Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 276

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 276: Sứ mệnh của Tiểu Phức
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Shopee


Tiểu Phức vui sướng mỉm cười, dịu dàng nói:

- Khi ta ở huyện Thạch Đại có nghe nói qua đại danh của Tân di nương Chu phủ, cho nên mới tiến cử với Công chúa.

Lục Thất cũng cười, nói:

- Nhắc tới huyện Thạch Đại, ta có việc phải báo cho Công chúa đấy.

- Việc gì?

Tiểu Phức ôn nhu hỏi.

Lục Thất thuật lại lời của Đường Hoàng, cùng với an bài của hắn với huyện Thạch Đại, Tiểu Phức nghe xong ngạc nhiên vui mừng nói:

- Nếu thật sự có thể nhận được cung ứng từ bên ngoài, vậy thì không cần sầu tư nữa rồi.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Vẫn là phải sầu thôi, chủ yếu là muốn huyện Thạch Đại trở thành nguồn cung ứng không dễ dàng, sẽ có rất nhiều thế lực tranh ăn, cho nên trọng điểm của chúng ta chính là tập trung trên phát triển thương nghiệp. Hiệu thuốc phải mau chóng nhập hàng, xem thử có thể tiêu thụ giấy phẩm vào cung hay không, thậm chí chúng ta cũng có thể làm nghề hộ tống. Ngọc Trúc có nói qua, nội phủ Công chúa có quyền lập một đội Dực Vệ, chúng ta không thể nuôi không được.

Tiểu Phức thản nhiên cười, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng khuyết, nàng gật đầu, dịu dàng nói:

- Chỉ có huynh mới suy nghĩ được nhiều như vậy.

Lục Thất khép hờ mắt đè nén dục vọng trong lòng, nụ cười của mỹ nhân trước mắt tuyệt đối có mị lực khuynh thành, bỗng nhiên hắn thật sự rất muốn hỏi thăm, nam chủ của tòa quan trạch này vì sao không ở đây?

- Thiên Phong, Phó Điển Quân của nội phủ Công chúa vốn muốn để cho huynh nhậm chức, nhưng mọi người sau khi thương lượng, lo lắng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ làm quan của huynh ngày sau. Cho nên Công chúa giao chức đó cho Đỗ đại nhân, chính là phụ thân của Đỗ Lan Nhi, tuy nhiên quan chức Công Chúa Úy sẽ giữ lại cho người huynh đề cử đảm nhiệm.

Tiểu Phức chăm chú nhìn Lục Thất, khẽ nói.

Lục Thất ngẩn ra, hắn biết Phó Điển Quân là chức quan chính ngũ phẩm thượng giai, so với chức Phò Mã Đô Úy hiện giờ của hắn còn cao hơn nữa. Theo lý thuyết hắn thân là Phò mã, kiêm nhiệm quân chức tối cao trong nội phủ Công chúa là hợp tình hợp lý, vả lại không phải là hư chức, dù sao cũng có quân quyền điều động năm mươi Dực Vệ. Sau khi hắn tiêu diệt phỉ, nếu mất đi quân quyền Doanh tướng Ung Vương phủ, chức quan Phó Điển Quân của phủ Công chúa kia cũng là một an ủi rất tốt.

Hắn chỉ là hơi giật mình, nhưng rất nhanh cân nhắc suy nghĩ cẩn thận, nếu hắn đảm nhiệm chức Phó Điển Quân phủ Công chúa, đúng là không có quyền lợi lớn gì. Hắn thân là Phò mã, dù cho không làm Phó Điển Quân phủ Công chúa, một đội Dực Vệ kia dám có can đảm không tuân theo mệnh lệnh của hắn sao.

- Tiểu Phức, ta đảm nhiệm chức Phó Điển Quân không có ý nghĩa gì cả, ta là Phò mã, người có quyền lực cao nhất nội phủ Công chúa chính là Công chúa, chỉ cần Công chúa giao cho ta quyền hạn cầm quân khi ra ngoài, cho dù là Phó Điển Quân cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ta.

Lục Thất đáp lại giải thích, cũng ám chỉ về sau Công chúa nên làm gì thì cứ làm.

Tiểu Phức cười nhẹ gật đầu, đôi mắt đẹp biểu lộ sung sướng, lại nghe Lục Thất nói tiếp:

- Tuy nhiên Công Chúa Úy và một ít chức quan Dực Vệ, hay là trước tiên để trống cho thỏa đáng, hai người bạn tri kỉ của ta trong quân có thể sẽ nhậm chức đấy.

- Bạn tri kỉ của huynh trong quân?

Tiểu Phức kinh ngạc nói.

Lục Thất kể về Vương Bình và Chu Vũ, nói ra lo lắng của bản thân, lo lắng rằng với bối cảnh Phò mã của mình sẽ liên lụy đến Vương Bình và Chu Vũ sau này bị Đường Hoàng cố tình bỏ đó không dùng.

Tiểu Phức nghe xong, gật đầu, dịu dàng nói:

- Công Chúa Úy vốn là giữ lại cho huynh đề cử bổ nhiệm, vậy trước hết cứ để trống đi.

Lục Thất nghe xong thở phào một hơi, lại nghe Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Ta cũng biết huynh rất để ý việc được mất quân chức trong quân tiễu phỉ. Bây giờ huynh đi tú trang đi, sau hoàng hôn rồi hãy trở về nơi này.

Lục Thất nghe xong trong lòng ấm áp, đứng dậy dịu dàng nhìn Tiểu Phức, chắp tay chào, lặng lẽ xoay người rời đi, Ngọc Trúc theo sau tiễn hắn ra ngoài.

Một lát sau, Ngọc Trúc đã trở lại thư phòng, Tiểu Phức giơ tay ngọc khẽ vẫy, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ lại đây ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút.

Ngọc Trúc đi tới trước cẩm tháp, bị Tiểu Phức cầm lấy tay kéo nhẹ, nàng kính cẩn xoay người ngồi trên cẩm tháp, Tiểu Phức cũng thu chân ngồi dịch vào trong cẩm tháp, đối mặt với Ngọc Trúc.

- Tỷ tỷ, ta là nữ nhân, kỳ thực ta không thích Phò mã có quá nhiều nữ nhân, nhưng vì phú quý và sinh tồn lâu dài, ta chỉ có thể khoan dung nhẫn nhịn.

Tiểu Phức nhìn Ngọc Trúc, ôn nhu nói.

Ngọc Trúc nghiêng người ngồi ở mép giường, vừa nghe liền ngẩn ra, nhìn lại Tiểu Phức, dịu dàng nói:

- Nếu Công chúa không thích, thế thì nên cùng Phò mã hiểu nhau một chút, khiến cho Phò mã có được tâm thỏa mãn.

- Nhân duyên giữa ta và Phò mã đến quá mức gấp gáp, dường như mục đích là vì kết thế mà tạo thành, ta nghĩ làm cho Phò mã thật tâm thích ta, thì mới có thể làm bạn trường cửu với nhau.

Tiểu Phức dịu dàng khẽ nói.

Ngọc Trúc hơi ngớ ra, dịu dàng nói:

- Lấy mỹ mạo của Công chúa, biểu hiện của Phò mã rõ ràng là vô cùng thích, nếu giấu giếm càng lâu chỉ sợ sẽ khiến hắn sinh ra oán ý.

- Nếu Phò mã thật tâm thích ta, kéo dài bao lâu hắn cũng sẽ không sinh ra lòng oán giận, ta tự biết mình là một mỹ nhân, nhưng một bông hoa xinh đẹp sớm muộn cũng sẽ ảm đạm theo năm tháng.

Tiểu Phức nhẹ giọng khẽ nói, nghĩa trong lời nói hiển lộ sự thê lương.

Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Trúc khẽ biến, nàng làm sao không sợ hãi tuổi xuân mất đi, vì sao nàng lựa chọn Lục Thất chuộc thân, có một nửa nguyên nhân là vì Lục Thất giữ chữ tín không lừa dối, nội tâm nàng sẽ chẳng phải lo lắng khi già đi không nơi nương tựa. Điều mà lòng nàng hy vọng chính là tuổi già vẫn có có được cuộc sống tôn quý, đó là một giai đoạn không trể tránh khỏi trong cuộc đời, đáng sợ là khi già rồi lại trở thành tiện nô hạ nhân thô tục.

- Công chúa lo nghĩ nhiều rồi, Công chúa là quý nữ Hoàng tộc, vĩnh viễn sẽ không ảm đạm.

Ngọc Trúc dịu dàng đáp lại.

Tiểu Phức thản nhiên mỉm cười, khẽ nói:

- Quý nữ ư? Tuyết Tâm cũng từng là quý nữ đấy thôi, nhưng khi đại họa ập tới, nàng có còn là quý nữ hay không? Rơi vào trong lao ngục, giống như con dê tùy ý người phẩm thân ra giá, cũng may nàng ấy không rơi vào chốn thanh lâu, nếu không nàng ấy và tỷ tỷ năm đó có cái gì bất đồng đâu.

Ngọc Trúc nghe xong muốn nói lại thôi, đôi mắt đẹp của Tiểu Phức nhìn nàng, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ, thế sự vô thường, hôm nay là quý nữ, ngày mai đã có thể lưu lạc làm tiện tì, Công chúa ta đây, càng là phúc họa vô thường.

- Chẳng lẽ Công chúa lo lắng tứ ân của Đường Hoàng bệ hạ không được lâu dài.

Ngữ khí Ngọc Trúc không yên dịu dàng nói.

Tiểu Phức hơi lắc đầu, khẽ nói:

- Nếu đã ân phong Công chúa, phong hiệu này sẽ không dễ dàng bị tước đoạt, điều ta thực sự lo lắng là vận mệnh tương lai, vận mệnh của Đường quốc trong tương lai.

Ngọc Trúc giật mình quan sát Tiểu Phức, vận mệnh Đường quốc, cái đề tài này đối với nàng mà nói, dường như quá mức không thiết thực. Đường quốc trong nội tâm nàng vẫn luôn thái bình vô lo, đạt quan quyền quý, văn nhân tao khách đất Giang Ninh người người thảnh thơi tự tại, có điều từ sau khi ở cùng Lục Thất, nàng mới ít nhiều cảm nhận được phương xa không yên ổn.

- Việc không liên quan đến mình, tỷ tỷ sẽ không thể cảm nhận được nguy cơ của Đường quốc. Ta ở Tiêu phủ huyện Thạch Đại lớn lên, ở nơi đó người đối tốt với ta nhất là lão phu nhân Tiêu phủ, lão tổ tông đối đãi với ta như với cháu gái ruột vậy. Trước khi đến kinh thành, lão tổ tông nói cho ta biết, vận số của Đường quốc đã thấy hiện tượng suy vong, không tới mười năm, nếu không bị hủy diệt bởi nội loạn, cũng sẽ bị Chu quốc tiêu diệt.

Tiểu Phức khẽ nói tiếp.

Ngọc Trúc giật mình mở lớn đôi mắt đẹp nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức cười yếu ớt nhìn lại, dịu dàng nói:

- Cho nên, ta không thể khiến cho Phò mã mất đi ý chí chiến đấu, không thể chỉ vì cầu bình an mà sa vào cảnh ngộ quyển dưỡng (chăn nuôi súc vật trong chuồng; ý nói giống như gia súc được nuôi dưỡng no đủ trong chuồng thành quen, một khi bị thả ra nơi hoang dã, sẽ không biết cách tự lực cánh sinh, bàng hoàng, ngơ ngác). Nếu hôm nay chúng ta cầu được an nhàn, ngày mai chúng ta sẽ lưu lạc như một con dê lẻ loi mà thôi.

Ngọc Trúc cũng tán đồng theo bản năng gật đầu, nhưng lại lập tức hỏi:

- Công chúa, Đường quốc vì sao lại có nội loạn?

- Ngọn nguồn nội loạn là từ thế gia ở Tây bộ, lão tổ tông nói rằng, khi tiên Đế còn tại đã cảm giác được Tây bộ bất ổn, cho nên đã định Hồng Châu làm Nam Xương Phủ, muốn dời đô tới Tây bộ. Nhưng đương kim Bệ hạ sau khi đăng cơ lại luyến tiếc Giang Ninh an nhàn phồn hoa, gác lại việc dời đô đến Nam Xương Phủ. Bởi vì khoảng cách từ Tây bộ đến Giang Ninh quá xa, hơn nữa chiến sự với Việt quốc không ngừng, dẫn đến tình trạng quan thế và quân lực của Tây bộ bị thế gia thừa cơ ăn mòn tương đối nghiêm trọng, loại hậu quả này tỷ chắc cũng hiểu được.

Tiểu Phức khẽ trả lời.

Ngọc Trúc im lặng gật đầu, lại nghe Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Lúc ta đến kinh thành, lão tổ tông giao cho ta mật thư, bảo ta chuyển giao cho Tiêu phi tỷ tỷ. Nội dung trong thư chính là lệnh cho Tiêu phi tỷ tỷ ngăn trở Tiêu Tứ muội muội và Vinh thị kết thành quan hệ thông gia, sau đó ta lại bí mật đi cầu Tiêu phi tỷ tỷ thành toàn cho nhân duyên của ta cùng Phò mã.

Ngọc Trúc bất ngờ ồ một tiếng, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:

- Tính tình Tiêu phi tỷ tỷ nhã nhặn trầm tĩnh, nếu không có mật lệnh của lão tổ tông, tỷ ấy chắc sẽ không xuất đầu đi phá hư quan hệ thông gia. Cho dù Tiêu Tứ muội muội không thích Vinh Xương cũng sẽ không mặt dày đi cầu Tiêu phi tỷ tỷ ra mặt phá hư quan hệ thông gia.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-746)