← Ch.288 | Ch.290 → |
Thái Tử im lặng, một lát sau, hỏi:
- Vậy theo khanh thấy, Vương đại nhân - Tiết Độ Sứ của Hưng Hóa quân có thể cấu kết với Vũ Văn thị không?
Sắc mặt của Lục Thất khẽ biến đổi, hắn im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời:
- Điện hạ! Thần là quan võ, nghĩ quốc sự không được toàn diện lắm nhưng thần cho rằng khả năng mà Vũ Văn thị tạo phản là không lớn. Một khi Vũ Văn thị tạo phản thì kết quả chỉ có thể là Việt quốc và Chu quốc được lợi thôi.
Thái Tử im lặng, đột nhiên hỏi:
- Nếu như Vũ Văn thị ủng Vương soán ngôi thì sao?
Lục Thất cả kinh, nhìn kỹ Thái Tử, Thái Tử cũng quay đầu nhìn hắn với đôi mắt bình tĩnh trong suốt. Lục Thất cúi mặt xuống rồi ngẩng đầu nói:
- Điện hạ! Văn Vũ thị ủng Vương tạo phản là điều không thể!
- Nếu thật sự điều đó xảy ra, khanh có ủng hộ Ung Vương không?
Thái Tử hỏi.
Lục Thất không kinh ngạc, hắn không chút do dự lắc đầu nói:
- Không đâu, thưa điện hạ! Thần và Ung Vương không có bất cứ quan hệ nào.
- Nhưng trên thực tế thì khanh cũng là con rể của Ung Vương rồi!
Thái Tử nhẹ giọng nói.
- Điện hạ! Như thần đã nói, quan hệ họ hàng có không có nghĩa là trực thuộc, danh phận Phò mã của thần là do bệ hạ ban ân. Nếu như thần ủng hộ Ung Vương vậy thì hậu quả sẽ khiến thần rơi vào tình cảnh vong ân bội nghĩa. Thần nghĩ rằng đó là hậu quả ngu xuẩn mất nhiều hơn được.
Lục Thất nghiêm nghị đáp lại câu hỏi của Thái Tử.
Thái Tử gật đầu, nói:
- Bổn cung nghe Mạnh Thạch nói, ở huyện Thạch Đại khanh chỉ có một bình thê, mà nàng ta xuất thân là tỳ nữ.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Vâng! Cũng may là Tân tiểu thư không chê, thần có phúc lấy được một vị hiền thê như vậy!
- Một người xuất thân tỳ nữ mà khanh còn nói là nàng ấy không chê khanh sao?
Thái Tử nhau mày nói.
- Có điều bệ hạ vẫn chưa biết! Lúc thần về quê, gia cảnh suy tàn, nợ nần chồng chất, bạc thưởng công ở trong quân mà thần mang về thì phần lớn đều mang đi trả nợ. Sau đó thần có mở cửa hiệu thuốc, lúc đó tẩu tẩu của thần vun vén mối nhân duyên cho thần với con gái nhà Chu Kỳ lão. Lúc đó tỳ nữ của Chu tiểu thư thay chủ ra xem mặt, kết quả là Chu tiểu thư chỉ muốn lấy những văn lang nhưng tỳ nữ Tân Vận Nhi lại yêu mến thần, liền bán thân nguyện làm thiếp của thần. Lúc đó gia mẫu rất cảm động, cũng rất ưng ý Tân tiểu thư đó nên làm lễ nạp bình thê.
Lục Thất đáp lại với giọng điệu ôn hòa.
Thái Tử gật đầu, lại nghe thấy Lục Thất nói:
- Vị Chu tiểu thư đó cũng là người con gái thấu tình đạt lý. Tỳ nữ của nàng ta xuất giá nhưng không có chút oán hận phiền não mà ngược lại còn coi như đang đưa gả muội muội của mình. Nàng ta tặng cho Tân Vận Nhi một đôi hoa tai bằng vàng và hai trăm lạng bạc làm của hồi môn.
Thái Tử kinh ngạc ồ một tiếng rồi gật đầu nói:
- Những người con gái khoan dung như vậy, thật là hiếm thấy!
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vì vậy thần đã thật sự thích Chu tiểu thư. Lúc thần quay trở về Huyện Thạch Đại, nghe nói Chu Kỳ lão vì mưu quan mà ép đưa Chu tiểu thư đến Trì Châu. Sau khi nghe nói như vậy thần đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng lúc gặp Mã đại nhân ở Trì Châu, thần đã vứt bỏ thể diện, quỳ xuống cầu xin Mã đại nhân tác thành. Thật không ngờ, Mã đại nhân tha thứ cho sự vô lễ của thần mà cho Chu tiểu thư làm thiếp của thần rồi.
Thái Tử gật đầu, nói:
- Nghe khanh nói như vậy thì Thứ sử Trì Châu quả thật rất tốt!
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Điện hạ! Mã đại nhân có thể dễ dàng tha thứ cho sự vô lễ của thần chắc hẳn là tâm lo sợ quân uy của bệ hạ! Bởi vì lúc đó thần truyền chỉ với thân phận của một quan viên.
Thái Tử gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói:
- Không biết hiện giờ Mạnh Thạch sao rồi?
- Điện hạ không cần lo lắng quá, Mạnh Thạch đại nhân có Vương Trọng Lương giúp đỡ nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lục Thất an ủi, nói.
- Vương Trọng Lương? Bổn cung từng nghe nói, người này nguyên là Chủ bộ của Huyện Thạch Đại. Người này rất có tài sao?
Thái Tử hỏi.
- Vương Trọng Lương đại nhân, có thể nói là có ơn đã cất nhắc thần, đó là một người vô cùng khôn khéo, rất am hiểu mưu quyền. Lúc ở Huyện Thạch Đại, Triệu Huyện thừa cũ vì muốn che dấu sự thật độc bá quyền lực của mình ở Huyện Thạch Đại nên dùng Vương Trọng Lương xử lý chuyện hàng ngày của huyện. Dưới sự ủng hộ của Triệu Huyện lệnh, Vương Chủ bộ đã thể hiện rõ tài năng của mình. Nhưng Triệu Huyện lệnh vừa chết thì Vương Trọng Lương cũng mất đi quyền lực ở Huyện Thạch Đại, bị ép chuyển nhậm chức Huyện thừa Vạn Niên ở Nhiêu Châu.
Lục Thất trả lời.
- Điều đi nhận chức Huyện thừa Vạn Niên, đó là dời đảm nhiệm rồi!
Thái Tử nói.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Điện hạ có điều không biết, Vương Trọng Lương điều nhiệm làm Huyện thừa Vạn Niên, tới đó cũng chỉ là sắp xếp thôi, trên dưới quân chính ở Nhiêu Châu, nghe nói đã bị Vũ Văn thị thâu tóm rồi. Vương Trọng Lương nếu to gan đi tranh quyền thế Huyện Vạn Niên thì sẽ chết khi đang nhiệm chức mất.
Thái Tử gật đầu, nói:
- Vì thế bổn cung mới lo cho Mạnh Thạch!
Lục Thất an ủi:
- Mạnh Thạch đại nhân sẽ không sao đâu, thưa điện hạ! Vương Trọng Lương có dẫn theo rất nhiều quan binh tâm phúc đi cùng, trong đó không thiếu gì dũng sĩ. Vũ Văn thị muốn hành thích Mạnh Thạch đại nhân cũng rất khó.
- Nếu là khanh đi thì tốt quá!
Thái Tử than phiền, nói.
Lục Thất ngẩn ra, cười im lặng, lại nghe thấy Thái Tử hỏi:
- Thiên Phong! Nghe nói khanh ở trong quân nhưng lại biết bên ngoài có thích khách, làm sao mà khanh biết được?
Lục Thất ngẩn ra, đáp:
- Rất đơn giản thôi ạ! Thần là thám mã trong quân, tiếp xúc phần nhiều đều là các loại vũ khí tập kích ngầm. Thích khách hay dùng nhất đó là cung tên, đặc biệt tên cơ, khi bắn ra sẽ phát ra tiếng xé trời. Thần dựa theo kinh nghiệm có thể trong chốc lát biết được hướng đi của cung tên.
Thái Tử gật đầu, khen:
- Khanh thật là lợi hại!
Lục Thất nói:
- Sau này điện hạ xuất hành, nếu như có mười Dực Vệ của phủ Công chúa hộ tống thì sẽ rất an toàn. Những thám mã binh đã từng trải qua sinh tử trong quân, thậm chí còn có khả năng cảm nhận được nguy hiểm nữa.
Thái Tử gật đầu, hạ giọng nói:
- Nói chuyện với khanh, bổn cung thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều rồi! Thôi khanh quay về đi!
Lục Thất đứng dậy thi lễ, nhưng lại chần chờ một chút, nói:
- Nếu bây giờ điện hạ hồi cung thì thần sẽ hộ tống Người!
Thái Tử mỉm cười, gật đầu nói:
- Được! Bổn cung và khanh cùng xe!
*****
Trong hoàng cung, Đường Hoàng ngồi ở trong gian các có ánh đèn sáng, gương mặt anh tuấn của ông ta bỗng nhiên u ám. Hạ đại nhân đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
- Truyền dụ! Bãi chức Trình Diễm tả Kiêu Kỵ Trung Lang Tướng, tống giam chờ chịu tội.
Đường Hoàng lạnh lùng ra lệnh.
- Tuân lệnh!
Hạ đại nhân cung kính nghe theo, tiếp đó lại nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ! Trình Diễm là người rất trung thành!
- Trung thành ư? Trung thành mà lại làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy. Các Kiêu Kỵ vệ của trẫm đều là những võ sĩ, vậy mà kết quả thì sao? Thật không ngờ làm thiệt hại bốn mươi bảy người, còn để tiểu nữ Trương thị chạy mất. Trước đó trẫm đã cho hắn hai đội quân, kết quả là hắn chỉ điều đi mấy chục người, đúng là chuyện thì không thành mà xuất hiện bao nhiêu bại trận.
Đường Hoàng phẫn nộ trách móc.
Hạ đại nhân im lặng gật đầu, Đường Hoàng giận dữ mắng mỏ xong rồi như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, nói:
- Trẫm nghe tiếng đã lâu, Trương Hồng Ba là tướng tài trẻ tuổi của Trương thị nên muốn tiêu diệt y, nhưng thật không ngờ y lại có thể giết được mấy chục Kiêu Kỵ vệ của trẫm.
- Theo bẩm báo thì Trương Hồng Ba quả thật là bị thương rất nặng, thưa bệ hạ!
Hạ đại nhân nhỏ giọng, nói theo.
- Bị trọng thương mà y còn dám lấy quân bị của Kiêu Kỵ đi, tên tiểu tử này không thể không diệt trừ!
Đường Hoàng buồn bực nói.
- Bệ hạ! Lúc này, chắc hẳn Trương Hồng Ba đã quay về “địa bàn” của Trương thị rồi!
Hạ đại nhân đáp.
Đường Hoàng im lặng, chợt giơ tay lấy ra một bản tấu xem, trong chốc lát, nói:
- Trẫm phải lệnh cho Lục Thiên Phong đi làm!
- Một mình Lục Thiên Phong chỉ e cũng không thành. Dực Vệ ở phủ Công chúa mới vừa nhậm chức.
Hạ đại nhân nhỏ giọng, nói.
Đường Hoàng im lặng, chợt lạnh lùng nói:
- Ý định ban đầu của trẫm là để Lục Thiên Phong đảm nhận phó điển quân ở phủ Công chúa, nhưng Ngô Thành lại không để Lục Thiên Phong đi nhận, không biết có phải là Lục Thiên Phong từ chối nhận không?
- Bệ hạ! Thần cảm thấy không phải là Lục Thiên Phong từ chối không nhận mà là Ngô Thành Công chúa luôn chơi trò “đối mặt không quen”, thần cảm thấy Công chúa có phần hơi quá.
Hạ đại nhân đáp.
- Trong lòng Ngô Thành có thể là mang nỗi sợ hãi hôn nhân. Chắc Công chúa lo lắng Lục Thiên Phong không thể thật lòng thích mình, nếu Công chúa muốn “chơi” thì cứ kệ đi.
Đường Hoàng nói.
← Ch. 288 | Ch. 290 → |