← Ch.251 | Ch.253 → |
Trên đài điểm tướng, mắt thấy sàn võ đã hình thành mười khu diễn võ, các mã tướng phi một vòng quanh sàn đấu rồi trở về chỗ của mình, Lục Thất thấy có mã tướng đi rút thăm nhập chiến, diễn võ thực hiện theo chế độ đào thải, lần lượt vào khu diễn võ đối chiến, thắng lợi từng trận sẽ tích điểm, cuối cùng được tham gia tổng tỷ võ mới được khen thưởng.
Lục Thất im lặng nhìn mười khu sàn đấu, nghĩ từ nơi đó sẽ xuất hiện một tướng quan khiêu chiến, hắn biết tất nhiên phải đấu một trận, nhưng điểm tướng phải được Tiết độ Phó sứ gật đầu thừa nhận tư cách, người điểm tướng trực tiếp nếu thẳng sẽ thuộc về người tham dự giành thưởng cuối cùng, nếu bại không những mất quyền tham gia, còn phải trả ít nhất trăm lượng bạc chuộc tội.
Đang nhìn, chợt bên trái sàn võ có một người phi ra đài điểm tướng với tốc độ vừa phải, Lục Thất lập tức nhìn về phía đó, nhưng hắn cũng nhìn thấy tướng sĩ trên sàn đấu cũng lần lượt quay người lại nhìn, dường như tên lao ra đó cực kỳ khiến người khác chú ý.
Người đó tới dưới đài điểm tướng, ngửa mặt giơ tay ngang ngực chào theo kiểu quân đội, cất cao giọng nói:
- Bái kiến Tiết độ Phó sứ đại nhân, Chủ soái quân thứ mười bốn Quan Xung muốn tặng ngàn lượng bạc, xin chiến với Đô Ngu hầu đại nhân, mời đại nhân chuẩn bị chiến.
Tiết độ Phó sứ lập tức quay đầu nhìn về phía Vu Tướng quân, vẻ mặt hơi bất ngờ, kế đó lại nhìn sang Lục Thất, Lục Thất vừa nhìn đã hiểu, chuyện hắn tham dự, Vu Tướng quân có thể không nói cho Tiết độ Phó sứ, hắn lễ phép giơ tay chắp lễ, đã hứa với Vu Tướng quân thì dứt khoát chủ động sẽ tốt hơn.
Tiết độ Phó sứ chau mày, quay đầu nhìn tướng quan dưới đài điểm tướng, chần chừ một lát mới cất cao giọng nói:
- Chuẩn bị chiến.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Lục Thất lập tức chào theo kiểu quân đội đáp lại, nói xong quay người đi xuống đài điểm tướng.
Nhìn Lục Thất rời đi, Tiết độ Phó sứ nhìn về phía Vu Tướng quân, cau mày hỏi:
- Vu đại nhân tại sao như thế? Chẳng lẽ muốn để Lục Ngu hầu xấu mặt sao?
- Không phải là ta muốn hắn xấu mặt, mà muốn có công đạo, hắn đã tới Ninh Quốc quân thì nên dựa vào bản lĩnh để được tôn trọng, nếu là hạng người vô năng, sao đáng để chúng ta tôn kính.
Vu Tướng quân thản nhiên đáp lại.
Tiết độ Phó sứ lắc đầu, nói:
- Chỉ sợ hắn không chịu nổi một hiệp của Quan Xung.
- Một hiệp đã bại thì chỉ có thể oán hắn không nên tới Ninh Quốc quân làm xấu mặt, nếu hắn chịu được quá mười hiệp sẽ là vinh quang của hắn.
Vu Tướng quân không khách khí, nói thẳng ra tâm thái chỉ tôn trọng kẻ mạnh của y, đối với kẻ yếu, chỉ có khinh bỉ.
Lục Thất lên ngựa ở bên cạnh đài điểm tướng, nhận lấy đại thương Lý Võ đưa cho, nhìn đám thuộc quan chờ mong, vẻ mặt họ lo lắng, hắn mặc dù trong lòng hồi hộp, nhưng bề ngoài cũng mỉm cười, chân thúc ngựa phi ra, đám thuộc quan vội lao ra ngoài xem cuộc chiến.
Trước đài điểm tưởng chính là nơi điểm tướng đối chiến, Lục Thất dừng ngựa trước một góc của đài điểm tướng, cách tướng quan khiêu chiến kia khoảng bốn mươi mét, hắn cũng nhìn thấy các tướng sĩ trên sàn đấu nhao nhao chuyển sang đây xem, hai tay hắn nắm chặt đại thương, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía quan tướng kia.
Quan tướng kia cũng đang nhìn hắn, là một thanh niên thân hình vạm vỡ, dung mạo dường như bình thường, bên dưới cưỡi một con ngựa đen thần tuấn, tay phải cầm một cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao, Lục Thất chau mày, đối thủ tên là Quan Xung, lẽ nào là hậu nhân của danh tướng Quan Vũ cuối đời Hán, hắn cúi đầu nhìn quân mã, biết rằng bất kể chiến lực của Quan Xung thế nào, hắn đã yếu hơn một bậc về ngựa cưỡi.
Bỗng con ngựa đen đối diện di chuyển, chủ động phi tới, Lục Thất vội xốc lại tinh thần, cũng thúc ngựa tiếp đón, đại thương trong tay xiên ngang, dũng mãnh phóng đi nghênh chiến.
- Đại nhân tiếp chiêu.
Bỗng nghe Quan Xung hô to điếc tai, vó ngựa đạp đất như sấm, nhưng thấy đại đao trong tay hắn giơ xiên, ánh mắt Lục Thất thêm cổ quái, thấy mũi đại đao của Quan Xung lại ở phía sau, rõ ràng đang dùng sống đao đấu với Lục Thất, hẳn là lo một đao không thu lại được đã chém Lục Thất, xem ra còn e dè với quan vị của Lục Thất.
Lục Thất ngả ra trước, hai ngựa rất nhanh giao chiến, mắt thấy đại đao của Quan Xung xẹt trên không chém mạnh xuống trước người Lục Thất, rõ ràng muốn đánh bại Lục Thất bằng một sống đao.
Trên thực tế, Quan Xung chủ định không muốn khiêu chiến Lục Thất, không ai muốn đắc tội với quan trên từ kinh thành tới, nhưng Quan Xung vừa được Vu Tướng quân đề bạt làm Chủ soái đoàn quân, thực sự không thể thoái thác.
Lục Thất thân là võ tướng từng huyết chiến, lòng hiếu thắng là tât nhiên, vừa thấy đao tới, hắn không yếu thế vung ngang đao ra chặn, hắn muốn quan sát dũng lực của Quan Xung, thấy đầu ngựa đan xen chốc lát, sống đao và đại thương va chạm rất mạnh.
‘Leng keng’! Một tiếng kim loại vang lên dữ dội, đại đao của Quan Xung lập tức bắn ngược ra, Lục Thất hơi ngửa ra sau trên ngựa, hắn chỉ thấy đại thương cong đi, một luồng chấn lực truyền vào cánh tay, theo cánh tay xông thẳng vào ngươi, khí huyết trong ngực đau cuồn cuộn, bỗng Tử Hỏa chân nguyên và Huyền Châu nguyên khí trong người đồng loạt phát động, nhanh chóng dẹp đi chấn lực khắp cơ thể này.
Lục Thất kinh sợ không thôi, sức mạnh của Quan Xung rõ ràng không phải là cậy mạnh, dường như chứa một sức mạnh chân nguyên, quân mã trong lúc hoảng sợ đã phi ra ngoài khoảng mười mấy mét, hắn vội thúc ngựa quay lại, lòng hiếu thắng bùng lên, hai tay thuận theo đại thương thúc ngựa chạy về.
- Ngươi cũng nhận một cái.
Lục Thất giơ đại thương, người mượn thế ngựa bổ Hoa sơn, đại thương trở thành cây gậy lớn đập về phía Quan Xung, Quan Xung đã quay ngựa, hắn vô cùng kinh ngạc với Lục Thất vốn có thân hình nhỏ hơn y môt bậc, trong Ninh Quốc quân, không tới mười người có thể chống được một đòn của y, kể cả đỡ được cũng sẽ bị chấn động tê cứng cơ thể bởi “Uyên long lực” tổ truyền của y.
- Được.
Quan Xung hứng thú đáp lại, đại đao quét ngang nghênh đón đại thương bổ tới, lại một tiếng kim loại leng keng vang lên, đại thương của Lục Thất bắn ngược lại rất mạnh, đao của Quan Xung chỉ hơi chìm xuống, lập tức y nhướn mày xoay đại đao, mũi đao vạch ra một hàn quang chém về phía Lục Thất, hắn bắt đầu nhìn thẳng đối thủ.
Lục Thất lần này không đỡ thẳng nữa, đại thương trong tay vung lên đỡ đao như rồng đen vẫy đuôi, chọc nghiêng đại đao trong tiếng kim loại va vào nhau, đại thương chọc xong, thân thương thuận thế chìm quấn vào thắt lưng xoay đi, mũi thương áp sát thắt lưng đâm mạnh ra, đại đao của Quan Xung cũng linh hoạt kinh người, chuôi đao cực nhanh điểm kích mũi thương phi tới.
Đao thương quay về trong tiếng kim loại, hai ngựa xoáy tròn, đại đao của Quan Xung lại chém mạnh, Lục Thất tiếp tục chọc đỡ, hắn nhận ra đại đao của Quan Xung nặng hơn đại thương của hắn mấy chục cân, hơn nữa lực đạo của quan Xung vô cùng có lợi cho bá công, ngoại lực kim cang của hắn cũng gọi là bá đạo, nhưng vẫn không bằng lực đạo của Quan Xung còn chứa cả chấn lực xuyên ngươi.
Hai người đối chiến nhanh chóng giao đấu mười mấy lần, đại thương của Lục Thất đâm như rắn độc, chọc như rồng đen, ở bất cứ góc độ nào của cơ thể cũng đều có thể linh hoạt tấn công, còn đại đao của Quan Xung lại múa may như trăng, dang ra chém mạnh, hai người biến chiêu cực nhanh giống như đèn cù, một người linh động, một người bá đạo.
- Thương thuật hay.
Tiết độ Phó sử khen từ đáy lòng ở trên đài điểm tướng.
- Hai người này đúng là ngang sức ngang tài.
Vu Tướng quân đáp lại một câu.
Tiết độ Phó sứ lắc đầu, nói:
- Lục Ngu hầu chắc chắn sẽ bại, thương pháp của hắn linh động cực nhanh, nhưng tinh túy của mã chiến là bá đạo, đao của Quan Xung không những bá đạo, mà còn linh động không thua gì Lục Ngu hầu, cho nên Lục Ngu hầu sẽ rơi vào thế bị động, ngoài ra đây là diễn võ, nếu là huyết chiến thực sự, Lục Ngu hầu đã bại dưới bá công rồi, hắn điều khiển ngựa rất cứng nhắc, theo ta thấy, kể cả hắn đổi bảo mã cũng không bằng Quan Xung.
- Lục Ngu hầu ở Hưng Hóa quân vẫn luôn là thám báo.
Vu Tướng quân đáp lại.
- Cho dù là thám báo, cũng thường xuyên tiếp xúc với quân mã, trạng thái của Lục Ngu hầu so với mãnh tướng như Quan Xung rõ ràng thiếu thiên phú mã chiến, có điều đây là đối chiến, quân chiến thực sự là xung phong, trong tình huống trước đây chưa từng có, trái lại linh động nhanh nhẹn càng có lợi cho sinh tồn.
Tiết độ Phó sứ bình luận.
- Mã quân của Đường quốc ta không nhiều, toàn bộ phía nam Đại Giang, đa phần lấy bộ chiến và thủy chiến làm chủ.
Vu Tướng quân nói.
Tiết độ Phó sứ im lặng gật đầu, phương nam vốn thiếu ngựa, lúc này Lục Thất dĩ nhiên đã rơi vào bại cục, hắn điều khiển ngựa quả thực không bằng Quan Xung, may mà Quan Xung chỉ công kích thân trên của hắn, đại đao tung ra vô số hàn quang, giống như sóng biển dâng lên, đại thương của hắn linh động nhưng đã bị áp chế rất nhiều, cuối cùng một đao chém xiên phải tới làm hắn khó có thể chọc linh hoạt được, đành phải vung ngang thương ra đỡ.
Tiếng leng keng chấn động, ngựa của Lục Thất bị lực đạo xiên ngang, sau khi phi xiêu vẹo mấy bước không chịu nổi nữa đã ngã quỵ xuống, Lục Thất kinh hãi thoát khỏi yên ngựa, thuận thế đạp đất phi ra mấy bước tránh ngựa đâm vào.
Thăng bằng trở lại, hắn nhìn Quan Xung trên lưng ngựa đen, cất cao giọng nói:
- Ta bại rồi.
Quan Xung phi thân xuống ngựa, nhìn Lục Thất chần chừ một lúc, bất ngờ chào theo kiểu quân đội:
- Mời đại nhân lại chỉ giáo bộ chiến.
Lục Thất ngẩn ra, lòng nghĩ chiến một trận là được rồi, hắn tham gia mã chiến đều là không tình nguyện, lại thấy Quan Xung thỉnh chiến với đài điểm tướng, Tiết độ Phó sứ không ngờ đã đồng ý.
Ngựa được dắt đi, Lục Thất tay cầm đại thương đứng uy nghiêm, đối diện với bộ chiến, lòng tự tin của hắn rõ ràng đã nâng cao, lúc này tướng sĩ của Ninh Quốc quân toàn bộ kéo đến xem, đám đông nghìn nghịt tạo thành không khí căng thẳng vô hình.
Lục Thất nhấc thương lên, trong đôi mắt bình tĩnh chỉ có Quan Xung, hắn bỗng chạy nhanh về phía Quan Xung, giống như một con báo cái lao bổ về hươu đực, trong lúc chạy đại thương bất ngờ đâm mạnh ra, kế đó một tay nắm đuôi thương vươn người đâm, tấn công sắc bén người thương như một.
Đại đao nằm xiên trong tay Quan Xung, đối mặt với đại thương sắc bén đâm tới, y chọn cách dời bước né tránh, y vừa dời đi, đại thương sắc bén bỗng nhiên rụt lại, kế đó lại di chuyển vị trí đâm ra như con rắn độc trong tay Lục Thất, Quan Xung nhướn mày, đại đao trng tay ngang nhiên vung chém, y nhìn là hiểu ra, so tốc độ công kích với Lục Thất thì sẽ rơi vào bị động.
Lục Thất rụt thương dời bước, mũi thương vừa rụt lại đã tiếp tục tung ra, đâm mạnh xiên trái, rồi điểm thẳng vào đại đao đang chém tới, trong tiếng leng keng, mũi thương của Lục Thất đâm vào đại đao của Quan Xung, đại thương hơi rụt lại rồi lập tức đâm mạnh, lướt qua đại đao đâm thẳng về cổ họng của Quan Xung, tốc độ đâm giống như tia chớp, rất nhiều tướng sĩ Ninh Quốc quân kinh sợ biến sắc.
Quan Xung lại vững vàng, cơ thể mặc áo giáp cực nhanh lui lại một mét, đại đao trong tay vung lên phản công, một đường đao quang như hình mặt trăng ép Lục Thất phải lui bước, kế đó đại đao đó trút xuống như thủy ngân, không ngừng vung chém, tiếp đón Lục Thất vô cùng bá đạo.
Lục Thất đương nhiên biết ưu khuyết diểm trong kỹ thuật võ của nhau, đại thương của hắn không cứng rắn chỗng đỡ với đại đao vung chém, mà phát huy ưu thế đâm nhanh của đại thương, với tốc độ kinh người nuốt vào công kích, liên tục điểm kích đao thế một cách chuẩn xác, khiến cho tự thân không phải chịu chấn lực của Quan Xung, đồng thời bước khẽ như báo, tránh né điểm thêm tấn công, linh hoạt đấu với Quan Xung.
Nhược điểm của bá công là rất khó kéo dài, một người dũng lực thế nào cũng không thể liên tục vung binh khí nặng mà không phải nghỉ, giống như trận đấu quyền anh, bên liên tục ra đòn cuối cùng sẽ bị đối thủ linh hoạt chạy trốn vồ đến.
Tuy nhiên Lục Thất lại gặp phải Quan Xung của tà môn, hai người đấu với nhau bằng tốc độ kinh người khoảng nửa giờ, Lục Thất trông Quan Xung không hề có buông lỏng, đại đao nặng nề trogn tay Quan Xung dường như không có sức nặng, liên tục vung chém.
Lục Thất cũng không chịu nổi nữa, bị đống hao đấu như thế, giống như xỏ lá hắn không muốn nhận thua, quân nhân thích hình tượng dũng mãnh, giống như cuộc diễn võ này, trên thực tế chú trọng nhất tính thưởng thức, chứ không phải liều mạng gian xảo giết địch.
Lục Thất gào to một tiếng, vẫn trên lộ số đâm điểm, đột nhiên biến thành thương bá vương, nhưng thấy đại thương của hắn ngang nhiên đón đánh đại đao, trong tiếng nổ vang thân thương tung mạnh, một cây đại thương cũng giống như gậy lớn, linh xà, dũng mãnh bá đạo hơn so với Quan Trung, hơn nữa hai người ngẫu nhiên tiến gần nhau, lập tức chân tay vung ra, hổ nhảy báo đột, áo giáp của hai người va vào nhau không ngừng.
← Ch. 251 | Ch. 253 → |