← Ch.0081 | Ch.0083 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
- Tần tiểu ca, lần này lão phu đích thân ra mặt mời ngươi, ngươi chắc sẽ không cự tuyệt chứ?
Tây Môn Vũ mỉm cười nói.
- Chỉ cần quý công tử không giở trò gì với ta, ta cũng muốn đi lĩnh hội một chút Đại phiệt gia tộc rốt cuộc là phồn hoa, xa hoa lãng phí đến mức độ nào, ha ha.
Nghe ra ý tứ trêu chọc trong khẩu khí của Tần Vô Song, nhưng trong lòng Tây Môn Vũ lại khẽ vui mừng. Xem ra, địch ý của tiểu tử Tần gia đối với Tây Môn Đại phiệt cơ bản đã được giải trừ.
Lập tức hắn thuận thế tiến lên, cười nói:
- Vậy lão phu bất cứ lúc nào cũng sẽ ở quý phủ cung kính đợi ngài đến.
- Không dám, không dám...
Lỗ tai của Tần Vô Song đột nhiên khẽ động đậy:
- Động tĩnh của chúng ta lớn quá, có người đến rồi.
Một già một trẻ nhìn nhau mỉm cười hẹn ngầm, sau đó thân ảnh song song vụt đi, chui vào trong rừng trúc, thoáng cái đã không thấy.
Trận chiến này, hai bên đều không muốn bại lộ tin tức. Tây Môn Vũ Chân Võ Cảnh Cửu đẳng lại không thắng được một thiếu niên Võ đồng Thất đẳng, chuyện này đương nhiên không muốn tiết lộ ra bên ngoài.
Còn Tần Vô Song, đã tạm thời đạt được hòa giải với Tây Môn Vũ, đương nhiên cũng không muốn tiết lộ nội dung của trận chiến này. Dù sao một Võ đồng thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuổi, thực lực quá yêu nghiệt, sẽ tạo ra sự rêu rao quá mức.
o0o
Động tĩnh của trận chiến này đủ lớn, đặc biệt là loại khí thế của cường giả đối chiến, không ngừng lan tràn ra bên ngoài. Mặc dù hai người đã chọn nơi hẻo lánh, nhưng chung quy vẫn thu hút những kẻ tò mò.
Chính bởi vì sự yên tĩnh trong rừng trúc này, cho nên xung quanh có rất nhiều khách điếm mọc lên. Mà người trong khách điếm đều là các Võ đồng tới từ các quận của Nam Vân Châu. Tất cả những người nghe thấy tiếng động đều hướng về nơi phát ra thanh âm mà đi.
- Ngươi xem nơi này là...
- Mẹ nó, chuyện này là thế nào? Đất sụp sao?
- Vớ vẩn, đất sụp có thể sụp ngay ngắn như vậy được sao? Còn có những khe rãnh này, vẫn còn lưu lại khí tức của cường giả quyết đấu.
- Khí dương cương rất nồng nặc, tuyệt đối là do cao thủ quyết đấu!
Bên cạnh cái hố to, trong chốc lát đã tụ tập đầy người, bao gồm cả Đạt Hề Dương và Vân Khinh Yên cũng bất ngờ ở trong đám đông. Từ biểu hiện của bọn họ có thể nhìn thấy rung động trong nội tâm.
Tiếng nghị luận không ngừng, giữa các Võ đồng quen biết lại càng nói chuyện rôm rả, giao lưu điều tâm đắc lẫn nhau.
Một cái hố cực lớn, tựa hồ có thể chôn vùi được mấy mươi người. Bên cạnh hố, là từng vòng từng vòng khe rãnh, sâu đến tận đầu gối. Tất cả đều có thể nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt của các đồng bạn.
Đây là một loại lực phá hoại khiến người ta vô cùng chấn động.
Căn cứ vào kiến thức thông thường của các Võ đồng mà phán đoán, quyết đấu có thể tạo ra loại lực phá hoại như vậy, chí ít có lẽ là quyết đấu giữa thượng phẩm của Chân Võ Cảnh.
- Đây khẳng định là quyết đấu giữa các cường giả Chân Võ Cảnh Thất đẳng!
Một Võ đồng hưng phấn nói.
- Đáng tiếc, chúng ta đã đến chậm một bước! Nếu có thể nhìn thấy quyết đấu của cường giả thượng phẩm Chân Võ Cảnh, nhất định sẽ có lợi ích rất lớn đối với sự tu luyện của chúng ta?
- Dương thiếu gia, Tần Vô Song không cùng ra đây với ngươi sao?
Vân Khinh Yên xem náo nhiệt một hồi, còn chưa hết hưng phấn đi tới, không nhìn thấy Tần Vô Song, không kìm được lên tiếng hỏi.
Đạt Hề Dương nhẹ nhàng lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại, cẩn thận quan sát hố to kia. Sau đó lại đi tới mấy cái khe rãnh, quan sát tỉ mỉ.
- Ngươi nhìn cái gì?
Vân Khinh Yên hiếu kỳ hỏi.
- Khe rãnh này, đúng là dùng lực đạo đánh ra!
Đạt Hề Dương trầm giọng nói:
- Tu vi này sợ rằng không đơn giản là Chân Võ Cảnh Thất đẳng.
- Làm sao ngươi biết?
Vân Khinh Yên càng cảm thấy khó hiểu.
Đạt Hề Dương khẽ mỉm cười, cũng không trả lời. Chân Võ Cảnh Thất đẳng, phụ thân hắn, Đạt Hề Hằng chính là Chân Võ Cảnh Thất đẳng. Đạt Hề Dương hắn đương nhiên rất hiểu thực lực của phụ thân.
Nếu nói dùng sức mạnh toàn lực đánh ra những khe rãnh này, có lẽ cũng có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng mà, khe rãnh trước mặt này, rõ ràng là để lại trong lúc chiến đấu. Nói cách khác, người làm được điều này, căn bản không dùng hết sức tạo ra, mà là sức mạnh tự nhiên cày trên mặt đất tạo thành khe rãnh sâu như vậy.
Cường giả, cũng không phải là cường giả bình thường!
- Đạt Hề huynh, với phỏng đoán của huynh, hai vị cường giả quyết đấu này, thực lực rốt cuộc là đạt đến cảnh giới đáng sợ như thế nào?
Một gã Võ đồng quận ngoài xáp tới, hỏi với tính chất thăm dò.
- Sâu không lường được...
Những lời Đạt Hề Dương có thể nói ra chỉ có bốn chữ này.
- Sâu không lường được sao?
Đám Võ đồng bên cạnh hắn, ai nấy đều kinh hãi, có người lẩm bẩm nói:
- Không phải là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng chứ?
- Cửu đẳng? Không có khả năng!
- Sao lại không có khả năng?
- Trong Nam Vân Châu chúng ta, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng chỉ có một người, đó chính là Tây Môn Phiệt chủ! Không lẽ một mình ông ta có thể phân thành một phân thân khác để đánh nhau với chính mình sao? Ha ha.
- Ồ, ngươi nói cũng phải.
Loại suy đoán này cũng xem như là rất hợp lý, dù sao Tây Môn Đại phiệt ở Nam Vân Châu này như hạc giữa bầy gà, một mình một nhà, không còn phân nhánh.
Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, thật sự chỉ có Tây Môn Đại phiệt gia tộc mới có. Ngoài gia tộc đó ra, Chân Võ Cảnh Bát đẳng đều thuộc loại của quý hiếm có.
Phải biết rằng, trên lý luận, Chân Võ Cảnh Bát đẳng đã có tư cách đi tranh giành địa vị Đại phiệt rồi.
- Nói như vậy, đây có lẽ là quyết đấu của các cường giả Chân Võ Cảnh Bát đẳng rồi. Thật là quá mạnh, đến lúc nào ta mới có thể luyện được loại cảnh giới này chứ, cho dù sống ít hơn mười năm, ta cũng cam lòng.
- Mười năm? Ta tình nguyện lấy hai mươi năm để đánh đổi.
Các Võ đồng cảm khái, khẩu khí đều ước ao vô cùng. Thế giới của thượng võ đều sùng bái cường giả, đều say mê thực lực cường đại, không có ai trở thành ngoại lệ.
Nghị luận, cảm khái, hâm mộ...
Đạt Hề Dương lưu lại một lát cũng không tìm được bất kỳ một chút manh mối nào, cũng đành quay đầu trở về. Vân Khinh Yên nhìn thấy Đạt Hề Dương quay về khách điếm, cũng không muốn một mình ở lại, liền quay về theo.
o0o
Tần Vô Song trở lại khách điếm, ngồi xếp bằng, thổ nạp điều khí, đem khí huyết quay cuồng trấn định lại hoàn toàn. Kiếp trước hắn đã bị chân khí phản phệ, tẩu hỏa nhập ma mà chết, sau khi chuyển thế, đương nhiên tuyệt đối không thể lại mắc sai lầm như vậy. Con người không thể cùng ngã trên một con đường hai lần.
- Tây Môn Phiệt chủ, không hổ danh là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. May mà Viêm Dương Chân Kinh của ta vừa cương vừa mãnh, nếu không như vậy, hôm nay sợ rằng đã chịu chút khổ sở rồi. Không tệ, cuối cùng cũng nhận thức được thực lực thật sự của cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng rồi. Cũng không biết, Cửu đẳng của Tây Môn Phiệt chủ là tiêu chuẩn gì?
Đồng dạng là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, giữa hai bên khẳng định cũng có cảnh giới cao thấp, thực lực phân thành mạnh yếu.
Hôm nay ở chỗ Tây Môn Phiệt chủ đã kiểm chứng được một chút, khiến lòng tự tin của hắn tăng lên không ít. Chí ít, hắn đã có thể làm quen được với Chân Võ Cảnh Cửu đẳng tương tự.
Và Viêm Dương Chân Kinh của hắn, mặc dù đạt đến Đại viên mãn, nhưng hỏa hậu dù sao cũng còn kém một chút, điều này cần thời gian mới rèn luyện được.
Quan trọng nhất là, khi hắn và Tây Môn Phiệt chủ đã giao thủ một chưởng, cũng không sử dụng thức cuối cùng của Cửu Dương Chưởng - Cửu Dương Diệt Thế.
Nói cách khác, hắn cũng không vận dụng thủ đoạn cao cường nhất của mình, nếu không, lúc vừa rồi, Tây Môn Phiệt chủ sợ rằng còn phải chịu chút khổ cực.
o0o
Thổ nạp hoàn tất, đúng lúc đang bước xuống giường, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, thì ra chính là Đạt Hề Dương và Vân Khinh Yên, cũng không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song.
- Tần Vô Song, ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì? Bên ngoài náo nhiệt như vậy, ngươi không đi xem một chút sao?
Vân Khinh Yên lớn tiếng nói.
- Náo nhiệt gì vậy?
Tần Vô Song biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi thăm.
- Cường giả siêu cấp đối đầu nhau, đánh ra một cái hố cực lớn, còn có rất nhiều khe rãnh, vô cùng tuyệt vời. Mọi người đều phán đoán, đây có lẽ là quyết đấu đỉnh cao giữa cường giả của Chân Võ Cảnh Bát đẳng.
Vân Khinh Yên mặt mày hớn hở miêu tả.
Chân Võ Cảnh Bát đẳng? Tần Vô Song âm thầm cười khổ một tiếng, nếu một bên là Chân Võ Cảnh Bát đẳng, vậy thì trận chiến đấu vừa rồi, hiện trường sợ rằng đã lưu lại một thi thể rồi. Chân Võ Cảnh Bát đẳng đụng độ với Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, đó là kết cục tất sát.
- Đáng tiếc không được tận mắt xem một trận quyết đấu như vậy, thật là đáng tiếc!
Vân Khinh Yên cảm khái nói.
- Tiếc nuối cái gì? Thật ra nếu đến kịp cũng chưa chắc là chuyện tốt!
Đạt Hề Dương đột nhiên đi tới, liếc nhìn Tần Vô Song, khẽ cười cười, bỗng nhiên hỏi:
- Vô Song nãy giờ ngươi vẫn ở trong phòng sao?
- Đúng vậy!
Tần Vô Song rất thản nhiên trả lời:
- Vừa rồi ta nghe thấy bên ngoài rất là náo nhiệt, thì ra là xảy ra chuyện như vậy.
Đạt Hề Dương lại cười cười, cũng không nói thêm gì.
Đúng vào lúc này, trên hành lang chợt trở nên xôn xao, một tên Võ đồng lớn tiếng hô:
- Tin tức quan trọng, tin tức quan trọng, Tây Môn Đại phiệt tối nay sẽ thiết yến, mở tiệc chiêu đãi tất cả Võ đồng tham gia Thí luyện ở Nam Vân Châu, mọi người nói xem, đi hay không đi?
Tin tức này vừa mới được công bố trong khách điếm, đã lập tức dẫn đến sóng to gió lớn. Các Võ đồng vừa mới trở về phòng mình, lại một lần nữa chen chúc đi ra.
← Ch. 0081 | Ch. 0083 → |