← Ch.220 | Ch.222 → |
Lục Thất cười cười, đi theo Mạnh Thạch, tên lính tham vệ đi trước đã đặt cho hai người một gian phòng hảo hạng.
Vừa bước vào phòng, Lục Thất dừng lại, quan sát xung quanh một lượt, rồi mới để tên lính thám vệ đi nghỉ ngơi. Hắn lại đi tới bên giường, cẩn thận xem xét, còn dùng vỏ đao gõ gõ lên vách tường.
Mạnh Thạch đi tới, mỉm cười nói:
- Lục ngu hầu cũng rất cẩn thận.
Lục Thất xoay người lại, cười cười nói:
- Ta chỉ muốn bảo đảm sự an toàn cho đại nhân.
Mạnh Thạch cười, hỏi:
- Lục ngu hầu, chuyện lần trước, Lục ngu hầu có thể tuân theo chứ?
- Việc đó chỉ có thể tìm cơ hội mà làm, hạ quan chỉ có thể hứa là sẽ cố gắng hết sức.
Lục Thất đáp.
Mạnh Thạch gật đầu, chợt Lục Thất lại nói:
- Đại nhân, hạ quan rất nhớ người nhà, muốn làm xong việc công ở Ninh Quốc quân, sẽ về huyện Thạch Đại thăm mọi người một chút, mong đại nhân có thể thu xếp cho.
Mạnh Thạch ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu nói:
- Ta có thể cho ngươi năm ngày thăm người nhà, ta chỉ có thể chờ ngươi năm ngày ở Ninh Quốc quân.
- Đa tạ đại nhân châm chước.
Lục Thất chắp tay cảm tạ.
Mạnh Thạch gật đầu, chợt hạ giọng nói:
- Khi nào đến trấn Bạch Ngư, ta sẽ cho ngươi cơ hội.
Lục Thất bình tĩnh gật đầu, đặt tay vào chiếc cung, đáp:
- Ta sẽ không để cho đại nhân thất vọng.
Mạnh Thạch gật đầu, nói:
- Có chuyện ta muốn cho ngươi biết, quan Thái tử Tẩy mã Tần đại nhân (1) có một cháu gái, năm nay vừa mười sáu, tướng mạo xinh đẹp, đoan trang biết lễ, Tần đại nhân muốn kết thân với ngươi.
Lục Thất ngẩn người, vậy là Chu Vân Kỳ nói đúng rồi. Hắn chần chừ một lát rồi trả lời:
- Đại nhân, ta có thể từ chối được không?
Mạnh Thạch khựng người, cau mày nói:
- Ngươi từ chối?
Lục Thất gật đầu, trả lời:
- Đại nhân, hiện giờ ta đã hài lòng với số thê thiếp hiện có, cũng rất quý trọng sự êm ấm mà họ mang lại cho ta, ta không muốn cưới vợ nạp thiếp thêm nữa.
- Đây là ngươi mượn cớ thoái thác, hẳn là ngươi hiểu được hàm ý của ta khi đề nghị ngươi kết quan hệ thông gia.
Lục Thất im lặng, hai tay cầm cánh cung và dây cung bật nhẹ, không khí trong phòng trở nên nặng nề... Một lúc sau, chợt có tiểu nhị xách hộp đồ ăn bước vào, đi tới gần chỗ hai người.
- Hai vị, đồ ăn đây ạ.
Tiểu nhị khom người, cung kính nói.
Mạnh Thạch vẫn nhíu mày, nói:
- Bày bàn đi.
- Dạ.
Tiểu nhị gật đầu đáp.
Tiểu nhị vừa dứt tiếng, đột nhiên Lục Thất đưa tay phải kéo mạnh Mạch Thạch khiến ông ta ngã ngồi trên giường. Vừa thả Mạch Thạch ra, tay hắn đã nhanh như chớp thò vào ống đựng tên, lấy ra ba mũi tên, cấp tốc gài lên cung.
Chỉ thấy thân thể hắn chuyển động mãnh liệt, một thức “Tê Ngưu Vọng Nguyệt” hướng lên cao, tiếng dây cung bật mạnh, ba mũi Điêu Linh Tiễn rời cung bay lên trần phòng, lập tức có tiếng hét thảm vang lên.
Nhưng cùng lúc Lục Thất hành động, tên tiểu nhị cũng ra tay, ôm hộp đồ ăn hướng về phía Lục Thất. Sau khi tên rời cung, thân hình Lục Thất cũng thuận thế ngã xuống mặt đất, đồng thời, tay phải hắn rút đao Thiên Ngưu ra.
Đao Thiên Ngưu vừa ra khỏi vỏ, liền hóa thành một luồng sáng như mặt trăng, chém vào phía dưới người tiểu nhị, “Xoạt, xoạt, xoạt” liên tiếp mấy tiếng vang lên, từ hộp đồ ăn bắn ra hơn mười lưỡi đao, đều sượt qua phía trên người Lục Thất.
Tiểu nhị không ngờ phản ứng của Lục Thất lại nhanh như vậy, cứ như là hắn biết trước y sẽ đánh lén. Y thấy đao chém tới, hoảng sợ co chân nhảy lùi lại, Lục Thất chém hụt, thân hình liền nương theo lực đạo đổ về bên trái, chân phải tung một cước trúng ngay lưng tên tiểu nhị.
“Bốp” một tiếng trầm đục, kế tiếp là tiếng hét thảm, tên tiểu nhị bị Lục Thất đá trúng, cả người bay lên, rơi phịch vào vách tường, vách tường vỡ ra, đụng vào tường phòng bên cạnh, lập tức phòng bên cạnh có người kêu lên sợ hãi.
Lục Thất tung người đứng lên, lại cực nhanh nhảy lên giường, chỉ thấy từ trên trần nhà phía trên chiếc giường, có một người đàn ông mặc quần áo tiểu nhị rơi xuống, tay y cầm một chiếc nỏ, trên người bị ba mũi Điêu Linh Tiễn xuyên qua.
- Người đâu, có thích khách!
Lục Thất nhìn lướt qua tên đó, rồi chợt ngẩng đầu hô lớn.
Nhưng hắn không cần hô, người cũng đã tới, các võ tướng nghe tiếng chạy tới, lao vào phòng, kinh ngạc nhìn. Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Lập tức phong tỏa khách điếm, tra tìm người có giấu binh khí, hễ ai có binh khí thì bắt hết lại!
Lập tức một số võ tướng tuân lệnh rời đi, hầu như đều là võ tướng phủ quân. Lục Thất nhìn lướt qua, thấy chỉ có bảy võ tướng của Ninh Quốc quân trình diện, còn Võ Giáo úy mà hắn từng gặp không thấy tới.
- Sao lại thiếu mất hai người? Các ngươi lập tức đi xem.
Mặt đổi sắc, Lục Thất hỏi và ra lệnh.
Hắn vừa nói xong, bảy võ tướng nhìn nhau kinh ngạc, rồi chợt gần như đồng loạt chạy ra phía ngươi. Lục Thất quay đầu lại nhìn Mạnh Thạch, thấy vẻ mặt ông ta rất khó coi, ánh mắt kinh hãi nhìn thi thể trên mặt đất. Lúc này, các tùy tùng của Mạnh Thạch đi tới, hướng về phía Mạnh Thạch chào hỏi.
Mạnh Thạch khoát tay ra hiệu cho tùy tùng lui lại, ông ta đứng lên nhìn Lục Thất, hòa nhã nói:
- Lần này, may nhờ có ngươi.
- Đại nhân bình an là tốt rồi.
Lục Thất thản nhiên đáp lại, bình tĩnh như là chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn lại có một chút nghi ngờ, dường như bọn sát thủ chỉ nhắm vào một mình hắn, tuy nhiên cũng có thể do hắn là võ tướng, nên trở thành đối tượng chính để tấn công, dù sao Mạnh Thạch là một quan văn.
Mạnh Thạch gật gật đầu, liếc nhìn tử thi một cái, rồi nói:
- Không thể ngờ là nhanh như vậy đã gặp phải thích khách rồi.
Lục Thất im lặng, chợt nghe có tiếng chân gấp gáp đang đến, sau đó một võ tướng Ninh Quốc quân chạy vào phòng, nhìn Lục Thất, nói một cách hoảng sợ:
- Đại nhân, bọn họ chết rồi, bọn họ bị giết rồi!
- Cái gì?
Mạnh Thạch kêu lên thất thanh, Lục Thất cũng ngẩn người, chết rồi, viên Vũ Giáo úy kia sao lại chết rồi?
Sau đó Lục Thất và Mạnh Thạch vội vã đi tới chỗ người bị giết. Tới nơi, nhìn thấy hai võ tướng nằm cong queo trong phòng, mũ giáp văng ra xa, nguyên nhân cái chết của hai người giống nhau, đều bị tên nỏ bắn trúng đầu mà chết.
Lục Thất ngẩng nhìn lên phía trên đầu, biết chắc là hai võ tướng vào phòng, vừa tháo mũ giáp ra, thì bị thích khách nấp trên cao bắn xuống. Hai người này là quân nhân, lại mặc giáp, rất khó bắn tên trúng chỗ hiểm, thích khách rất tâm lý, biết người đi đường xa, sẽ lơi lỏng thiếu cảnh giác khi được nghỉ ngơi.
- Lục ngu hầu, làm thế nào ngươi biết trên nóc phòng có thích khách?
Mạnh Thạch đột nhiên quay đầu lại hỏi, đôi mắt hàm chứa vẻ kinh hãi và phẫn nộ.
Lục Thất đáp:
- Đại nhân, ta là thám mã trong quân, trải qua năm năm huyết chiến trên chiến trường, sống sót được là nhờ ở hai chữ cảnh giác. Ta vừa vào phòng, đã nhận ra trên trần nhà có người, tuy nhiên đại nhân đã ở trong tầm phục kích của chúng, cho nên ta làm như không biết, tìm cơ hội giết thích khách.
Mạnh Thạch ồ lên một tiếng, gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn thi thể của Vũ Giáo úy, Lục Thất thấy vậy, trong lòng chợt thoáng hiện một ý nghĩ, nhưng lại lập tức gạt đi, vì không có khả năng.
Trong phòng còn nhiều võ tướng đang đứng, ánh mắt nhiều người lộ vẻ kinh sợ, nghe câu trả lời của Lục Thất, có người lộ vẻ kinh ngạc, có người thoáng hiện vẻ kính phục.
- Đại nhân, chúng ta đổi nhà trọ khác đi.
Lục Thất đề nghị.
Mạnh Thạch gật đầu. Nơi này xảy ra trọng án, đương nhiên quan viên địa phương phải đến điều tra, mọi người đến ở một khách điếm khác, chỉ để lại một tùy tùng của Mạnh Thạch xử lý hậu sự.
Đêm, Mạnh Thạch ngồi trên giường, vẻ mặt nặng nề, Lục Thất cũng ngồi xếp bằng trên giường một cách bình tĩnh, hai người lặng im một lúc lâu, Mạnh Thạch mới lên tiếng:
- Chuyện trước kia, không cần làm nữa.
Lục Thất gật đầu, trong lòng biết cho dù hai võ tướng bị chết không phải do Mạnh Thạch muốn giết, Mạnh Thạch cũng không có khả năng để thực hiện kế hoạch sát nhân, bây giờ hai võ tướng đã chết, thì không thể đến Ninh Quốc quân nữa, mà chỉ có thể quay lại kinh thành giải thích, nếu không thì các võ tướng đến Ninh Quốc quân nhậm chức, cũng sẽ trở thành bằng chứng mưu đồ gây rối.
- Quan hệ thông gia mà ta nói lúc trước, ngươi thật sự không muốn sao?
Mạnh Thạch lại hỏi.
Lục Thất im lặng, một lúc sau mới nói:
- Đại nhân, cho dù ta đồng ý mối quan hệ thông gia này, đại nhân nghĩ rằng ta sẽ nhất định trung thành với Thái tử điện hạ sao?
- Nếu ngươi đồng ý mối quan hệ thông gia này, thì trong mắt người khác, ngươi sẽ là người thân cận của Thái tử.
Mạnh Thạch giải thích.
Lục Thất lắc đầu:
- Đại nhân nghĩ như vậy, theo ta thấy, chỉ là tự dối gạt mình. Cho dù ta đồng ý có quan hệ thông gia, người ta cũng chỉ cho ta có bối cảnh của nhà họ Tiêu, thậm chí có bối cảnh là nhà họ Chu, chị dâu ta là con gái nhà họ Chu, nhạc phụ của anh cả ta có quyền tham dự những lễ tế lớn danh cho những người có huyết thống gần nhất của họ Chu.
Mạnh Thạch ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói:
- Đại nhân, Thái tử điện hạ có thể được nhà họ Chu và nhà họ Tiêu ủng hộ không? Nếu là không, ta tiếp nhận mối quan hệ thông gia này với Thái tử Tẩy mã, sẽ chỉ gánh lấy phiền phức vì Thái tử điện hạ mà thôi.
- Nói như vậy, là ngươi không thể trung thành với Thái tử điện hạ?
Mạnh Thạch lạnh nhạt hỏi.
(1) Thái tử tẩy mã là tên một chức quan phụ tá cho thái tử (nếu vua chưa lập thái tử thì chưa đặt chức quan này), hoặc dạy thái tử các môn học về chính sự, khoa học, văn học...
← Ch. 220 | Ch. 222 → |