← Ch.167 | Ch.169 → |
Ở Tú trang yên tĩnh qua một buổi chiều, cùng các nàng ăn xong một bữa cơm chiều ấm áp, sau đó rời khỏi Tú trang đi tới hoa viên tiêu cục, Lục Thất hy vọng sư tỷ đã trở lại, có thể nói chuyện cùng nhau vài câu.
Ôm hi vọng yên lặng chờ đợi, hắn đứng cạnh ao sen, tâm vô tạp niệm suy tư về các kỹ xảo võ công.
Nửa giờ sau, thấy bóng dáng của sư tỷ xuất hiện, hắn lập tức nhận ra, không khỏi vui mừng, nhất thời tính trẻ con nổi lên đột nhiên xoay người, linh hoạt đánh một quyền về phía sư tỷ. Sư tỷ không tiếng động đến bên cạnh hắn, lan hoa chỉ đánh về phía chỗ ma huyệt sườn trái của hắn.
Lục Thất thân nhoáng một cái nhảy ra xa hai bước, xoay người cười nói:
- Sư tỷ vẫn giỏi hơn đệ.
Sư tỷ đeo khăn che nhìn hắn, hạ giọng nói:
- Đệ lớn như vậy rồi vẫn còn tinh nghịch.
Lục Thất cười hì hì nói:
- Sư tỷ, đệ làm như vậy là một loại rèn luyện.
Sư tỷ gật đầu, hạ giọng nói:
- Nhìn dáng vẻ của đệ, hình như tâm tình rất tốt.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói:
- Sư tỷ, đệ đã bắt đầu đảm nhiệm chức lữ soái phủ quân phủ Ung Vương.
- Quan trường họa phúc khó lường, đệ đảm nhiệm chức lữ soái phủ quân chưa chắc là chuyện tốt, cũng đừng đắc ý quá.
Sư tỷ nhỏ giọng nhắc nhở Lục Thất.
Lục Thất tâm hiểu được, gật đầu, dịu dàng nói:
- Sư tỷ dặn dò đệ sẽ nhớ kĩ, đệ cũng biết quan trường họa phúc khó lường, sau này đệ sẽ không lại đi tìm cách có được quyền lực của quan lớn, có thể đảm nhiệm chức lữ soái phủ quân của Ung Vương phủ thì đệ đã cảm thấy đủ rồi.
Sư tỷ nghe xong gật gật đầu, hai người trầm mặc một lúc, Lục Thất dịu dàng nói:
- Sư tỷ hôm nay định dạy ta cái gì?
Sư tỷ nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
- Ta đã không còn gì để dạy đệ rồi, sau này không cần đến hoa viên chờ ta nữa.
Lục Thất kinh ngạc, sợ hãi nhìn chằm chằm sư tỷ, giật mình nói:
- Sư tỷ, tỷ nói gì vậy?
Sư tỷ bình tĩnh nhìn Lục Thất, hạ giọng nói:
- Ý ta là, ta sẽ không liên quan tới đệ nữa.
- Vì sao không thể gặp mặt đệ nữa.
Lục Thất sợ hãi truy vấn.
Sư tỷ cúi đầu, hạ giọng nói:
- Ta là nữ nhân đã có chồng, về lý mà nói phải thủ tiết, ta và đệ nam nữ ở riêng, nếu để người khác nhìn thấy, hậu quả rất đáng sợ, đệ về sau đừng đến nữa có được không?
Giọng nói của sư tỷ trầm thấp đa cảm, mờ hồ có sự hy vọng.
Lục Thất ngẩn ra, trong lòng giống như bị kim châm đau đớn, đau đớn đến thẫn thờ, hắn kinh ngạc nhìn sư tỷ, một hồi lâu sau mới cất giọng:
- Là thật sao.
- Chúng ta thật sự đã hết duyên phận, đệ bảo trọng.
Sư tỷ nhỏ giọng nói, thân vừa động lập tức xoay người rời đi.
Lục Thất ngây ngốc một chút, mới chợt hỏi:
- Sư tỷ, tên của tỷ là gì có thể nói cho đệ biết không?
Sư tỷ hơi dừng bước một chút xong lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, Lục Thất chân định bước đi nhưng lại dừng lại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng sư tỷ, cho đến lúc sư tỷ biến mất, hắn vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo, một lát sau mới thẫn thờ quay người rời khỏi tiêu cục.
Ngay lúc Lục Thất vừa rời khỏi hoa viên tiêu cục, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện, chậm rãi đi tới nơi Lục Thất từng đứng, đột nhiên một bóng trắng xuất hiện, sư tỷ đi rồi lại quay lại, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn theo bóng dáng khôi ngô, người có khuôn mặt khôi ngô kia không ngờ là Lâm tổng tiêu đầu.
- Tiểu Điệp, cha hi vọng con có thể chấm dứt được đoạn tình này, con phải biết rằng mình là ai, không được lại phân tâm lần nữa, rất dễ hỏng việc đấy.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói.
- Phụ thân yên tâm, nữ nhi tự biết chừng mực, chỉ là nữ nhi không nghĩ đến lại ở chỗ này gặp được phu lang, cho nên mới nghĩ xằng bậy, mong vẹn toàn ước mong được làm vợ chồng mấy ngày.
Sư tỷ dịu dàng trả lời.
- Duyên phận cũng chỉ là một thứ gì đó hư vô, cũng sẽ không thể trở thành sự thật, con chắc biết được, dưới chế độ quan lại ở Đường quốc, con và Lục Thiên Phong không thể trở thành vợ chồng chân chính, vi phụ không muốn phá hủy duyên phận của con, nhưng nếu như con lại tiếp tục không muốn buông tha cho, vậy hậu quả nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lâm tổng tiêu đầu giọng điệu lo lắng khuyên can.
- Con đã buông xuôi rồi, sẽ sắp xếp tốt để từng bước một rời khỏi Lục Thiên Phong, mong phụ thân yên tâm, con gái tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc.
Sư tỷ dịu dàng cam đoan.
- Con nói có thể từng bước rời xa, vi phụ cũng có thể hiểu được, lòng của con không dễ dàng buông xuống như vậy, dù sao Lục Thiên Phong cũng thông qua được khảo nghiệm của con, lòng của con tất nhiên vẫn còn nhớ đến hôn ước năm đó, vi phụ cũng hiểu được lòng của con vẫn luôn khát vọng có được danh phận thê thất chính thống.
Lâm tổng tiêu đầu ôn hòa nói.
Sư tỷ im lặng, một lát sau hạ giọng nói:
- Phụ thân, con gái sẽ lấy đại cục làm trọng.
- Tiểu Điệp, ý của vi phụ là, Lục Thiên Phong đáng để cho chúng ta giành lấy, hắn có võ công cao cường, lại là một vị tướng giỏi.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói.
- Thôi đừng nên phức tạp quá, cho dù hắn là tướng tài, cũng rất khó trở thành nhân vật có quyền cao chức trọng trong Đường quốc, hắn bấy giờ chỉ là một tướng lĩnh không có tiền đồ, không đáng để chúng ta mạo hiểm, hơn nữa Lục Thiên Phong dù sao cũng chỉ là một quân nhân lớn lên từ nhỏ ở Đường quốc, từ trong cốt tủy sẽ phản cảm với chuyện phản quốc.
Sư tỷ nhẹ giọng đáp lại.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, ôn tồn nói:
- Nếu con lấy đại cục làm trọng, vi phụ sẽ không nói nhiều lời nữa, chuyện con và Lục Thiên Phong, sau này vi phụ sẽ cố hết sức để thành toàn.
- Con gái tạ ơn phụ thân quan tâm.
Sư tỷ dịu dàng đáp.
- Quan hệ giữa Phượng Lan và Lý Thiền, đã vô cùng thân thiết, mấy hôm nữ, con đi gặp Phượng Lan và Lý Thiền một chút, gặp xem có thể từ Lý Thiền, có được cơ hội tiến thân.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói.
- Con gái đã biết, con sẽ phối hợp làm việc cùng Phượng Lan muội muội.
Sư tỷ dịu dàng đáp lại.
- Vì đại cục, chỉ có thể để con chịu oan ức.
Lâm tổng tiêu đầu áy náy nói.
- Con gái có thể có ngày hôm nay, có ơn tất báo, cho dù chịu oan ức gì cũng là chuyện nên làm.
Sư tỷ ôn nhu đáp lại.
Lâm tổng tiêu đầu thân thể không nhúc nhích, ôn nhu nói:
- Vi phụ quay về đây.
- Con gái tiễn phụ thân.
Sư tỷ hành lễ, Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, quay người đi khỏi, sư tỷ xoay người một mình nhìn hướng ao nước, dưới bóng đêm, cô đơn lặng lẽ.
Bầu trời rạng rỡ đầy sao, là một buổi đêm sáng sủa không gió, tâm tình Lục Thất lại từ vui mừng biến thành buồn bã, hắn tuy rằng mới ở cùng với sư tỷ vài ngày, trong lòng đã có cảm giác thân thiết không muốn rời xa. Bất chợt chia ly không ngày gặp lại, khiến cho hắn hoang mang khó có thể tiếp nhận, nhưng hắn biết rằng khó có thể tiếp nhận nhưng vẫn phải tiếp nhận, hắn không thể vì tình cảm riêng mà hại đến sư tỷ được.
Đi trong đêm, nhìn ngọn đèn dầu sáng lờ mờ ở trên các cửa hàng, cùng với nhưng người qua đường lướt qua, trong tim hắn chua xót không thoải mái, ngẫm lại vì tìm kiếm lai lịch của mỹ nữ Tiểu Phức mà vào tiêu cục Long Uy, kết quả chuyện của Tiểu Phức vẫn chưa tra ra, lại gặp được sư tỷ, sư tỷ mặc dù không phải mỹ nữ nhưng lại làm cho hắn có cảm giác thoải mái, cuộc sống giống như nằm mộng.
Đêm rất tối, Lục Thất lòng buồn khổ đi dạo ở bên ngoài một lúc, cuối cùng vẫn trở về Tú trang, giống như một người mệt mỏi quay về tổ, hắn trở về, khiến cho người gác cửa Tú trang A Hồng không ngờ, hắn thản nhiên gật đầu ân cần hỏi thăm, trực tiếp đi đến hậu trạch thấy Ngọc Trúc đứng ngoài cửa, giơ tay khẽ gõ cửa.
Người mở cửa là Uyển Ngọc, vừa nhìn thấy Lục Thất, khuôn mặt hơi sửng sốt, xấu hổ vui sướng nhỏ giọng mời Lục Thất vào trong, thấy sắc mặt xấu hổ ôn nhu của Uyển Ngọc, tâm tình nặng nề của Lục Thất thoáng cái lại biến thành vui mừng như gió xuân, hắn vào phòng thấy Ngọc Trúc và Băng Nhi mặc áo lụa trắng đang ngồi.
- Công tử đến đây.
Ngọc Trúc cất bước ra nghênh đón, mặt tươi cười yếu ớt, dịu dàng ân cần thăm hỏi, tự nhiên thân thiết không hề có phản ứng bất ngờ, giống như Lục Thất vẫn ở trong nhà chưa từng rời khỏi.
Lục Thất lòng ấm áp, ánh mắt ôn nhu nhìn Ngọc Trúc, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, đêm nay ta không đi đâu nữa.
Ngọc Trúc cười khẽ gật đầu, quay đầu nhỏ giọng nói:
- Băng Nhi, hầu hạ công tử thay quần áo.
Băng Nhi đứng sau ôn nhu đáp một tiếng, Uyển Ngọc chủ động nói:
- Nô tì đi đun nước.
- Thiếp đi lấy trà thượng phẩm.
Ngọc Trúc tươi cười ôn nhu nói, xoay người đi vào nội thất.
Băng Nhi đi tới, đưa bàn tay xinh đẹp hầu hạ Lục Thất cởi quần áo, ánh mắt Lục Thất dịu dàng nhìn, thấy hai má của Băng Nhi đỏ bừng, khuôn mặt ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, dưới ánh đèn chiếu rọi vô cùng mê người, dịu dàng giống như một gốc cây thược dược nửa mở nửa khép.
- Băng Nhi, bánh lần trước, ăn rất ngon, cảm ơn người.
Lục Thất trong lòng có chút xốn xao, chợt đưa tay phải ra cầm bàn tay xinh đẹp của Băng Nhi, ánh mắt nhìn mỹ nhân như hoa, lời nói giống như có chút si mê.
Thân hình Băng Nhi t run lên, cúi đầu trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói:
- Nếu công tử thích ăn, sau này nô tỳ nguyện ý dùng cả đời này để làm đầu bếp cho công tử.
- Thật vậy sao? Vậy ta có lộc ăn rồi.
Lục Thất nhỏ giọng nói lời yêu thương, tay trái nâng khuôn mặt của mỹ nhân lên, tay phải đưa ra ôm lấy eo của mỹ nhân, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi xinh đẹp, Băng Nhi ngượng ngùng khép mắt, chợt thấy tay ở trên cằm rời khỏi, người bị bế lên giường, một bàn tay linh hoạt sờ nắn đùi của nàng, không hề kiêng kỵ nhẹ nhàng âu yếm, trái tim của nàng đập mạnh, thân mình theo bản năng bị vuốt ve nhẹ nhàng vặn vẹo.
Ngọc Trúc đứng ở cửa phòng, hai tay cầm một khay trà, trên mặt là nụ cười yếu ớt, im lặng nhìn hai người đang quên mất mình.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |