← Ch.104 | Ch.106 → |
Tu luyện Quy xà đan thư đối với cơ thể nữ giới có yêu cầu rất hà khắc và khoan dung, hà khắc là chỉ căn cốt cơ thể nữ giới, tu luyện “Xà hình hóa nguyệt thuật” gần như không thể làm nổi, mà khoan dung là chỉ bất luận cơ thể nữ giới có căn cốt thượng thừa tiên thiên gì cũng đều hy vọng tu thành “Xà hình hóa nguyệt thuật”, cộng thêm vì căn cốt khác biệt, tu luyện “Xà hình hòa nguyệt thuật” cũng sẽ tướng dị rất lớn, dưới tình huống bình thường đều không thoát khỏi ngũ hành.
Hai người trong lúc nói chuyện đã đi tới nơi, Phường tạo giấy đang được xây dựng, hai người xuống ngựa đi vào một hàng rào gỗ, bắt đầu thị sát tiến độ xây dựng, chủ quản xây dựng là đường thúc của nhà Tân Vận Nhi, tên là Chu Toàn Phát, hơn ba mươi tuổi, tính cách trung hậu, tinh thông xây dựng.
Lục Thất sau khi gặp Chu Toàn Phát thì làm lễ hậu bối, lại bảo Chu Toàn Phát dẫn mình đi thị sát. Thấy ba trăm hồ bột giấy đã hoàn công, năm guồng nước cỡ lớn cũng đã lắp ráp xong ba cái, Chu Toàn Phát lại nói một tháng nữa là toàn bộ có thể hoàn công, y đề xuất một điều với Lục Thất, nói trong này thợ khéo có rất nhiều, muốn giữ lại làm thợ khéo Phường giấy.
Lục Thất không đáp, mà giới thiệu Tiểu Vân với Chu Toàn Phát, nói rõ việc quản lý và nhân sự của Phường giấy sau này sẽ do Tân Vận Nhi và Tiểu Vân làm chủ. Chu Toàn Phát thấy Tiểu Vân xinh đẹp thì vô cùng kinh ngạc, không hiểu ý nghĩ của vị Lục đại lão gia này tại sao lại đem sản nghiệp như này giao cho một cô gái trẻ chủ quản.
Thị sát xong công trường Phường tạo giấy, Lục Thất dẫn Tiểu Vân về hiệu thuốc bắc Vọng Giang Bảo, sau khi trở về hắn dặn dò không được cho ai quấy rầy, rồi trốn vào phòng của Tiểu Vân và Đông Thanh, lấy Bảo Châu ra tế giải Quy Xà đan thư.
Cho đến lúc hoàng hôn, Lục Thất mới ra khỏi phòng, Đông Thanh vừa mới làm xong cơm ở trong viện, thấy Lục Thất đi ra, vội vàng đến đón khẽ nói:
- Công tử, hôm nay ăn cơm chiều ở đây ạ?
Lục Thất cười, nhìn Đông Thanh đang ngượng ngùng, ôn hòa nói:
- Không, ta phải về đây.
Đông Thanh khẽ “vâng”, ánh mắt khá thất vọng.
Lục Thất nhìn thấy nhưng không nói gì, vài ngày tới hắn phải xa nhà, giữa trưa có thể ở Vọng Giang Bảo nghỉ ngơi ăn cơm, cơm chiều nhất định phải về nhà cũ rồi.
Nhưng sau khi hắn tế giải “Quy xà đan thư”, từ “Thiên thư kỳ la thiên” luyện tập được “Thức cốt thuật”, thấy Đông Thanh tự dưng hắn nghĩ đến một chuyện, đưa tay trái ra nói:
- Đông Thanh, đưa tay phải cho ta, ta bắt mạch cho em.
Đông Thanh sửng sốt, mặt đỏ lên xấu hổ, Lục Thất chưa bao giờ chạm vào thân thể nàng, trái tim ngượng ngùng đập loạn giống như hươu chạy, căng thẳng đưa tay phải ra.
Trong tâm Lục Thất thanh tĩnh, rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, lật ngửa lên, sau đó chăm chú nhìn. Bàn tay của Đông Thanh vẫn khá thô ráp, muốn trở nên trắng nõn mềm mại hẳn là cần một thời gian dài bảo dưỡng.
- Đông Thanh, có thể sẽ rất đau, đừng sợ.
Lục Thất ôn tồn nói, nâng tay phải lên, vận đan điền tụ chân khí vào ngón giữa, điểm huyệt vị trong lòng bàn tay của Đông Thanh.
- Ái...
Đông Thanh lập tức kêu đau, cả người như bị rắn cắn nhảy dựng lên, nàng cảm thấy lòng bàn tay giống như bị một châm nhọn đâm vào đau đớn, dung nhan yêu kiều tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lục Thất.
Mà Lục Thất lại như không nhìn thấy phản ứng đau đớn của Đông Thanh, tay trái giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nàng, rất nhanh hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay của Đông Thanh hơi có màu thiên thanh, điểm màu thiên thanh này vừa hiện lại ẩn ngay.
Lục Thất như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng, từ đặc điểm “Thức cốt thuật” ghi lại, không ngờ Đông Thanh là căn cốt thượng thừa thuộc tính mộc thuần khiết, điều này làm Lục Thất hết sức bất ngờ, nhưng cũng lại rất vui mừng vì có nữ thể thích hợp thử “Quy xà đan thư”.
Đông Thanh kêu đau rất lớn, lập tức kinh động đến moi người trong nhà, Tân Vận Nhi, Tiểu Vân, Trần Tuyết Nhi và Vân Thường ai nấy đều vẻ mặt kỳ quái nhìn Lục Thất, phản ứng đầu tiên của họ chính là Lục Thất đã khiếm nhã với Đông Thanh.
Lục Thất buông bàn tay nhỏ bé của Đông Thanh ra, quay lại ngẩn ra khi thấy vẻ mặt các cô gái, lập tức hắn bật cười, vẫy tay với Tiểu Vân, nói:
- Tiểu Vân, lại đây, cho ta xem tay phải của em nào.
Tiểu Vân sửng sốt, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, má lúm đồng tiền xinh đẹp vui vẻ đi tới chỗ hắn, chìa bàn tay nhỏ bé ra. Lục Thất cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn tồn nói:
- Sẽ hơi đau đấy.
Vừa dứt lời, ngón giữa phải của hắn đã điểm vào lòng bàn tay nàng, Tiểu Vân cũng kêu đau một tiếng, nhưng ánh mắt của nàng lại không sợ hãi, mà cắn răng nhịn đau, đôi mắt đẹp chờ đợi nhìn Lục Thất.
Lục Thất yên lặng nhìn chăm chú, rất nhanh hắn thấy trong lòng bàn tay của Tiểu Vân xuất hiện màu xanh nhạt, hắn không khỏi ngẩn ra, từ Thức Cốt thuật ghi chép, Tiểu Vân thuộc mộc căn cốt hạ thừa, nếu so với Đông Thanh thì căn cốt của Tiểu Vân kém rất nhiều.
- Công tử, nô tì có thể tu luyện được khí công không ạ?
Tiểu Vân ngẩn trương mong chờ hỏi.
- Căn cốt của em có thể tu luyện, nhưng kinh nghiệm tu luyện của ta không đủ, em tu luyện có thành công hay không ta cũng không thể khẳng định.
Lục Thất không đành lòng đả kích Tiểu Vân, theo Thức cốt thuật, căn cốt hạ thừa rất kém, không phải là nữ thể thích hợp để tu luyện.
- Thật sao?
Tiểu Vân vui mừng nói.
Tiểu Vân vừa nói xong, Tân Vận Nhi đã đi tới, tò mò hỏi:
- Thất Lang, chàng làm gì vậy?
Lục Thất buông tay của Tiểu Vân ra, mỉm cười nói:
- Ta có một loại khí công muốn truyền cho Tiểu Vân để tu luyện, loại khí công này sau khi tu luyện lực lượng sẽ lớn mạnh hơn, thân thể sẽ chống đỡ được hàn khí, tuy nhiên loại khí công này rất có yêu cầu đối với thể chất con người, thể chất của Đông Thanh và Tiểu Vân cũng khá thích hợp.
Tân Vận Nhi ồ một tiếng, dịu dàng nói:
- Thiếp thân biết khí công là một loại võ công, đàn ông tu luyện hữu dụng, phụ nữ học được khí công sẽ tổn hại tới khí chất nhu mỹ, chưa chắc đã tốt đối với Tiểu Vân và Đông Thanh.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì đâu, ta dạy khí công cho hai em ấy, chính là để rèn luyện cơ thể khỏe mạnh, không phải là La Hán khí công cương mãnh, hai em ấy tu luyện cũng không tổn hại tới khí chất nhu mỹ.
Tân Vận Nhi nghe xong cũng không ngăn cản nữa, chuyển đề tài nói:
- Sắc trời không còn sớm nữa, chàng mau trở lại thành đi.
Lục Thất gật gật đầu, từ biệt với các cô gái, khi đưa mắt nhìn Trần Tuyết Nhi, hắn cảm nhận được sự lo sợ và hy vọng trong đôi mắt đẹp kia, hắn biết Trần Tuyết Nhi đang thỏa hiệp, hy vọng được sự tha thứ của hắn.
Qua mấy ngày lảng tránh lạnh nhạt, sự lạnh lùng như băng trong lòng Lục Thất đã dần trở nên ấm áp, bởi vậy khi ánh mắt nhìn về phía Trần Tuyết Nhi hết sức dịu dàng, một sự tha thứ không lời, Trần Tuyết Nhi đỏ bừng hai má, cụp mắt xuống đầy xấu hổ, trái tim căng thẳng rốt cuộc đã buông lỏng.
Quất ngựa về tới nhà cũ trong thành, lúc cả nhà ăn cơm chiều Lục Thất nói với mẫu thân, sau khi hắn cưới Tân Vận Nhi được ba ngày, hắn dự tính đưa bà đi huyện Thanh Dương ở với Thiên Nguyệt tỷ tỷ mấy ngày. Lục mẫu nghe vậy không phản đối, ngược lại vui mừng khóc lên, bà rất nhớ con gái, việc này bởi vậy đã quyết định rồi.
Buổi tối Lục Thất ở lại trong phòng của Ninh Nhi, việc ban ngày Vi Song Nhi hầu hạ hắn Ninh Nhi đã biết, ở trước mặt Lục Thất nàng sửa xưng hô gọi là Song muội, không gọi nàng ta là nô tỳ nữa, Lục Thất cũng không nói sửa, xem như đã chấp nhận địa vị thị thiếp của Vi Song Nhi.
Tới nửa đêm, Lục Thất lặng lẽ đi đến thư phòng tiền viện, buổi tối hắn đã luyện thành thói quen này, Ninh Nhi và Tương Nhi cũng quen dần với điều này, biết hắn đi thư phòng để luyện khí công.
Ban đầu hai người sợ Lục Thất luyện đến phá hỏng cơ thể, sau đó mới biết hắn luyện khí công có tác dụng tốt hơn so với ngủ nghỉ đầy đủ, mỗi sáng sớm thấy thần thái của hắn sáng láng không hề mệt mỏi, hai nàng mới yên tâm để hắn ban đêm đi tu luyện.
Lục Thất ở trong thư phòng tu luyện “Thần trúc thư công pháp” một canh giờ, sau đó mới luyện “Quy tức đan đỉnh thuật”, có lẽ hắn thật sự là kỳ nhân trời sinh, đến sáng sớm thì hắn đã thông qua được “Quy đỉnh sơ quan”, nội đan điền ngưng tụ thành một hình cầu màu đen, hình cầu kia chỉ có nội thị có thể thấy được, ước chừng có một quyền lớn sau khi ngưng tụ thành công trong đan điền không ngừng di chuyển từ phải sang trái.
Sau khi ngưng tụ thành hắc cầu Lục Thất thở ra nhẹ nhàng, hắn vốn lo lắng hai loại công pháp xung đột, hiện tại sau khi tu luyện lại không xảy ra hiện tượng xung đột, “Trúc thư công pháp” hình thành Tử Hỏa hồng khí, cùng với hắc cầu do “Quy đỉnh sơ quan” ngưng tụ thành không quấy nhiễu lẫn nhau mà đi một con đường riêng, giống như hai người xa lạ, coi thường sự tồn tại của đối phương.
Lục Thất biết hắc cầu là Huyền Châu, sau khi Huyền Châu ngưng tụ thành có thể hợp tụ với nẽ thể, mà thuận lợi ngưng tụ thành Huyền Châu, lòng hiếu kỳ của Lục Thất vô cùng mãnh liệt, hắn rất muốn biết sau khi hợp tu thì sẽ có năng lực kỳ dị gì.
Nếm qua điểm tâm hắn vội vàng đi Vọng Giang Bảo, các cô gái thấy hắn đến sớm thì vô cùng bất ngờ, Lục Thất nói thật xong, được sự đồng ý của Tân Vận Nhi, hắn mang theo Tiểu Vân và Đông Thanh rời khỏi Vọng Giang Bảo.
Hai tỷ muội xinh đẹp Tiểu Vân và Đông Thanh sung sướng cười tươi, Lục Thất có thể đưa các nàng đi, có thể nói hai nàng vô cùng vui mừng, hạnh phúc giống như hai chim hoàng anh một trái một phải đi theo, về phần nguyên do là vì truyền công, hai nàng cũng không chút để ý.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |