Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 324

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 324: Đại chiến Thường Châu (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vương Bình nghe mà giật mình, suy nghĩ một hồi nói:

- Dùng quân yếu tiêu diệt phỉ Mao Sơn, đương nhiên là giỏi rồi.

Chu Vũ lắc đầu, nói:

- Thất phu chi bá, bất quá một quân Hùng Nhĩ, Vệ Thanh, Quan Vũ, ngay cả là danh tướng thiên cổ cũng chẳng qua là chó săn của chủ hùng, mưu trí của đất nước, thường là căn bản của vương giả.

Vương Bình ngẩn người ra, kinh ngạc nói:

- Lão Chu, ngươi chẳng lẽ muốn làm Hoàng đế rồi ư?

Chu Vũ ngẩn người ra suy nghĩ, bình tĩnh lắc đầu, nói:

- Ta nói là Lục huynh đệ, ta và ngươi sau này sẽ là danh tướng của Lục huynh đệ.

Vương bình ngẩn người ra, hoài nghi nói:

- Lục huynh đệ làm Hoàng đế, Hoàng đế cũng không dễ ngồi được như vậy đâu.

Chu Vũ cười nói:

- Không lâu sau, có lẽ Lục huynh đệ sẽ có thể là địa chủ lớn nhất Thường Châu. Khi đó có ruộng sẽ có lính, hơn nữa có thể còn cảm ơn phủ Công chúa mang đức, một mực ủng hộ. Cho nên, ta đã phục mưu quốc đánh cược của Lục huynh đệ rồi.

Vương Bình không hiểu nhìn Chu Vũ. Hắn cảm thấy giành thiên hạ chính là dựa vào quân đội, có quân đội tự nhiên có thể cướp được ruộng đất. Có đất đai thì có thể bổ sung binh lính và lương thực cho quân đội, liên quan gì tới địa chủ? Đối với quan tướng có binh lính trong tay mà nói, địa chủ chính là một con dê béo.

Chu Vũ lắc đầu, hắn biết Vương Bình không hiểu làm gì mới có được thiên hạ. Quan niệm của Vương Bình chính là tư tưởng phỉ lang thang, chỉ biết cướp đoạt. Nhưng, người dân muốn là cuộc sống an cư lạc nghiệp. Ngươi càng cướp bóc càng mang tiếng xấu. Người dân càng căm ghét ngươi. Nên nhớ, binh lĩnh cưỡng ép được, sẽ có thể bỏ trốn, càng có thể thời chiến sẽ trở thành mồi lửa tan tác. Cũng giống như là Hạng Vũ, hiên ngang chiếm lĩnh người và vật của khu, kết quả là binh tướng bên cạnh càng đáng càng ít. Phần lớn đều bỏ trốn, cuối cùng bá tận nhân vong.

- Vương Bình, hôm qua Xích hầu bẩm báo, Trương Thị của Giang Âm quân quân đã sai người đi quân doanh Việt quốc rồi.

Chu Vũ cười nhạt nói.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì?

Vương Bình kinh ngạc đáp.

- Giang Âm quân quân sai người tới quân doanh Việt quốc rồi.

Chu Vũ nói lại.

Vương Bình sững người, hoài nghi nói:

- Ngươi nói là sự thật chứ? Giang Âm quân đã cấu kết với Việt quốc ư?

Chu Vũ gật đầu, nói:

- Giang Âm quân không ngồi yên được nữa. Hiện giờ huyện Tấn Lăng đã nổi lên làn sóng mua đất, đều tung tin nói là có hàng vạn đại quân đi tới Thường Châu, mà Ngô Thành Quân của chúng ta chỉ là tiên phong.

Vương Bình ngẩn người, bỗng vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Vũ, nói:

- Lão Chu, trong những ngày này ngươi đã trúng tà khí rồi, cái gì gọi là truyền thuyết? Có liên quan gì tới ngươi?

Chu Vũ liền bật cười, nói:

- Huynh đệ, có lẽ sẽ có hai vạn quân Việt sắp tới đánh úp Ngô Thành Quân, ngươi có sợ không?

Vương Bình ngẩn người ra, vẻ mặt nhăn nhó, đáp:

- Ta không sợ, nhưng sẽ chạy, hơn nữa còn chạy nhanh hơn cả ngươi.

Chu Vũ bật cười, Vương Bình liền nói:

- Hai vạn đại quân, con mẹ nó ta lại không phải là thần tiên, đứng một hàng cho ta chém cũng chết vì mệt.

Chu Vũ không cười nữa, nghiêm nghị nói:

- Là thật, Xích hầu bẩm báo, Việt quốc đang tập trung quân lực huyện Nghi Hưng. Hiện giờ Giang Âm quân vừa đi rồi, có lẽ là báo cho quân Việt sẽ ngồi nhìn hổ đấu nhau. Có lẽ ngày mai, hai vạn đại quân sẽ tập kích tới.

Vương Bình chau mày, nói:

- Ngươi nói đi, ta chỉ nghe lời ngươi.

- Ta cũng không ngờ, Việt quốc có thể tập kết toàn bộ binh lực ở khu vực Thường Châu, chính là lính thành huyện Vô Tích cũng điều đi hết. Ba Xích hầu của chúng ta bị cưỡng ép vào quân Việt, phỏng chừng quân Việt sẽ có gần 30000 người.

- Lão Chu, ngươi đừng dọa ta được chứ?

Vương Bình nhăn nhó nói.

Chu Vũ bật cười, nói:

- Ngươi yên tâm đi, Lục huynh đệ đều bố trí xong rồi. Ở phía bắc hồ Trường Đãng đã mai phục 10000 tinh binh, còn có quân diệt phỉ sở tại của Lục huynh đệ cũng ở huyện Kim Đàn, cộng thêm năm ngàn nha quân Tiết độ sứ Thường Châu. Chúng ta vẫn có thể thắng đấy.

Vương Bình ngẩn người ra, ngạc nhiên nói:

- Một vạn tinh binh, ở đâu tới?

- Là ba đoàn quân của Ninh quốc. Đó cũng là một trong những điểm mà ta phục Lục huynh đệ. Hắn lại có thể điều động được 10000 đại Ninh Quốc quân.

Chu Vũ cảm khái nói.

Vương Bình giật mình, chợt nói:

- Lục huynh đệ vẫn là Đô Ngu hầu Ninh Quốc quân.

Chu Vũ lắc đầu, nói:

- Đô Ngu Hầu của Lục huynh đệ chỉ là hư quan. Hắn là dựa vào danh tiếng của mình ảnh hưởng tới Ninh Quốc quân.

Vương Bình gật đầu, chợt biến đổi sắc mặt nhìn ra cửa trướng, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, tiếp theo màn trướng mở ra, xông vào là một người đàn ông bình dân trang phục bình thường.

- Đại nhân, quân địch tới rồi, một vạn người đang di chuyển nhanh tới phía sau quân ta, gần hai vạn quân từ Nghị Hưng đánh tới, đã tiến vào huyện Võ Tiến rồi.

Người đến liền bẩm báo.

Chu Vũ vẻ mặt hơi biến sắc, kẻ địch đã đến sớm hơn dự tính cảu hắn ta, hắn ta bình tĩnh nói:

- Người có kế hoạch hay đã đi chưa?

- Đại nhân yên tâm, đã đi thị trấn thông báo đóng cửa rồi, cũng đã dặn dò huynh đệ đi nha Giang Âm quân báo tin, chỉ cho phép dùng tên bắt xa thông báo.

Người đàn ông thở hổn hển đáp.

- Được rồi, bên ngoài, truyền lệnh nổi trống.

Chu Vũ ngang nhiên lớn tiếng mệnh lệnh, bên ngoài lập tức có người vâng lệnh.

- Mẹ nó, đây là muốn bao vây chúng ta à.

Vương Bình nói, hai tay xoa vào nhau, hai mắt tỏ vẻ hưng phấn khó tả, biểu lộ dã tính vô cùng.

Trống quân rầm rầm vang lên, kinh động trên dưới Ngô Thành Quân. Các tướng sỹ kinh ngạc lần lượt xuất động võ trang. Đó là tiếng trống tập hợp binh gấp ứng chiến, Vạn Bân cũng vô cùng kinh ngạc, trống tụ binh sao lại vang lên? Hắn chưa hạ lệnh diễn võ mà, tiếp đến hắn nghĩ tới Chu Vũ, bất giác nhíu mày không vui, nhưng vẫn đứng dậy mặc giáp.

Vừa mặc xong giáp, bỗng tiếng Chu Vũ cung kính bên ngoài nói:

- Đại nhân, Xích hầu bẩm báo, đại quân Việt quốc đã đánh tới rồi.

Vạn Bân giật mình, sắc mặt biến đổi. Hắn ta liền ý thức được sự bất ổn, liền bước nhanh ra ngoài trướng, hỏi:

- Ngươi nói gì?

- Đại nhân, hai vạn đại quân Việt quốc đã tiến vào huyện Võ Tiến rồi, lao thẳng tới chúng ta.

Chu Vũ cung kính bẩm lại.

Vạn Bân liền giật mình nhìn Chu Vũ. Hắn ta vô cùng sợ đố kỵ Chu Vũ, cũng may Chu Vũ biết điều, cũng vô cùng kính trọng nể mặt hắn ta, cho nên hắn ta cũng không muốn làm quá. Mặt khác, hắn ta đối với tài năng của Chu Vũ cũng ít nhiều có phần nể trọng, chỉ là lời nói của Chu Vũ lần này khiến hắn ta có cảm giác như nằm mơ. Hai vạn đại quân Việt quốc đột kích, sao có thể chứ?

- Đại nhân, việc này không nên chậm trễ, xin đại nhân hạ lệnh xuất binh triệt thoái.

Chu Vũ lại vội nói.

Vạn Bân kinh hãi, ý thức được nói:

- Được rồi, triệt thoái.

- Vâng!

Chu Vũ cung kính, quay người bước đi. Vạn Bân ngẩn người ra, quay đầu thét lệnh với thân vệ, hắn ta biết không phải là mơ.

Ngô Thành Quân bắt đầu xuất phát khỏi doanh trại, chỉ có số ít người biết quân Việt đột kích, tất cả ba ngàn đại quân chỉnh tề vô cùng, chỉ cho là lại là diễn võ tập quân.

***********

Phía bắc hồ Trường Đãng, quan tướng cấp cao của một vạn đại quân, không ngờ đứng trang nghiêm cung kính nghênh đón Tư mã hành quân Ninh Quốc quân. Dương Côn đại nhân đến đột ngột khiến cho các quan tướng hết sức bất ngờ, quả thực khó mà tin được, Dương Côn thủ lĩnh một quân có thể rời xa bổn doanh Ninh Quốc quân được.

Dương Côn mình mặc soái giáp vàng óng, khí độ oai hùng mà uy nghiêm. Hắn ta liếc mắt nhìn các quan tướng một lượt, mỉm cười nói:

- Các vị, bất ngờ trước sự xuất hiện của bổn quân rồi.

Các quan tướng im lặng, Dương Côn mỉm cười, nói:

- Các vị muốn lập công, bổn quân cũng là muốn lập công, cho nên đã tới.

Rất nhiều tướng sỹ khóe miệng còn lộ rõ nụ cười thoải mái. Dương Côn vừa tới Ninh Quốc quân, vô cùng khiêm tốn cầu hòa, khiến cho quan tướng Ninh Quốc quân rất có thiện cảm. Song lại không ai dám xem thường Dương Côn, nguyên nhân là Dương Côn đã diễn xuất giống như Vu tướng quân. Vu tướng quân chính là bên ngoài hiền hòa, thực chất thì là nhân vật cứng rắn, mạnh mẽ, cho nên các quan tướng đều thận trọng không làm con chim đầu đàn kia.

- Bổn quân tới đây, quan trọng nhất là không muốn bỏ lỡ đại chiến Thường Châu. Trận chiến này, công lao chỉ là thứ yếu, quan trọng là có thể khiến cho một quân nhân không uổng. Binh lính tới tham gia trận chiến này, sau này sẽ nổi danh cũng tốt, không có tiếng tăm gì cũng tốt, chí ít cũng có thể nhận được sự ngưỡng mộ để con cháu sau này tự hào.

Dương Côn mạnh mẽ nói, các quan tướng đều im lặng cúi đầu.

- Lấy đồ ra.

Dương Côn dặn dò, lập tức có thân vệ đưa lên một tấm bản đồ.

- Lại cả đây.

Dương Côn khoát tay nói, các quan tướng lần lượt tới bao quanh, thoạt nhìn là bản đồ Thường Châu.

Dương Côn chỉ một ngón tay nói:

- Đây là huyện Nghị Hưng Thường Châu, đó chính là 30000 đại quân Việt quốc tập kết.

A! Các quan tướng kinh ngạc hô lên, Dương Côn cười nói:

- 30000 đại quân Việt quốc tập kết, bổn quân có thể không tới sao?

Các quan tướng in lặng gật đầu, lại thấy Dương Côn chỉ tay, nói:

- Đây là huyện Tấn Lăng, đây là huyện Võ Công. Ở phía tây thị trấn huyện Tấn Lăng 50 dặm, có 3000 Ngô Thành Quân mời tới Thường Châu đóng giữ.

Dương Côn lại khoa tay nói:

- Ba vạn đại quân Việt quốc chính là nhằm vào Ngô Thành Quân mà tập kết. Sau khi tiêu diệt được Ngô Thành Quân, có lẽ sẽ tiếp tục tấn công chiếm lấy thị trấn Tấn Lăng.

*****

Dương Côn rút tay về phía sau, nói:

- Đây là phía bắc hồ Trường Đãng, các ngươi hành quân từ đây đi tụ hợp với Ngô Thành Quân, sau đó cùng Ngô Thành Quân tấn công quân Việt của huyện Nghi Hưng.

- Đại soái, Đô Ngu Hầu Chu Vũ của Ngô Thành Quân để chung ta chờ thông báo.

Triệu Lâm cung kính nói.

Dương Côn gật đầu, nói:

- Chu Vũ để các người chờ thông báo, đó là hắn ta không muốn kinh sợ thoái lui quân Việt. Sách lược vốn có của hắn ta chính là khi quân Việt tới tập kích, dụ dỗ quân Việt truy kích, sau đó thông báo cho các người xuất binh phục kích.

A! Lập tức có người thất thanh, nói:

- Chu Vũ là có ý muốn dụ dỗ quân Việt tấn công.

- Đúng mà cũng không đúng. Hắn ta không hy vọng bị tập kích, nhưng vì biết chúng ta phụng thánh chỉ, có ba đoàn quân thuộc Tiết độ Vạn Bân đại nhân, cho nên đã làm chuẩn bị này. Song, hắn ta có lẽ đã không ngờ, Việt quốc đã tập kết được ba vạn đại quân muốn tiêu diệt Ngô Thành Quân. Còn sách lược của bổn quân, trên thực tế là Hoàng đế điện hạ điều quân. Việc điều quân của Bệ hạ chính là không muốn mất đi Thường Châu.

Dương Côn giải thích.

Các quan tướng im lặng, Dương Côn lại nói:

- Tình hình bây giờ đã khác rồi, quân Việt đã tập kết ở huyện Nghi Hưng rồi, cho nên chúng ta sẽ phải chủ động xuất kích. Sau khi các ngươi xuất kích, nhất định phải cắm xuống hướng đông nam, đi thẳng hướng Vô Tích, nhất định phải chặn quân Việt bỏ chạy về Vô Tích.

Các quan tướng nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ còn chặn quân Việt bỏ trốn, cho dù có thêm Ngô Thành Quân cũng chỉ có thể bằng nửa phần binh lực của quân Việt. ba vạn quân Việt có lẽ không phải là đám quân ô hợp.

Tai nghe Dương Côn nói:

- Nam huyện Nghi Hưng sát Thái Hồ. Binh lực của các ngươi chặn lấy phía đông, khi đó Tiết độ phó sứ đại nhân sẽ dẫn ba vạn đại quân tập kích quân Việt ở phía tây.

A! Tiếng hô ngạc nhiên, Tiết độ phó sứ đã thống lính ba vạn đại quân tập kích ở phía tây, đó chính là nói quân lực Ninh Quốc biên chế sáu vạn, không ngờ lại cách xa phòng tuyến. Đại đa số đã chạy tới chinh chiến Thường Châu rồi. Trời ơi, vậy chẳng khác gì phòng tuyến ngàn dặm gần như không thể phòng ngực được. Một khi đại quân cẩm ý tiến công, vậy thì sẽ xuyên qua áo của Đường quốc, sẽ chia đôi Đường quốc ra.

Điên rồi, tên Dương Côn này đúng là điên rồi. Các quan tướng kinh ngạc nhìn Dương Côn. Dương Côn điềm nhiên, nói:

- Không sai, bổn quân lấy danh nghĩa tập kết diễn võ, đã thực thi kế thành không và tập kích bất ngờ. Mục đích là tiêu diệt ba vạn đại quân Việt quốc, thu phục vùng đất cũ của Thường Châu.

Các quan tướng im lặng nhìn Dương Côn, đa số ánh mắt đều có chút kính nể, nhưng cũng có người bày tỏ sự bất mãn. Đó có lẽ là cảm thấy Dương Côn đang đùa với lửa, cũng có người thể hiện sự lo lắng.

- Các vị, giữa Ninh Quốc quân và Y Cẩm quân, an nhàn đã lâu quá rồi, ngay cả trinh sát lâu cũng đều là ứng phó lẫn nhau. Bây giờ bổn quân để Ninh Quốc quân tới trấn động thiên hạ, lưu danh sử xanh. Ninh Quốc quân không phải là quân an nhàn, không thua kém gì quân mạnh của Hưng Hóa quân.

Dương Côn uy nghiêm diễn thuyết.

Các quan tướng im lặng, bỗng Quan Xung giơ tay phải lên, nhìn Dương Côn, nói:

- Ôi, ôi, ôi ……….

- Ôi, ôi, ôi …….

Các quan tướng đều giơ tay phải lên, trong miệng phát ra âm của chiến sỹ. Tướng sỹ vòng ngoài cũng theo đó giơ binh, ôi hô, rất nhanh thanh thế binh uy vang trời.

Dương Côn giơ tay lên ngừng nói, khoanh tay uy nghiêm nói:

- Các tướng nghe lệnh, lần này sau khi tiêu diệt quân Việt, Tiết độ phó sứ đại nhân sẽ thống lĩnh hai vạn quân thu phục huyện Vô Tích, những người còn lại lập tức trở về bổn doanh Ninh Quốc. Bổn quân lập tức trở về bổn doanh trấn thủ, nếu kẻ địch tới, bổn quân sẽ tử chiến tạ tội, xuất binh.

- Vâng!

Các quan tướng tề ứng theo quân lễ, tiếng hô vang trời.

Dương Côn xua tay với quan tướng, để ba chủ soái và Tư mã hành quân tới, nói:

- Các ngươi đi lần này nhất định phải đề phòng Giang Âm quân. Một khi Giang Âm quân tấn công các ngươi, các ngươi phải lập tức lui quân.

- Cái gì? Giang Âm quân sẽ tấn công chúng tôi, lẽ nào Giang Âm quân phản bội Việt quốc ư?

Vương Kiếm kinh ngạc nói. Hắn ta vốn là quan tướng của Ninh Quốc quân, không biết chuyện của Giang Âm quân.

Dương Côn nói:

- Nếu Việt quốc đã tiêu diệt Ngô Thành Quân, công hãm huyện Tấn Lăng, vậy thì Giang Âm quân có thể sẽ phản bội. Cho nên, bổn quân cam lòng nguy hiểm dùng kế thành trống, chỉ cần Thường Châu không bị mất, quân Việt đại bại, Giang Âm quân sẽ không dám phản lại Việt quốc. Còn một khi Thường Châu bị mất, Giang Âm quân một khi phản bội, vậy thì tất nhiên sẽ có thể quân tiên phòng vào Nhuận Châu trực chỉ kinh thành. Nếu là hậu quả đó, bổn quân tất nhiên sẽ bỏ biên phòng, xuất quân cứu viện kinh thành. Cho nên, chi bằng lúc này hành động trước để kiềm chế đối phương.

Các quan tướng gật đầu, Dương Côn lại nhìn Vương Kiếm, nói:

- Chuyện của Giang Âm quân, sau này bổn quân sẽ nói cho ngươi biết. Bổn quân lại có chuyện dạy ngươi.

Vương Kiếm ngẩn người ra, lễ phép nói:

- Đại soái xin nói.

- Vương tướng quân có thể cẩn tuân mệnh lệnh của bổn quân, bổn quân rất vui. Nhưng, Vương tướng quân thân là chủ soái, nếu có làm việc theo cảm giác, chuyện chiến tranh đa biến, cho nên tướng ở ngoài, trong trường hợp không lầm quân lệnh, không cần làm việc cố chấp. Ví dụ bổn quân mệnh lệnh tiến tới huyện Kim Đàn, là hạ lệnh, nhưng không hạn chế thời gian, cho nên một khi gặp địch bất ngờ, có lẽ là vì chuyện đã biến báo. Bổn quân đây là nói lời tận đáy lòng, Vương tướng quân chớ trách.

Dương Côn ôn tồn nói.

Vương Kiếm nghe xong nghi ngờ, kỳ thực sở dĩ hắn ta từ chối quân lệnh của Lục Thất là vì nghe nói Dương Côn có oán với Lục Thất, cho nên mới cố ý không để ý tới quân lệnh của Lục Thất. Khi đó, Quan Xung cản lại, hắn ta liền thuận thế dừng lại, có lẽ Dương Côn hôm nay nói lại là hắn làm không đúng.

- Vâng, thuộc hạ thụ giáo.

Vương Kiếm rất nhanh cung kính đáp lời.

- Được rồi, các vị kỳ khai đắc thắng.

Dương Côn mỉm cười chúc, các tướng quân hành lễ từ biệt, lần lượt dẫn quân xuất chinh.

Thấy một vạn đại quân rời đi, một vệ quan bên cạnh Dương Côn nói:

- Đại nhân, sau không để Ngô Thành Quân liều mạng một trận? Quân Việt xuất binh dĩ nhiên là nhanh rồi.

- Lão Phan chớ nói lung tung, đại nhân chính là muốn bảo vệ Ngô Thành Quân.

Một vệ quan khác nói, lại là một người đàn ông dung mạo cương nghị. Vệ quan nói ban đầu ồ lên một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Dương Côn mỉm cười, giống như nhủ:

- Ta rất khâm phục Lục Thất huynh đệ, có dũng khí phá được thế cục đó, cho nên ta cũng cố lấy dũng khí để phá thế cục.

- Phá thế cục? Đại nhân muốn phá thế cục gì?

Vệ quan không hiểu hỏi lại.

- Thế cục nhân sinh, nhân sinh của ta hoặc là cầu an tầm thường vô vị, hoặc là làm một danh tướng.

Dương Côn thản nhiên đáp.

Im lặng hồi lâu, vệ quan nói:

- Phá thế cục của đại nhân chỉ e là phải trả giá đấy.

- Ta biết, ta biết phá thế cục sẽ khiến ta mất đi thật không dễ dàng chút nào mới làm được lên tới vị soái cầm quân, nhưng ta không hối hận.

Dương Côn thản nhiên đáp.

- Nếu lần này đại nhân thành công, đó là công huân của đại nhân rồi, sao có thể bị bãi quan chứ?

Vệ quan cương nghị không hiểu nói.

- Bãi quan không đến mức, Tư mã hành quân của Ninh Quốc quân nhất định là không thể lâu dài rồi. Đương kim Bệ hạ là Hoàng đế rất lương thiện, người rất thích dung túng kẻ địch, chỉ thích võ thần là một đứa trẻ ngoan. Cho nên, hành động xằng bậy của ta cứ xem như là công hoaan có lớn hơn nữa cũng sẽ bị để đó không dùng, giống như Lục Thất huynh đệ, vì Bệ hạ hiểu được mối họa lớn như vậy, ngược lại sẽ gọt thành quan nhỏ dùng.

Dương Côn châm chọc nói.

Im lặng một hồi, Dương Côn ôn tồn nói:

- Lần này, có lẽ sẽ khuyết một số quan võ. Nếu các ngươi muốn có được cơ hội cầm quân, ta sẽ bố trí.

- Ta chỉ muốn đi theo đại nhân.

- Tôi cũng thế, tính khí của tôi không cầm được binh.

Hai người vệ quan lần lượt bày tỏ thái độ.

- Phan Vân, ngươi ở lại, đi thị trấn Tấn Lăng tìm tới Trung phủ sứ của phủ Công chúa, ngươi nói cho Trung phủ sứ biết, không nên tham lam, độc tham là họa, phải nhìn xa hơn một chút. Ngươi nói cho nàng ta biết, Ninh Quốc quân sẽ có tù binh, hy vọng nàng ta có thể dùng lý do vì nước thưởng công và lý do nhân lực trồng cấy của phủ Công chúa cần, dùng đất đai đổi lấy những tên tù binh này, sau này muốn đầu hàng trở thành tù binh của Ngô Thành Quân, có thể thu được một ít ruộng đất của Thường Châu. Nếu không muốn trở thành tù binh của quân nhân, chỉ có thể trở thành tá điền của phủ Công chúa. Nếu Trung phủ sứ bằng lòng, người sẽ đi tìm Tiết độ phó sứ, mời Tiết độ phó sứ sang mai kết giao dịch với phủ Công chúa.

Dương Côn dặn dò.

- Đại nhân, làm như vậy chỉ e là có hậu họa. Tù binh có lẽ là Binh bộ mới có quyền xứ lý.

Vệ quan Phan đáp.

- Nhiều chuyện thế rồi, nếu Binh Bộ can thiệp, vậy thì phủ Công chúa sẽ có thể thu hồi đất thưởng công. Sau này Binh bộ lấy gì mà thưởng công, cái gì cũng không cho sao? Ngươi nói với Tiết độ phó sứ, mời hắn ta sau khi kết giao dịch xong dâng tấu lên triều đình, nói là để khích lệ lòng quân, để tránh tù binh cắn trả, để ứng phó với sự phản công kịch liệt của Việt quốc, để phòng Giang Âm quân xâm phạm, chỉ có thể bố trí xử lý tù binh.

Dương Côn điềm nhiên nói.

- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.

Phan Vân cung kính đáp.

- Không, ngươi không cần để Trung phủ sứ, chủ động đi tìm Tiết độ phó sứ. Nếu Trung phủ sứ bằng lòng, ngươi đi tìm Tiết độ phó sứ, nói bổn quân đề nghị hắn ta cùng với phủ Công chúa Ngô Thành đạt thành giao dịch thưởng công của tù binh, do Tiết độ phó sứ thúc đẩy thành Ngô Thành Quân tiếp nhận tù binh mở rộng quân. Sau này để Ngô Thành Quân và Giang Âm quân hình thành kiếm chế, nếu không Giang Âm quân ở phía sau chém hắn ta một đao, đủ để đảo lộn tình hình Thường Châu.

Dương Côn dặn dò.

- Vâng, thuộc hạ ghi nhớ.

Phan Vân cung kính đáp.

- Còn nữa, ngươi nói với Tiết độ phó sứ, bổn quân tự tiện điều đại quân chinh chiến Thường Châu đã có tội. Bổn quân đề nghị chuyện tù binh là không muốn công bại sắp thành, cho nên xin hắn ta giữ miệng, tất cả xin hắn ta chủ động dâng tấu.

Dương Côn lại dặn dò, Phan Vân cung kính đáp lời.

- Đi đi, cẩn thận chút.

Dương Côn nói. Chờ sau khi Phan Vân cưỡi ngựa đi rồi mới cùng hơn trăm kỵ hộ vệ trở về đại bản doanh Ninh Quốc quân.

*****

Trong hoàng cung Đường quốc, trên giường cẩm của vân các, Đường Hoàng ngồi vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn một vị lão thần ngồi trên ghế cẩm. Vị lão thần đó dâu tóc điểm trắng, khí phách nho nhã, chính là hữu tướng đương triều, Binh bộ thượng thư Hàn đại nhân.

- Bệ hạ, cách làm của Dương tướng quân có lẽ có bảy phần là đúng. Nếu đúng như trong tình hình hắn ta báo cáo cấp thiết, quả thực là quá nguy hiểm, Việt quốc tập kết ba vạn đại quân, một khi tiêu diệt Ngô Thành Quân và huyện Tấn Lăng, vậy thì Giang Âm quân sẽ có thể phản bội lại Việt quốc. Một khi Giang Âm quân phản bội lại, đó sẽ khiến cho đại quân đi thẳng vào Nhuận Châu, quân tiên phong đi thẳng tới kinh thành. Khi đó, kinh thành bị nguy hiểm, Ninh Quốc quân cũng vậy sẽ bị bỏ phòng thủ mà tới cứu. Cho nên, thượng sách là hành động trước để kiềm chế đối phương. Còn ba phần sai chính là kế thành không, quá mạo hiểm.

Hữu tướng trả lời câu hỏi của Đường Hoàng.

Đường Hoàng gật đầu, sắc mặt giãn ra một chút, hữu tướng lại nói:

- Lần này xảy ra cuộc chiến Thường Châu có lẽ là một thời cơ chiến đấu đột ngột. Dương tướng quân làm thống soái một quân, nếu lần này hắn ta dâng tấu xin đánh, vậy khi đó đại quân Việt quốc đã công chiếm được huyện Tấn Lăng rồi. Nếu huyện Tấn Lăng bị công chiếm rồi, vậy có lẽ là có hai hậu quả. Một là Giang Âm quân tái chiến với quân Việt. Hai là Giang Âm quân phản bội lại, sau đó hợp binh đại quân năm vạn trực tiếp đi vào Nhuận Châu, uy hiếp kinh thành.

Đường Hoàng gật đầu, hỏi:

- Hàn Khanh cho rằng Thường Châu sẽ thắng, vậy sau đó sẽ thế nào?

- Nếu Thường Châu thắng, vậy tiếp theo chính là tấn công Việt quốc. Việt quốc tất nhiên sẽ thẹn quá mà xuất quân phản công. Điểm phản công là Thường Châu và biên phòng Ninh Quốc quân, Y Cẩm quân và Ninh Quốc quân cùng an nhàn nhiều năm rồi, lần này bị kế thành không lừa tất nhiên sẽ điên cuồng tiến công biên giới. Thần kiến nghị, từ quân Khang Hóa điều một vạn quân đi tăng viện, còn phía bên Thường Châu cố gắng điều binh lực xung quanh đi chi viện. Còn bên kinh thành này, có lẽ nên điều một vạn Trấn Hải quân tới ứng cứu khẩn cấp.

Hữu tướng đáp.

Đường Hoàng gật đầu, hữu tướng lại nói:

- Trong thư của Dương tướng quân nói chiến sự Thường Châu sau một đòn sấm sét, chỉ có thể còn lại hai vạn quân do Tiết độ phó sữ thống lĩnh trấn thủ. Thần kiến nghị, giao cho Phó sứ Ninh Quốc quân thời chiến quyền quân tối cao, toàn bộ binh lực tới Thường Châu tiết chế, Phó sứ Ninh Quốc quân Cố tướng quân là một lão tướng vô cùng thiện thủ, có ông ấy ở Thường Châu chặn sự phản công của Việt quốc tất nhiên có thể khiến cho Thường Châu thực sự thuộc về Bệ hạ.

Đường Hoàng gật đầu, ôn tồn nói:

- Hàn Khanh vất vả rồi, Trẫm phải suy nghĩ thận trọng hơn.

- Vâng, thần xin cáo lui.

Hữu tướng đứng dậy cung kính, lui ra.

………………….

- Truyền dụ, lệnh cho toàn bộ quân lực huyện lân cận Thường Châu tăng cường viện binh cho Thường Châu, chư quân Thường Châu đều thuộc sự tiết chế của Phó tiế độ sứ Ninh Quốc quân, điều....

*******

Một vạn đại quân ngạo nghễ xuất phát từ phía bắc hồ Trường Đãng, quân đội vẫn duy trì tốc độ bình thường. Nếu là đi hợp nhất với Ngô Thành Quân, thì không cần chạy tới mức quân mệt mỏi.

Khi hành quân được mấy chục dặm, bỗng gặp một cánh quân mấy ngàn người, hướng hành quân cũng là Thường Châu. Hai bên khiển binh sau khi giao lưu với nhau hồi báo. Chủ soái của ba đoàn quân không biết nên làm thế nào, gặp gỡ không ngờ là Anh Vương Quân Phủ, hơn nữa Anh Vương còn ở trong quân. Ba chủ soái bàn bạc với nhau, đều cảm thấy không đi bái kiến không ổn.

Anh Vương đi Thường Châu, Tần Hạo dẫn quân tới núi Bảo Hoa. Anh Vương liền dẫn theo một ngàn hộ vệ kinh quân, cộng thên quân của Tần Hạo xuất phát. Anh Vương có ý trí thống lĩnh quân, tuổi tác mới 16 tuổi, hwans ta biết không nên đi Thường Châu, nhưng hắn ta lại rất muốn quan sát trận chiến một lần. Hắn ta tự cảm thấy chỉ là đi xem mà thôi, cũng không xem là phạm húy làm bậy.

Ba vị chủ soái tiến vào quân Anh Vương, cung kính bái kiến Anh Vương. Anh Vương tự nhiên hỏi đại quân phải đi đâu, ba vị chủ soái không dám không trả lời, cũng không dám trả lời qua loa. Nhưng sau khi biết được sự thật, Anh Vương lại vui vẻ, liền đề ba vị chủ soái trở về tiếp tục hành quân. Anh Vương tự nhiên đồng hành hợp lại thành một cánh quân lớn.

Lục Thất thấy một vạn đại quân đã rời khỏi phía bắc hồ Trường Đãng, tự nhiên thấy nghi ngờ khó hiểu, liền cho Quý Ngũ Thúc đi tìm gặp Lý Xuyên. Quý Ngũ Thúc sau khi trở về đã cho Lục Thất biết, Lục Thất nghe xong vui mừng khôn xiết.

Vui là Việt quốc quả thực đã xuất quân. Kinh ngạc là Việt quốc không ngờ lại tập kết ba vạn đại quân. Dùng ba vạn đại quân đối phó với Ngô Thành Quân, quả thực là quân lớn dùng nhỏ. Có lẽ là Việt quốc muốn lấy lại huyện Tấn Lăng, hoặc là sợ Giang Âm quân là kế dục địch. Cho nên đã tập kết ba vạn đại quân, một khi phát hiện thấy Giang Âm quân có hành động gì khác, không đến mực binh ít bị thiệt hại nặng.

Lục Thất càng kinh ngạc nữa là Dương Côn làm bậy. Hắn ta làm bậy ở huyện Cú Dung. Đó chỉ là lấy tiền đồ của mình đi đánh bạc một phen. Sự liều lĩnh của Dương Côn lại là mang sự an nguy của Đường quốc đi đánh cược, không ngờ dám điều phần lớn quân lực rời khỏi biên phòng, đúng là điên rồi.

Sau khi Lục Thất vui mừng kinh ngạc, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ hậu quả. Sự liều lĩnh của Dương Côn có thể nói là đã giúp hắn rất nhiều. Một khi Thường Châu đại thắng, vậy thì sẽ thu lại được nhiều nhất chính là phủ Công chúa. Vương Cầm Nhi có lẽ đang ở huyện Tấn Lăng, đã mua được rất nhiều bất động sản ở khu vực huyện bị chiếm đóng rồi.

Một khi phủ Công chúa thu được lợi nhuận khổng lồ, vậy thì việc xuất quân của Dương Côn đi Thường Châu liệu có khiến cho những đại nhân đó trong triều đình có liên tưởng tới tội danh cấu kết không? Dương Côn xuất quân, phủ Công chúa điên cuồng mua đất trước trận chiến. Chỉ cần kẻ địch có tâm mưu hại, hoàn toàn có thể nói những lời hãm hại lên Đường Hoàng, nói là trùng hợp, có thể là trùng hợp sao?

Lục Thất liếc mắt nhìn Anh Vương phía trước một cái, hắn gọi Ngũ Quý Thúc tới, nhẹ nhàng giao phó một hồi. Ngũ Quý Thúc gật đầu tỏ ý đã hiểu, cùng Lỗ Hải lặng lẽ rời khỏi quân ngũ. Lục Thất lại gọi Diêu Tùng tới, cũng giao phó một hồi, Diêu Tùng gật đầu.

Không lâu sau, trong quân và bình dân bắt đầu lưu truyền về Anh Vương, là đại nguyên soái hành quân thu phục Thường Châu lần này. Còn trước đây ở huyện Tấn Lăng vốn cũng đã có truyền thuyết đó, Lục Thất ban đầu dùng Anh Vương làm chiếc bánh, bây giờ lại dùng để xoay chuyển chiếc bia đỡ đạn.

Nhân vật kinh thành, một khi nghe nói Anh Vương là đại nguyên soái của cuộc chiến Thường Châu, điều đó sẽ mang tới sự trấn động và suy đoán rất lớn. Đoán là Hoàng đế liệu có phải có lòng muốn đổi Thái tử không? Trực tiếp nhất sẽ khiến cho Đường Hoàng đau đầu, gián tiếp sẽ khiến cho Giang Âm quân bất an. Đường Hoàng muốn thay Thái tử, điều đó sẽ có nghĩa là muốn đối phó đến cùng Giang Âm quân.

Đường Hoàng xem như là phủ nhận Anh Vương là đại nguyên soái hành quân. Song Anh Vương ở Thường Châu tham chiến là có thực, cũng khó mà loại bỏ được suy đoán trên dưới của Đường quốc, trừ phi Đường Hoàng giáng tội Anh Vương. Nhưng Anh Vương đang vì nước mà ra tay, không có công lao cũng có khổ lao, truyền dụ quát lớn vài câu, gánh không nổi tội, ngược lại còn khiến người ta đoán rằng giấu đầu hở đuôi. Nếu là lệnh cưỡng chế về kinh giam cầm, như vậy cũng hơi quá rồi.

Lục Thất sai Quý Ngũ Thúc chạy đi gặp Vương Cầm Nhi. Một là tung tin đồn Anh Vương thống lĩnh đại quân. Hai là cho Vương Cầm Nhi biết sau cuộc chiến lập tức dùng khế đất để thưởng công và trợ cấp, phát cho tướng sỹ Ngô Thành Quân, cố gắng giảm thiểu hậu họa của cây to đón gió lớn.

Đại quân trùng trùng điệp điệp tiến vào, Lục Thất cũng nhạy cảm với thời khắc tới gần của trận chiến. Cuộc chiến này là hắn giật dây mà ra. Những diễn biến và phát triển của chiến tranh lại không phải hắn có thể khống chế được. Ví dụ Việt quốc có thể tập kết được ba vạn đại quân. Dương Côn có thể đánh cược điều đại quân đi dùng kế thành không. Hắn hiện giờ chỉ có thể theo dõi trận chiến trước mắt.

Một con ngựa tuyệt trần mà đến, tiếng hô lớn từ xa vang lại:

- Báo, quân Việt đến rồi ….

Đại quân lúc đầu lên tiếng đáp rồi dừng, ba chủ soái cưỡi ngựa chạy đi giao lưu cùng người chạy tới. Rất nhanh, đại quân đã được triển khai, quân tiên phong có ngựa tung chạy, không ngựa chạy bộ. Quan Xung thân là chủ soái lại phi ngựa dẫn đầu, phía sau là kỵ binh ầm ầm, đại quân như thủy triều dâng lên.

Rất nhanh, Lục Thất đã nghe thấy mệnh lệnh xuất kích của Tần Hạo. Quân Anh Vương cũng bắt đầu xông lên. Lục Thất phi ngựa lao về phía trước. Trong mắt hắn hiện rõ sự lo lắng và gấp gáp. Quân Việt tới rồi, chứng tỏ Ngô Thành Quân đang chiến đấu với quân Việt.

Bỗng hắn nghe thấy tiếng thét:

- Quân Việt có một vạn người, đang chạn Ngô Thành Quân hướng về phía hợp binh, hai bên giáp công quân Việt, chớ để bị thương Ngô Thành Quân mặt khác.

Lục Thất vừa nghe xong mà thấy mừng rỡ trong lòng, tiêng ho là biết quân sỹ, là một người lính thông báo tình hình chiến đấu, có thể tránh được chiến đấu mù quáng. Ví dụ cuộc chiến hôm nay sẽ phải hô thông báo cho quân sỹ, nếu không khi xông lên sẽ dễ ngộ sát quân hữu đối diện, hơn nữa tiếng hô của quân thông báo cũng có thể xốc được lòng quân phấn chấn hơn.

Lục Thất đã hiểu, ba vạn quân Việt, có một vạn đi vòng phía sau Ngô Thành Quân. Đó là muốn bọc lấy Ngô Thành Quân, quả thực là trời đã giúp ta rồi. Việc chia quân của quân Việt quả thực là tự chịu chết rồi. Hơn nữa quân vòng ra phía sau tất nhiên là quân chạy mệt mỏi, một khi gặp phải quân mai phục, lòng quân sẽ loạn.

Lục Thất yên tâm, cưỡi ngựa xách thương xông lên hung hãn. Phía sau ngựa hắn là mười tên kỵ binh do thám, theo sát hắn không rời. Còn quân doanh phía sau chỉ có thể chạy cùng phía sau, hơn nữa càng tới càng xa, nhưng tự có Địch Bình chỉ huy tiến lên. Triệu Hàn thì dẫn theo 10 tên lính ở sau cùng, đảm đương việc giám sát, có kẻ rút lui và có kẻ bỏ trốn, chấp hành bắn chết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-746)