← Ch.211 | Ch.213 → |
Trở về tú trang, cùng các nữ nhân ấm áp đàm chuyện, sau đó rời khỏi đi Túy Vân tửu lâu. Đến Túy Vân tửu lâu hội họp cùng với các quan tướng dưới quyền, hắn nói về việc hộ tống.
Các quan tướng nghe xong đều sinh ra phản ứng bất ngờ, sau đó cũng không có ai biểu lộ ra bất mãn, ngay tức khắc Trung Quân Lệnh Địch Bình bày tỏ thái độ, nguyện nghe theo quân lệnh của đại nhân.
Hoàng hôn, Lục Thất mang theo bốn phần men say mướn xe rời khỏi Túy Vân tửu lâu. Hắn đã căn dặn xong xuôi, ai muốn ở tửu lâu khoái hoạt thì không cần rời đi, muốn về nhà cáo biệt thân nhân thì có thể đi về, nhưng sáng mai nhất định phải tập hợp đông đủ ở Túy Vân tửu lâu.
Lục Thất ngồi ở trong xe, tuy rằng trong người có men say, nhưng hắn vẫn tỉnh ngủ duy trì trạng thái đề phòng. Hắn tính kế diệt trừ lão họ Ngô âm độc kia, tiên hạ thủ vi cường giết chết người, nhưng họ Ngô kia tất có đồng đạo gốc rễ thâm sâu. Giống như ở huyện Thạch Đại, hắn giết chết đội phó thành môn, sau đó đã có người ra tay trả thù hắn.
Lục Thất đương nhiên biết hậu quả giết chết họ Ngô, nhưng hắn vẫn phải giết, giết họ Ngô này, thế lực đen ở kinh thành mới có thể tẩy bài lần nữa, kinh doanh của tửu lâu và trà các mới có thể tiếp tục tồn tại như thường. Hơn nữa hắn dùng thủ đoạn ám sát mà làm, chỉ có thể bị hoài nghi là hung thủ. Dưới tình huống bị hoài nghi, mức độ thù hận đối với hắn sẽ giảm bớt đi nhiều, dù sao người kết thù cùng họ Ngô kia nhất định có rất nhiều.
Xe chợt dừng, Lục Thất cảnh giác đưa tay cầm chuôi đao, chốc lát sau cửa xe mở ra, hắn biết đó là phu xe, phu xe mở cửa xe, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Quan gia, có một vị quan gia muốn gặp ngài.
Phu xe nói xong thì dời bước nhường đường, một gã nam nhân mặc đoản giáp quan bào xuất hiện bên ngoài cửa xe, vẻ mặt bình thản chắp tay với hắn, tiếp theo thò tay vào ngực lấy ra một tờ giấy được gấp xếp đưa cho Lục Thất.
Lục Thất nghi hoặc, đề phòng giơ tay tiếp nhận tờ giấy gấp xếp, mở tờ giấy ra vừa nhìn thì thấy trên giấy viết:
- Mời đi theo phủ vệ, Vi Hạo.
Lục Thất xem xong thật ngoài ý muốn, hắn im lặng mấy giây mới thu lại tờ giấy gấp, đứng dậy xuống xe, lấy tiền thanh toán tiền xe, sau đó lặng lẽ theo phủ vệ kia đi.
- Vi Hạo vì sao muốn gặp ta? Chẳng lẽ là có quan hệ với họ Ngô?
Trên đường đi theo Lục Thất suy đoán, Vi Hạo chính là huynh trưởng của Vi Song Nhi. Nhớ tới Vi Song Nhi đã rời khỏi hắn, lòng của hắn có chút buồn bã, với Vi Hạo thì có chút buồn bực.
Theo phủ vệ đi được hai trăm thước, sau cùng tiến vào một trà các, đi qua tiền đường trà các. Vào sân nhà, cuối cùng được dẫn tới một tòa nhã các.
Một mình đi vào nhã các, Lục Thất liếc mắt nhìn liền thấy Vi Hạo một thân áo gấm, trường thân nhàn hạ đứng đối diện cửa vào, dáng người tuấn lãng tựa như cây ngọc đón gió, trong lòng Lục Thất nổi lên xung động muốn đấm cho một quả.
- Lục đại nhân, nhanh như vậy chúng ta đã gặp lại nhau rồi.
Vi Hạo mỉm cười mở miệng trước.
Lục Thất nhịn xuống chán ghét buồn bực trong lòng, mỉm cười nói:
- Ta cũng thật không ngờ, Vi đại nhân lại tìm gặp ta.
Vi Hạo mỉm cười gật đầu, nói:
- Chúng ta ngồi đi thôi, bàn chút chính sự.
Lục Thất ngẩn ra, cũng mỉm cười gật đầu, hai người ngồi ở hai bên bàn trà đặt trong nhã các, Vi Hạo nghiêng người nhìn Lục Thất, nói:
- Ta không nghĩ tới ngươi sẽ đến kinh thành, càng không ngờ, ngươi lại có thể thăng quan tiến chức như vậy.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó cười khổ, hỏi ngược lại:
- Ngươi nói ta thăng quan tiến chức, ta thật là thăng quan tiến chức hay sao?
- Đương nhiên là thăng quan tiến chức rồi, bây giờ ngươi là Lữ Soái phủ Ung Vương, Binh Mã Sứ quân tiễu phỉ, lại được quan thân Giáo Úy Thiên Ngưu Vệ, chẳng lẽ không phải là từng bước lên mây à?
Vi Hạo ôn tồn đáp lại.
Lục Thất cười cười, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cho là như vậy, thì cứ như vậy đi.
Vi Hạo lắc đầu, nói:
- Vốn ta đã có tính toán cho ngươi, lại không ngờ tự ngươi đã đâm đầu đến kinh thành.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Vi Hạo, Vi Hạo cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau mấy giây, Vi Hạo mới lạnh nhạt nói:
- Muội muội Song Nhi của ta cố chấp quay về Lục gia rồi, muội ấy không chịu theo ta đi kinh thành, tình nguyện đi làm thị thiếp của ngươi.
Thần sắc Lục Thất cấp tốc biến đổi thành sửng sốt, ánh mắt không tin nổi nhìn Vi Hạo, qua mấy giây mới kinh ngạc nói:
- Song Nhi, nàng trở về rồi.
Vi Hạo quay đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Trở về rồi, muội muội suy tư ưu sầu thật lâu, cuối cùng bỏ mặc lời ta can ngăn, cầu ta đưa muội ấy trở về.
Lục Thất quay đầu dõi mắt về phía trước, trong lòng bởi vì sự trở về của Song Nhi mà hoảng hốt sung sướng bất ngờ đan xen, hồi lâu mới lẩm bẩm:
- Song Nhi, Song Nhi trở về rồi.
- Ngươi có vẻ yêu thích muội muội của ta, thế thì vì sao không dùng thành ý giữ nàng ở lại?
Vi Hạo lạnh giọng hỏi.
Lục Thất quay đầu nhìn lại, hai người nhìn nhau giây lát, hắn mới đáp lại:
- Cái gì là thành ý? Là cho Song Nhi địa vị bình thê sao? Nếu ta cho, vậy sẽ không còn là thành ý nữa, mà là xem Song Nhi như người hám lợi trèo lên địa vị quyền quý, ta thích Song Nhi, là thật tâm thích, không muốn khiến cho Song Nhi trở thành người tham danh hám lợi.
Vi Hạo nhướng mày, không vui nói:
- Ý nghĩ này của ngươi là như thế nào, Song Nhi trở thành bình thê của ngươi, đó là việc bình thường, sao có thể nói thành người tham danh hám lợi rồi.
Lục Thất quay đầu trông về cửa, nói:
- Con người của ta suy nghĩ chính là như vậy đấy, nếu ta dùng địa vị bình thê để giữ lại Song Nhi, lòng sẽ sinh ra chán ghét, sẽ cảm thấy Song Nhi bầu bạn với mình là vì địa vị mà ở lại thôi.
Vi Hạo im lặng nhíu mày, một lát sau, Lục Thất lại nói:
- Mặt khác, địa vị của ta kém ngươi rất xa, ta nghĩ Song Nhi theo ta sẽ ủy khuất, nàng có một vị huynh trưởng như ngươi, mới có khả năng gả cho văn lang cao quan. Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng ta chính là nghĩ như vậy đấy.
- Suy nghĩ của ngươi đúng là lý luận kỳ quái.
Vi Hạo không hài lòng đáp lại.
Lục Thất mỉm cười, giọng điệu vui vẻ nói:
- Coi như là lý luận kỳ quái đi, nữ nhân như vậy ta sẽ không nghĩ thật tâm ưa thích, hoàn toàn là kết quả do kết thân ràng buộc bè đảng mà thôi. Giờ đây Song Nhi tự mình trở về, cho dù nàng cả đời chỉ ở địa vị thị thiếp, cả đời này ta cũng sẽ thích nàng.
- Nói như vậy, ngươi sẽ không cho Song Nhi địa vị bình thê.
Vi Hạo lạnh giọng nói.
Lục Thất quay đầu, nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy, làm thị thiếp có thể theo ta cả đời, làm bình thê sẽ tùy theo quyền thế mà biến đổi. Song Nhi nếu đã chọn ta, ta cũng không nguyện có ngày buông tay nàng.
Vi Hạo ngẩn ra, tiếp đó quay đầu như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, Lục Thất lại nói:
- Đại huynh không cần suy nghĩ nhiều, thân tỷ tỷ của ta được gả đi làm chính thê, nhưng bởi vì Lục gia ta lụi bại, tỷ tỷ của ta đã bị đuổi đi rồi. Cái gọi là quan hệ thông gia giữa quan đảng, đều là tùy theo thời thế mà thay đổi.
Vi Hạo im lặng buông mắt, một lát sau đạm mạc nói:
- Ngươi giữ lại thê vị, hẳn là muốn mưu cầu mối hôn nhân với thế lực cao hơn đi?
Lục Thất nghe xong phản ứng bình tĩnh, trả lời:
- Đại huynh, tình huống của ta ở kinh thành chắc đại huynh đều biết, theo ý đại huynh, ta trở thành Thiên Ngưu Vệ của Thái tử điện hạ là họa hay phúc?
Vi Hạo im lặng chưa đáp lại, một lát sau, Lục Thất lại nói:
- Nếu đại huynh có thể trợ giúp ta thoát khỏi chức quan ở kinh thành, giúp ta bình an trở về huyện Thạch Đại, chỉ cầu làm một Huyện Úy hộ quân, ta tình nguyện cho Song Nhi địa vị bình thê.
Vi Hạo ngẩn ra nhìn Lục Thất, một lát sau mới nói:
- Ta vốn dĩ muốn cho ngươi thăng nhiệm chức quan Tư Mã Trì Châu.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Tư Mã Trì Châu, Đại huynh có năng lực đó sao.
- Chức quan Tư Mã Trì Châu muốn lấy cũng không khó. Chức quyền của Tư Mã một châu là quản lý huấn luyện hương dũng quân, nếu là ở một châu không có trú quân, có thể rất có thực quyền. Mà Trì Châu là địa phương của Khang Hóa quân, cho nên không có tồn tại binh dũng quân các huyện luân phiên đến đóng quân. Còn binh dũng quân thuộc huyện lại bị quan huyện và quan ở địa phương thống lĩnh, cho nên Tư Mã Trì Châu là một chức phó quan có thực quyền rất yếu.
Vi Hạo giải thích đáp lại.
Lục Thất hiểu ra gật đầu, lại nghe Vi Hạo nói:
- Tư Mã Trì Châu tuy rằng quyền yếu, nhưng dù sao cũng là Phó quan một châu có quyền cầm quân. Nếu ngươi được thăng nhiệm từ chức quan Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, ngày sau sẽ có kinh nghiệm và lý lịch của Châu quan, sẽ có cơ hội thăng nhiệm đi Châu khác nhậm chức. Chỉ là hiện tại, ta cũng không thể giúp ngươi rồi, các chức quan kinh thành mà ngươi đảm nhiệm đều rất chói mắt.
Lục Thất gật đầu, hắn cũng không có cách nào khác, sớm biết có thể thăng nhiệm Tư Mã Trì Châu, hắn cần gì phải đi cầu tiến vào Ung Vương phủ, hắn không kìm nổi hỏi:
- Đại huynh, ngươi có biện pháp có thể làm cho ta thăng nhiệm Tư Mã Trì Châu sao?
- Biện pháp của ta là theo con đường chính đồ, chính là góp lời đề cập tới năng lực của ngươi trước mặt Đường Hoàng, cùng với công lao của ngươi tại huyện Thạch Đại, sau đó đề nghị cho ngươi thăng nhiệm. Thế nhưng ta không có mười phần nắm chắc có thể giúp ngươi thăng nhiệm, cho nên mới không cho ngươi biết trước. Huống chi ta vốn cũng không nghĩ tới ngươi sẽ đến kinh thành, càng không ngờ ngươi ở kinh thành sẽ là một đường lên trời.
Vi Hạo bất đắc dĩ nói.
Lục Thất cười khổ gật đầu, tiện đà nói:
- Thiên Phong tạ đại huynh đã quan tâm.
- Muội muội của ta theo ngươi, ta tự nhiên là phải quan tâm ngươi rồi. Đương nhiên ta cũng có điều trông mong đấy, trông mong ngươi cùng ta sau này có thể trong quan đồ hỗ trợ lẫn nhau.
Vi Hạo thẳng thắn thành khẩn nói.
Lục Thất gật đầu, đáp lại nói:
- Ta cùng với đại huynh hỗ trợ lẫn nhau thì nhất định được rồi, tuy nhiên tình hình của ta không tốt. Ta hy vọng đại huynh đừng công khai chuyện Song Nhi đi theo ta, chúng ta ngầm phối hợp với nhau sẽ thích hợp hơn
← Ch. 211 | Ch. 213 → |