← Ch.0053 | Ch.0055 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
- Quả nhiên là Tần Liên Sơn xuất trướng!
Tảng đá nặng chịch trong lòng Hứa Tam Lập liền rớt xuống.
Nếu là Tần Liên Sơn, vậy không cần lo lắng. Mặc dù Tần Liên Sơn mấy năm nay che dấu thực lực, nhưng hắn cũng đã năm mươi mấy tuổi, không có khả năng đột nhiên thoát thai hoán cốt mà tiến bộ.
Bọn họ vốn lo lắng chính là Tần Vô Song, gã Võ đồng thần bí này liệu có kỳ ngộ gì không. Một khi là Tần Liên Sơn xung phong trước, như vậy trận chiến đầu tiên, Ngũ Căn nhất định sẽ thắng!
Trận chiến đầu tiên thắng lợi, đối với Hứa gia mà nói, cơ bản tương đương nắm giữ toàn bộ cục diện trận chiến.
Tần Liên Sơn là Chân Võ Cảnh Nhất đẳng, giới quý tộc quận La Giang ai ai cũng biết. Cho dù ba bốn năm có đột phá, nhưng lại có thể thăng đến vài cấp sao?
- Tần Liên Sơn, dưới tay của Ngũ Căn gia ta, hôm nay nhất định sẽ có thêm một oan hồn của ngươi!
Nói xong, Hứa Ngũ Căn hả miệng rống một tiếng, hai đấm nắm chặt, hai cái chân voi đạp mạnh vài bước, hướng về phía Tần Liên Sơn đi tới. Hai đấm lần lượt thay đổi, một kích oanh xuống.
Đừng thấy Hứa Ngũ Căn hành xử lỗ mãng, nhưng khi xuất quyền cước, bộ pháp phối hợp lại thập phần tinh vi. Khí thế lớn, uy lực đủ, nhưng bởi vì động tác đơn giản thực dụng, cho nên chỗ sơ hở cũng rất ít.
Một quyền này đấm xuống, chiêu thức chưa dùng hết, bỗng nhiên quyền phong vừa chuyển, trái phải rung động, hai tay đồng thời đánh lên, lại chia ra tấn công vào hai bên ngực Tần Liên Sơn.
Ba quyền này nhìn qua thì thô lỗ, nhưng thực ra nó là một chiêu thức võ kỹ tên là Phượng Điểm Đầu. Liên tiếp điểm ba cái, phi thường chuẩn xác, từng quyền đều là nhắm nơi yếu hại mà đến.
Nhìn ra được, Hứa Ngũ Căn quả nhiên là luyện vũ kỹ lấy giết chóc làm chính, vừa ra tay, liền mang theo sát khí đáng sợ.
Tần Liên Sơn trước đây, chưa có kinh nghiệm cùng cường giả cấp bậc này tác chiến, vừa lên thủ, nói không có một chút khẩn trương là giả. Chẳng qua khẩn trương chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Trên đài chiến đấu, đọ sức sống chết, nháy mắt phán định sinh tử, quyết định thắng thua, căn bản không để cho hắn có thời gian phân tâm lo lắng nhiều.
Nhìn thấy Hứa Ngũ Căn uy thế cương mãnh, đã nhìn ra môn đạo. Kình phong ẩn ẩn có tiếng kim thạch, không hổ là cường giả Chân Võ Cảnh Tam đẳng.
Tần Liên trước kia võ lực bình thường, nhưng trí lực không vừa, sau khi nhảy tránh ba lần, đã có kế sách đối địch.
Trên lôi đài, Hứa Ngũ Căn rống giận liên tục, nắm tay giống như mưa, không ngừng hướng Tần Liên Sơn đánh tới. Hắn trong lòng suy nghĩ, Tần Liên Sơn có thể nội kình không nhiều, căn bản không dám ứng phó trực tiếp quyền thế của hắn.
Võ giả đối chiến, một chiêu chiếm tiên cơ, liền chiếm được thế cục.
Đối thủ có nội kình không nhiều, đương nhiên là phải tấn công liên tục. Hứa Ngũ Căn tuy lỗ mãng, nhưng không phải không có não. Hắn một lòng muốn giết chết Tần Liên Sơn, suy nghĩ mình đã là người tiên phong, chẳng những phải thắng, hơn nữa còn phải đánh một cực kỳ uy phong, đánh cho hả cơn tức của Hào môn Hứa gia. Đánh như thế nào mới có hiệu quả đây?
Hứa Ngũ Căn có ngoại hiệu là Tay Đồ Tể, hắn nghĩ muốn dùng tay không đem Tần Liên Sơn xé rách, xé thành từng mảnh! Chỉ có chết kiểu này, mới có thể hết giận, mới có thể tác động lớn đến những kẻ khốn kiếp có ý đồ mạo phạm uy nghiêm của Hào môn Hứa gia!
