← Ch.113 | Ch.115 → |
Vân Thường do dự một chút, khó hiểu nói:
- Công tử, sao ngài lại muốn biết những việc riêng tư này?
Lục Thất dịu dàng nói:
- Bởi vì nếu Chu phủ bán Tân di nương đi, ta sẽ mua Tân di nương về làm thiếp trong Lục gia, cho nên cho ta muốn biết những chuyện riêng tư này.
Vân thường giật mình, một hồi lâu mới khẽ thở dài nói:
- Hóa ra là Tân cô cô sớm đã có ý gả vào Lục gia, trách không được đem nô tỳ bán cho Tân chủ mẫu.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Tân di nương cũng không phải muốn rời khỏi Chu phủ tiến vào Lục gia, nàng cũng chỉ là dựa vào khả năng nguy cơ phát sinh, tìm cho mình một đường lui. Nếu phu nhân Chu phủ e dè thế lực của ta mà để Tân di nương lại, Tân di nương vẫn sẽ ở lại Chu phủ, đến tận lúc chết.
Vân Thường nghe xong lông mi hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút khác thường, tựa hồ có chút không giống như theo lời Lục Thất nói mà gật bừa.
Lục Thất nhìn thấy dịu dàng nói:
- Vân Thường, Tân di nương vẫn luôn đối tốt với ngươi?
Vân Thường gật đầu nói:
- Đúng vậy, Tân di nương có lúc đối với nô tỳ như tỷ tỷ vậy.
- Có lúc giống như tỷ tỷ, vậy lúc không giống tỷ tỷ thì sao?
Lục Thất ôn tồn hỏi ngược lại.
- Trong phòng mà không có người ngoài thì nô tỳ và Tân di nương giống như tỷ muội, còn lúc có người ngoài hoặc ở bên ngoài, nô tỳ phải nghe tất cả những lời dặn dò của Tân di nương.
Vân Thường dịu dàng đáp.
- Ta nhớ Ninh Nhi từng nói, đã từng gặp qua Tân di nương và ngươi ở Chu phủ, ngươi chắc vẫn còn nhớ rõ.
Lục Thất ôn tồn hỏi.
Vân Thưởng ngẩn ra, gật đầu nói:
- Nô tỳ vẫn nhớ, lúc ấy tiểu thư Nguyệt Nhi đưa Ninh chủ mẫu đến, Tân di chủ mẫu thấy Ninh chủ mẫu xinh đẹp thanh tú, liền cố ý giáo huấn Ninh chủ mẫu. Nghe Tân di chủ mẫu nói, đấy là để dạy bảo tiểu thư Nhạn Nhi hiểu biết chút ít nhân tình thế thái, sau này Tân di chủ mẫu đã biết rõ về Ninh chủ mẫu, cũng có hối hận, từng nói có thể nàng đã làm một chuyện sai lầm.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Ninh Nhi tâm địa thiện lương, chuyện lần đó nàng không hề để trong lòng.
Vân Thường gật đầu nói:
- Nô tỳ cũng biết Ninh chủ mẫu là một người thiện nương.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Vân Thường, nếu Tân di nương vào Lục gia, ngươi có nguyện ý lại trở về hầu hạ nàng không?
Vân Thường sửng sốt, chần chờ một chút, buông ánh mắt xuống dịu dàng nói:
- Nô tỳ không có tư cách làm chủ.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Nàng không thể quyết định nhưng ta thì có thể, sau này nàng muốn hầu hạ người nào thì bây giờ có thể nói.
Vân Thường giương mắt lo sợ nghi hoặc nhìn Lục Thất một cái, Lục Thất vẻ mặt bình thản nhìn nàng, Vân Thường bộ dáng phục tùng nói:
- Nô tỳ đã là người trong phòng Tân chủ mẫu rồi.
Lục thất dịu dàng nói:
- Nàng ở phòng của Vận Nhi, sớm muộn gì cũng phải đi hầu hạ Tân di nương, ta lại không muốn nàng sau này lại hầu hạ Tân di nương, mà muốn nàng đi theo Tuyết Nhi.
Vân Thường giương mắt kinh ngạc nói:
- Công tử muốn đưa Tuyết Nhi lên thành chủ mẫu sao?
- Đúng vậy, đây là chuyện ta đã quyết định từ rất lâu rồi.
Lục Thất dịu dàng nói.
Vân Thường trầm mặc một lúc, dịu dàng nói:
- Nô tỳ nguyện ý đi theo Tuyết Nhi chủ mẫu, đa tạ công tử.
Lục Thất hòa nhã nói:
- Nàng hình như cũng không muốn lại theo hầu hạ Tân di nương, có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?
Vân Thường chần chờ một chút hạ giọng nói:
- Tân di nương rất tốt với nô tỳ, chỉ có điều Tân di nương là một nữ nhân trí tuệ, nô tỳ đã đi theo Tân chủ mẫu rất lâu, cảm thấy đã mệt mỏi rồi.
Lục Thất ồ một tiếng, gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy, vậy khi nào Vận Nhi trở về, ta sẽ dặn nàng ấy chuyển nàng sang phòng Tuyết Nhi, từ hôm nay Tuyết Nhi lập phòng trở thành chính thiếp.
Vân Thường hạ thắt lưng xuống gật gật đầu, suy nghĩ một chút dịu dàng nói:
- Công tử, Tân di chủ mẫu còn là trinh nữ hay không nô tỳ thật sự không biết, sau khi Kỳ lão lấy Tân di nương nô tỳ mới về hầu hạ. Tuy nhiên Tân di chủ mẫu nói Kỳ lão ghét nàng thì không đúng sự thật, Kỳ lão đúng là hận Tân di nương, nhưng không phải ghét hận mà là cáu giận. Một trong những nguyên nhân chính là lúc Kỳ lão đến phòng đều là Tân di chủ mẫu lệnh cho nô tỳ hầu hạ, chính bản thân Tân di chủ mẫu cự tuyệt việc vợ chồng với Kỳ lão. Từ khi nô tỳ được đưa vềtrong phòng Tân di nương, chưa bao giờ thấy Tân di nương ngủ cùng giường với Kỳ lão, cũng chưa hề có đụng chạm thân thể, vì thế Kỳ lão bẩm báo với lão phu nhân, nhưng lão phu nhân lại không nói gì. Từ đó về sao, lão phu nhân lại càng tín nhiệm Tân di nương hơn, Tân di nương hoàn toàn trở thành người đại diện nắm quyền thay lão phu nhân, tạo thành sự hận thù ngày hôm nay của Kỳ lão và phu nhân đối với Tân di nương.
Lục Thất nghe xong giật mình, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói:
- Là do Tân di nương chủ động cự tuyệt việc vợ chồng với Kỳ lão à.
Vân Thường gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng chuyện này cũng có lý do, nô tỳ nghe nói ngày xưa Tân di nương vốn được hứa gả làm chính thiếp của Đại công tử, là do Kỳ lão thích dung mạo và trí tuệ của Tân di nương, liền xin với lão phu nhân cưỡng ép gả Tân di nương cho Kỳ lão đại nhân. Có lẽ bởi vì nguyên nhân đó, Tân di nương vẫn không chịu trao thân cho Kỳ lão, kì thật nói về bối phận, Kỳ lão là biểu thúc ruột của Tân di nương, nhưng bây giờ tập tục bị người Hồ ảnh hưởng, chỉ cần không phải có quan hệ huyết thống trực tiếp thì cũng không gọi là loạn luân.
Lục Thất nghe xong cười nhạt nói:
- Chu kỳ lão thật ra rất có phong thái cổ nhân, có thể làm bạn với Đường Minh Hoàng.
Vân Thường dịu dàng nói:
- Đường Minh Hoàng ở thời thái bình thịnh thế, đoạt con dâu về làm Quý phi là không nên, nhưng hiện nay là thời chiến loạn không ngừng, nữ nhân để tang chồng chỗ nào cũng có, nữ nhân chỉ cần tìm được nơi để nương tựa, ai còn cần đi tuân thủ cái tục lễ bối phận, gia đình mất đi người đàn ông, nữ nhân cùng một nhà gả cho nam nhân làm thiếp rất nhiều, giống như công tử lấy Vận Nhi tiểu thư xong lại cưới Tân di nương vào cửa, đó là chuyện bình thường rồi.
Lục Thất mỉm cười nhìn Vân Thường, biết Vân Thường đang giải đáp thắc mắc của hắn, hắn ôn tồn nói:
- Trách không được Chu kỳ lão và Chu phu nhân lại oán hận Tân di nương, thân làm thiếp thất lại dám cự tuyệt chuyện vợ chồng với phu quân, cũng quá lợi hại.
Vân Thường dịu dàng nói:
- Tân di nương là một tài nữ tâm cao khí ngạo, nô tì biết nàng ngưỡng mộ nghĩa sĩ hào hiệp, nàng thích nhất Việt Nữ thời cổ đại, tơ hồng đợi hiệp sĩ, trong lòng căn bản không muốn chôn thân ở Chu phủ cả đời. Nhưng nàng là nữ tử yếu đuối không chỗ nương tựa, trí tuệ cao tới đâu cũng không thoát được định kiến của xã hội đối với nữ nhân. Chu phủ kia một mình nàng cũng không thể tự mình thoát khỏi, nếu bây giờ mà không gặp được công tử, không bao lâu nữa cũng sẽ thành kỹ nữ, may là Tân di chủ mẫu mệnh tốt.
Lục Thất nghe xong suy nghĩ một chút, hắn bây giờ cơ bản đã hiểu được Tân di nương, đây là một vị nữ tử bất khuất hiếm có, nhưng ngược lại cũng là một con chim ưng không chịu khuất phục khi bị giáo huấn, bây giờ mình cho nàng một đôi cánh, nàng rốt cuộc có thể phá bỏ gông xiềng bay lên, vũ ưng sao lại ở trong rừng chim. Một khi khát vọng biến thành động lực, Tân di nương nàng đã có được dị năng xà hình hóa nguyệt, tương lai thế nào không ai có thể đoán biết được, nhưng lần kỳ ngộ này, lại cho nàng bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau giờ ngọ, Tân Vận Nhi mang theo tâm trạng lo lắng nặng nề quay về, tuy rằng đã cầu xin sự giúp đỡ của Vương nhị phu nhân và Nhạn Nhi tiểu thư, nhưng nàng vẫn lo lắng Chu phu nhân quá oán hận cô cô mà không màng tất cả cho người giết cô cô.
Lục Thất ngược lại không hề lo lắng, thấy Tân Vận Nhi như vậy thì an ủi mấy câu, nói chuyện lập phòng cho Trần Tuyết Nhi và chuyện của Vân Thường, Tân Vận Nhi nào có tâm tư suy nghĩ nhiều, không hề do dự đồng ý hết tất cả.
Trần Tuyết Nhi biết điều vội vã tạ ơn, từ lần trước bị Lục Thất ném rơi chén trà dọa sợ, nàng dường như vẫn còn suy nghĩ lung tung không muốn thuận theo, dù chưa cùng Lục Thất làm gì nhưng cũng giống như thiếu phụ tuân thủ lễ tiết, chỉ có điều ngày bình thường ít nói ít cười có chút đờ đẫn.
Buổi sáng bốn hôm sau, Tân Vận Nhi tới lão trạch, nàng biết hôm qua Vương nhị phu nhân đã mua được cô cô, đến lúc này trái tim treo lơ lửng của nàng rốt cuộc có thể buông xuống, đến lão trạch đợi cô cô về thôi.
Gần trưa, Vương nhị phu nhân tự mình tới lão trạch, không ngờ là dùng kiệu hoa hồng loan đưa Tân di nương tới, Tân di nương trên người mặc hỉ phục đỏ chói mang đầy trang sức, đầu đội khăn hỉ, theo kiệu tới còn có đồ cưới và nô tỳ, không ngờ được dùng nghi lễ chính thức gả vào Lục gia.
Hóa ra sau khi Vương nhị phu nhân tự mình đi Chu phủ mua được Tân di nương, về nhà tự nhiên nhận là Tân di nương nhỏ hơn mình vài tuổi, nhận làm nghĩa nữ, đổi tên thành Vương Cầm Nhi, làm hộ tịch chính thức ở huyện, bây giờ là Vương tiểu thư gả cho Lục Thất.
Chiêu này của Vương nhị phu nhân, khiến cho Lục gia vô cùng bất ngờ, Lục Thất và Tân Vận Nhi cũng không biết nên làm gì, Chu Nguyệt Nhi đi ra, lấy thân phận là trưởng tẩu cũng giống như mẹ, đại biểu cho Lục gia cùng lập hôn thư với Vương nhị phu nhân, lại chủ trì nghi thức bái đường.
Tân Vận Nhi mặc dù là chính thất nhưng không dám để cô cô lạy mình, hết thảy đều để cho Chu Nguyệt Nhi chủ trì, hoàn thành xong tất cả các thủ tục, Vương nhị phu nhân hài lòng đi khỏi, chiêu này của nàng ta rõ ràng là muốn kéo gần quan hệ thân thuộc với Lục gia, có thể nói là tính toán quá chu toàn rồi.
Trong phòng cưới, Lục Thất vén khăn hỉ của Vương Cầm Nhi lên, thấy được khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh dịu dàng, Vương Cầm Nhi dường như lại xinh đẹp hơn so với mấy hôm trước, một đôi mắt đẹp trong suốt linh động.
- Ừ, ta hẳn nên gọi nàng là Cầm Nhi.
Lục Thất dịu dàng nói xong, ném khăn hỉ lên giường, nhưng sau đó lại xoay người đi rót hai chén rượu mang lại.
- Đến đây, Cầm Nhi, chúng ta trước tiên uống rượu xong rồi hãy nói chuyện tiếp.
Vương Cầm Nhi im lặng duỗi cánh tay ngọc ngà tiếp nhận một ly rượu, ly của hai người khẽ chạm vang lên một tiếng giòn tan, bình tình nhìn nhau xong cùng uống hết.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |