← Ch.0041 | Ch.0043 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Ngụm máu này của Diệp Phong khiến cho tỷ muội Vân gia hoa dung thất sắc. Diệp Phong dù mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã là Chân Võ Cảnh Tam đẳng. Trong bạn bè đồng lứa sớm đã được liệt vào hàng xuất sắc. Vậy mà hôm nay, trong cái quận La Giang bé tí này, lại bị hạ gục bởi một tên con cháu Hàn môn.
May mà xung quanh đây không có quá nhiều người đi lại, Diệp Phong và Tần Vô Song lại mới chỉ đọ với nhau một chưởng chứ chưa đến nỗi mất mặt như huynh đệ Trương Diệu, Trương Hiển.
- Chuyện hôm nay dừng ở đây thôi. Mấy vị tiểu thư có lẽ không có ý kiến gì chứ hả?
Đạt Hề Minh nhìn thì như đang trưng cầu ý kiến nhưng thực chất là đã có quyết định cuối cùng rồi.
Vân Khinh Vũ thỏ thẻ nói:
- Đạt Hề công tử...
Diệp Phong biết mình chịu thiệt nhưng cũng hiểu rằng việc hôm nay mà truyền ra ngoài không những danh dự của hắn bị tổn hại mà còn như Đạt Hề Minh nói, chấm dứt luôn cuộc đời hắn.
Chùi vết máu trên miệng, hắn gật đầu nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Diệp mỗ hôm nay đã biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Chuyện hôm nay Diệp mỗ xin ghi nhận, mọi chuyện dừng ở đây. Nhưng có câu sơn chuyển thủy chuyển, chuyện hôm nay ta sẽ đáp trả vào một ngày khác. Mong Đạt Hề huynh hiểu và bỏ qua cho.
Đạt Hề Minh bình thản nói:
- Các vị đến quận thành La Giang này làm khách, ta sẽ chỉ để ý đến những chuyện xảy ra trong quận thành La Giang này thôi. Còn những chuyện bên ngoài quận thành La Giang, bổn thiếu gia làm sao quản nổi?
Trong lòng hắn thì nghiêng về phía tỷ đệ Tần gia, nhưng ngữ khí thì vẫn phải giữ vẻ công bằng. Hắn biết, Diệp gia cũng là phong hào Thế gia tại châu thành Nam Vân Châu, thế lực chẳng thua kém gì Đạt Hề Thế gia. Hắn có muốn ra tay can thiệp e rằng cũng rất khó.
Nhưng Đạt Hề Minh cũng là kẻ tinh tường. Chỉ cần nhìn một chiêu mà Tần Vô Song vừa tung ra với Diệp Phong, hắn đã biết Tần Vô Song vẫn chưa thể hiện hết khả năng của mình. Con người này năng lực quả thật quá đáng sợ!
Diệp Phong lớn hơn Tần Vô Song bốn, năm tuổi vậy mà đã không phải là đối thủ của Tần Vô Song. Điều này chứng tỏ bất luận là thực lực hay tiềm lực thì Diệp Phong vẫn còn kém xa. Vậy hắn lấy tư cách gì để đáp trả? Đương nhiên, trong hoàn cảnh này Đạt Hề Minh chẳng dại gì nói ra những suy nghĩ đó. May mà Diệp Phong chịu thua, chấp nhận buông bỏ. Không hổ là nhân vật tinh anh.
Vân Khinh Yên, nhân vật khơi mào mọi chuyện bây giờ cũng đã mất đi vẻ chua ngoa, ghê gớm ban đầu, cặp mắt hơi cụp lại nhìn cúm rúm như một đứa trẻ mắc lỗi.
Tần Vô Song quay sang phía Đạt Hề Minh chắp chắp tay:
- Đạt Hề huynh, chỉ một tấm thiệp mời của nhà huynh mà làm cho ta mệt đến vậy. Hiếm khi cửa hàng châu báu ấy cho những quý tộc hạ đẳng như ta vào tiêu tiền, vậy mà những người này mới gặp mặt đã giống như mắc bệnh chó dại, sủa cắn linh tinh. Sớm biết thế này trước khi đi ta đã tra lịch hoàng đạo.
- Bệnh chó dại? Là gì vậy?
Đạt Hề Minh hình như mới nghe thấy danh từ này lần đầu tiên, ngẩn ra trong giây lát.
Tần Vô Song cười khan:
- Đó là... một loại bệnh rất lạ, nôn nóng, bạo ngược, điên cuồng, gặp ai cũng muốn cắn.
Diệp Phong biết đó chẳng phải lời lẽ tốt đẹp gì nhưng cũng chỉ biết tím mặt nhẫn nhịn. Thân là thủ lĩnh của một đám bại binh, hắn không có quyền phát ngôn ở đây. Cố gắng nuốt cơn giận vào bụng, một lúc sau hắn cảm thấy mình sắp không thở nổi, ho liền một hồi.
Vân Khinh Yên nãy giờ vẫn nép vào một góc, lòng dạ rối bời. Cô ta không hiểu nổi tại sao một kẻ không sống nổi trong Võ Đồng Viện như Tần Vô Song lại thay đổi kinh khủng đến như vậy. Ngay cả Chân Võ Cảnh Tam đẳng như Diệp Phong ca ca cũng bị hắn đánh đến hộc máu.
Hơn nữa Đạt Hề Thế gia là gia tộc đứng đầu quận La Giang vậy mà còn gửi thiệp mời Hàn môn Tần gia đến dự tiệc nữa.
Quý tộc Thế gia lại mời một gia tộc Hàn môn tham dự yến tiệc, chỉ nghe thôi đã thấy hoang đường rồi.
Sự việc đã phát triển đến nước này thì Tần Vô Song cũng chẳng còn tâm trạng nào mà mua châu báu nữa, phẩy phẩy áo quay sang Đạt Hề Minh mỉm cười, nói:
- Xem ra hôm nay không nên ra khỏi nhà rồi. Tiểu đệ quay lại khách điếm đây. Đạt Hề huynh, hẹn gặp lại.
Tần Tụ nhìn đệ đệ phiêu nhiên rời đi, quay sang mỉm cười chuộc lỗi với Đạt Hề Minh rồi rối rít bước theo Tần Vô Song.
Đạt Hề Minh còn lớn hơn Diệp Phong những năm, sáu tuổi nên đương nhiên không có nhiều điều để cùng nói với bọn họ, chỉ lạnh lùng nói:
- Diệp Phong huynh đệ, là người chứng kiến, ta đảm bảo sẽ giữ bí mật về trận chiến ngày hôm nay đến cùng. Trừ phi người bên ngươi tiết lộ ra bằng không sẽ không có ai biết được nó.
Diệp Phong hơi đỏ mặt, nói:
- Được Đạt Hề huynh chiếu cố, tiểu đệ xin quay về châu thành Nam Vân Châu khổ luyện võ kỹ gia tộc. Thỉnh Đạt Hề huynh chuyển lời xin lỗi đến lệnh muội. Sau này ắt có trọng lễ đền bù.
Đạt Hề Minh chỉ ‘Ừ’ một tiếng kiểu như chẳng để tâm mấy rồi thuận miệng nói:
- Sao không ở lại tham gia yến tiệc rồi hẵng đi?
- Đa tạ Đạt Hề huynh đã có ý giữ lại. Xin chuyển lời đến lệnh muội lời xin lỗi chân thành của ta.
Diệp Phong tâm cao khí ngạo là thế làm sao còn mặt mũi nào ở lại nữa? Chẳng lẽ chờ cho đám bạn học xúm vào hỏi nọ hỏi kia chế giễu hắn à?
Vốn dĩ Diệp Phong, Lăng Thiên và cả Vân Khinh Vũ đều được đào tạo từ một học viện cao cấp ở Xích Mộc Vương Thành. Là bạn học của Đạt Hề Nguyệt - muội muội của Đạt Hề Minh, vì vậy lần này cả bọn quyết định cùng đến quận thành La Giang tham gia tiệc sinh nhật của Đạt Hề Nguyệt.
Diệp Phong bản thân phong lưu, cũng có chút tình ý với Đạt Hề Nguyệt nhưng thường ngày lại đi lại rất thân mật với Vân Khinh Vũ. Mà xem ra hắn rất hứng thú với những mối quan hệ kiểu mập mờ này.
Lần này đụng phải Tần Vô Song, Diệp Phong cũng muốn mượn cơ hội này lên mặt với Vân Khinh Vũ nhưng ai ngờ lại dẫm phải đá tảng.
Nhìn một đám người hằm hằm bỏ đi, Đạt Hề Minh chỉ biết lắc đầu cười. Nếu như con cháu Diệp gia ai ai cũng giống như Diệp Phong thì Diệp gia chắc chẳng còn tồn tại được bao nhiêu thời gian nữa.
Bước vào bên trong tiệm châu báu Vĩnh Thịnh hắn chỉ dặn đúng một câu là bọn nhân viên đã gật đầu rối rít. Bản thân bọn họ cũng hiểu rằng chuyện hôm nay không được hé nửa lời.
Đạt Hề Minh nhanh chóng khoát tay bỏ đi. Lần này hắn đồng ý giữ bí mật không phải nghĩ cho danh dự Diệp Phong mà đơn giản chỉ là không muốn sớm đẩy Tần Vô Song vào cuộc chiến Hào môn. Cuộc chiến Hào môn phải thêm một thời gian nữa mới diễn ra được, Đạt Hề Minh không muốn có sự cố ngoài ý muốn nào phát sinh. Để phong tỏa toàn bộ tin tức ở quận La Giang đối với Đạt Hề Thế gia dễ như trở bàn tay.
Ông chủ cửa tiệm Vĩnh Thịnh nghe được tin tức, hộc tốc chạy đến, hỏi chuyện bọn nhân viên xong thì nổi giận đùng đùng, quát lớn:
- Các người đều không muốn làm nữa hả? Đã nói bao nhiêu lần rồi là đừng dùng cái lý lẽ của các ngươi đánh giá người khác. Đã bước vào cửa tiệm Vĩnh Thịnh này thì ai mà không có tiền? Ai mà không có thế?
- Ngươi...
Đoạn chỉ vào ả viên nhân viên đón tiếp Tần Vô Song, nói:
- Lập tức theo ta đi dập đầu chịu tội. Nếu như người ta không chịu bỏ qua thì ngươi cứ quỳ đến chết đi.
Ngồi lên được cái vị trí này ai lại không tàn nhẫn, quyết đoán chứ. Chỉ cần nghe qua Đạt Hề Minh vì Hàn môn Tần gia ra mặt là hắn đã đánh hơi thấy có gì đó không bình thường rồi. Vào tiệm chọn ra một món đồ cao cấp nhất, hắn dẫn theo ả nhân viên đích thân đến khách điếm Tần gia đang ở mà tạ tội.
Tần Vô Song làm sao mà tưởng tượng được chuyện lại chuyển biến theo kiểu 180 độ như thế này. Người xưa có câu giơ tay không đánh kẻ mặt cười, nên hắn chỉ cung kính nhìn ông chủ tiệm Vĩnh Thịnh, lạnh lùng nói:
- Chuyện quỳ lạy có lẽ không cần đâu. Ta vốn dĩ chỉ muốn mua một món đồ trang sức, vậy mà ông chủ lại đích thân mang đến tận đây. Thật hân hạnh cho ta quá. Đồ, ông cứ để lại đây, hết bao nhiêu tiền ta xin trả đủ.
- Không dám, không dám, để thiếu gia phải khó chịu là lỗi của bổn tiệm. Món đồ trang sức này chúng tôi xin chỉ nhận đủ tiền vốn là sáu mươi lạng vàng thôi ạ.
Hàn môn Tần gia đứng đầu trong giới thương gia Hàn môn của quận La Giang, thậm chí còn vượt xa rất nhiều Vọng tộc. Vỏn vẹn sáu mươi lạng vàng với họ chẳng là gì.
Đưa hàng, thu tiền, lại nói thêm mấy câu tạ lỗi nữa, ông chủ tiệm Vĩnh Thịnh mới vui vẻ rời đi. Còn ả nhân viên thì cứ rối rít cảm ơn Tần Vô Song vì đã không truy cứu đồng thời thể hiện bản thân hối hận như thế nào. Sớm đã biết vậy sao ngay từ đầu lại đi hống hách với người ta chứ?
Nhìn cái cách người ta trả tiền kìa, khí thế như kiểu với họ sáu mươi lạng vàng cũng chẳng là gì cả. Đã đắc tội với một vị con cháu quý tộc, lại còn suýt bỏ qua một đơn hàng lớn nữa chứ. Thật là quá ngu ngốc!
← Ch. 0041 | Ch. 0043 → |