← Ch.021 | Ch.023 → |
Ban đêm Lục Thất đưa tỳ nữ về nhà khiến cả nhà rất bất ngờ, nhìn dáng người gầy gò vàng vọt của Tiểu Vân, mọi người đều rất cảm thông. Lục Thất nói kế hoạch mua lại hiệu thuốc chia làm các chi nhánh nhỏ trước mặt mọi người đồng thời cũng nói rõ Đông Thanh và Tiểu Vân từ nay về sau sẽ là tỳ nữ trong nhà. Lục mẫu thấy con trai nói rất nghiêm túc nên bà cũng không muốn làm mất đi lòng tự tôn của con, bà mỉm cười gật đầu. Bà lấy lại ba mươi lạng bạc đã giao cho Chu Nguyệt Nhi. Chu Nguyệt Nhi cũng không có gì bất mãn cả, thực tế hôm nay nàng ta rất vui.
Sau khi cuộc họp nhỏ gia đình vừa tan, Tiểu Vân đi theo Đông Thanh đến phòng ốc dành cho tỳ nữ để ngủ, Lục Thất và Ninh Nhi trở lại phòng. Ninh Nhi vừa đóng cửa lại thì eo thon nhỏ của nàng bị một bàn tay có lực ôm chặt lấy, ôm nàng lên giường. Bàn tay ‘ma lực’ đó lột y phục của nàng ra, sau mấy giây đè người của nàng xuống. Nàng lấy góc chăn nhét vào miệng, cánh tay ngọc ngà chủ động ôm lấy cổ của Lục Thất, thầm kết hợp với thế ‘tấn công’ mãnh liệt của hắn.
Sau những phút giây mặn nồng, Lục Thất xoay người nằm nghiêng lại nhưng cánh tay vẫn ôm ấp thân thể mềm mại của Ninh Nhi. Ninh Nhi nhô người ra khỏi góc chăn nhỏ thở nhẹ, qua phút giây mặn nồng thân người nàng mềm nhũn và cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng hơn hết là trái tim đã nguội lạnh bao lâu nay của nàng. Một người con gái luôn ở trong nhà như cấm cung khao khát điều gì, đối với nàng ta mà nói thì đó chẳng phải là tình yêu của người đàn ông hay sao?
- Tiểu Thất! Đệ thích tỷ tỷ không?
Giọng nói của Ninh Nhi khao khát, nhỏ giọng hỏi.
- Thích!
Lục Thất uể oải đáp, người đàn ông sau những phút giây mặn nồng đều có chút thờ ơ như vậy.
Hai giọt nước mắt của Ninh Nhi trong suốt khẽ rơi xuống gối, tiếng nấc nhẹ làm Lục Thất đang lười nhác kinh hãi. Hắn vội chống khuỷu tay dậy nhìn Ninh Nhi, thấy gương mặt má lúm đồng tiền của nàng như hoa đào gặp mưa.
- Tỷ tỷ! Tiểu Thất thật sự rất thích tỷ, cũng sẽ mãi mãi đối tốt với tỷ!
Lục Thất nghĩ rằng câu trả lời thờ ơ của mình đã làm tổn thương trái tim Ninh Nhi. Hắn có tình cảm rất sâu đậm với đại tỷ tỷ này, từ tận đáy lòng không muốn nàng ta rời xa mình. Đây cũng là lý do mà hắn gạt bỏ tất cả đắn đo để tiếp nhận Ninh Nhi nhập phòng.
Ninh Nhi quay người bổ nhào vào ngực Lục Thất, khóc thút thít rồi nghẹn ngào nói:
- Tiểu Thất! Có những lời này của đệ thì tỷ tỷ ta có chịu oan ức hơn nữa cũng cam lòng.
Lục Thất ngẩn người ra, trong lời nói này dường như có ẩn ý, vội âu yếm vỗ nhẹ lên vai trắng của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ! Có phải có người Chu gia ức hiếp tỷ không!
Ninh Nhi khẽ nấc, nói:
- Cũng không gọi là ức hiếp, là do tỷ chưa quen lắm.
Lục Thất nghe xong rồi liên tục hỏi, Ninh Nhi ấp úng nói. Thì ra là nàng đi cùng Lục mẫu và Chu Nguyệt Nhi đến Kỳ lão Chu phủ, trong lúc thăm Chu lão phu nhân thì Chu Nguyệt Nhi gọi nàng cùng đến gặp đường muội Chu Nhạn Nhi. Ý đó tất nhiên là để Ninh Nhi thay Lục Thất đến xem mặt Nhạn Nhi tiểu thư.
Thật không ngờ đến chỗ Chu Nhạn Nhi lại gặp phải Tân di nương của Chu phủ. Bà Tân di nương (*) đó rất kiêu ngạo phách lối, Chu Nguyệt Nhi ít tuổi hơn nên dường như không muốn đắc tội với bà ta. Sau khi thi lễ xong họ ngồi nói chuyện cùng nhau. Tất nhiên là Chu Nguyệt Nhi có ý muốn giới thiệu tình hình gần đây của Lục gia, khen tiểu thúc nhà mình anh hùng giỏi giang như nào.
(*) di nương: vợ hai, vợ lẽ
Nhạn Nhi tiểu thư nghe xong thì không phản ứng gì mấy, chỉ cười nhạt lắng nghe. Nhưng Tân di nương lại rất có hứng thú, ngẫu nhiên hỏi nhỏ một câu, trong khi nói Tân di nương có nhìn Ninh Nhi vài lần. Bà ta cười hỏi lai lịch của Ninh Nhi, Chu Nguyệt Nhi nói là Lục mẫu mong có cháu bế nên cố ý ‘mua’ về cho Lục Thất một tỳ thiếp.
Tân Di Nương nghe xong thì nhìn sang Ninh Nhi luôn, không khách khí gì mà gọi Ninh Nhi lại. Bà ta giống như nữ chủ nhân mệnh lệnh cho Ninh Nhi phải cởi đồ ra để kiểm tra, sau đó lại dùng giọng điệu dạy dỗ trách mắng Ninh Nhi thiếu giáo dục.
Lúc ấy sau lưng Tân di nương còn có một tỳ thiếp rất xinh đẹp khác, bị Tân di nương gọi ra làm những động tác trêu ghẹo cợt nhả, sau đó ép Ninh Nhi phải học theo tỳ thiếp xinh đẹp đó. Vì Chu Nguyệt Nhi im lặng không ngăn lại, Ninh Nhi không dám không theo và bị ‘giáo huấn’ gần nửa canh giờ. Lúc đó trong khuê phòng vẫn còn năm tỳ nữ nữa, họ đều chỉ trỏ bình phẩm Ninh Nhi, điều đó khiến Ninh Nhi cảm thấy rất nhục nhã. Cuối cùng Nhạn Nhi tiểu thư nói không còn sớm nữa nên chuyện đó mới kết thúc.
Lục Thất nghe xong thì nhau mày lại, đến Chu gia sao lại có thể xảy ra chuyện như thế được. Ninh Nhi chịu tủi nhục, nhưng sự tủi nhục này là yêu không thể hồi báo. Theo như thói quen thông thường thì tỳ thiếp trong những quan gia nhà giàu chính là những gia kỹ giỏi văn thiện vũ. Hành động của Tân di nương kia chỉ có thể coi là không tôn trọng khách.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lục Thất bất đắc dĩ ôm chặt lấy Ninh Nhi, ôn tồn nói:
- Ninh Nhi! Tỷ phải chịu tủi nhục rồi!
Ninh Nhi không còn khóc nức nở nữa, dựa vào ngực Lục Thất trầm ngâm một lúc lâu, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Thất! Chỉ là tỷ tỷ chưa quen nên mới cảm thấy tủi thân, thật ra trong lòng tỷ tỷ biết thân phận của một tỳ thiếp là như nào. Cách làm của Tân di nương đó không thể nói là cố ý làm nhục, sau này tỷ tỷ sẽ dần dần quen thôi. Tỷ tỷ chỉ cầu xin đệ một chuyện, đó là sau này nếu như đệ không thích tỷ nữa thì có thể để tỷ làm người nấu cơm giặt giũ chứ đừng đem tỷ cho người khác.
- Đừng nói nữa! Đời này kiếp này, chỉ cần Lục Thất đệ còn sống thì sẽ mãi mãi không để tỷ rời xa đệ đâu!
Lục Thất xót xa ôm chặt lấy Ninh Nhi, nói ra những lời hứa hẹn của một nam nhi. Ninh Nhi tủi thân dựa vào ngực hắn rồi lại khóc tiếp.
Màn đêm thật yên tĩnh, Lục Thất vuốt nhẹ mái tóc của Ninh Nhi, trong lòng chứa đầy sự ấm áp, yên bình. Hắn xuất thân trong gia đình quan thần, từ nhỏ đã sống trong lễ nghi tông pháp, trước nay vẫn luôn tôn trọng mẫu thân và huynh tẩu. Quan niệm về tông pháp gia tộc nhà hắn rất nặng, ở bên ngoài có thể cho mình làm xằng làm bậy nhưng ở trong nhà lại có sự bó buộc vô hình đó là quan niệm tình thân.
Mẫu thân là bó buộc tình thân lớn nhất của hắn. Dung nhan già nua và mái tóc bạc dần của mẫu thân cũng vì hắn mà trở nên như vậy, hắn không thể phá hủy những quy tắc của gia tộc làm mẫu thân tức giận được. Đây cũng là lý do hắn thích Ninh Nhi nhưng không thể đường hoàng cho nàng ta danh phận thiếp thất thật sự. Chỉ có thể đợi Ninh Nhi có con cho Lục gia thì mẫu thân mới có thể nghe theo thỉnh cầu của hắn.
- Tiểu Thất! Đệ không ngủ mà cứ nghĩ ngợi gì vậy?
Ninh Nhi dựa vào hắn nói, khóc lóc kể lể một lúc, nàng cũng thấy tâm trạng mình tốt lên nhiều.
Lục Thất ôm nhẹ nàng một cái, trêu đùa:
- Đệ đang nghĩ thân thể Ninh Nhi trắng như ngọc, Tân di nương và Chu Nhạn Nhi đó nhất định sẽ rất ghen tị.
- Đệ nói bậy bạ cái gì vậy. Trước đây cứ nhìn thấy con gái là đệ liền đỏ mặt lảng tránh, mới mấy năm không gặp mà đã biến thành tên háo sắc, đúng là trở nên hư đốn thật rồi.
Ninh Nhi nũng nịu trách mắng, tay ngọc ngà của nàng nhéo lên ngực của Lục Thất.
Trong lòng Lục Thất mừng rỡ, cúi đầu hôn Ninh Nhi một cái, cười nói:
- Tên háo sắc như đệ là do tỷ tỷ làm hư, ai bảo tỷ đẹp mê lòng người khiến đệ ‘ăn’ thế nào cũng không thấy no.
Ninh Nhi giơ tay ngọc ngà ra vỗ nhẹ vào má hắn, gắt giọng:
- Cái miệng này của đệ cũng hư rồi!
Lời nói giận hờn đó khiến trái tim Lục Thất rung động, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi nàng. Ninh Nhi vui sướng ôm chầm lấy Lục Thất, hôn say đắm một lúc lâu mới buông ra rồi ôm nhẹ lấy nhau.
- Tiểu Thất! Hôm nay đệ đưa Đông Thanh và Tiểu Vân về làm tỷ tỷ sợ hết hồn. Tỷ nghĩ rằng đệ chê tỷ già rồi.
Ninh Nhi nhỏ giọng nói.
- Tỷ đừng đa nghi! Đông Thanh và Tiểu Vân đều là trẻ con, đệ mua hai cô bé là do thương hại, cũng là do Đông Thanh cầu xin đệ. Hai cô bé đó có đại huynh năm năm trước đi chiêu binh rời quê, đến nay không có tin tức gì. Đông Thanh còn nói trong nhà Chu lão bá ngày càng khốn khó, nuôi mười mấy người hầu là gánh nặng rồi, cô bé là cô gái lương thiện, đệ thưởng tiền nhưng cô bé không lấy nên đệ bảo họ hãy về nhà đệ, từ nay về sau ở lại hiệu thuốc Vọng Giang Bảo bán thuốc.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
- Đệ muốn giữ họ lại buôn bán hiệu thuốc đó liệu có được không?
Ninh Nhi hoài nghi, nói.
- Chính họ nói là được, đệ đã cho họ cơ hội đó. Nếu như không được đành phải để họ đến huyện thành hầu hạ mẫu thân của đệ thôi.
Lục Thất nói.
- Lần đầu tiên được gặp chủ nhân điềm đạm tốt bụng như đệ, đó là phúc của họ rồi.
Ninh Nhi than thở.
Lục Thất nghe xong thì ánh mắt lại buồn bã, khổ sở nói:
- Nhìn thấy họ đệ lại nghĩ đến Tiểu Nghiên. Người như đệ cảm thấy mãi mãi nợ muội ấy.
- Tiểu Thất! Tiểu Nghiên cũng muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, nàng ấy không quay về cũng không trách đệ được.
Ninh Nhi vội dịu dàng khuyên giải.
- Thôi, không nghĩ nữa! Tỷ không buồn ngủ sao?
Lục Thất lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói.
- Không biết tại sao, tối nay không buồn ngủ!
Ninh Nhi nhỏ giọng nói.
- Đệ cũng vậy, chúng ta cứ ôm thế này đến khi trời sáng đi!
Lục Thất ôm Ninh Nhi, nhẹ nhàng nói.
Ninh Nhi “ừ” một tiếng, ghé người vào Lục Thất, hai người áp sát vào nhau giả ngủ. Bất giác qua đi một lúc lâu, người Ninh Nhi khẽ động một cái, Lục Thất vỗ nhẹ nhàng lên người nàng, chợt trong lòng nghĩ đến một chuyện.
- Tỷ tỷ! Tỷ đã ngủ chưa?
Lục Thất khẽ hỏi.
- Chưa! Đệ có chuyện gì à?
Ninh Nhi hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói.
- Tỷ tỷ! Đệ đã nói với Đông Thanh là từ nhỏ đệ đã đính hôn, vì vậy chỉ có thể lấy bình thê. Sau này nếu Đông Thanh hỏi thì tỷ nhớ nói đỡ cho đệ nhé!
Lục Thất nói.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |