạng không cách nào tán đồng quan điểm này.

- Vô Song công tử có quan điểm như thế nào, lão phu xin rửa tai lắng nghe.

Khẩu khí của Đại Thần tông rất thành kính.

- Vô Song cho rằng, với chút thực lực của các quốc gia nhân loại, quả quyết không thể dẫn phát Thú Tộc Bạo Loạn. Trên Đại lục Thiên Huyền, sự tồn tại của các quốc gia nhân loại chúng ta, là cực kỳ bé nhỏ, tựa hồ có thể bỏ qua không tính. Nhưng vì sao, Thú Tộc đó lại muốn đột phá các quốc gia nhân loại. Chẳng lẽ thật sự vì các quốc gia nhân loại hình thành quấy nhiễu đối với bọn chúng? Theo như ta thấy, nguyên nhân sâu xa ở đây, không nằm ở các quốc gia nhân loại, mà ở các Cấm địa của Thần, Thú Tộc và cường giả nhân loại lánh đời tranh giành quyền thống trị đối với Đại lục Thiên Huyền.

Đại Thần tông thở dài:

- Ngươi nói cũng có lý. Nhưng các quốc gia nhân loại chúng ta quấy nhiễu quá mức Cấm địa của Thần, cũng là mồi lửa dẫn đến chuyện này. Nếu không có lý do, Thú Tộc Bạo Loạn, sợ rằng cũng không tới mức nhanh chóng mà mãnh liệt như vậy.

Tần Vô Song thở dài:

- Đại Thần tông, việc trong thiên hạ, nếu liên quan đến chữ ‘lợi’. Cái gọi là mồi dẫn lửa, nói thông tục một chút, chính là lấy cớ.

Muốn tìm lý do, vậy thì rất dễ dàng. Các quốc gia nhân loại cho dù cẩn thận, cũng vẫn khó tránh khỏi có chỗ nhược điểm.

Sắc mặt Đại Thần tông ngưng trọng, bất đắc dĩ thở dài:

- Xác thực như vậy, nếu muốn làm hoàn toàn chặt chẽ, thật sự khó khăn biết bao.

- Cho dù chặt chẽ, bọn chúng đồng dạng cũng có thể tìm được lý do. Hơn nữa, ta cũng không tin, toàn bộ Thú Tộc đều có oán cừu với nhân loại? Cái gọi là Thú Tộc Bạo Loạn, có lẽ chỉ là một số ít Thú Tộc cường đại dưới sự kích động, dẫn phát ra tranh giành chủng tộc, từ đó hình thành tai họa như vậy. Nói đến cùng, ngọn nguồn nguyên nhân chỉ nằm ở một số ít những kẻ có dã tâm.

Tần Vô Song mặc dù không có nhiều hiểu biết về giai đoạn lịch sử của vạn năm trước, nhưng kiếp trước hắn cũng đã thấy nhiều kiểu đấu đá với nhau như vậy.

Bất kể là nhân loại, hay là Thú Tộc, đều có phần cường đại và yếu ớt. Đối với phần yếu ớt mà nói, điều mà bọn chúng khát vọng vĩnh viễn không phải là chiến tranh, không phải đối kháng, mà là hòa bình. Cái gọi là bạo loạn, đơn giản chính là dã tâm khu động của thế lực cường đại mà thôi. Đương nhiên, Tần Vô Song đối với chuyện xưa vạn năm trước, cũng không làm sao thấy hứng thú.

Đại Thần tông nghe Tần Vô Song nói như vậy, trầm ngâm hồi lâu, mới đột nhiên hỏi:

- Vô Song công tử, nếu các quốc gia nhân loại lại phát sinh tai họa như vậy một lần nữa, lập trường của cá nhân ngươi sẽ như thế nào?

- Ta đương nhiên không thể đứng trên mặt đối lập của nhân loại.

Tần Vô Song mỉm cười nói. Hắn không muốn làm một loại giả thiết vô vị như vậy. Đại Thần tông lắc lắc đầu:

- Câu trả lời này, có chút khéo đưa đẩy. Lão phu muốn nghe xem, lập trường sâu hơn một chút của Vô Song công tử.

- Lập trường sâu hơn một chút sao?

Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi.

- Vô Song công tử lẽ nào chưa từng nghĩ đến trong trận doanh nhân loại, vì vận mệnh của nhân loại mà bôn tẩu giao tranh sao?

Khẩu khí của Đại Thần tông, không tránh khỏi có chút cấp thiết, thậm chí có chút chất vấn.

Tần Vô Song cười ha ha:

- Đại Thần tông, đường đường chính chính, ta sẽ không nói. Nhưng nếu thật sự có một ngày như vậy xuất hiện, Tần Vô Song ta đương nhiên biết nên làm cái gì. Ta chỉ nghe nói qua một câu, khi thất bại thì giữ mình trong sạch, bồi dưỡng phẩm hạnh cá nhân. Khi thành công thì khiến thiên hạ đều có thể như vậy. Nếu thực lực của ta kiệt xuất ở Đại lục Thiên Huyền, đương nhiên là vui vẻ đi ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt vận mệnh nhân loại trong lúc nước sôi lửa bỏng, trở thành anh hùng nhiều đời ngưỡng mộ. Chuyện không cần tốn nhiều sức giống như vậy, hà cớ gì mà không làm?

Nói đến đây, khẩu khí của Tần Vô Song đột nhiên biến chuyển:

- Nhưng nếu thực lực của ta không đủ để lo lắng cho vận mệnh của toàn bộ nhân loại, với lực lượng lưng đeo trăm cân, đi gánh vác trách nhiệm của vạn quân, chính là lầm lẫn trình độ của bản thân! Đại Thần tông cảm thấy có phải là đạo lý này không?

Sắc mặt Đại Thần tông âm tình bất định, hiển nhiên hắn không hẳn là vô cùng hài lòng đối với câu trả lời này của Tần Vô Song. Chí ít theo hắn thấy, câu trả lời của Tần Vô Song, không xem là hiên ngang lẫm liệt.

Tần Vô Song cũng không trách, mỉm cười hỏi:

- Vậy thì ta hỏi ngược lại Đại Thần tông một câu, nếu là chuyện đồng dạng, lập trường của Đại Thần tông, sẽ làm như thế nào?

Lông mày của Đại Thần tông nhướng lên, đầu lông mày tràn ngập nghiêm nghị:

- Chỉ có toàn lực chu toàn, sau khi chết mới dừng tay.

Tần Vô Song nói:

- Thế thì tiền đồ của Cửu Ô Thần Miếu, tiền đồ của Đế quốc Cửu Ô, Đại Thần tông cũng không quan tâm sao?

- Nếu toàn bộ nhân loại bị tiêu diệt, một Tông môn, một quốc gia, làm sao có thể bảo toàn?

Đại Thần tông cũng có đạo lý của hắn.

Tần Vô Song thuận theo ý nghĩ của hắn tiếp tục nói:

- Được, cho dù toàn bộ các quốc gia nhân loại, ai ai cũng nghĩ giống như Đại Thần tông, toàn lực một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, có thể ngăn cản được Thú Tộc Bạo Loạn sao?

Đại Thần tông sửng sốt, suy nghĩ một lát, vẫn thành thực trả lời:

- Sợ rằng vẫn không đủ để ngăn cản.

Tần Vô Song cười to ha ha:

- Vậy chính là chịu chết vô nghĩa! Trong cảnh tai nạn, trổ tài cũng không được xem là anh hùng, làm thế nào bảo toàn tính mạng của nhiều người hơn, làm thế nào bảo toàn được hy vọng phục hưng, không phải chuyện có ý nghĩa hơn sao? Đại Thần tông, Tần Vô Song ta mặc dù hiểu biết thấp kém, cũng biết đạo lý, để lại núi xanh, cũng không sợ không có củi đốt. Ta cũng quả quyết không thể đem đồng môn, người nhà của mình, những người thân thiết nhất vứt bỏ sang một bên để đi hoàn thành cái gọi là đại nghĩa!

Đại Thần tông có lòng tin của Đại Thần tông, Tần Vô Song hắn, cũng có lý tưởng của Tần Vô Song hắn. Theo Tần Vô Song thấy, bất cứ khi nào, không có gì có thể so sánh với người nhà, sư phụ và những người thân thiết nhất. Người nhà và Tông môn là điểm mấu chốt của Tần Vô Song hắn. Bất cứ xung đột lợi ích nào, nếu va chạm đến điểm mấu chốt này, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Điều này không có nghĩa hắn không hiểu đại nghĩa, nếu nói Võ Tinh Hà kiếp trước, khăng khăng làm theo ý mình, dẫn tới bảy tên sát thủ liên hợp đuổi giết, là theo đuổi đại nghĩa mà ảnh hưởng đến những người thân thiết.

Kiếp này của hắn, bất luận hắn như thế nào, cũng sẽ không dẫm lại vết xe đổ lần nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1046)