Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 309

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 309: Trận chiến của huyện Cú Dung
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, âm thanh đòi giết đòi chém, phỉ quân đông nghìn nhịt xông lên như sóng xô, Lục Thất thấy vậy liền cho dừng trò diễn của mình lại, hắn lại nghiêm nghị quan sát bọn phỉ, khuôn mặt lạnh tanh lại hiện lên một nụ cười gian trá.

- Phóng tên!

Không đợi Lục Thất phải chỉ đạo, Ngũ Ngũ thúc tự giác hạ lệnh, ngay lập tức hơn 400 cung thủ có thể ứng chiến liền dương cao cung, họ bắn cung theo đúng nghĩa.

Một trận mưa tên thi nhau hướng về phía quân phỉ, rồi tiếng gào thét, sợ hãi kêu lên thảm thiết, cả một đội phỉ quân bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn, nhân cơ hội đó những cung thủ trong doanh trại xông xáo chạy về phía trước, thậm chí có người còn xông ra hẳn bên ngoài, ai ai cũng ra sức bắn tên.

Không đợi Lục Thất chỉ đạo, rất nhiều quan binh lần lượt chạy về phía sau và lên ngựa. Tiếng vó ngựa dồn dập sau lưng Lục Thất, tuy là chỉ có hơn 20 kỵ nhưng ai cũng đầy sát khí.

- Quý Ngũ áp trận, ai dám cả gan rút lui, lập tức chém, kẻ bỏ chạy sau này sẽ luận tội thông phỉ, xét nhà diệt tộc.

Lục Thất lớn tiếng thị uy.

- Vâng, thuộc hạ nhận lệnh.

Quý Ngũ thúc cũng lớn tiếng đáp lại.

Lục Thất giương cây thương lên và hô lớn:

- Toàn quân xuất kích, giết!

Hắn vừa thúc chân vào bụng ngựa cho ngựa tiếng lên, quan tướng theo sau cũng lập tức hành động. Hơn 20 kỵ nhất tề xông ra ngoài quân doanh, tay giương cao cung tên, nhằm thẳng về hướng của quân phỉ.

- Con mẹ nó, ông mày đến đây, giết!

Lỗ Hãi kích động hô lớn, gã giơ cao Đại phủ, chạy như bay về phía trước, so với Lục Thất, tốc độ của gã chẳng kém là bao.

Tiễu Phỉ quân phía sau được tận mắt chứng kiến chủ tướng của mình oai phong, lẫm liệt, xông về phía địch khiến cho họ cũng cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết đó. Ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, hùng hổ cầm binh khí xông thẳng về phía trước. Bởi vì ở phiá sau, cung thủ không thể nào hành động được cho nên họ chọn cách vứt bỏ cung tên, thay vào đó là cầm chặt binh khí kề vai sát cánh cùng chủ tướng.

Quan binh huyện Cú Dung há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, lúc trước tâm trạng chung của họ là sợ hãi, là khủng hoảng, trong thâm tâm của họ, đến với trận chiến này là họ đành phải phó mặc cho số phận, cho nên ai cũng sợ sệt, nhưng bây giờ tinh thần dũng cảm đã giúp họ tiêu diệt nỗi sợ hãi kia.

- Xuất kích!

Vị hộ quân huyện úy kia giơ cao binh khí, dõng dạc hạ lệnh, hô xong thì y cũng liều mạng xông lên. Y cũng rất sợ chiến, nhưng y hiểu được rằng tính mạng của gia đình y đang nằm trong tay y, y không thể cứ tiếp tục sợ chiến như vậy, hơn nữa từ sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quý Ngũ thúc, thì hộ quân huyện úy đã thay đổi suy nghĩ.

Quan binh huyện Cú Dung cuối cùng cũng đã xuất kích rồi, phía sau họ là Quý Ngũ thúc, Trình Diễm, Triệu Hàn mang theo hơn 20 cung thủ theo sát họ, chỉ cần có ai dám rút lui thì họ sẽ lập tức bắn chết, đồng thời khép họ vào tội thông phỉ.

Lục Thất thúc ngựa xông thẳng về phía quân phỉ, cây thương lớn trong tay hắn ra sức tung hoành, như thể nó cũng là một sinh mệnh, đâm, rạch, quét rồi lại đâm. Mỗi một hành động đều rất nhanh gọn và chính xác, mũi thương của hắn cứ nhằm thẳng vào cổ họng, chính diện bọn phỉ. Lục Thất lướt cây thương đến đâu là nơi đó vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, âm thanh dữ dột của sự đau đớn vang lên nhưng cũng có không ít quân phỉ dám liều mình xông về phía hắn.

Doanh trại của Lục Thất xuất kích thì ba doanh trại khác cũng hành động theo, Tiễu Phỉ quân hùng dũng xông lên như một ngọn sóng, mang theo sự khủng hoảng, hưng phấn, nhiệt huyết dũng cảm và liều mình xông thẳng về phía trước.

Các chủ tướng của các doanh trại còn lại cũng phối hợp hành động, đội quân kinh thành mà Lục Thất nhắc tới khiến cho mấy người này không còn dám có tư tưởng sợ đánh, hậu quả của việc sợ đánh trận là chết, hơn nữa còn có thể làm liên lụy đến gia đình. Nếu đã không thể rút lui vậy thì chỉ còn cách chiến đấu dành công lao trong tử vong, đương nhiên, khí chất và bản lĩnh của Lục Thất cũng góp phần giúp các binh sĩ khơi dậy sự nhiệt huyết và tinh thần chiến đấu.

Sự tấn công của Lục Thất giống như một binh khí thần nổi bật giữa biển người, cây thương lớn trong tay hắn trên đoạn đường mấy trăm mét mà có tới gần 100 người đã phải bỏ mạng dưới mũi thương, cuối cùng thì con ngựa chiến của hắn không thể đồng hành của với hắn đến cùng. Nó chao đảo ngã xuống trong thương vong, vô số binh khí sự tức giận dày đặc đang hướng về phía hắn.

Hắn hét lớn một tiếng, bất chấp tất cả quét cây thương. Trên chiến trường đặc biệt là khi bản thân phải đối mặt với sự bao vây trùng điệp thì đó mới chính là thời điểm của sự liều lĩnh. Cây thương vừa quét tới đã giết chết ba người. Tuy là hắn đã mặc Minh quang giáp nhưng vẫn không thể tránh được bảy tám lượt đâm.

Tiếng “lách cách” vang lên nhưng Lục Thất vẫn không hề để ý đến, vừa mới thu cây thương lại thì lập tức đâm thẳng mũi thương vào cổ họng của một tên địch. Đại thương sau mỗi lần đâm ra rụt lại đều diệt một tên thổ phỉ, thân thể mặc minh quang giáp linh hoạt né tránh những nhát đâm của kẻ thù, cây đại thương lại được tung ra, cướp đi sinh mạng của một người nữa.

Mấy trăm tên thổ phỉ nhìn Lục Thất chằm chằm, cứ hết tốp này đến tốp khác, hung hãn điên cuồng tấn công hắn. Cây đại thương trong tay hắn không thể nào chống cự nổi sự tấn công dồn dập này, minh quang giáp trên người hắn cũng bắt đầu có những lỗ thủng. Thương pháp của hắn cứ giết hết người này đến người khác nhưng cũng mang đến cho hắn thương tổn, nếu như hắn không thể kịp thời nghỉ ngơi lấy lại sức thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị chết trong tay đám phỉ đông nghịt này.

Thủ lĩnh của quân phỉ đang đứng ở đằng sau quan sát trận chiến. Tâm trạng của Đại Thánh Mao Sơn lúc này đây đang rỉ máu, đám quân phỉ đang vây chặt và tấn công Lục Thất và cả những vị tướng quân khác đều là những tinh binh trung thành của phỉ Mao Sơn, nghìn người mới chọn được một người, sau này họ chắc chắn sẽ trở thành lực lượng nòng cốt làm nên đại sự của y. Nhưng bây giờ lại bị đội quân ô hợp của Lục Thất giết hại, hơn nữa lại là mấy trăm người liền, đặc biệt là cái tên chủ tướng diệt phỉ kia rất là dũng mãnh, số người chết trong tay hắn quả thực là đếm không xuể.

- Báo, Đại Thánh gia, trên đường tới đây, chúng thuộc hạ đã nhìn thấy rất nhiều quan binh đang đuổi đến đây.

Một tên mật thám cưỡi ngựa đến báo tin, gã kinh sợ đến mức không kịp xuống ngựa để báo tin.

Sắc mặt của Mao Sơn Đại Thánh có chút biến sắc, nhưng y vẫn bĩnh tĩnh hỏi lại:

- Là đội quân dự bị nào?

- Nhìn từ xa, mấy chục kỵ binh đó mặc minh quang giáp, còn số quân đằng sau thì thuộc hạ chưa quan sát kĩ, có lẽ nhân số là khoảng 500-600 người.

Tên mật thám nào trả lời một cách mơ hồ.

Vẻ mặt của Mao Sơn Đại Thánh hiện lên vẻ trầm tư, thấy vậy Hôi Ưng liền bước lên an ủi gã:

- Đại Thánh gia hãy cho Hôi Ưng một chức phận, tôi nguyện ý giúp ngài ngặn chặn đám quan binh kia.

Mao Sơn Đại Thánh lặng người đi, do dự một lúc rồi y gật đầu đồng ý Hôi Ưng:

- Được, ta phong ngươi thành Nhị thủ lĩnh của đội Bạch Hải, lập tức lên đường cùng họ ngăn chặn quan binh, bổn Đại Thánh sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến ở đây, ngươi mau đi đi!

- Vâng, tuân lệnh!

Hôi Ưng cùng với một tên lùn nữa cùng nhau nhận lệnh, sau đó dẫn theo 300 tên phỉ lên đường.

Ánh mắt của Mao Sơn Đại Thánh lại hướng về phía chiến trường, ánh mắt đó lộ ra một luồng sát khí rất nặng, tay phải đưa ra, một tên phỉ nhanh nhẹn dâng lên cho y một thanh đại hoàn đao. Cầm đao, Mao Sơn Đại Thánh lập tức chạy thẳng đến chiến trường, y muốn đích thân giải quyết Lục Thất.

Hôi Ưng và hơn 300 quân phỉ cùng nhau đi ngăn chặn quan binh cứu viện, Hôi Ưng đã từng cho rằng Tiễu Phỉ quân của Lục Thất chắc chắn sẽ chưa đánh đã bại, nhưng thật không thể nào ngờ được rằng chiến thuật của Lục Thất không những đa mưu túc trí mà còn có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu dũng cảm của quân sĩ. Lúc trước, trận mưa tên phản kích không chỉ tiêu diệt được phần lớn quân phỉ mà còn làm suy giảm nhuệ khí của chúng, đồng thời khơi dậy nhuệ khí của quân mình khiến cho quân địch rơi vào trạng thái bị động.

Nhưng binh lực của quân địch thực sự là vẫn chiếm được ưu thế, cho dù Lục Thất có dũng cảm, gan dạ hơn nữa thì vẫn không thể nào làm suy yếu binh lực của chúng, lâu dần thì chắc chắn Lục Thất và Tiễu Phỉ quân sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, quân cứu viện đã tới nơi, sẽ có hy vọng chiến thắng.

Hôi Ưng vừa đi vừa rút mã tấu, ánh mắt hướng về phía hơn 100 cung thủ trong bọn phỉ, đội Bạch Hải vốn là một nửa là dùng đao và lá chắn, nửa còn lại là dùng cung tên. Khoảng cách thích hợp nhất để ngăn chặn viễn trình hoặc là đối tên với quân địch, nghe nói năm đó khi quân kinh thành tấn công núi Mao Sơn thì số binh sĩ bị chết dưới mũi tên ngầm của đội Bạch Hải là nhiều nhất.

Hôi Ưng và năm huynh đệ khác giả vờ động thủ, y đã nhìn thấy mấy chục kỵ đang thúc ngựa chạy đằng trước, đúng là tất cả đều được mặc minh quang giáp, tiên phong là một người tay cầm một cây giáo lớn, cưỡi một con hắc mã kéo dài khoảng cách kị binh đằng sau chừng hơn 30m, mà sau đội kị binh cách mấy trăm mét này lại có một nhóm kỵ binh và bộ binh đang chạy, kỳ lạ ở chỗ, ở giữa vẫn còn một chiếc xe ngựa.

Không đợi Bạch Hải hạ lệnh, tất cả quân phỉ lập tức chủ động tiến lên bày trận, đao thuẫn binh ở phía trước, đội cung tiễn thủ ở phía sau, các cung thủ đều đã giương cung chỉ đợi hạ lệnh là bắn. Lúc này Bạch Hải rất bình tĩnh, y vừa há miệng thì nhận ra có một lưỡi dao đang đặt ở cổ y, rồi rất nhanh cứa vào cổ y, y “a” lên một tiếng, ánh mắt kinh hoàng, không dám tin vào mắt mình.

Sau đó thì có những tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài đầu mục trong đội của Bạch Hải bị người khác ám hại. Những tên phỉ khác kinh sợ quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng thủ lĩnh của họ bị ám hại liền bị kích động. Mấy chục cung thủ ngay lập tức bỏ cung rút kiếm, quay người xông về phía 6 người Hôi Ưng, những âm thanh chói tai và âm thanh tức giận cùng vang lên, vì khoảng cách quá gần nên họ chỉ có thể vật lộn.

Đội Bạch Hải đã lọan, điều này tương đương với kế hoạch của chúng đã bị thất bại một nửa. Vị tướng quân cưỡi hắc mã phóng vọt về phía trước, cây đao lớn trong tay vung lên, lập tức có tiếng kêu thất thanh vang lên, tướng quân này xông qua, mở một đường máu, tốc độ không hề dừng lại.

Tiếp theo lại có mấy chục kỵ xông lên, hung tàn đạp lên quân phỉ, họ đi tới đâu là có xác của quân phỉ, chết như ngả rạ.

*****

Mấy chục quan binh cưỡi ngựa phi như bay, rất nhẹ nhàng hạ gọn sinh mạng của hơn một nửa quân phỉ. Quân phỉ không phải là không phản công mà là do quan quân cứu viện quá hung mãnh, ra tay chuẩn xác bá độc, hơn nữa mặc minh quang giáp, hiệu quả chống lại công kích vô cùng tốt, còn các cung thủ của đội Bạch Hải thì lại không được mặc áo giáp, chỉ có đội đao và đội cung tiễn mới có.

Hôi Ưng quay đầu lại nhìn thì vô cùng kinh ngạc, nhìn mấy chục kỵ tướng chạy qua, ngay tại vài giây đã đánh sáu phỉ quân lao đến, kỵ quân vượt qua là thu hoạch được sinh mạng, ra tayốc độ và độc chuẩn, tuyệt đối không thua kém gì y, nhưng y cũng hiểu rất rõ, nếu không phải là địch ta rõ ràng, khi đội kỵ quân xẹt qua, y cũng khó mà sống sót, chiến lực của mấy chục kỵ này chính là ngàn quân cũng khó chặn, trừ phi có một đội quân cung thủ hùng hậu ngăn chặn hoặc là một đội trường thương tinh binh thì mới có thể chặn được họ.

Khi kỵ quân đi qua, mặt đất rung chuyển, mùi màu tươi nồng nặc, bao trùm cả bầu không khí. Sáu người Hôi Ưng cũng ngay lập tức vung kiếm xông lên, nhưng chỉ mới chém được vài tên thì đã bị quân phỉ điên cuồng bao vây. Kẻ thù đáng giết nhất không phải là nội gián hay sao?

Nếu không phải là Hôi Ưng làm loạn thì một nửa đội quân phỉ được đào tạo và có kinh nghiệm chiến đấu kia đâu phải chết uổng, cứ cho là quân địch có hung hãn đến cỡ nào thì vẫn có thể giữ lại được một nửa kỵ binh, mặt khác số người bị thương và số người tử trận cũng sẽ rất thấp, bởi vì sau khi quân phỉ đang chính diện ngăn chặn thì quan binh sẽ bị phân ra làm hai, gần như sẽ không phát sinh cận chiến.

Hôi Ưng lại một lần nữa đánh nhau với quân phỉ, lúc này thì đại đội quan binh bộ hành cũng đã tới nơi, hữu huyện úy huyện Cú Dung cũng là một kẻ sợ chiến, y cơ bản là không muốn tham gia trận chiến này nhưng đen đủi ở chỗ, khi y vừa mới báo cáo với công chúa úy thì lại nhận mệnh lệnh quy thuộc Trung phủ sử đại nhân.

Y làm quan cũng đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cái chức quan Trung phủ sứ, nhưng sau đó, Công chúa úy lạnh lùng nói cho y biết, Trung phủ sứ chính là sứ thần của phủ công chúa được hoàng thượng đồng ý phê chuẩn, chức quyền giống như khi công chúa điện hạ giá đáo. Lần tiêu trừ phỉ này, Trung phủ sứ đại nhân mới là giám quân cao nhất, cho nên hữu huyện úy buộc phải nghe theo mệnh lệnh của Trung phủ sứ đại nhân.

Hữu huyện úy và hộ quân huyện úy huyện Cú Dung đều bị dọa cho chết khiếp. Trung phủ sứ là người được hoàng thượng đích thân phong vị, giống như công chúa đích thân tới, mới nghe qua mà sao cảm thấy chức quan này giống với chức quan giám sát. Quan sát sứ chính là khâm sai của hoàng đế cho nên uy quyền vô cùng lớn, so với mấy vị quan cấp huyện úy khác thì đây chính là một vị đại quan, cao cao tại thượng.

Sau khi Công chúa úy thống lĩnh đội kỵ binh bất ngờ tập kích, Trung phủ sứ ngồi trong xe lập tức hạ lệnh theo sát. Bởi vì kiêng nể sự tồn tại của vị Trung phủ sứ thần bí này mà hai huyện úy huyện Cú Dung không dám chậm trễ, kéo dài thời gian, buộc phải đi theo xe ngựa, tiến về phía trước.

Từ đằng xa đã nhìn thấy sự quả cảm và anh dũng của đội kỵ binh, Trung phủ sứ liền nói:

- Công trạng ở ngay trước mắt rồi mà mấy người lại không tranh thủ đi lấy về, phỉ quân ở nơi này bổn sứ sẽ nói đó là công lao của mấy người các ngươi.

Vì thế gần 300 quan binh điên cuồng lao về phía trước, bởi ai ai cũng hi vọng mình có thể dành được công trạng. Hai vị huyện úy cũng thúc ngựa đuổi theo, tuy nhiên cũng nhớ sáu người đeo khăn đỏ trên cổ chính là người của mình, Trung phủ sứ đã nói rồi nếu như họ bị thương thì nhất định sẽ hoạch tội họ.

Trời dần tối, Lục Thất đã lâm vào tình trạng khổ chiến muốn ngừng mà không được, mãnh hổ không chịu nổi Sói nhiều, mỗi một người hắn giết, giá phải trả chính là lực lượng hao tổn, mỗi một kẻ địch ngã xuống cũng tạo nên thể năng của hắn giảm đi một chút. Hắn không biết bản thân đã giết bao nhiêu người rồi, cả người nồng nặc mùi máu tanh, ánh mắt lạnh lùng như sói dữ, hắn chỉ biết vung thương lên và giết, giết và giết. Lúc này đây, bản thân hắn không khác gì một cỗ máy giết người không ngừng nghỉ.

Keng! Âm thanh va đập mạnh của cây thương vang lên, Lục Thất xoay người một cái, cây thương lớn trong tay truyền về một lực rất mạnh, vì không có sự đề phòng trước nên xuýt chút nữa hắn không giữ vững được nó. Hắn quay người lại nhìn về phía kẻ đã tấn công mình. Đó là một người trung niên, trong tay cầm chắc một thanh hoàn đao, đôi mắt bình thản chăm chăm nhìn hắn. Lục Thất cảm nhận được một luồng sát khí rất nặng, đồng thời cũng nghe thấy tiếng gầm rú đầy hưng phấn từ bốn phía, sĩ khí của quân phỉ lập tức dâng lên cao trào.

Lục Thất hét lên một tiếng, âm thanh giống như tiếng gầm rú của một con mãnh thú bị thương. Hắn biết bản thân mình đang bị bao vây, đang bị uy hiếp nhưng cây thương của hắn vẫn như trước, nhanh nhẹn và chính xác đâm vào kẻ địch. Bốn bề đều là địch, hoàn cảnh này không cho phép hắn lãng phí thời gian do dự. Khoảng thời gian ngắn ngủi này chỉ được dành cho ý chí chiến đấu kiên cường mà thôi.

Keng! Cây thương của Lục Thất hung hãn đâm lên lại địch nhân dùng đao phá mở, tốc độ phản ứng không thua kém gì Lục Thất. Ánh mắt hắn co rụt lại, trong khoảnh khắc đó, tên địch kia đã hét lên một tiếng rồi vung đao, xông tới, hùng hổ chẳng khác gì thần nhân phá núi, chém thẳng vào Lục Thất.

Nhát đao này, Lục Thất không dám liều mạng, hắn tự tin rằng bản thân có thể đỡ được, nhưng hậu quả sau đó chính là hắn đã trở thành tiêu điểm của bọn phỉ xung quanh. Dù có là người sắt thì cũng không thể nào chống cự lại được sự tấn công dồn dập cùng lúc của hơn 10 loại binh khí. Hắn quyết định xoay người, lùi lại phía sau, nhưng phía sau lại có sẵn hai cây thương đang chờ hắn. Cây thương trong tay hắn như Ô Long vẫy đuôi đâm mở một thương, tay trái lại nắm được cán của một cây thương khác, kéo tên phỉ kia vọt về phía trước. Tên phỉ nhìn thấy thương lớn đâm về phía Đại Thánh gia liền sợ hãi thu đao về, không ngờ rằng thân thủ của kẻ địch lại nhanh nhẹn đến gần, nắm lấy ngực áo giáp, lôi đi, gã không tự chủ được, nhất thời bay ra ngoài, lao thẳng về phía hoàn đao của Đại Thánh Gia.

Mao Sơn Đại Thánh linh hoạt thu đao về, nhưng người vẫn truy kích Lục Thất. Thanh đại hoàn đao mau lẹ đâm Lục Thất với tốc độ chớp nhoáng. Phía sau Lục Thất đâu đâu cũng là quân phỉ, hắn chỉ có thể quyết sống chết một trận với chúng. Mao Sơn Đại Thánh quét ngang cây hoàn đao, cực nhanh va chạm thương lớn của Lục Thất, hai thanh đao nhanh chóng cọ sát với nhau, sau đó y tiếp tục dồn lực công kích Lục Thất.

Sắc mặt của Lục Thất có chút biến sắc, hắn đang ở trong tình trạng vô cùng khó khăn, cơ hội sống sót rất nhỏ. Ưu điểm của cây thương này khi gặp phải một cao thủ xứng tầm sẽ trở nên bị động. Bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh của kẻ địch hơn hẳn hắn, tốc độ công kích của cây thương cũng theo đó mà không thể linh hoạt được.

Lục Thát phản ứng rất nhanh, rút đao lại di chuyển sang bên phải. Hắn không thể vừa đánh mà đã thắng được Mao Sơn Đại Thánh, nhưng may ở chỗ, phản ứng của quân phỉ lại không theo kịp được hắn, do đó mức độ tổn thương mà binh khí của chúng gây ra cho hắn là có hạn, hắn liều mạng, cố gắng chịu đựng vài lần, ít ra cũng có thể tránh được sự truy kích của Mao Sơn Đại Thánh.

Hắn vừa mới di chuyển sang phía bên phải, thì đội nhiên từ bên trái chợt có một cây thương hướng về phía thanh đại hoàn đao của Mao Sơn Đại Thánh với tốc độ sấm sét. Ánh mắt của Lục Thất không giấu nổi sự kinh ngạc, hắn cũng là một cao thủ về thương pháp, vừa nhìn là hắn biết trình độ của người này không thua kém gì hắn. Lục Thất quay sang nhìn, quả nhiên là Trình Diễm.

Lục Thất tiếp tục di chuyển sang bên phải, tay vẫn cầm chắc cây đại thương, Mao Sơn Đại Thánh bất ngờ bị tấn công mà chấn động, vội vàng thu đao và lui xuống. Y vừa lùi xuống thì ngay lập tức hai thanh đại thương, một trước một sau đồng loạt hướng về phía y, ép y không còn có đường lui.

- Mau nhìn kìa, quân kinh thành đến rồi, con mẹ nó chứ, chúng đến thật rồi.

Trong lúc chiến trường đang hỗn loạn thì xuất hiện câu nói này, đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Trong lúc mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên, thì âm thanh của tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.

Vẻ mặt của Mao Sơn Đại Thánh biến sắc, y lập tức ý thức được sự bất ổn đang xảy ra, lẽ nào y bị lừa? Không đúng, đây có lẽ là tiếng vó ngựa của đội quân do thám bẩm báo về viện quân, không phải là đội quân Bạch Hải đã đi ngăn chặn chúng rồi hay sao? Tại sao lại có âm thanh lớn như vậy?

Trong lúc y đang mải suy nghĩ thì bị hai cây đại thương tấn công. Lục Thất và Trình Diễn đã bắt đầu chiến lực hợp tác thương thuật. Hai cây đại thương không chỉ tương trợ nhau cùng tấn công Mao Sơn Đại Thánh mà còn tiện tay giết luôn mấy tên phỉ xung quanh, trong chốc lát đã giết được mười mấy tên. Mao Sơn Đại Thánh vô cùng phẫn uất nhưng không có cách gì để phản kháng lại. Hai cây đại thương cùng lúc tấn công y đúng là đã tạo cho y áp lực rất lớn, nhưng uy hiếp chủ yếu chính là sự liên thủ của hai người Lục Thất, Trình Diễm.

Lục Thất cũng rất bất ngờ trước sự lợi hại của Trình Diễm. Bởi vì Thái tử đã có lời cất nhắc nên Lục Thất đã đặc biệt sắp xếp Trình Diễm và Quý Ngũ Thúc vào cùng một đội, nhưng từ khi gã chuyển vào trong doanh trại, gã luôn sống một cách trầm lặng, Lục Thất cảm nhận được dường như Trình Diễm rất cô đơn.

Rất nhanh, mấy chục kỵ mặc quang minh như cuồng phong nhập trận, hung mãnh xông vào chiến trường, như một cơn lũ lớn lướt qua. Họ đi tới đâu là quân phỉ thảm thiết la ó đến đó, đặc biệt là vị tướng quân cưỡi hắc mã cầm đầu, cây giáo lớn trong tay y không những uy lực mà còn khi xuất chiêu cũng rất linh hoạt, né tránh được sự tấn công của kẻ địch.

- Quân kinh thành đã đến, các huynh đệ, giết!

Tiếng hét của Lỗ Hải dõng dạc vang lên, khắp người y toàn là máu nhưng cây đại phủ trong tay y vẫn điên cuồng chém giết, vui mừng giống như Ngưu Ma Vương.

Quân phỉ bắt đầu loạn lên, tuy là phần lớn đều đã có kinh nghiệm chiến đấu, rất nhiều kẻ được gọi là lão phỉ, chẳng qua chỉ là chúng đã từng đánh bại quân kinh thành. Nhưng thắng lợi đó, là do chúng có được ưu thế của địa hình. Còn lần này thì khác, chiến đấu ở đồng bắng là trận đánh đầu tiên của chúng nên tâm lý tự nhiên có một chút hi vọng vào may mắn, cứ cho là người đông lực lớn thì chúng vẫn có chút sợ phải giao chiến với quan quân.

Nhưng Tiễu Phỉ quân lại khác, họ đều xuất thân từ những người nông dân lương thiện, vô cùng quan tâm đến sự sinh tồn của người nhà. Thân phận của họ tuy thấp kém nhưng trong thâm tâm họ luôn có một vài thứ không thể đánh mất. Vì không muốn liên lụy đến người thân, nên họ chỉ còn cách dũng cảm, đối mặt với chiến tranh, bản thân dù có chết cũng không muốn người thân của mình gặp họa, đây chính là tâm niệm của những con người bình thường.

Trong phỉ quân cũng đã có kẻ sợ hãi bỏ chạy, mà Tiễu Phỉ quân ngay từ khi bắt đầu thì không có một ai dám bỏ chạy. Cái gọi là quân kinh thành đã đến, không dứt khổ chiến, đã khiến cho sĩ khí của quân phỉ bị suy yếu, một khi có kẻ bỏ chạy thì ngay lập tức sẽ làm xáo động đội hình, dẫn đến đội hình tan tác, vì thế sĩ khí của Tiễu Phỉ quân dâng cao, từ đau khổ chống đỡ đã biến thành một trận điên cuồng truy kích.

*****

- Bọn phỉ bị đánh bại, bọn phỉ ở Mao Sơn bị đánh bại.

Trên tường thành, rất nhiều người đang đứng, đa số là thân nhân của quan quân, bọn họ lớn tiếng hoan hô, làm cho Tiễu phỉ quân và quan binh huyện Cú Dung ở dưới thành ý chí chiến đấu tăng lên.

- Đại nhân, chúng ta hiện tại xuất kích vẫn còn kịp.

Một nơi khác trên tường thành, là một đám lính mang giáp sáng bóng, Vinh Xương vẫn một thân áo bào gấm, sắc mặt âm trầm nhìn trận chiến trước mặt, ngoài thành phát sinh chiến đấu, không thể không kinh động Vinh Xương đến xem, nhưng y lại lựa chọn tọa sơn quan hổ đấu.

- Câm miệng, đừng có nói bậy.

Vinh Xương thanh âm giận dữ, trách cứ Vinh Huy bên cạnh, Vinh Huy cúi đầu im lặng.

Tron lòng Vinh Xương cũng đang mâu thuẫn, ngay từ đầu gã nghĩ Tiễu phỉ quân nhất định sẽ thất bại, khi đó hắn sẽ cho một đạo kỵ binh đánh tới, cho bọn phỉ một trận tan tác, nhưng nếu gã hiện tại xuất kích, thì không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ khiến người khác chê cười.

Bên cạnh gã Vinh Huy đang cúi đầu, âm thầm nghiến răng tức giận, trong lòng mắng to Vinh Xương là đồ ngu, cơ hội tốt như vậy, còn không biết nắm lấy, sau này quả thực để thiên đại chê cười, Tiễu phỉ quân đang chiếm thượng phong, thắng cục đã định, như vậy Vinh Xương kịp thời xuất kích, sẽ danh chính ngôn thuận lấy được công lao và uy vọng.

Một chủ tướng, mỗi một lần thắng lợi, đều là chiến tích quý báu, sau này có thể đạt thành tựu lớn, có được nền tảng vững mạnh, một tướng quân đạt được càng nhiều chiến tích, sau này càng có nhiều cơ hội được cầm quân, ngoài ra còn dễ dàng đạt được sự ủng hộ và kính phục của quân sĩ.

Vinh Huy chỉ có thể hối hận thầm mắng, gã ở Vinh gia xuất thân là con của vợ lẽ, gã biết Vinh Xương là một tên tự phụ, lòng dạ hẹp hòi không biết khoan dung, cho nên hắn không dám khuyên nữa, gã cũng hiểu được Vinh Xương sở dĩ không chịu diệt phỉ lập công, chính là do Chu Chính Phong, Chu Chính Phong nói sau khi diệt phỉ, Vinh Xương sẽ được thăng làm Trung Lang tướng trong kinh thành, nhưng không nghĩ tới, Vinh Xương vốn không muốn lưu lại ở kinh thành, y muốn trở về Hồng châu.

Trên chiến trường, Mao Sơn Đại thánh thấy phỉ quân tan vỡ, quyết định thật nhanh, ra lệnh lui lại, chỉ cần y về tới Mao Sơn, y lại có cơ hội thực hiện hùng tâm, lúc này bại trận, căn bản không ảnh hưởng gì.

Lục Thất và Trình Diễm đương nhiên không muốn để cho Mao Sơn Đại thánh chạy thoát, tiếp tục truy sát, nhưng xung quanh có lượng lớn phỉ quân, mỗi người đều hung hãn không sợ chết lao vào hai người, giúp cho Mao Sơn Đại thánh rất nhanh lui ra ngoài, bị mấy tầng phỉ quân cách trở.

Lục Thất tiếc nuối nhìn thoáng qua, thể lực của hắn đã cạn kiệt, nếu không muốn chết trên chiến trường, chỉ có thể buông tha đuổi giết, vì sức lực còn lại của hắn chỉ đủ đối phó với phỉ quân xung quanh, không khéo truy sát thủ lĩnh không thành, cuối cùng bị bọn tôm tép cắn chết, mà thắng lợi đã trong tầm mắt.

Mắt thấy Mao Sơn Đại thánh vừa thối lui bỗng xoay người, chợt một đạo đao ảnh chém về phía Mao Sơn Đại thánh, Mao Sơn Đại thánh vội vung đao phòng ngự, lại không nghĩ địch nhân thu đao lại, đồng thời giơ cánh tay trái lên, lập tức từ cánh tay trái bay vụt ra tia sắc lạnh, không ngờ là tí tiễn, hẳn là loại nỏ xuyên giáp cực nhỏ.

Lục Thất hơi giật mình, hắn nhận ra huyết nhân mặc giáp đang công kích Mao Sơn Đại thánh, dường như là Tần Hạo, thủ đoạn của Tần Hạo, rõ ràng là thủ pháp của thích khách kia, hắn khẽ run, đột nhiên đưa tay giơ đại thiết thương lên, mạnh mẽ ném ra ngoài.

Mao Sơn Đại thánh thấy tí tiễn bắn tới, bình tĩnh nhún người nhảy lùi lại, chân vừa chạm đất, chỉ nghe thấy tiếng người hoảng sợ gào thét, tiếp theo phía sau lưng bị va chạm mạnh mẽ, có một vật không ngờ xuyên qua 2 tầng áo giáp tốt nhất của y, văng thẳng về phía trước, hàn quang đập vào mắt, đầu đã bị Tần Hạo 1 đao chém bay.

- Đao thật nhanh, ngươi chiếm tiện nghi rồi.

Lục Thất cười nói một câu, tay nhanh chóng bắt lấy cây thương đang đâm tới hắn, đoạt lấy tiếp tục chém giết.

Nhưng sau khi Mao Sơn Đại thánh tử vong, bọn phỉ khiếp sợ nên đã hoàn toàn tan tác, mặc kệ kẻ thù, mỗi người chạy trốn về hướng Mao Sơn, Tiễu phỉ quân vung đao ra sức đuổi giết.

Ở bên ngoài, quan binh huyện Cú Dung giết hết tất cả Bạch Hải phỉ, dù là đầu hàng, cũng bị Trung phủ sứ hạ lệnh giết, Trung phủ sứ nói, đây là công đầu của bọn họ, sau đó quan binh lấy cung tiễn của chúng, đi tới cách đó trăm mét xếp thành trận thế.

Không lâu sau, đã nhìn thấy hằng hà sa số phỉ quân chạy loạn đến, bọn quan binh đang sợ hãi vội nghe lệnh bắn tên tiếp đón, mà Trung phủ sứ cũng xuống xe, là một nữ nhân che mặt mặc váy xanh, sáu người Hôi Ưng lập tức đi theo hộ tống, lại bị ra lệnh đi giết phỉ.

Bọn phỉ thấy con đường phía trước bị chặn lại, một số ít theo hướng khác mà chạy trốn, đa số còn lại ngang nhiên xung phong mở đường, bọn họ là bại quân, nhưng khi bị đoạn tuyệt đường sống thì không can tâm, liền kích phát tính hung mãnh của chúng, lao thẳng vào mưa tên, cũng do tài bắn cung của quan binh quá kém, tên bay loạn xạ, lệch hướng bọn phỉ hơn 10m, thì làm sao bọn chúng sợ được.

Mấy trăm tên phỉ lao đến, chúng phát hiện quan binh này là quân nhát chết, quan binh liền bị hù đứng dậy lui bước, hai Huyện Úy vừa thấy Trung phủ sứ vẫn đứng yên đó, vội lớn tiếng đe dọa, kiềm lại đám quan binh muốn chạy tán loạn, quan binh chủ kiến chính là, chủ quan không trốn, bọn họ cũng không dám trốn, không thể trốn vậy cũng chỉ có thể liều mạng.

Một hồi huyết chiến diễn ra, sáu người Hôi Ưng theo lệnh đi tham chiến, bọn phỉ vừa đến, chân chính liều mạng không nhiều lắm, chỉ là muốn vượt qua ải này để về Mao Sơn, Hôi Ưng lo lắng liếc trộm Trung phủ sứ, rất nhanh ánh mắt của y rút lại, chỉ thấy vài tên phỉ vừa xông về Trung phủ sứ, đôi tay ngọc ngà của Trung phủ sứ đã xuất hiện hai thanh đoản kiếm, một thân váy lam nhẹ nhàng lướt qua, ngọc thủ xẹt qua tia sáng, bốn tên phỉ cổ đã đứt một nửa.

Hôi Ưng kinh hãi thiếu chút nữa bị chém trúng một đao, y am hiểu nhất là khinh công, y thấy rõ Trung phủ sứ di động, chính là trong trong lúc lướt đi, nhìn vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, lại có thể giết người, có vẻ cực kỳ quỷ dị, nói thế nào đây, quả thực giống Quỷ Hồn đang di chuyển.

Tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến, phỉ quân đều từ bỏ chiến đấu chạy như điên, lúc này sắc trời đã tối, mấy chục kỵ binh Dực Vệ của phủ công chúa, lại trở thành sát thần trong đêm, không ngừng nghỉ dùng cung tên đuổi giết bọn phỉ, cũng chỉ có bọn họ rời khỏi chiến trường đi đuổi giết.

- Ưng đại nhân, ngươi xem tài vật của Mao Sơn phỉ, chúng ta có thể đoạt được không?

Trung phủ sứ ôn nhu hỏi.

Hôi Ưng ngẩn ra, hồi đáp:

- Mao Sơn còn có 500 tên phỉ, không dễ đạt được đâu.

Trung phủ sứ gật đầu, Hôi Ưng chần chừ một chút, nói:

- Đại nhân, thuộc hạ có thể lại đi nội ứng, có thể bắt cả ổ Mao Sơn phỉ đấy.

Trung phủ sứ lắc đầu, dịu dàng nói:

- Không thể để cho các ngươi lại đi mạo hiểm, lúc này đây, là trận chiến bất đắc dĩ của Phò mã, nguyên nhân là Phò mã không muốn để Tiễu phỉ quân, bị diệt toàn quân ở Mao Sơn.

Hôi Ưng ngẩn ra, nói:

- Vàng cũng ở sào huyệt Mao Sơn đó.

- Vàng không trọng yếu, không đáng để Ưng đại nhân đi mạo hiểm, Ưng đại nhân hãy đem trăm bộ cung tiễn chất lên xe rồi rời khỏi đây, trở về nơi ẩn náu lúc đầu nghỉ ngơi, chờ tin tức của Phò mã.

Trung phủ sứ dịu dàng phân phó.

Hôi Ưng chần chừ một chút, thi lễ nói:

- Vâng, thuộc hạ nghe lệnh.

Sáu người Hôi Ưng đi lựa chọn quân nhu tốt nhất, bọn quan binh không hiểu hỏi, trả lời là mệnh lệnh của Tiễu phỉ quân, quan binh nghe xong cũng không thèm để ý, biết Tiễu phỉ quân thiếu quân nhu, cho nên lấy được Tề gia hơn hai ngàn vũ khí, liền trực tiếp sử dụng.

Ngoài huyện Cú Dung, hơn chín trăm tên phỉ bị bắt giữ, đám nha dịch huyện Cú Dung phát huy tác dụng lớn, bọn họ ra khỏi huyện, trợ giúp Tiễu phỉ quân áp giải tù binh, cũng có nhiều dân chúng trong huyện, ban đêm ra khỏi thành cấp cứu cho thương binh Tiễu phỉ quân.

Lục Thất nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu rồi giải quyết công việc sau đó, Triệu Hàn chủ quản việc ghi công, đám người Lục Thất đi qua xem xét các tướng sĩ sống sót, tự mình trị liệu cho một số bị thương nhẹ, còn thương thế thật sự quá nặng, hắn yên lặng tiễn họ một đoạn, khi ở Hưng Hóa quân, đây là chuyện bình thường.

Một lúc sau, Lục Thất mới rảnh rỗi ngắm nhìn huyện Cú Dung trong đêm tối, trong thâm tâm của hắn, hoàn toàn xem thường Vinh Xương, thật là một nam nhân ngu xuẩn cực độ, thân làm chủ soái, lại một mực không ra mặt, sau trận chiến đi qua doanh trại một chuyến, lại có thể có được vinh dự thắng lợi.

Không ra mặt như vậy, chỉ khiến Tiễu phỉ quân cười chê, sau này thanh danh nhất định là xấu, trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, ngày sau chư quân Đường quốc, nhất định sẽ biết hành động của Vinh Xương. Lúc đó tương đương Vinh Xương đem lần uy vọng của lần thắng lợi này, đều dâng cho Lục Thất.

- Tốt nhất, sự ngu xuẩn của hắn, là hạnh phúc của ta.

Lục Thất cười cười tự giễu, sau đó đi vào trong doanh trướng viết tờ trình, nói ra mọi chuyện để Hoàng Đế Bệ hạ xử tội, nhằm lập công.

Crypto.com Exchange

Chương (1-746)