Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 268

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 268: Quân giận, chủ giết
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Shopee


Trước ngọn đèn, Đường Hoàng ngồi trên giường gấm, nhìn chăm chú vào bản tấu sớ trong tay và cũng không biết qua bao lâu rồi. Ông gấp bản tấu lại, lạnh lùng nói:

- Truyền chỉ! Ngưu Huy- Tả Huyện Úy Huyện Thạch Đại, giả mạo công lao khi quân phạm thượng, cách chức áp giải đến Trì Châu chém đầu, tịch thu tài sản, người nhà thì bắt bán cho quan.

- Chu thị Kỳ lão ở Vọng Giang Bảo huyện Thạch Đại, cấu kết với Chu quốc, ý đồ bất chính, cùng với con trai Chủ bạc Huyện Thạch Đại, cách chức áp giải đến Trì Châu chém đầu, tịch thu tài sản, người nhà bán cho quan phủ.

- Lãnh Nhung- Võ quan của Huyện Thạch Đại, trung thành với chức trách, dũng cảm giết địch Chu quốc, qua sự tiến cử của Phò mã Ngô Thành, thăng lên làm Tả Huyện Úy Huyện Thạch Đại, tán bậc cũng thay đổi.

- Nói cho Vi Hạo! Trẫm cần bạc chế tạo vũ khí, bảo y dự trù bốn mươi vạn ngân lượng ở Huyện Thạch Đại.

Đường Hoàng lạnh lùng nói một tiếng, Hạ đại nhân chỉ cung kính nghe theo.

- Ép trẫm phải giết thì trẫm sẽ giết một người răn trăm người, để xem bọn quan địa phương kia còn tên nào dám thông đồng với Chu quốc nữa.

Đường Hoàng lại lạnh lùng nói một câu.

- Bệ hạ nói là Ngô Thành Phò mã tiến cử hiền tài, lẽ nào là muốn tiến cử hắn.

Hạ đại nhân nhỏ giọng hỏi.

- Quan địa phương và quan triều đình cấu kết với nhau, là một sách lược trị quốc mà trẫm đành phải khoan nhượng. Trẫm muốn nâng đỡ Công Chúa phủ, hình thành thế lực ảnh hưởng với địa phương. Ngoài ra, khả năng nuôi quân của Công Chúa phủ không đủ, trẫm cho cơ hội có nguồn cống phẩm ở bên ngoài để Công Chúa phủ được dư dả một chút. Mấy năm nay, Triệu Thị lang đã “ăn” quá nhiều rồi.

Đường Hoàng lạnh lùng nói.

Hạ đại nhân lặng lẽ gật đầu, Đường Hoàng lại hỏi:

- Việc lựa chọn quan lại ở Công chúa phủ đã xong chưa?

- Khởi bẩm bệ hạ! Vẫn chưa! Thần vẫn đang chọn trong các quan thấp phẩm, cũng đang muốn hỏi bệ hạ, chi bằng sai hoạn quan trong cung đến nhận chức.

Hạ đại nhân cung kính đáp.

Đường Hoàng im lặng, một lát sau mới nói:

- Không cần chọn nữa, gác lại chuyện này đi! Ngoài Ngô Thành phủ cũng không dùng đến Công chúa lệnh và Lục sự.

Hạ đại nhân cung kính nghe theo, Đường Hoàng lại hỏi:

- Đại Ban! Khanh nói xem, hàng ngàn tên Võ Lâm Vệ của Công Chúa phủ thì dùng quân chế nào là thích hợp?

- Ngàn Võ Lâm Vệ mà bệ hạ nói đến là Ngô Thành quân sau này sao?

Hạ đại nhân nhỏ giọng hỏi lại.

- Không phải! Là trẫm muốn tăng cường quân lực kinh thành thôi.

Đường Hoàng nói.

- Thần cảm thấy, có thể theo quân chế thân vương, bố trí điển quân, phó điển quân, Ngũ Lữ Soái ở ngoài Công Chúa phủ.

Hạ đại nhân góp ý.

Đường Hoàng gật đầu, ông suy nghĩ một chút rồi dặn dò:

- Truyền dụ Binh bộ! Bố trí năm mươi hai võ quan Dực Vệ trong Ngô Thành Công Chúa phủ, do phó điển quân ngũ phẩm trở lên thống lĩnh, Công chúa úy chính lục phẩm trở lên phụ lĩnh, những người còn lại nhận chức Dực Vệ. Một ngàn Võ Lâm Vệ ở ngoài phủ chia làm hai doanh mười đội, bố trí Điển quân chính ngũ phẩm trở lên thống lĩnh, chính ngũ phẩm trở xuống cấp tả hữu Đô úy, Đô Ngu hầu chính ngũ phẩm trở lên khác lĩnh mười sáu hình vệ, Lục sự, chưởng quân nhu hình sát, những người khác áp dụng quân chế bên ngoài.

Hạ đại nhân cung kính nghe theo. Đường Hoàng phất tay, nhẹ giọng nói:

- Được rồi! Trẫm mệt rồi, đến Thanh Ninh cung thôi!

*****

Lúc này, Lục Thất lại đang ở trong một lầu các tao nhã. Lúc hoàng hôn, hắn bị Tiểu Phức cử ba xe có rèm che đón đến phủ. Sau khi vào đại trạch, hắn được sắp xếp trực tiếp vào trong lầu các này.

Lầu các tất nhiên là tốt hơn nhiều so với Tú trang, đồ dùng cũng tinh xảo hoa mỹ hơn. Lục Thất một mình đứng ở trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm hoa viên bên ngoài mà vẻ mặt có chút suy nghĩ lo lắng không yên.

Hắn “được” Tiểu Phức mời đến nhưng không có cảm giác gì không ổn. Tiểu Phức bị ám sát nên kinh hãi, mời hắn đến giúp canh gác đêm cho đại trạch, điều này rất hợp với lẽ thường. Hắn chỉ cảm thấy ngôi nhà này có chút kỳ quái, lần trước đến hắn đã cảm thấy lạnh thấu xương rồi, lần này đến lại nhìn thấy có thêm năm thị nữ mặc váy trắng, dung mạo của năm nàng đều xinh đẹp, mỹ lệ thướt tha, tuổi cũng xấp xỉ với tuổi của Tiểu Mai.

Hơn nữa, điều khiến hắn thấy ngượng ngùng lúng túng là sau khi hắn vào phủ thì những thị nữ đó đều đứng sau Tiểu Phức, người nào cũng có ý nhìn trộm hắn. Lúc đó, một nhóm nữ nhân vây quanh, chỉ có hắn là đàn ông, đến tận bây giờ, hắn vẫn không nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào. Dường như hắn đang bước vào Nữ Nhi quốc.

Đến ngôi nhà này, trong lòng Lục Thất cảm thấy có gì đó không hợp lắm. Ở đây có tốt đến mấy cũng là nhà người khác, Tú trang đơn sơ đến mấy cũng vẫn là căn nhà ấm áp trong lòng hắn. Hắn với vẻ mặt lo lắng, nhưng không liên quan gì đến Tiểu Phức và ngôi nhà này, hắn đang lo lắng về con đường sau này của mình.

Đường Hoàng bỗng nhiên để hắn trở thành Ngô Thành Phò mã, điều này khiến hắn càng khó đoán được họa phúc với quan đồ trong tương lai. Con người vốn tham sống, trước đây Lục Thất rất muốn làm Huyện Úy ở Huyện Thạch Đại nhưng ngộ hợp liên tiếp ở kinh thành, đặc biệt là diễn võ trong Ninh Quốc quân khiến cho tâm thái của hắn từ những theo đuổi của một nhân vật tầm thường nhỏ bé mà thành tâm thái của một nhân vật tầm cỡ.

Trở thành Phò mã rồi, có phải là Đường Hoàng muốn hoàn toàn không trọng dụng hắn nữa. Với tính cách đa nghi của Đường Hoàng thì hắn hoàn toàn có thể đoán trước được. Thực quyền quan tướng sau này ở Công Chúa phủ tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi nhậm chức, mà hắn lại có chức quan Đô úy Phò mã. Điều này khiến hắn khó có cơ hội được thoát ra ngoài.

Lục Thất nghĩ đến việc sau này chỉ có thể trở thành một quý tộc không được nắm binh quyền thì trong lòng hắn tất nhiên có chút không cam lòng. Hắn thà rằng tiếp tục nhậm chức Lữ Soái quân trong Ung Vương phủ chứ không muốn trở thành một Đô úy Phò mã không có vai trò gì. Giờ đây hắn chỉ mong đợi Đường Hoàng sẽ không tước đoạt quân quyền tiêu diệt thổ phỉ của hắn, chỉ cần để hắn dẫn quân đi chinh chiến thì hắn sẽ có kinh nghiệm lý lịch của chủ tướng. Kinh nghiệm lý lịch này sẽ là một nền tảng vững chắc cho quan đồ võ tướng của hắn.

“Phải chăng nên chủ động đến Nam đại doanh lĩnh quân?”

“ Không ổn, nếu lộ rõ ham muốn khẩn thiết được thống lĩnh quân, như vậy tình hình sẽ hoàn toàn ngược lại. Lúc này chỉ có thể khiêm tốn thuận thế mà ứng biến. ”

“ Tính toán từng ngày, nếu như Đường Hoàng thật sự điều động quan tướng Hưng Hóa quân, vậy chắc sắp đến kinh thành rồi, lại phải bình tĩnh hơn. Giờ đây trở thành Phò mã rồi thì lời nói và hành động phải cẩn thận hơn mới được. ”

Trong lòng Lục Thất đã có tính toán nên không rối rắm như trước nữa. Trước đây Dương Côn khuyên hắn, cũng chính là nhắc nhở hắn làm việc không nên nóng vội, phải có tính nhẫn nại, đợi vài năm. Ý đó là nhắc nhở hắn, Đường Hoàng đa nghi, ngay cả khi có ý trọng dụng hắn thì cũng không nhanh đến vậy. Dương Côn đang nói đến kinh nghiệm, y có thể trở thành Trung Lang Tướng, hẳn là thành quả của việc đã nhẫn nhịn nhiều năm.

Chợt hắn có cảm giác nên xoay người nhìn về phía đầu bậc thang, thì chợt nhìn thấy một mỹ nhân mặc váy xanh bước đến. Hắn lập tức cười vui mừng, thật không ngờ mỹ nhân đến đó lại là Lục Nga. Lục Nga vừa đến liền nhìn Lục Thất không ngớt.

Lục Thất hoàn toàn quay người lại, cười cười rồi hai tay giơ ra. Lục Nga xinh đẹp nhìn thấy vậy, uốn éo thân người rồi nhanh bước đến bên Lục Thất, thân thể mềm mại ôm nhào vào người hắn. Lục Thất vòng tay, âu yếm ôm chặt lấy Lục Nga.

Vừa mới ôm mỹ nhân âu yếm được một chút thì đột nhiên lại có cảm giác gì đó. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên bậc thang có một mỹ nhân váy trắng đến, rồi hai người... Cứ liên tiếp như vậy sáu mỹ nhân cùng đến, trong tay họ đều cầm nhạc khí, sau khi đến đứng thành hàng theo quy tắc.

- Lão gia! Phu nhân lệnh cho nô tì đem theo những nhạc nô này đến hầu hạ Người!

Lục Nga ở trong lòng Lục Thất, nói nhỏ.

Lục Thất nghe thấy thì tim đập loạn nhịp, thân thể rõ ràng có chút hứng khởi. Hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Có nàng là đủ rồi, bảo họ rời đi!

- Nhưng nô tì không dám bảo họ rời đi! Nào! Chúng ta cùng nghe nhạc nghệ của họ thôi!

Lục Nga nhỏ giọng nói, không nói thêm gì mà kéo Lục Thất lên trên giường, ôm nhau ngồi đó.

- Các ngươi vào vị trí đi, tùy ý tấu lên khúc nào sở trường!

Lục Nga dịu dàng dặn dò, trong lời nói ẩn ý uy nghi của kẻ bề trên.

- Vâng!

Sáu mỹ nhân thi lễ đáp rồi ai tìm vị trí của người nấy, bắt đầu hiến dâng tài nghệ.

*****

Trong thư phòng, chỉ có Tiểu Phức, Thanh Văn và Lý Tuyết Tâm ở cùng nhau. Nghe thấy láng máng tiếng sáo trúc vọng đến, Tiểu Phức nhau mày, nhẹ giọng nói:

- “Tên ngốc” đó thật có diễm phúc!

Lý Tuyết Tâm nghe thấy thì vô cùng bình thản, Thanh Văn dịu dàng nói:

- Chuyện này Công chúa chỉ có thể khoan dung nhượng bộ thôi, trong nhà các quan lớn kinh thành thì nuôi gia kỹ là tập tục hết sức bình thường.

- Ta chỉ có thể thừa nhận những điều em nói!

Tiểu Phức bất đắc dĩ, nói oán giận nhẹ một câu.

- Những lời nô tì nói không sai đâu. Đường Hoàng ban tặng mười nô tì nhạc nghệ kia là ban tặng cho Phò mã, nếu như ban cho Công chúa thì chỉ có thể là nô tì và hoạn quan bình thường. Phò mã nhất định phải có hành vi “hưởng thụ” những nhạc nô đó thì mới có thể làm giảm bớt sự nghi kỵ của Đường Hoàng. Quan quyền trong triều có thể có được sự tín nhiệm của Đường Hoàng, đa số đều đêm đêm ca hát trong nhà. Như vậy, trong lòng Đường Hoàng luôn cảm thấy, chỉ cần những đại thần đó lưu luyến hoan lạc hưởng thụ thì sẽ xóa bỏ những dã tâm tạo phản.

Giọng điệu Thanh Văn nói vô cùng trầm trọng.

Tiểu Phức im lặng, một lát sau nhỏ giọng nói:

- Ta không thích hắn ta trở thành hạng người tham vui hưởng lạc mà thích sự oai hùng và quả quyết của hắn.

- Công chúa yên tâm đi! Phò mã không phải là người đàn ông dễ dàng sa đọa vậy đâu. Nếu như Phò mã dễ dàng mê muội thì sau khi có được Tuyết Tâm rồi sẽ không thể nhẫn nại không động phòng như vậy.

Thanh Văn xinh đẹp cười nói một câu.

Má của Lý Tuyết Tâm đỏ ửng lên, nàng đưa mắt nhìn Thanh Văn một cái, nhỏ giọng nói:

- Nếu tỷ tỷ còn nói lung tung như vậy thì sau này Tuyết Tâm sẽ không quan tâm đến tỷ nữa.

Thanh Văn cười một cái, ba cô gái ở cùng nhau nghiễm nhiên thành một thể khen vinh nhục rồi. Nàng ta và Tuyết Tâm thật sự đã trở thành người tâm phúc trong cung của Công chúa, thậm chí Công chúa còn thẳng thắn nói cho các nàng, sau này các nàng là người của Công chúa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-746)