← Ch.109 | Ch.111 → |
Tân di nương gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Thiên Phong, lão phu nhân của Chu phủ sắp qua đời rồi, cho nên đại nạn của ta sắp đến, nếu hôm nay ngươi không đồng ý, ta ra khỏi cửa tiệm thuốc này sẽ lập tức chạy trốn đến một miền quê nào đó.
Lục Thất khó hiểu nói:
- Cô cô, có phải cô cô biết Chu phu nhân định hại mình không?
Tân di nương gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đã biết phu nhân và Nhị phu nhân đã thương lượng xong chuyện hại ta, chỉ chờ lão phu nhân mất đi, lập tức đem ta bí mật bán cho thanh lâu, sau đó Nhị phu nhân của Vương chủ bộ sẽ chuộc ta về làm gia kỹ của Vương gia.
- Cái gì? Nhị phu nhân của Vương chủ bộ, nàng ta sao lại tham dự vào việc hại cô cô.
Lục Thất giật mình hỏi, Vương nhị phu nhân sao lại làm loại chuyện như vậy.
Tân di nương lạnh nhạt nói:
- Có phải nghe xong thấy rất khó tin hay không, đáng tiếc vị Vương nhị phu nhân kia là người chủ mưu hại ta đấy, chuyện này là do tỳ nữ bên người Nhị phu nhân của Chu phủ Phong Lan nói cho ta biết, Phong Lan là do ta dùng hai trăm lượng bạc để mua chuộc, chính là để bất cứ lúc nào cũng có thể biết được phu nhân Chu phủ có gây bất lợi với ta không. Phong Lan nói mười ngày trước Nhị phu nhân đáp ứng lời mời đến làm khách nhà Vương chủ bộ, nghe được Vương nhị phu nhân nói, để cho Nhị phu nhân Chu phủ tìm cách bán ta cho thanh lâu, sau đó Vương nhị phu nhân sẽ tìm người chuộc ta, qua tay nhiều người cuối cùng sẽ do Vương nhị phu nhân mua ta.
Lục Thất nghe xong trong lòng trở nên lạnh lẽo, Tân di nương nói như vậy hắn còn có thể không rõ sao, Vương nhị phu nhân đây là muốn nắm Tân di nương trong tay, tác dụng lớn nhất đương nhiên là để ép Tân Vận Nhi. Tân Vận Nhi vì hạnh phúc của cô cô, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến mình để mình vĩnh viễn ủng hộ Vương chủ bộ, Vương nhị phu nhân này không ngờ là nữ nhân đầy tâm cơ ác độc.
- Thiên Phong, ngươi khỏi cần phải lo sợ Vương nhị phu nhân, cách làm của Vương nhị phu nhân cũng không tính là sai, cho dù không có sự can thiệp của Vương nhị phu nhân, phu nhân của Chu phủ vẫn sẽ bán ta, thậm chí còn giết chết ta, đây là hận ý nhiều năm tích lại.
Tân di nương lạnh lùng nói.
Lục Thất chau mày nói:
- Cô cô, phu nhân của Chu phủ chắc chắn sẽ bán người đi, hay là chờ cho đến lúc Chu phủ bán cô cô đi, ta kịp thời đi mua cô cô về có được không.
Tân di nương lắc đầu nói:
- Đến lúc đó thì quá trễ rồi, bây giờ ngươi đã đồng ý lấy ta, chuyện đó liền rất đơn giản, hai ngày nữa, ta sẽ dặn Vận Nhi đi cầu khẩn Vương nhị phu nhân giúp, nói cho Vương nhị phu nhân, ngươi quyết định nạp ta làm thiếp. Chuyện này lọt ra bên ngoài rồi, Vương nhị phu nhân kia cũng chỉ có thể thuận nước dong thuyền, nhưng nếu như không có điều kiện tiên quyết là ngươi muốn nạp ta làm thiếp, Vương nhị phu nhân chắc chắn sẽ không để Vận Nhi đưa ta đi, Sau khi mua được ta, sẽ có thể hợp tình hợp lý đưa ta làm thị thiếp, nếu thật như vậy, ta thà rằng chết đi cho xong, cũng sẽ không làm nữ nhân của Vương chủ bộ.
Lục Thất ồ một tiếng, lo lắng nói:
- Cô cô, nếu chẳng may Vận Nhi nói rõ ràng ta muốn nạp cô cô làm thiếp, nhưng Vương nhị phu nhân vẫn không chịu thả người thì làm sao đây?
Tân di nương nhướng đôi mi thanh tú, cương nghị nói:
- Sẽ không có chẳng may, bây giờ ngươi vô cùng quan trọng đối với thế lực của Vương chủ bộ, Vương nhị phu nhân tuyệt đối không dám dùng thủ đoạn để chọc cháu tức giận, Vận Nhi đến nhà thỉnh cầu, đủ để khiến Vương nhị phu nhân cảm nhận được, tự nhiên sẽ không cần phải dùng thủ đoạn gây thù chuốc oán.
Lục Thất nghe xong cảm thấy có chút đáng tiếc, vị Tân di nương này đáng tiếc là phận nữ nhi, hơn nữa còn sinh ra không gặp thời phải làm thị thiếp của quan lại, nếu là phận nam nhi, ở cái thời loạn lạc đầy âm mưu này, nhất định sẽ là mưu sĩ hạng nhất.
Lúc đang tiếc tài năng, chợt nhớ tới huyết án ở thị trấn và chuyện hạ độc, hắn thuận miệng hỏi:
- Cô cô, một tháng trước trong thành xảy ra hai huyết án diệt môn quan gia, cô hẳn đã nghe qua, cô cho rằng là loại thổ phỉ nào gây nên?
Tân di nương ngẩn ra, gật đầu nói:
- Huyết án trong thành ta đã nghe qua, các ngươi không tra ra được manh mối nào hay sao?
Lục Thất lắc đầu nói:
- Một chút manh mối cũng không có, bốn cửa thành đều không phát hiện ra người nào khả nghi vào thành, chuyện này khiến cho ta một tháng nay không thể an tâm, sợ bọn thổ phỉ chưa chạy trốn vào lão trạch gây án.
Tân di nương trầm tư một lát, dịu dàng nói:
- Thiên Phong, việc này đúng là ngươi cần phải cẩn thận hơn, theo ta thấy thì hung thủ bảy phần là người của huyện nha, nguyên nhân chính là không hề có chút manh mối nào, mà huyết án không hề có chút manh mối nào, đa số đều là án do người nha môn đã quá quen thuộc với những điểm thiếu sót khi gây án làm ra, nếu như là thổ phỉ lẻn vào gây án, bình thường đều để lại ký hiệu để dương danh, cũng không cố ý ẩn đi thủ pháp gây án.
Lục Thất nghe xong âm thầm giật mình, Tân di nương nói rất có lý, trong đầu hắn lập tức rà xoát những người trong huyện nha một lần, cuối cùng cảm thấy ngoại trừ Vương chủ bộ tất cả những người còn lại đều đáng nghi, mà người đáng nghi nhất chính là Triệu huyện thừa, trong hai vụ huyết án có hai vị tiểu thư mất tích, Triệu huyện thừa háo sắc lại ham tiền, chẳng lẽ là Triệu huyện thừa cấu kết với người trong quân gây án chia chiến lợi phẩm.
- Cô cô, cô xem có phải Triệu huyện thừa cấu kết với người trong quân gây ra án mạng hay không?
Lục Thất đem hồ nghi trong lòng nói ra.
- Ồ, sao ngươi cho rằng hung thủ là Triệu huyện thừa?
Tân di nương dịu dàng hỏi ngược lại.
- Bởi vì trong hai vụ huyết án có hai vị tiểu thư mất tích, Triệu huyện thừa ham tiền lại háo sắc, ta nghĩ tám phần là y.
Lục Thất giải thích.
Tân di nương suy tư một chút, lắc đầu nói:
- Không phải Triệu huyện thừa làm, Triệu huyện thừa là người cực kì có quyền lực ở huyện Thạch Đại, y sao có thể tự gây ra huyết án lớn như vậy để bị bề trên khiển trách. Nếu huyết án thực sự do người trong huyện nha làm, vậy khẳng định là quan viên thu được lợi trong vụ việc này, người như Vương chủ bộ hay Triệu huyện thừa sẽ không làm những chuyện như vậy.
Lục Thất nghe xong nhướng mày, sau khi nghe phân tích và loại bỏ người tình nghi của Tân di nương, người có động cơ gây án giảm hơn phân nửa, quan viên được lợi ư, chẳng nhẽ là y? Suy nghĩ của hắn lập tức tập trung vào một người, Lôi huyện úy.
Trong số quan trên của huyện nha không bị huyết án gán tội chỉ có ba Huyện Úy hộ quân, Triệu huyện úy và Ngưu huyện úy là hai người chịu trách nhiệm đầu tiên, bọn họ chắc sẽ không tự đi tìm phiền não. Mà Huyện Úy hộ quân Lý Tống sinh sống ở đây, hơn nữa bộ dáng của người kia giống như trói gà không chặt, chỉ còn lại hai người là hắn và Lôi huyện úy, hắn và Lôi huyện úy đều là võ tướng, đều là người giết người không chớp mắt. Hơn nữa Lôi huyện úy là người thống lĩnh nha binh, thực ra là một quan lại không có quyền lực, còn không bằng Lục Thất trong tay có thực quyền quản lí hơn trăm người, và cửa thành tây béo bở.
- Tạ ơn cô cô, ta biết phải tra án thế nào rồi.
Lục Thất cắn răng nói xong, bóng ma huyết án đã được diệt trừ, hắn vẫn luôn sống trong bất an quên ăn quên ngủ.
- Ngươi hoài nghi ai rồi?
Tân di nương ôn nhu hỏi.
- Lôi huyện úy, trong số quan viên huyện nha, chỉ có Lôi huyện úy được lợi từ mấy vụ huyết án.
Lục Thất giọng điệu khẳng định nói.
Tân di nương gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Thiên Phong, hoài nghi không phải là sự thật, việc này ngươi chỉ có thể ngấm ngầm điều tra, nếu không sẽ rước vào họa sát thân đấy, hơn nữa nếu ngươi thực sự điều tra ra rồi, tốt nhất nên nhường công lao cho người khác, tỷ như cho Triệu huyện úy, như vậy sẽ được nhiều lợi ích hơn.
Lục Thất ngẩn ra mỉm cười nói:
- Cô cô yên tâm, ta đã hiểu, ta sẽ không làm người nhận công đầu.
Tân di nương gật gật đầu, lại quan tâm nói:
- Quan trường hung hiểm, ngươi tuyệt đối không được khinh suất.
Lòng Lục Thất ấm áp, hòa nhã nói:
- Cô yên tâm, ta ở trong quân là kị binh trinh sát, phá dân án ta không có kinh nghiệm, không biết bắt tay từ đâu, nhưng còn theo dõi một người cho đến khi điều tra được thấu triệt, đó là bản lĩnh của ta.
Tân di nương cười lễ độ, tâm tình nàng bây giờ vẫn suy tính thiệt hơn, vô cùng phức tạp, tai nghe thấy Lục Thất nói chuyện hôm hôn lễ có người hạ độc, Tân di nương nghe xong giật mình, trầm tư một lúc cũng không nghĩ ra đầu mối nào. Dù sao người hận Lục Thất rất nhiều, tỷ như quan binh ở cửa thành tây cũng đều có người hận tới mức có khả năng đi đầu độc, cho nên việc này Tân di nương dù có thông minh thế nào cũng không đoán ra được, chỉ có thể dặn Lục Thất phải cẩn thận hơn.
Nói chuyện đến tận trưa, Đông Thanh cáo lui ra chuẩn bị cơm trưa, chờ Đông Thanh đi khỏi rồi Tân di nương nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, ăn cơm trưa xong ngươi sẽ dạy ta luyện khí công chứ.
Lục Thất ngẩn ra, nghĩ rằng cũng quá nóng vội đi, hắn vừa có phương hướng để phá án, trong lòng tất nhiên là muốn đi điều tra hung thủ, hơn nữa chuyện tu luyện hao phí mất mấy ngày đấy. Hắn không những có công vụ cần phải làm không thể bỏ bê mà chẳng may đám thổ phỉ đến lão trạch gây chuyện gì thì hối hận cũng không kịp, hắn thẳng thắn nói ra băn khoăn trong lòng với Tân di nương.
Tân di nương nghe xong nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, chuyện phá án cần thời gian dài, mà ta bây giờ tình hình hết sức nguy ngập, ngươi trước hết phải giúp ta mới được, về phần công vụ ngươi có thể đi giao phó cho mấy thủ hạ, lấp liếm nói với các thủ hạ là đi huyện lân cận điều tra truy tìm thổ phỉ có khả năng gây án, như vậy có thể làm hung thủ mất cảnh giác, cũng có vẻ như ngươi đã tận chức trách làm hết phận sự. Mà an toàn của lão trạch cũng dễ giải quyết, ngươi dùng chút bạc nhờ mấy thủ hạ đến gác đêm, nếu vẫn không yên tâm thì bây giờ ngươi dạy Đông Thanh chút võ nghệ, để cho Đông Thanh đi bảo vệ lão trạch mấy hôm.
Nghe xong chủ ý của Tân di nương, Lục Thất ngẩn ngơ, giật mình nói:
- Để Đông Thanh đi bảo vệ lão trạch?
Tân di nương nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, vì sao ta phải vội vã tu luyện khí công, cũng là bởi vì Đông Thanh, bản lĩnh của Đông Thanh bây giờ rất kinh người, nàng đi lại như gió, phản ứng cực nhanh, trốn đi trong nháy mắt chỉ sợ ngay cả ngươi cũng không bắt được, có được sự nhanh nhẹn này ban đêm gặp thổ phỉ, chỉ cần mang cái mặt nạ quỷ diễn cũng đủ dọa chết đám thổ phỉ rồi.
Lục Thất nghe xong ngơ ngác một chút, trong đầu tưởng tượng ra một nữ nhân đội mặt quỷ bay lơ lửng, bây giờ tốc độ nhanh nhẹn của Đông thanh quả thực kinh người, nếu là thổ phỉ không biết nội tình gặp phải trong đêm tối, trong tình huống không đánh lại được cũng có thể đi hù chết bọn chúng. Hắn biết rằng nỗi khát vọng khẩn thiết của Tân di nương bị khơi dậy bởi dị năng của Đông Thanh, hoàn toàn là do trong tâm bị ép buộc.
Trong lòng hắn thầm than thở, ‘Quy xà đan thư’ quái dị này vì sao không thể tăng độ nhanh nhẹn của bên nam, nếu hắn có được dị năng của Đông Thanh, như vậy năng lực của hắn sẽ tăng lên hai ba lần, thật sự khiến người ta bất đắc dĩ mà, công pháp làm cho người khác tiếc nuối.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |