← Ch.116 | Ch.118 → |
Lục Thất ngây người giây lát liền tỉnh táo lại quét mắt nhìn quanh nội thất, thấy chỉ có hai nữ nhân mới nhẹ nhàng thở ra. Qua tia sáng mờ mịt mỏng manh, thấy hai thiếu nữ dung mạo tiều tụy, trên người đầy rẫy những vết xanh tím, chân mỗi người bị khóa lại bằng một sợi xích sắt móc vào chân giường, khó trách vang lên tiếng động lách cách.
Lục Thất nhìn mà mừng thầm, hai thiếu nữ này tám phần chính là tiểu thư mất tích trong vụ huyết án rồi, lần này đến thật vừa đúng, hắn không nói tiếng nào thối lui đến phòng ngoài nghĩ đối sách, cường đạo không có ở hậu trạch, vậy là đã đi nơi nào, chẳng lẽ ở trạch ốc phía trước? Hỏi hai nàng kia cũng vô ích, Lục Thất cũng không muốn bại lộ thân phận thật sự của mình.
Hắn vừa nghĩ vừa quan sát phòng ngoài, ánh mắt chợt nhìn đến hai chiếc ghế trúc, trên mỗi chiếc đặt một bao phục lớn. Hắn đi qua gỡ bao ra thì thấy, hay thật, tất cả đều là kim sức châu ngọc, còn có hai mươi mấy kim đĩnh mười lượng.
Nhãn tình Lục Thất sáng lên chợt nổi lòng tham, hắn hơi chần chờ rốt cuộc chỉ lấy mười lăm kim đĩnh, lại mở ra một bao phục khác cũng lấy mười lăm kim đĩnh, cả thảy cho vào túi tùy thân của võ giả, lưng vác nặng trịch, sau đó đem hai bao phục buộc lại như cũ.
Tham được kim đĩnh, hắn vội suy nghĩ, cái gọi là đêm dài lắm mộng, hắn không muốn đi tới trạch viện điều tra nữa, hẳn là nên lập tức rút khỏi, sau đó thông tri Triệu huyện úy, để cho Triệu huyện úy tới tòa trạch này xông xáo, ra mặt lấy chứng cớ bắt hung thủ.
Lục Thất biết Lôi huyện úy có lai lịch võ quan. Nếu hắn xuất đầu không chỉ hậu hoạn vô cùng, mà còn rước lấy ghen ghét của đông đảo người, có thể nói là trăm hại một lợi, không bằng đưa ra một phần nhân tình, làm dịu đi một chút mối quan hệ đối lập trên quan trường.
Nghĩ xong đối sách, hắn lặng yên ra khỏi phòng đóng cửa lại chặn cửa xong xuôi, sau đó lặng lẽ thối lui ra khỏi Lôi trạch. Vương Đạo thấy Lục Thất bình an đi ra vô cùng vui sướng, nghe có thu hoạch lại càng thêm kinh hỉ, nhưng khi nghe Lục Thất bảo y lặng lẽ đi thông báo cho Triệu huyện úy tới bắt hung thủ, thì không khỏi sửng sốt.
- Đại nhân, việc này thông báo cho Vương đại nhân mới tốt chứ?
Vương Đạo kinh ngạc nhắc nhở.
- Không cần thông báo cho Vương đại nhân. Người gây ra án này chính là Lôi huyện úy, mà Lôi huyện úy là do Châu quan cắt cử đảm nhiệm. Nếu khiến cho Vương đại nhân bị cuốn vào chuyện này, chỉ tổ rước lấy khiển trách vào thân, cho nên án này ta và ngươi cũng không thích hợp dính líu vào, công lao này lập được hậu hoạn có thừa, ngươi mau đi đi.
Lục Thất giải thích một phen, Vương Đạo lĩnh mệnh rời đi.
Vương Đạo vừa đi, Lục Thất nhanh chóng nhảy vào hoa viên ở tòa viện lân cận Lôi trạch, đem túi vàng ném vào một miệng giếng cho chìm xuống đáy. Số vàng này hắn không dám vác trên người, Triệu huyện úy cũng là một người tinh ranh, nếu y nhìn đến chiếc túi trĩu nặng sau lưng hắn nhất định sẽ sinh nghi.
Thời gian ước chừng dùng xong một chun trà, Triệu huyện úy mang theo hai mươi thân binh đến đây. Vụ huyết án này giống như một quả núi lớn đè nặng trong lòng y, vừa nghe có manh mối, lập tức không chút do dự theo Vương Đạo tới. Thấy Lục Thất che mặt một thân áo đen dạ hành, cao lớn trang nghiêm, y nghi hoặc nhìn chăm chú.
- Triệu đại nhân, xin đại nhân leo tường đi vào. Tại hạ đơn độc đến đây điều tra, sau khi tiến vào trạch viện thì gặp được hai vị tiểu thư bị giam lỏng. Cường đạo có ở trong trạch không vẫn còn chưa biết.
Lục Thất hạ giọng nói.
Triệu huyện úy thoáng do dự, rồi lập tức quay đầu phân phó mười người đến cửa trước ngầm chận, mười người trèo tường lặng lẽ đi vào thu thập tội chứng. Dù sao đây cũng là đầu mối Lục Thất cung cấp, nếu có sai lầm y cũng không sợ.
Sau khi mười tên quan binh tiến vào rồi, Triệu huyện úy thấp giọng nói:
- Lục đại nhân, vì sao thông báo ta tới bắt hung thủ, mà không tự mình tìm thuộc hạ đến hành động.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Có rất nhiều nguyên nhân. Thứ nhất ta là Huyện Úy hộ quân, không có mạng lưới giao thiệp với thượng quan để dựa vào, lập được công lao cũng không thăng được quan chức. Hai là vì làm dịu đi sự thù địch của đại nhân đối với ta, ta ở huyện Thạch Đại thầm nghĩ muốn yên ổn buôn bán chấn hưng gia nghiệp, không cần thiết phải cùng đại nhân tranh hơn thua.
Triệu huyện úy khẽ ồ một tiếng, lại hỏi:
- Lục đại nhân, ngươi đối với vụ huyết án này cũng rất lưu ý nha.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Huyết án lần này vô cùng nghiêm trọng, Triệu đại nhân là người đứng mũi chịu sào, còn ta tuy rằng trách nhiệm nhỏ nhoi, nhưng cũng là người có gia nghiệp, vì phòng bị cường đạo mà ngày đêm không yên. Vốn ta cũng không có manh mối phá án, nhưng có một lần thiếp thất nhà ta nói giỡn, từng nói rằng huyết án này không hề lưu lại chút manh mối nào, thủ pháp sạch sẽ như thế không chừng là người công môn (công sở, nha môn) làm. Ta nghe xong thoáng cân nhắc, nếu là người công môn làm, cả huyện Thạch Đại này người có thể được lợi chỉ có Lôi huyện úy, đương nhiên bản thân ta cũng có hiềm nghi, nhưng ta không có mạng lưới quan hệ, đánh đổ Triệu đại nhân và Ngưu đại nhân, cũng không tới phiên ta làm tả hữu Huyện Úy. Hơn nữa ta sinh trưởng ở huyện Thạch Đại, tuyệt không dám mang đến tai họa cho hương thân của mình, cho nên mới mạo hiểm đến Lôi trạch thăm dò điều tra.
Hắn giải thích rành mạch, Triệu huyện úy nghe vậy gật đầu, ôn hòa nói:
- Nếu lần này thật sự phá được án, Triệu mỗ vô cùng cảm kích đại nhân.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Triệu đại nhân, ta làm việc này cũng là vì người vì mình, đại nhân không cần quá để ý, cũng đừng nói ra ngoài chuyện ta và Vương Đạo tra xét. Hơn nữa ta muốn xác định rõ với Triệu đại nhân, Lục Thiên Phong ta không phải người vong ân phụ nghĩa, lập trường của ta vĩnh viễn ủng hộ Vương đại nhân, cho nên việc ngày hôm nay là ta dùng để đổi lấy quan hệ hòa thuận với Triệu đại nhân, nhưng cũng xin Triệu đại nhân chớ có hiểu lầm.
Triệu huyện úy lập tức gật đầu nói:
- Lục đại nhân yên tâm, nhân tình hôm nay ta nhận được, ngày sau sẽ không vì vậy mà quấy rầy Lục đại nhân thêm phiền.
Lục Thất chắp tay nói:
- Như vậy đa tạ đại nhân.
Vừa nói xong, trên tường xuất hiện một quan binh, thấp giọng vui mừng nói:
- Đại nhân, thật sự có hai vị tiểu thư bị mất tích trong vụ huyết án.
Triệu huyện úy mừng rỡ, vội vàng gọi Lục Thất và Vương Đạo leo tường vào trạch viện. Dưới sự dẫn đường của quan binh đi đến thiên ốc mà Lục Thất đã đi qua, tiếp theo quan binh dâng lên của trộm cướp. Triệu huyện úy hưng phấn thẩm vấn hai vị tiểu thư, biết được có hai cường đạo, đều là bè lũ trong quân của Lôi huyện úy, ngày thường đều trốn tại Lôi trạch, chẳng biết sao tối nay lại đi ra ngoài.
Triệu huyện úy sau khi thẩm vấn rõ ràng, quyết đoán hạ lệnh ẩn náu chờ phỉ tặc chui đầu vào lưới, đồng thời phái hai người đi làm việc, một người đi theo dõi Lôi huyện úy tuần tra ban đêm, một người đi thông tri binh lính giới nghiêm xung quanh cửa thành, trời sáng cũng không cho bất cứ kẻ nào ra vào.
Thời điểm vừa vào canh bốn, cửa Lôi trạch mở ra, hai gã hắc bào nhân đi vào, trên tay mỗi người đều vác theo hai bao phục lớn, xem ra đêm nay lại ra ngoài làm một chuyến rồi.
Hai gã hắc bào nhân không hề cảm giác được nguy cơ, trở về nơi ở trái lại khiến cho bọn hắn buông lỏng cảnh giác, đóng cửa nghênh ngang đi đến cửa sảnh. Khi đi đến cửa sảnh, từ trong sảnh tối om đột nhiên tiêu sái đi ra hai người, tiếp theo từ những chỗ râm tối trong sân ào ra rất nhiều quan binh, một đám tay cầm trường đao sáng bóng đằng đằng sát khí.
A! Hai gã hắc bào nhân sợ hãi thất thanh kêu, đồng loạt ném xuống bao phục rút đao, có một hắc bào nhân không ngờ tung người lên trên, muốn nhảy lên nóc khách phòng chạy trốn, một tia sáng lạnh lẽo mãnh liệt quét về phía đầu gã, bức cho hắc bào nhân phải giơ đao ngăn cản.
Đ... A... N... G... G! Tiếng kim loại va chạm vang lên. Hắc bào nhân vừa mới bay lên đã ngả nghiêng rơi xuống đất, bọn quan binh nâng trường đao quát lớn chen chúc nhào tới.
- Bắt sống cho ta.
Sau khi Triệu huyện úy hét lớn một tiếng, một trận gươm đao kịch liệt kết thúc, dưới loạn đao hai gã hắc bào nhân đã biến thành người tàn tật, đạo hàn đao nhanh như gió vừa nãy đã không hề thương tiếc chém thương hai đùi của gã hắc bào nhân phi thân.
Bọn quan binh đem hai gã cường đạo toàn thân đẫm máu bắt chéo hai tay sau lưng trói gô. Có quan binh mở ra bốn bao phục nhìn xem, bên trong hai bao phục trong đó lại là nữ nhân trần truồng, xem ra hai gã cường đạo này thật sự là chúa háo sắc làm liều mà.
Lục Thất trợ giúp bắt tóm cường đạo xong, đang muốn bứt ra rời khỏi, nhưng khi hắn vô tình liếc mắt qua hai nữ nhân khỏa thân, lập tức kinh hãi xông lên phía trước nhìn kỹ một nàng trong đó, nữ nhân khỏa thân kia bị nhiều nam nhân như vậy nhìn ngắm, xấu hổ mệt mỏi ôm mặt.
- Triệu đại nhân, hai nàng này là thân nhân của ta, ta mang các nàng trở về, cáo từ.
Lục Thất vội vàng nói luôn, không đợi Triệu huyện úy đồng ý, hắn dùng bao phục bằng vải bố bao lấy thân thể hai nàng, thò ra hai cánh tay trái phải cắp dậy hai nàng vội vã rời khỏi Lôi trạch, Vương Đạo vội đi theo ra ngoài.
- Chuyện lần này, không có hai nữ nhân này.
Triệu huyện úy không ngăn trở, ngược lại phân phó thủ hạ không được phép nói ra ngoài, cái y muốn là công lao, hai nữ nhân kia có hay không cũng chẳng sao, để cho Lục Thất mang đi cũng coi như là hoàn trả chút ít nhân tình.
Vương Đạo đuổi theo Lục Thất, hỏi:
- Đại nhân, đây là thân nhân của ngài à?
- Có một là thiếp thất đã qua cửa của ta, Vương Đạo, ngươi về trước đi, chờ mấy ngày nữa ta sẽ cấp lợi ích cho ngươi, lần này sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Đại nhân sao lại nói lời khách khí như vậy, những chuyện đó, đều là bổn phận Vương Đạo phải làm mà.
Vương Đạo không hài lòng nói.
- A, là ta nói sai rồi, ngươi đi trước đi.
Lục Thất ôn hòa cười nói, Vương Đạo cung kính đáp ứng rời đi.
Lục Thất vội vàng dọc theo bên đường mà đi. Hắn tuyệt không nghĩ tới hai nữ nhân bị cường đạo bắt tới có một người là Tống Ngọc Nhi. Hắn cùng với Tống Ngọc Nhi là do Vương nhị phu nhân cưỡng dắt tơ hồng, đôi bên cũng không có nhất kiến sinh tình, chẳng qua Lục Thất thân là nam nhân, thật ra rất hài lòng với vẻ đẹp của Tống Ngọc Nhi, cho nên không cần quan tâm nạp thêm một phòng mỹ thiếp, nhưng còn Tống Ngọc Nhi lại là hoàn toàn bị ép buộc
← Ch. 116 | Ch. 118 → |