← Ch.0084 | Ch.0086 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Nhưng ý niệm trong đầu Tần Vô Song vừa xoay chuyển lập tức cũng đã lý giải được.
Võ đồng có thể xếp Quán quân trong phạm vi cả nước khẳng định không phải chuyện đùa. Căn cứ vào tình báo của Đồng Dao, chuyện Thí luyện Võ đồng lần này liên quan đến việc Bách Việt Quốc có thể thăng lên làm Công quốc thượng phẩm hay không, Hoàng thất Bách Việt Quốc đương nhiên không tiếc vốn gốc rồi.
Phải biết rằng, thăng lên làm Công quốc thượng phẩm, có ý nghĩa biến hóa địa vị quốc tế, đối với những quốc gia xung quanh, địa vị lập tức trở nên khác nhau.
Ví dụ như Đại Ngô Quốc bên cạnh Bách Việt Quốc, cùng là Công quốc trung phẩm, luôn âm thầm tranh đấu gay gắt với Bách Việt Quốc, chinh phạt lẫn nhau. Nhưng một khi có một bên thăng lên làm Công quốc thượng phẩm, thì sự giằng co và cân bằng của hai bên lập tức bị phá vỡ.
Và Võ đồng được xếp Quán quân, một khi nhận được Linh duyên, lại càng không phải là chuyện đùa.
Vì vậy tính ra, nếu ban thưởng hậu hĩnh như vậy, về tình về lý đều vô cùng có lợi.
Võ đồng các nhà đều ôm ấp tính toán trong lòng. Đối với giá trị mong đợi của Thí luyện lần này, cũng là sự phát triển mạnh mẽ trên diện rộng. Khen thưởng hậu hĩnh như vậy, nói không động tâm là không thể.
Một gã Võ đồng đột nhiên hỏi:
- Nếu người đạt được vị trí Quán quân của đoàn thể và người đạt được Quán quân Cá nhân trùng nhau thì phải tính toán như thế nào?
Lời này vừa nói ra, nhất thời đã nhắc nhở không ít Võ đồng. Đúng vậy, nếu như vậy thì vấn đề này nên tính như thế nào?
- Hoàng thất đương nhiên đã suy nghĩ qua vấn đề này rồi. Nếu hai phương diện cùng là một người, thì sẽ nhận cả hai phần thưởng, lợi càng thêm lợi!
- Ách, vấn đề này thú vị đây. Vừa phong Vương, vừa phong Hầu, như vậy không phải là lộn xộn sao?
- Đầu óc ngươi thật là không linh hoạt. Sao lại lộn xộn chứ? Hoàng thất cho hai phần phong thưởng, bản thân tiếp nhận một phần, lẽ nào phần thứ hai không thể cho lại người nhà sao? Ngươi đừng lo lắng chuyện này, nếu ngươi có thể cầm được hai chức Quán quân, ngươi phong Vương, phụ thân ngươi phong Hầu, như vậy không phải rất tốt sao?
Võ đồng kia đùa vui nói:
- Thì ra còn có thể như vậy. Nhưng như vậy cũng không được, ta phong Vương, phụ thân ta phong Hầu, vậy phẩm cấp của ông ấy sẽ thấp hơn ta, nhìn thấy ta há không phải hành lễ sao? Cực kỳ không ổn, nếu ta thật sự cầm được hai chức Quán quân, vẫn là phụ thân ta phong Vương, ta thuận tiện phong Hầu thì tốt hơn. Ai, người như ta thích khiêm tốn, không thích khoe khoang...
- Làm được sao? Loại kém cỏi như ngươi lại có thể cầm được hai chức Quán quân sao. Phong con khỉ cho ngươi còn cảm thấy không ổn, phần thưởng Hầu tước ta thấy ngươi vẫn nên sớm từ bỏ hy vọng đi!
- Ghen tỵ, ngươi rõ ràng là ghen tỵ. ta không khua môi múa mép với ngươi nữa, chúng ta đợi đến lúc đó xem xem ai có thành tích tốt hơn ai.
Trong khi một đám người đang thảo luận, trước mặt có một tiểu cô nương chạy đến, khuôn mặt trắng mịn giống như được chạm khắc từ ngọc, vô cùng tuyệt đẹp.
Đi đến trước mặt Tần Vô Song, lên tiếng hỏi:
- Ngươi là Tần Vô Song ca ca đúng không?
Tần Vô Song ngây người, nhảy xuống ngựa nói:
- Là ta, tiểu muội muội ngươi biết ta sao?
- Có người kêu ta đưa cái này cho huynh.
Tiểu nha đầu vươn bàn tay nhỏ xinh ra, đưa cho hắn một ống trúc nhỏ.
Tần Vô Song nhận lấy, đưa tay vào trong thấy có giấu một tờ giấy, đang định nói câu gì đó, tiểu nha đầu đã lanh lợi chạy đi mất.
- Tần Vô Song, danh khí ngươi không nhỏ a, vừa đến Xích Mộc Vương Thành đã có người đưa đồ cho ngươi rồi.
Vân Khinh Yên cưỡi ngựa đi đến, trêu chọc nói.
- Bên trong là cái gì?
Tần Vô Song rút tờ giấy ra, trên mặt có viết: Gian chữ Khôn, lầu sáu Tùng Phong Lâu, đợi ngươi cùng ăn cơm trưa.
Kiểu chữ xinh đẹp, ở dưới cùng là hai chữ ‘Đồng Dao’.
Tần Vô Song vò hai tay vào nhau, tờ giấy đã nát vụn, thầm nghĩ Đồng Dao nói gia tộc của nàng dựa vào buôn bán tin tức tình báo mà sống, công việc tình báo này, quả nhiên lợi hại, ta vừa mới vào thành, nàng đã có thể biết được rồi sao?
Nhưng lập tức thay đổi ý nghĩ bình thường trở lại, mấy mươi gã Võ đồng Nam Vân Châu bọn họ, thế trận to lớn, có lẽ đi được nửa đường người ta đã điều tra rõ ràng rồi.
- Có người hẹn ta cùng ăn cơm.
Tần Vô Song nói có chút cảm thấy có lỗi:
- Đã tới Xích Mộc Vương Thành, tin rằng các vị đều có thân hữu ở Xích Mộc Võ Viện, ta cô độc một mình, mọi người hãy giải tán, đợi đến thời gian tập hợp, hãy đến tụ họp lại.
Chủ ý này nhanh chóng nhận được sự đồng ý của mọi người. Đám Võ đồng thượng phẩm mười người thì có chín người đều có người thân được đào tạo chuyên sâu ở Xích Mộc Võ Viện, hơn nữa bản thân bọn họ, không bao lâu sau có lẽ cũng sẽ vào Xích Mộc Võ Viện, vì vậy Xích Mộc Võ Viện khẳng định là phải đi.
o0o
Tùng Phong Lâu cũng được xem là một khách sạn lớn ở Xích Mộc Vương Thành. Tần Vô Song tùy tiện tìm một người hỏi đã dễ dàng tìm được địa điểm của Tùng Phong Lâu.
Gửi lại con ngựa, hắn cứ thế đi thẳng lên lầu sáu. Vị trí của gian chữ Khôn, vô cùng tao nhã, lại vừa vặn nằm sát đường.
- Ngươi đến rồi!
Đồng Dao sớm đã chờ đợi trong phòng, kêu Tần Vô Song tiến vào phòng, thuận tay giữ cửa lại, giải thích:
- Ta vốn nên tự mình đi đón ngươi, nhưng người đi cùng ngươi, tiểu thư Vân gia có quen ta...
Tần Vô Song khoát tay nói:
- Không cần giải thích, ta có thể hiểu được. Sao lại chỉ có một mình ngươi? Lệnh đệ đâu?
- Hắn không tới...
Đồng Dao định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng tựa hồ vẫn cảm thấy nên nói thẳng thì tốt hơn, úp úp mở mở nói:
- Tần công tử, tính cách của đệ đệ ta có chút mạnh mẽ...
Tần Vô Song thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, nhìn thấy bộ dạng lắp bắp của Đồng Dao, đã đoán được rốt cuộc. Thầm nghĩ thật đúng là làm tròn bổn phận tỷ tỷ, âm thầm trợ giúp đệ đệ, lại còn suy nghĩ chiếu cố đến lòng tự tôn của đệ đệ.
- Nói như vậy, lệnh đệ căn bản không biết chuyện này?
Sắc mặt Đồng Dao hơi ửng đỏ, lắc đầu nói:
- Hắn không biết.
- Vậy ta nên xuống tay như thế nào?
Nếu ngay cả đương sự cũng không biết, vậy chuyện này càng khó làm.
- Cho nên, chuyện này có chút khó xử, sợ rằng cần Tần công tử phải tốn thêm một chút tâm tư, âm thầm viện trợ, không để lại dấu vết, để hắn từ đầu đến cuối không biết gì hết.
Tần Vô Song thầm cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ gian dối đã là rất không ổn rồi. Giúp người gian dối, còn không để người chịu ơn huệ biết được...
- Trong trường hợp đó, nguyên tắc Thí luyện như thế nào, bây giờ ta còn đang mờ mịt không biết. Nếu giúp lệnh đệ, thực sự không có manh mối. Đồng tiểu thư nếu biết nguyên tắc chi tiết, đừng ngại tiết lộ trước một chút.
Đồng Dao gật gật đầu:
- Ta mời Tần công tử tới đây, thứ nhất là để báo cho ngài biết, thứ hai cũng là nghiên cứu thảo luận quy tắc. Tần công tử, quy tắc này trước khi Thí luyện bắt đầu, đều là bí mật. Ta phải thông qua đủ loại con đường mới thu thập được, tin cậy mười phần, chỉ hy vọng Tần công tử có thể giữ bí mật tuyệt đối.
- Mời nói!
- Được! Căn cứ vào quy tắc, hơn hai ngàn Võ đồng của Bách Việt Quốc đều sẽ được đánh từng số hiệu. Số hiệu của từng Võ đồng đều là duy nhất, tuyệt đối không lặp lại. Sau đó bên tổ chức Chân Võ Cảnh sẽ theo nguyên quán của các Võ đồng, sắp xếp những Võ đồng có nguyên quán khác nhau ở cùng một đội. Hơn hai ngàn Võ đồng thượng phẩm Bách Việt Quốc, phân thành năm mươi phân đội. Mỗi một phân đội đại khái có bốn mươi lăm đến năm mươi người. Như vậy có thể đảm bảo phân tách toàn bộ tất cả Võ đồng của các châu quận, cơ bản có thể tránh được Võ đồng tới từ cùng một nơi kết đảng mưu lợi riêng!
- Năm mươi phân đội?
Tần Vô Song nhíu mày:
- Nếu bảo đảm như vậy, lệnh đệ có thể được phân cùng vào một đội với ta không? Không ở cùng một đội, địa điểm Thí luyện tựa hồ khác nhau?
- Vấn đề phân tổ, không cần phải lo lắng. Đợi sau khi các ngươi được đánh số thứ tự xong, khi phân tổ ta sẽ có cách để hai người được phân vào cùng một tổ!
Khẩu khí của Đồng Dao rất là tự tin.
Đồng Dao chợt ngừng lại một chút, đột nhiên lại hỏi:
- Thí luyện lần này, phần thưởng rất là hậu hĩnh, không biết chí hướng của Tần công tử như thế nào?
- Mặc kệ có hay không có phần thưởng, nếu đã tham gia, đương nhiên là phải giành được thành tích tốt.
Đồng Dao nghe thấy lời này, sắc mặt hơi có chút nghiêm nghị, cúi đầu trầm tư, khẽ cắn môi, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng gật gật đầu:
- Với thực lực của Tần công tử, tranh giành vị trí Quán quân là đúng. Ta không thể vì một chút chuyện của bản thân mà ngăn cản tiền đồ của Tần công tử. Như vậy đi, đợi đến khi đánh xong số hiệu đi ra, sau khi kết thúc phân tổ, ta sẽ liên lạc lại với Tần công tử, nói cho ngươi cụ thể phải hành sự như thế nào.
- Phân tổ đi ra, không phải liền phải đi đến nơi Thí luyện sao?
- Ta có cách truyền tin tức đến cho ngươi, hãy tin ta.
Ánh mắt của Đồng Dao đầy kiên nghị. Sau đó nàng mỉm cười nói:
- Được rồi, việc riêng đã nói xong, bụng cũng đói rồi. Xin mời Tần công tử thưởng thức món ăn, nếm thử xem tay nghề của các đầu bếp Xích Mộc Vương Thành.
Tần Vô Song thấy nàng định nói ra nhưng lại thôi, biết chuyện này sợ rằng còn có chút phiền phức, lúc này cũng không hỏi nhiều, càng không nhã nhặn khách khí, rượu đến chén phải cạn, thoải mái ăn uống no say.
Thí luyện Võ đồng...
Trong lòng Tần Vô Song khẽ cân nhắc, xem ra tổ chức Thí luyện lần này cũng tương đối nghiêm mật, trên cơ bản hoàn toàn triệt tiêu khả năng gian lận. Nhưng Đồng Dao lại vẫn có thể tìm được kẽ hở trong đó, xem ra gia tộc sau lưng Đồng Dao, sợ rằng hoàn toàn không tầm thường.
← Ch. 0084 | Ch. 0086 → |