Ôm ý niệm này trong đầu, Hứa Ngũ Căn ra chiêu càng mạnh mẽ. Giống như một con trâu điên ở trong sân ủi loạn. Uy thế lại dọa người.
Tần Liên Sơn vẫn như trước không hề tiếp chiêu, không ngừng dựa vào thân pháp né tránh. Bởi vậy, khán giả dưới đài đang xem cuộc chiến rất không vui.
- Làm cái gì vậy? Thi đấu tranh đoạt Hào môn chứ có phải diễn tập đâu? Như thế nào không đánh lại? Không đánh lại thì thua mất.
- Ai, người ta là Hàn môn, mới vừa lên sân nên bị khớp. Ngươi kiên nhẫn chút, ba trận đấu, chẳng phải đều đưa người bất tài bắt đầu trước sao chứ?
- Người thường thích xem náo nhiệt, người trong nghề mới biết nhìn ra mấu chốt. Ngươi thích xem đánh nhau dữ dội, vậy ra đường xem xiếc đi, nó thì phấn khích lạ lùng đấy. Nếu ngươi có chút nhãn lực thì hẳn là nhìn ra, Tộc trưởng Tần gia có thân pháp rất là tinh diệu, nếu không đoán sai, đây chính là chiến thuật của hắn.
- Chiến thuật? Chiến thuật gì kỳ vậy? Chạy trốn cũng có thể kêu chiến thuật? Ngươi quả là thiên tài chiến thuật a!
- Ân, ngươi xác thực là thiên tài chiến thuật, mỗi ngày ngươi đều chạy trốn đám côn đồ ngoài chợ, như vậy chắc ngươi cũng là thiên tài rồi phải không?
- Cút đi! Ngươi chính là ghen tỵ với người ta.
Dưới đài nghị luận ồn ào, trên đài phản ứng song phương cũng đều bất đồng. Tần Vô Song thấy phụ thân né tránh, không đánh ra chiêu nào, liền biết trận chiến này phụ thân thắng chắc.
Hắn biết rõ thực lực của phụ thân, tuyệt đối có năng lực đối kháng chiêu thức bá đạo của Hứa Ngũ Căn. Phụ thân không làm như vậy, hiển nhiên là tìm kiếm cơ hội, lợi dụng tâm lý tự đại của hắn, không ngừng khiến hắn tự đại thêm, sau đó mới chớp lấy thời cơ chiến thắng.
Hứa Tam Lập căn bản không chú ý nhiều trên đài, tương phản, hắn dáo dát nhìn khắp nơi, nhưng kỳ thật ánh mắt lúc nào cũng không rời khỏi mười thước chung quanh Tần Vô Song. Nói cách khác, hắn một mực thầm chú ý phản ứng của Tần Vô Song.
Một Tộc trưởng Hào môn, thế nhưng lén nhìn phản ứng của một thiếu niên Võ đồng. Hứa Tam Lập cũng biết cái này thực đáng mất mặt, bởi vậy lúc hắn nhìn lén, không khỏi cẩn thận, cẩn thận phi thường giống như lúc đamh yêu đương vụng trộm vậy.
Tần Vô Song là đại tông sư võ đạo, cảm ứng cực kỳ linh mẫn, tất nhiên là biết rõ ràng. Đừng nói ánh mắt lướt qua trên người hắn, cho dù là tai Hứa Tam Lập có cử động một chút, khoảng cách gần như vậy, hắn cũng biết được.
Đây là bản chất cảnh giới bất đồng giữa hắn cùng với Hứa Tam Lập, cũng là phân định cao thấp rõ ràng.
Hứa Tam Lập cần lén quan sát mới có thể thu hoạch được tin tức, mà hắn lại không cần tốn nhiều sức, cảm ứng một chút liền biết được nhất cử nhất động của Hứa Tam Lập.
Cuối cùng, Tần Vô Song thật sự chịu không nổi ánh mắt ‘ân cần’ này, quay mặt sang Hứa Tam Lập, khóe miệng nở nụ cười đùa cợt không chút che dấu, thản nhiên nói:
- Hứa Tộc trưởng, trên mặt ta hình như không có nở hoa thì phải? Ngươi muốn nhìn thì cứ việc nhìn thẳng, lén lút như vậy, nhỡ người khác thấy được, ngươi không biết xấu hổ là gì, nhưng ta thì biết xấu hổ đó.
Hứa Tam Lập phẫn nộ, vội chối:
- Tiểu tử thúi, ai thèm nhìn ngươi?
- Phải vậy không? Nhìn trận đấu kìa, Ngũ Căn nhà ngươi sắp thua rồi.
- Thúi lắm, Ngũ Căn như thế nào...
Một chữ ‘thua’ còn chưa ra khỏi miệng, Hứa Tam Lập đã dừng lại.
Trên sân, Hứa Ngũ Căn lúc này lại đánh ra một quyền, Tần Liên Sơn lần này không tránh nữa!
Lần này khi Hứa Ngũ Căn ra tay, Tần Liên Sơn cũng nhấc cánh tay lên, ánh mắt nhìn thấy rõ ràng, nắm tay thành quyền, chuẩn xác nghênh đón nắm tay của Hứa Ngũ Căn.
Hứa Ngũ Căn nhe răng cười, hắn nghĩ, Tần Liên Sơn rốt cục là nhịn hết nổi rồi. Cơ hội tới, hai tay hắn cơ hồ đã ngứa ngáy nhịn không được muốn xé nát thân thể Tần Liên Sơn!
Quyền ảnh bay tán loạn đầy trời. Nhưng chỉ có một quyền là chân thật nhất, cũng là trí mạng nhất.
Phanh!
Trầm đục một tiếng, hai nắm tay chưa bao giờ va chạm cùng nhau, tại thời khắc này, rốt cuộc cũng gặp nhau.
Quyền kình đối kích, lực lượng bắn ra bốn phía.
Hứa Ngũ Căn mở miệng cười còn chưa kịp khép lại, ngay sau đó, cơ thể hắn đột nhiên kịch liệt run rẩy, vẻ mặt thống khổ nhất thời lan tràn, giống như đột nhiên bị độc xà cắn vậy, nháy mắt vặn vẹo tới cực điểm.
Hai ống tay áo vốn chỉnh tề của Hứa Ngũ Căn, lúc này nhất thời rung lên một cái, vỡ vụn thành ngàn mảnh. Một cánh tay khỏe mạnh, gân xanh từng cái cuồn cuộn, lúc này toàn bộ bạo khai, nhất thời vỡ nát, máu đổ ra như trút...
Tần Liên Sơn sắc mặt âm trầm, một chiêu lấy lại khí thế, vẫn chưa thu tay lại, cước bộ ngược lại nhanh hơn, lấy tốc độ nhanh như sét đánh phóng tới gần. Giống như quỷ mị, hai tay kẹp chạt ót Hứa Ngũ Căn, kình lực trút ra.
Rắc...
Tiếng vang gảy gọn truyền khắp sân đấu, cái đầu của Hứa Ngũ Căn nhất thời vỡ vụn, biến thành hình dạng khủng khiếp. Đôi mắt như cá chết lòi hẳn ra ngoài, hiển nhiên, hắn đến chết cũng không hiểu, Tần Liên Sơn xuất ra một quyền, sao lại có thể trực tiếp xâm nhập động mạch hắn, trực tiếp chấn vỡ huyết mạch trên tay hắn?
Như núi đổ, như nước rút, Hứa Ngũ Căn ngã ầm xuống.
Dưới đài chấn động, âm thanh ủng hộ dâng lên như thủy triều, nhất thời làm cho cả Đại quảng trường La Giang sôi trào lên!
Cuộc chiến tranh đoạt Hào môn... Trận đầu tiên, Hàn môn Tần gia thắng!
Hứa Tam Lập thiếu chút nữa té khỏi ghế, hắn cùng đại bộ phận quần chúng vẫn còn chưa tiêu hóa được chuyện trước mắt. Đến khi khán giả hoan hô, người chủ trì lên đài tuyên bố Hàn môn Tần gia thắng, hắn mới phát hoảng.
Nghiêng mặt qua thoáng nhìn Tần Vô Song, vẫn như cũ là vẻ mặt bình thản, nắm chắc, giống như đã biết trước kết quả. Hứa Tam Lập chỉ cảm thấy trên lưng từng trận hàn ý.
Dường như, phụ tử Hàn môn Tần gia đang giơ lên cái cuốc, đang chuẩn bị đào một mộ phần ghi chữ ‘vĩnh bất siêu sinh’ cho Hào môn Hứa gia!
Từ khi thi thể của Lãnh Huyết Thập Nhất bị trả về, Hứa Tam Lập vẫn là mơ hồ lo lắng, như vậy giờ phút này, hắn đã cảm nhận được sợ hãi hoàn toàn!
o0o
Tư thái của người thắng vĩnh viễn làm cho người ta sùng kính. Tần Liên Sơn dưới sự hô hào nhiệt tình của mọi người xuống đài, Tần Vô Song nở nụ cười, thong dong đi vào giữa sân đấu, cất cao giọng nói:
- Trận tiếp theo, ai tới nhận chết?
Ai tới nhận chết? Ai tới nhận chết?
Tay không chiến thắng, giá trị của Hàn môn Tần gia trong mắt người khác ngay lập tức tăng vọt. Dưới đài hoan hô, có người còn hô tên Hàn môn Tần gia.
Hàn môn đánh bại Hào môn, những chuyện này đều có thể thực hiện, nó có tác dụng cổ vũ. Hàn môn, thậm chí gia tộc bình dân cũng có dũng khí cùng niềm tin vô hạn.
Thông qua Tần gia, tất cả mọi người hiểu ra một ám chỉ rất mạnh, lấy yếu thắng mạnh, cũng không phải chuyện không thể làm!
← Ch. 0053 | Ch. 0055 → |