← Ch.184 | Ch.186 → |
Ngồi đợi khoảng một lúc, bỗng có một cô gái mặc váy xanh xinh đẹp bước vào đình. Lục Thất vừa nhìn thấy đã ngạc nhiên đứng lên.
Mỹ nhân vừa đến tuổi khoảng mười bảy mười tám, khuôn mặt xinh đẹp như vẽ, da trắng như tuyết, không ngờ đó chính là vị mỹ nhân Tiểu Phức mà Lục Thất từng gặp.
Mỹ nhân như ngọc đứng ở trong đình, cười nhìn Lục Thất, hai người nhìn nhau giây lát, mỹ nhân Tiểu Phức nói trước:
- Ta đến đây làm khách, nghe nói huynh cũng ở đây, nên đến để cảm ơn huynh.
Lục Thất nhìn thấy Tiểu Phức, sửng sốt không thôi, trong lòng và vẻ mặt cũng biến đổi khác thường, nhưng thấy mỹ nhân nói chuyện bình tĩnh, phản ứng của hắn cũng nhanh chóng bình thường trở lại, hắn cũng mỉm cười nói:
- Ngồi cùng đi.
Hai người ngồi đối diện trong đình, Tiểu Phức ôn nhu nhìn hắn rất kỹ, rồi dịu dàng nói:
- Ta vốn có ân phải trả, có ý tiến cử huynh với La tam phu nhân, nhưng không ngờ La tam phu nhân cũng nợ huynh một ơn cứu mạng.
Lục Thất ngẩn người ra, hắn nói:
- La tam phu nhân nói là có người khen ta, hóa ra là nàng.
- Là ta nói đấy, sau khi huynh nghe thì nghĩ là ai nói?
Tiểu Phức cười yếu ớt nói.
Lục Thất cười nói:
- Sau khi ta nghe thì cho rằng là Tiêu Tứ tiểu thư nói ta tốt. Ta vốn tưởng nàng và La tam phu nhân không quen biết nhau.
- Nói như vậy thì, huynh đã biết ta là người như thế nào rồi?
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy. Gần đây mới biết, nàng là thiếu phu nhân của Tiêu phủ huyện Thạch Đại, mà chính thê của La đại nhân là họ Tiêu.
Tiểu Phức ngẩn người ra, nhìn Lục Thất một lát rồi mới dịu dàng nói:
- Huynh biết rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Biết rồi, biết rồi, cũng hết hi vọng rồi.
Câu này vừa nói ra, Lục Thất lập tức cảm thấy quá đường đột, hơi hơi nhíu mày. Tiểu Phức nghe xong cũng bình tĩnh, dịu dàng nói:
- Huynh cũng là người dám nói dám làm.
Lục Thất tâm buông lỏng, hắn nói:
- Thực ra, ở trước mặt nàng, ta có cảm giác rất nhẹ nhàng, cho nên nói chuyện có phần tùy ý.
Tiểu Phức cười rồi gật đầu dịu dàng nói:
- Huynh cũng là người đa tình. Ta nghe La tam phu nhân nói, lúc huynh vừa mới tới Kinh thành, kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lâm nhị tiểu thư, huynh liền đi vào tiêu cục xin làm lực phu.
Lục Thất ngẩn người ra, mặt nóng lên, hắn nhìn Tiểu Phức một chút rồi do dự nói:
- Ngày ấy không phải ta đi tiêu cục vì Nhị tiểu thư, mà là vì nhìn thấy nàng, ta mới đi tiêu cục, là ta muốn biết lai lịch của nàng.
Tiểu Phức ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn Lục Thất một lúc mới nói:
- Huynh là vì trông thấy ta, mới đi tiêu cục sao?
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta vốn không nhận biết Lâm nhị tiểu thư, thì làm sao vừa gặp đã đi theo ngay được chứ. Nguyên nhân thực sự là vì nàng đấy. Ta cũng không muốn nói cho La đại nhân biết.
Tiểu Phức giật mình nhưng gật đầu, dịu dàng nói:
- Lâm nhị tiểu thư là mỹ nhân nổi tiếng Kinh Thành, huynh muốn có được trái tim của cô ấy cũng là điều bình thường.
- Mỹ nhân nổi tiếng thì xinh đẹp nhất sao? Ta thấy sau khi gặp nàng, dung mạo của vị Lâm nhị tiểu thư kia còn kém nàng ba phần.
Lục Thất thốt lên.
Tiểu Phức ngẩn người ra, tiếp đó cười thản nhiên rồi dịu dàng nói:
- Câu này của huynh nếu để Lâm nhị tiểu thư nghe thấy thì xui xẻo rồi.
Lục Thất ngẩn người ra rồi cười khổ, nhìn Tiểu Phức rồi hồi hộp nói:
- Nảng nói như vậy, có phải là nàng và Lâm nhị tiểu thư rất thân thiết không?
Tiểu Phức ngẩn người ra nhưng rồi cũng cười yếu ớt nói:
- Huynh cứ nói đi.
Lục Thất lập tức cúi đầu, e sợ nói:
- Xin muội, tuyệt đối đừng nói ra ngoài, ta không muốn bị một mỹ nhân đeo bảo kiếm đuổi giết đâu.
Tiểu Phức cười nhìn Lục Thất, hắn nói xong cũng thẳng người dậy, mỉm cười nhìn Tiểu Phức. Hai người nhìn nhau giây lát, Tiểu Phức mới dịu dàng nói:
- Con người của huynh cũng thú vị đấy, không giống các quan võ khác.
Khuôn mặt của Lục Thất như mỉm cười, hắn nói:
- Sự sống của con người vốn nên thú vị, chỉ có điều tất cả hiện thực không phải do con người. Đối với con người, sinh tồn là yếu tố quan trọng hơn cả, cho nên chỉ có thể sinh tồn vì mình, vì sự sinh tồn của người thân mà nỗ lực.
Tiểu Phức gật đầu, nhìn Lục Thất rồi dịu dàng nói:
- Huynh là quan võ, ngoài võ huynh còn sở thích gì không?
- Có, ta cũng thích văn, nhưng văn của ta có khuynh hướng tạp học mang tính thực dụng. Ta cũng thích âm nhạc, am hiểu nhất là tiêu.
Lục Thất ôn tồn trả lời.
- Ồ, huynh còn am hiểu cả tiêu nữa.
Tiểu Phức nói có vẻ hứng thú.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng thế, ta đã từng hợp tiêu với Ngọc Trúc. Cô ấy nói đã lâu chưa gặp được người tri âm như ta.
Tiểu Phức ngạc nhiên, gật đầu dịu dàng nói:
- Khổng Tước Song Trúc là danh kỹ kinh thành. Ngọc Trúc chịu đề cho huynh chuộc thân, hẳn là vì tài hoa thổi tiêu của huynh rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Chắc là có một nửa.
Tiếp tục ngạc nhiên nói:
- Sao nàng biết Ngọc Trúc được ta chuộc thân? Là La tam phu nhân nói sao?
Tiểu Phức gật đầu, nhìn Lục Thất thật sâu rồi dịu dàng nói:
- Huynh có ân với ta, huynh có gì cần ta trợ giúp không?
Lục Thất ngẩn người ra, nhìn Tiểu Phức một cái rồi ôn hòa nói:
- Đừng nhớ đến ân huệ của ta, như vậy sẽ khiến cho lòng của ta và nàng đều mệt mỏi. Thực ra, nàng có thể ở đây nói chuyện với ta đã là báo đáp tốt lắm rồi.
Tiểu Phức buông xuống đôi mắt đẹp, một lúc sau mới dịu dàng nói:
- Thực ra, ta biết huynh muốn gì, chỉ là hoàn cảnh của ta hơi éo le, không thể đi cầu Tiêu Tứ cho huynh được, yêu cầu cô ấy thả muội muội của huynh ra.
Lục Thất ngẩn người ra lại nói:
- Ta hiểu mà, ta sẽ không cầu sự trợ giúp của nàng. Hơn nữa là do bản thân Tiểu Nghiên không muốn rời xa Tiêu Tứ tiểu thư. Miễn cưỡng sẽ làm tổn thương đến Tiểu Nghiên.
Tiểu Phức giương mắt lên nhìn Lục Thất rất kỹ, rồi dịu dàng nói:
- Muội muội của huynh đi theo Tiêu Tứ tiểu thư là có lợi cho con đường làm quan của huynh.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Ta biết có thể là có lợi, ta cũng không muốn dối trá phủ nhận điều gì. Nhưng ta sẽ không chủ động đi nhờ cậy, con đường làm quan của ta tốt nhất vẫn nên tự bản thân ta đi.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Tương lai của huynh và muội muội của huynh thực tế là một người vinh thì tất cả cùng vinh.
Lục Thất im lặng một lúc sau mới nói:
- Con đường làm quan của ta thực tế rất khó để mang đến vinh quang cho muội muội. Ta chỉ có thể hi vọng, muội muội hạnh phúc là tốt rồi.
- Huynh không cần phải tự ti như vậy, trên thực tế huynh đã mang lại vinh quang cho muội muội rồi. Vị hôn phu của Tiêu Tứ tên là Vinh Xương, sắp đảm nhiệm Tư Mã hành quân trong quân tiêu diệt phỉ. Đó là quân chức nắm thực quyền gần với Chủ soái. Còn huynh lại sắp nhập vào quân diệt phỉ. Chỉ cần huynh trở thành quân tướng đắc lực của Vinh Xương, sau này Vinh Xương chắc chắc sẽ coi trọng muội muội của huynh. Như vậy, muội muội của huynh sẽ có được địa vị tại Vinh gia, sẽ là nữ chủ tôn quý.
Tiểu Phức dịu dàng khuyên bảo.
Lục Thất ngẩn người ra, lập tức lắc đầu, ôn hòa nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ không chủ động đi nhờ cậy. Nói cách khác ta sẽ không chủ động đi bợ đỡ gã Vinh Xương đó.
- Đối với huynh mà nói, đó là một cơ hội.
Tiểu Phức dịu dàng khuyên bảo.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Nếu nói là cơ hội, ta càng muốn quay về huyện Thạch Đại hơn.
Đôi mi thanh tú của Tiểu Phức hơi nhíu lại, một lúc sau nàng mới dịu dàng nói:
- Huynh không cảm thấy huyện Thạch Đại quá bé nhỏ hay sao?
Lục Thất trầm mặc không nói, một lúc sau Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
- Sao huynh không nói gì?
Lục Thất nhìn nàng nói:
- Có những chuyện, nàng không hiểu. Người phải có gốc rễ, không thể như lục bình (bèo). Lục bình có thể dựa vào dòng lũ trôi đi khắp nơi, thế nhưng lục bình chỉ có thể phiêu du trong nước. Nàng nói xem, ta làm một cây cỏ nhỏ có gốc rễ tốt hơn hay làm lục bình tốt hơn?
- Huynh nghĩ như vậy còn ta thì lại không nghĩ thế. Người không phải cây cỏ, cần phải từng bước mượn lực đi lên phía trước. Ta cho rằng huynh muốn về huyện Thạch Đại, đó là vì không nỡ bỏ cái quyền thế ở huyện Thạch Đại. Thế nhưng trên thực tế, quyền thế của huynh ở huyện Thạch Đại cũng chỉ là lục bình.
Tiểu Phức nhẹ nhàng phản bác.
Lục Thất cười cười nói:
- Cho dù là muốn mượn lực, ta cũng sẽ không mượn thế lực của Vinh Xương. Nàng nên biết, bây giờ ta là Lữ soái của Ung Vương phủ.
- Là Lữ soái Ung Vương phủ, nhưng sau khi huynh diệt phỉ rất có thể sẽ bị điều nhiệm. Nếu huynh mượn được thế lực của Vinh Xương, có thể sẽ có được chức tướng thực quyền.
Tiểu Phức dịu dàng khuyên bảo.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Đừng nói nữa, thực tế ta thật sự chỉ muốn làm Lữ soái Ung Vương phủ. Chức tướng thực quyền đối với ta mà nói cũng không quan trọng. Điều ta muốn làm bây giờ chính là chấn hưng Lục gia ở huyện Thạch Đại. Ta cũng biết quyền thế của ta ở huyện Thạch Đại là lục bình. Chính vì là lục bình mà ta càng phải nắm lấy thời gian để chấn hưng Lục gia.
Tiểu Phức lắc đầu dịu dàng nói:
- Huynh nghĩ như vậy là không có chí tiến thủ rồi.
Lục Thất im lặng, một lúc sau mới ôn hòa nói:
- Có lẽ là như vậy!
← Ch. 184 | Ch. 186 → |