Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiêu Phong - Chương 327

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 327: Đại chiến Thường Châu (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Shopee


Vạn Bân mang sắc mặt âm trầm ngồi một mình trong trướng. Hắn đang tức giận, e ngại, kiêng kị cùng bất đắc dĩ. Nguyên nhân là vì vị Trung Phủ Sử kia vừa dẫn theo một ngàn Trung Phủ dũng đi huyện Vũ Tiến thuyết phục thu nạp tù binh.

Hắn tức giận không phải là vì chuyện một ngàn Trung Phủ dũng bị mang đi, mà là choáng váng trước lòng tham của Trung Phủ Sử và Chu Vũ. Không ngờ bọn họ lại dám tiếp tục đi thu nạp tù binh vào trong quân, như vậy sẽ được bao nhiêu Trung Phủ dũng đây. Một khi số lượng tù binh quân tăng lên quá nhiều thì đơn giản là tự tìm đường chết. Cho nên hắn không thể không can thiệp, không cho phép tù binh mặc giáp và cung tiễn, chỉ phân phát binh khí. Chu Vũ chấp nhận lời yêu cầu của Vạn Bân.

- Báo!

Một tiếng hô nôn nóng hốt hoảng bất ngờ vang lên ở ngoài trướng.

Vạn Bân kinh hãi trái tim đập mạnh, sắc mặt tái mét. Ý niệm đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn chính là tù binh quân đã trở mặt, hô hấp bị kiềm nén, hắn quát:

- Tiến vào.

Một quan tướng nhanh chân bước vào, quỳ một chân trên đất hành quân lễ, ngẩng đầu gấp gáp báo tin:

- Báo Tướng quân đại nhân, Giang Âm quân xuất hiện hành động khác thường, khi thuộc hạ chạy về báo tin thì bọn họ đang chỉnh trang quân đội chuẩn bị xuất phát, vẫn chưa biết được đích đến của bọn họ là nơi đâu.

- Cái gì?

Vạn Bân giật mình, tương phản quá lớn, hắn tưởng là tù binh quân trở mặt.

- Những gì ngươi nhìn thấy có chắc là thật hay không?

Vạn Bân theo bản năng hỏi.

- Đại nhân, là thật đấy ạ. Chúng thuộc hạ vẫn luôn theo dõi mọi cử động của Giang Âm quân, nhưng thời gian qua không thấy có hành động gì khác thường. Chỉ mới vừa nãy khi thuộc hạ quay về, Giang Âm quân đang chỉnh quân chờ lệnh.

Quan tướng vội vàng đáp lại, thật ra là Chu Vũ lệnh cho gã báo tin giả.

- Mau, mời Chu tướng quân tới đây.

Vạn Bân vội phân phó, Chu Vũ đang ở chỗ của tù binh quân.

Một lát sau Chu Vũ đến đây, tiến vào cung kính hành quân lễ, sau đó Vạn Bân bảo y nghe thám báo lập lại tin báo, Chu Vũ nghe xong nhíu lông mày, nói:

- Đại nhân, lúc này hơn phân nửa số Ninh Quốc quân hẳn là đang trên đường trở về bản doanh phòng thủ.

Vạn Bân gật đầu, hắn vừa suy nghĩ lập tức hiểu ra. Thời điểm Việt quốc xâm lấn, Giang Âm quân không có động tĩnh gì, trong đại chiến ở huyện Vũ Tiến sau đó cũng không động. Nhưng hiện tại Ninh Quốc quân vừa đi hơn phân nửa, Giang Âm quân liền muốn xuất động.

- Đại nhân, hành động của Giang Âm quân, có khả năng là nhằm vào hai mục tiêu. Một là tấn công chúng ta giải cứu tù binh. Hai là bất ngờ tập kích huyện Vô Tích, cùng với Trung Ngô quân của Việt quốc giáp công Ninh Quốc quân tại huyện Vô Tích.

Chu Vũ nói gạt.

Vạn Bân gật đầu, hắn là người trong cuộc, hoàn toàn bị những gì nghe thấy nhìn thấy trước mắt mê hoặc, lại nghe Chu Vũ nói:

- Đại nhân, chúng ta có hai lựa chọn. Một là sử dùng quyền điều động của ngài, cho người đi triệu hồi Ninh Quốc quân trở về. Hai là chúng ta dẫn theo toàn bộ quân đội đi chấn nhiếp, chúng ta cũng có hơn một vạn đại quân mà.

- Điều Ninh Quốc quân trở về khẳng định là không được. Ninh Quốc quân dùng kế không thành đánh vào phía đông Thường Châu, nhỡ mà Y Cẩm quân biết được, tất sẽ thẹn quá hóa giận xuất quân tấn công Đường quốc. Hơn nữa đội quân Ninh Quốc quân trên đường về bản doanh phòng thủ vừa phải trải qua đại chiến, dù có triệu hồi về đây quân binh cũng đều đã mỏi mệt. Cho nên có ra mệnh lệnh điều động, bọn họ cũng sẽ chỉ lấy bản doanh làm trọng.

Vạn Bân nói.

Chu Vũ lặng lẽ gật đầu, y đương nhiên biết không thể triệu hồi Ninh Quốc quân đã đi trở về được, cho dù có truyền lệnh điều động tới cũng chưa chắc có tác dụng. Ninh Quốc quân không đi thì không được rồi, bởi vì biên phòng của Ninh Quốc quân trống rỗng, cần lực lượng lập tức trở về phòng thủ, nhiều lắm cũng chỉ có thể phân ra một vạn quân tới đây. Nhưng một khi đã đi thì khẳng định là đi không trở lại.

- Chu tướng quân, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc những tù binh này sẽ không phản bội?

Vạn Bân lo lắng hỏi.

- Nếu không chiến thì ta có mười phần nắm chắc. Bởi vì tất cả tù binh quân đều là binh lính phổ thông, bọn họ căn bản không biết việc Giang Âm quân và Việt quốc cấu kết với nhau. Nhưng nếu khai chiến, sẽ có khả năng xảy ra chuyện khiến cho quân doanh tan vỡ.

Chu Vũ hồi đáp.

Vạn Bân gật đầu, dứt khoát nói:

- Tốt, nhổ trại xuất quân, chúng ta chủ động đi xem.

Chu Vũ hành quân lễ đáp lại mệnh lệnh, thầm nghĩ thật hợp ý mình, nhưng y cũng biết Vạn Bân chủ động xuất quân là một hành động chính xác. Chủ động xuất kích, trên phương diện ý chí chiến đấu sẽ không dễ dàng rơi xuống hạ phong. Nếu chờ cho kẻ địch tìm tới tận cửa, như vậy sẽ rất yếu thế.

- Đại nhân, nên mời Phủ quân của Anh Vương theo cùng.

Chu Vũ còn nói thêm.

Vạn Bân chần chừ một chút gật đầu. Hắn không muốn dính líu tới Anh Vương, tuy nhiên tình hình trước mắt cần có binh lực đi uy hiếp, chỉ có thể từ trong hai cái hại lựa chọn cái hại nhẹ mà thôi.

*****

Trong Giang Âm quân, Trương Hồng Ba đứng lặng ngoài trướng vải, dõi mắt về phương xa như đang suy tư. Nhiều ngày qua trong lòng y vô cùng mâu thuẫn, nội bộ Trương thị xuất hiện tình trạng phân liệt.

Có người có khuynh hướng đầu nhập vào Việt quốc, cũng có người kịch liệt phản đối. Mà y là bên thứ ba không muốn phản bội đầu quân cho Việt quốc, nhưng lại kịch liệt yêu cầu đi tiêu diệt Ngô Thành quân, sau đó hoàn toàn nắm giữ huyện Tấn Lăng, dùng vũ lực bức bách Đường Hoàng thỏa hiệp.

Ý kiến của y có rất ít người ủng hộ, đa số là bị chỉ trích là hành vi lỗ mãng khiến cho Trương thị lâm vào tình huống hai mặt thụ địch. Thật là buồn cười! Trương thị vốn dĩ đã là hai mặt giáp địch rồi. Đều là một đám chẳng biết tiến thủ chỉ biết làm tổ ở huyện Giang Âm. Nếu có dũng khí đánh ra ngoài, chiếm cứ toàn bộ Thường Châu, như thế mới thu hoạch được càng nhiều nhân lực và của cải tài nguyên.

Hiện giờ Trương thị có thể kéo dài hơi tàn, đó là do đương kim Đường Hoàng yếu đuối vô năng, không dám làm liều phát động chiến sự. Mà Việt hoàng cũng thuộc loại giang dâm vô đạo, chẳng lo tăng cường quân lực làm một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất. Cho nên đối với Trương thị, đây chính là thời cơ tốt để đánh chiếm Thường Châu. Đáng hận mấy lão già ngoan cố bảo thủ trong Trương thị, đến cả tổ phụ là Giang Âm hầu cũng chẳng hề có hùng tâm, chỉ biết một lòng trông cậy vào Thái tử ngày sau che chở cho Trương thị. Thật sự là già rồi nên hồ đồ mà.

Trương Hồng ba phẫn nộ bất đắc dĩ. Mặc dù y ở Trương thị là một tướng tài rất được kỳ vọng, nhưng ở Giang Âm quân y chỉ là một gã Doanh tướng, hơn nữa y và cái tên thúc phụ làm Chủ soái quân đoàn coi nhau như kẻ thù. Cái tên thúc phụ kia trường kỳ cố ý chèn ép y, thấy người nào thân cận với y sẽ lập tức chỉnh người đó, làm cho chín tên Doanh tướng khác thấy y cũng không thèm nói chuyện, hoàn toàn cô lập y.

Trương thị sẽ chẳng được lâu dài rồi, Trương Hồng Ba bất đắc dĩ căm hận suy nghĩ. Trước đó y gặp người đưa tin của Lục Thiên Phong, đối với yêu cầu của Lục Thất không hiểu ra sao, nhưng lời hứa của Lục Thất cũng khiến cho y ý thức được Lục Thất hẳn là đang tính toán một đại sự gì đó. Y biết yêu cầu của Lục Thất rất có khả năng sẽ mang đến bất lợi cho Trương thị, nhưng y là một người trọng ân tình, cũng hiểu sâu sắc thanh danh giữ chữ tín của Lục Thất, cho nên y chỉ hơi chần chừ rồi liền đáp ứng. Nguyên nhân y đáp ứng có ba phần là bởi thất vọng với người cầm quyền của Trương thị.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng...

Tiếng trống tập hợp binh sĩ Giang Âm quân vang lên. Trương Hồng Ba hơi lắc đầu, y ở trong đội quân này nhiều năm, mặc dù bị cô lập, nhưng ở ngoài doanh cũng có những quan tướng tri kỷ. Trong Trương thị cũng có rất nhiều quan tướng bất mãn với hiện trạng, nhưng giống như Trương Hồng ba dám lên tiếng bác bỏ thì không có ai.

Giang Âm quân xuất động là do tình hình ép buộc. Theo thám báo trở về báo tin, Ninh Quốc quân sau khi tập kích tiêu diệt ba vạn đại quân của Việt quốc, nghỉ ngơi và chỉnh đốn một hồi, thình lình hướng mục tiêu tới Giang Âm. Hơn nữa trong quân còn có sự hiện hữu của Anh Vương.

Nhóm người cầm quyền Trương thị luống cuống. Tin tức của thám báo trước đại chiến đã một lần khiến cho bọn họ sửng sốt không thôi. Không ngờ lại có mấy vạn Ninh Quốc quân đánh vào phía Đông, một kích đã tiêu diệt ba vạn đại quân Việt quốc. Rất nhiều người ngây người khi nghe tin này, lúc ấy còn có người quát to mắng thám báo nói loạn, kết quả đó là sự thật. Cho nên bây giờ không ai dám quát mắng nữa mà lập tức tin tưởng, là bởi có Anh Vương dẫn theo đại quân tiến đến, hơn nữa trước đó Trương thị ngồi nhìn hổ đấu nhau, dĩ nhiên tâm thua thiệt có quỷ.

Ngồi nhìn hổ đấu nhau là sách lược mà Trương thị miễn cưỡng nhất trí. Nhưng Trương Hồng Ba cũng hiểu được, đó căn bản không phải là ngồi nhìn hổ đấu, mà là biến thành đầu hàng Việt quốc. Có điều y thế yếu, lời nói bị xem nhẹ, buộc lòng im lặng tùy theo ý của trưởng giả Trương thị. Y đã thất vọng hoàn toàn rồi.

Gần hai vạn Giang Âm quân xuất phát, trùng trùng điệp điệp tiến công kháng chiến. Đối mặt với nguy cơ diệt tộc, toàn bộ Giang Âm quân hoàn toàn đồng lòng, xuất động tất cả quân lực, bao gồm cả quân đội ngầm vượt biên chế.

Trương Hồng Ba ở trong quân nhìn đại quân Trương thị quân giáp chỉnh tề, trong lòng vô cùng chua xót. Tuy rằng Giang Âm hầu già nua, nhưng vẫn hết sức coi trọng tố chất quân đội. Giang Âm quân đều được trang bị quân giáp đầy đủ, vũ khí hoàn mỹ, sức chiến đấu cực kỳ hùng mạnh. Theo Trương Hồng Ba tự phán đoán, bằng vào hai vạn Giang Âm quân đủ để đánh thắng ba vạn quân phòng thủ biên giới, thậm chí đối chiến với bốn vạn quân kinh thành cũng sẽ tất thắng không thể nghi ngờ. Quân kinh thành chỉ là một đám binh lính tính tình lão gia vừa thấy máu đã run như cầy sấy.

Anh Vương nhận được tin báo Giang Âm quân xuất động, cũng kinh hãi vẻ mặt biến đổi. Bởi vì nửa thời trước bốn vạn Ninh Quốc quân đã lui quân về bản doanh rồi, y cũng không có quyền đuổi theo triệu hồi về. Trước đó y đang cùng thuộc cấp tranh chấp về vấn đề nên xử trí Thế tử Việt quốc thế nào. Vì trước khi Ninh Quốc quân rút quân, đột nhiên đem tù binh Thế tử Việt quốc dâng tới, nói rằng chúng Soái tranh công với nhau, nhưng cuối cùng không đi đến kết quả. Hơn nữa đang khẩn cấp thu quân trở về phòng thủ, không thể trì hoãn được, cho nên đưa đến đây cho Anh Vương.

Trưởng sử của Anh Vương cực lực khuyên giải Anh Vương, bảo rằng công lao này không thể nhận. Nói rằng Anh Vương tham dự vào chiến sự Thường Châu đã là vi phạm quy định, nếu còn dẫn theo tù binh Thế tử trở về kinh thành, tất sẽ dấy lên sóng to gió lớn. Thế nhưng Anh Vương Tư mã cũng kiến nghị đem công lao bắt tù binh quy về cho Kinh quân đi theo hộ vệ, Anh Vương Trưởng sử phản đối.

Khiếp sợ trước tin tức vừa được đưa tới, bọn họ không còn tranh cãi nữa về vấn đề kia. Nhưng theo lời báo của người đưa tin, tranh chấp lần nữa nổi lên. Người đưa tin nói rõ mục tiêu Giang Âm quân xuất binh, có thể là muốn tiêu diệt Ngô Thành quân, hoặc là tới huyện Vô Tích đối phó với Ninh Quốc quân. Vạn Bân đề nghị Anh Vương điều động Phủ quân cùng với Giang Âm nha quân của huyện Tấn Lăng đi hội hợp với Ngô Thành quân chấn nhiếp Giang Âm quân. Cũng nói tới chuyện Ngô Thành quân đã thu phục tù binh làm Ngô Thành Trung Phủ dũng, hiện giờ Ngô Thành quân đã có thanh thế của một vạn quân.

Người đưa tin vừa nói xong, Anh Vương Trưởng sử lập tức đề nghị Anh Vương lui quân rời khỏi Thường Châu, nói Anh Vương không có quyền điều động Giang Âm nha quân, hơn nữa càng không nên đặt mình trong hiểm nguy. Anh Vương Tư mã phản bác lại, nói rằng nếu bây giờ Anh Vương rời đi thì thành cái gì. Cuối cùng Anh Vương khoát tay chặn lại, quyết định sẽ đi hội hợp với Ngô Thành quân. Cho dù có chạy cũng phải giáp mặt Giang Âm quân tiến công tới rồi mới đi, bằng không, sau này y sẽ mất sạch thanh danh.

*****

Phủ quân của Anh Vương xuất phát đi rồi, Lục Thất giả bộ làm thương binh bị trọng thương cho nên ở lại. Hơn phân nửa số doanh quân do Địch Bình thống lĩnh mang đi, chỉ để lại số thám vệ của Lục Thất và thương binh.

Không lâu sau Quý Ngũ thúc đã trở lại, nói với Lục Thất Trương Hồng Ba đã đáp ứng. Lục Thất hỏi thăm chi tiết một chút thì biết Trương Hồng Ba chỉ hơi chần chờ trước khi đáp ứng. Ngoài ra, Vương Cầm Nhi ở chỗ cầm giữ tù binh cách đó không xa đã thu phục được hơn một vạn ba ngàn tù binh, nàng muốn tới đây thăm Lục Thất.

Lục Thất cự tuyệt, bảo Quý Ngũ thúc nói với Vương Cầm Nhi rằng người của phủ Công chúa cũng không được phép tới gặp hắn, dặn Vương Cầm Nhi chuyên tâm làm việc. Mặt khác để cho Hôi Ưng ngay bây giờ đến Thái Hồ sát nhập. Sau khi sát nhập thành công thì mở ra một con đường thủy có thể vận chuyển người nhà của tù binh Việt quân. Còn vị tù binh chủ soái kia, nếu như có thể thu hàng là tốt nhất, có thể ưu tiên cứu thân nhân của ông ta ra.

Quý Ngũ thúc vâng dạ đáp ứng, trước lúc đi thì nói với Lục Thất việc Chu Vân Kỳ đã là Huyện lệnh huyện Vũ Tiến. Vào mười ngày trước y đã được điều chức đến địa phương, hiện giờ đang phối hợp cùng Trung Phủ Sử, dùng địa vị Huyện lệnh gia tăng độ tin cậy của ngân khế do quan ban hành.

Lục Thất nghe xong có chút ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy phải chăng vận mệnh con người sớm đã được trời an bài. Là trời giúp hắn, làm cho Chu Vân Kỳ có thể dễ dàng đảm nhiệm chức vụ Huyện lệnh huyện Vũ Tiến, trở thành trợ lực cho phủ Công chúa, nhanh chóng trên đất huyện Vũ Tiến cắm xuống một nền móng thế lực quân sự. Mà huyện Nghi Hưng đã bị chiếm đóng nhiều năm, căn bản không hề có thế lực quan lại của Đường quốc, hoàn toàn sẽ do phủ Công chúa đặt chân tới trước làm chủ cắm rễ.

*****

Hai quân rốt cục gặp nhau tại giao giới giữa Giang Âm và huyện Tấn Lăng, đồng loạt cấp tốc triển khai thế trận giằng co dài đến cây số. Anh Vương ở giữa liên quân, từ xa quan sát Giang Âm quân, vẻ mặt đặc biệt kinh hãi. Giang Âm quân ở đối diện chẳng những đội ngũ hùng mạnh, hơn nữa tác phong trang nghiêm tràn ngập sát khí, võ trang chỉnh tề.

Anh Vương quay đầu lại nhìn về phía Giang Âm nha quân lân cận, mặt không khỏi lạnh đi. Năm ngàn Giang Âm nha quân, chẳng những tác phong hỗn loạn, một đám vũ khí cao thấp không đồng đều, đội hình loạn xạ, dáng vẻ như run rẩy khiếp sợ, áo giáp cũng chỉ có một nửa số được trang bị.

- Sao lại thế này? Quân đội Giang Âm quân nhiều như vậy, nhưng võ trang chỉnh tề kinh người. Giang Âm nha quân thì ngược lại nhếch nhác không chịu nổi.

Anh Vương thấp giọng buồn bực hỏi.

- Điện hạ, Giang Âm nha quân là do triều đình cấp dưỡng, mà bạc của triều đình thì đều dùng vào nơi khác. Còn trang bị chiến đấu của Giang Âm quân là từ lợi tức buôn muối kếch xù mà ra. Giang Âm Trương thị có thể thông qua Giang Khẩu ra biển, buôn bán muối biển.

Trưởng sử của Anh Vương thấp giọng trả lời.

- Bổn vương từng xem qua địa đồ, khoảng cách từ Giang Âm đến Giang Khẩu cũng rất xa, phải vượt qua huyện Thường Thục của Việt quốc. Chẳng lẽ Việt quốc và Chu quốc không xuất ra thủy quân công kích hay sao?

Anh Vương hoài nghi nói.

- Điện hạ có điều không biết. Giang Âm Trương thị còn có năm ngàn thủy quân hết sức hùng mạnh, xưng bá trên sông trên biển.

Anh Vương Trưởng Sử bất đắc dĩ hồi đáp.

Anh Vương giật mình, lại nghe Anh Vương Tư Mã nói:

- Thu nhập sản xuất trong phạm vi huyện Giang Âm không thể nào nuôi dưỡng nổi Giang Âm quân lớn mạnh thế này, hầu như đều là dựa vào lợi tức trên biển.

Anh Vương gật đầu, nói:

- Là bổn vương nông cạn rồi.

Lúc này Chu Vũ cưỡi ngựa xuất trận, vừa phóng ngựa vừa hô to:

- Tại hạ là Đô Ngu Hầu của Ngô Thành quân. Xin hỏi Giang Âm Trương hầu gia, cớ sao chưa cáo mà đã muốn xuất đại quân ra khỏi Giang Âm.

Quân soái Giang Âm quân ở dưới cờ là một vị lão tướng râu bạc trắng mặc kim giáp, nghe xong lời hô không khỏi chau mày, quay đầu hỏi:

- Thám báo đâu rồi.

Nhanh chóng có hai quan tướng đi tới cung kính hành quân lễ, Giang Âm hầu lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi báo rằng Ninh Quốc quân kéo quân đến đây, ở đâu rồi?

- Hồi bẩm Hầu gia, Ninh Quốc quân và những đội quân khác ban đầu đều hướng tới Giang Âm, nhưng Ninh Quốc quân đột nhiên chuyển hướng, ước chừng ba vạn đại quân đã cấp bách đi về phía Tây. Bọn thuộc hạ phóng ngựa tới báo tin, nhưng quân ta đã tới đây rồi.

Một quan tướng cung kính trả lời.

Giang Âm hầu quay đầu nhìn tới phía trước, hỏi:

- Nếu Ninh Quốc quân đã đi rồi, như thế nào còn nhiều quân đội như vậy được?

- Bẩm Hầu gia, là Ngô Thành quân thu nạp tù binh thành lập Ngô Thành Trung Phủ quân gồm có bảy ngàn quân, đều là từ một vạn Lang Phong quân tinh nhuệ nhất quy hàng đấy ạ.

Thám báo hồi đáp.

- Cái gì? Là Lang Phong quân quy hàng? Làm sao có thể?

Giang Âm hầu nghi ngờ quay đầu trợn mắt.

- Đúng vậy, bọn họ vừa mới thành tù binh, sao chưa chi đã quy hàng rồi?

Một quan tướng trung niên ở bên trái hùa theo.

- Thuộc hạ không dám báo loạn, thật sự là Lang Phong quân của Việt quốc quy hàng. Bởi vì thời gian quá ngắn, chúng thuộc hạ không thể lẫn vào tù binh, cho nên chỉ biết được phủ Ngô Thành công chúa cấp cho tù binh Lang Phong quân lợi ích rất lớn.

Quan tướng trả lời.

Giang Âm hầu ngẩn ra, thoáng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Hẳn là ruộng tốt ở Thường Châu rồi.

Quan tướng trung niên ngẩn ra, sắc mặt chợt mất tự nhiên, lại nghe Giang Âm hầu lạnh nhạt nói:

- Một lũ ngu ngốc, chẳng biết thế nào là thua thiệt. Khế đất và khế nhà hơn vạn mẫu ở Nghi Hưng chỉ đổi lấy năm ngàn bạc, đáng giá hay sao?

Quan tướng trung niên cười khổ nói:

- Cha, trước hết cần phải xử lý chuyện trước mắt đã, cha thấy có nên xuất kích hay không?

- Xuất cái rắm, thế này còn chưa nhìn ra sao? Là thằng nhãi Anh Vương muốn mượn cơ hội diệt Giang Âm quân chúng ta. Nhưng lại không ngờ Ninh Quốc quân đột nhiên bị điều trở về bản doanh, hẳn là do phòng tuyến của đại doanh Ninh Quốc quân gặp nguy, cho nên thằng nhãi Anh Vương mới muốn rút lui đấy.

Giang Âm hầu cả giận nói, không ngờ lại là một lão nhân tính tình nóng nảy.

Quan tướng trung niên im lặng. Giang Âm hầu cưỡi ngựa ra ngoài, ở trước trận quân lớn tiếng nói:

- Ngươi trở về mời Anh Vương điện hạ ra nói chuyện.

Chu Vũ ngẩn ra, im lặng cưỡi ngựa trở về. Hiện giờ dẫn dắt quân tạo thành tình trạng giằng co đã thành công, sau đó phát triển thế nào đều không trọng yếu, y cũng không sợ chiến một trận. Công tác động viên tù binh quân đã hoàn tất bằng một câu, Giang Âm quân vừa thấy trận chiến giữa Việt quân và Đường quân kết thúc, lập tức xuất binh muốn hái quả.

Cũng kêu gọi Ngô Thành Trung Phủ quân xốc lên tinh thần chiến đấu, dọa lùi Giang Âm quân. Cho nên ánh mắt của mỗi người trong Ngô Thành Trung Phủ quân nguyên bản là Lang Phong quân của Việt quốc đều lộ ra vẻ dữ tợn. Bọn họ một lần nữa nắm vũ khí trong tay, cho nên dáng vẻ tiêu điều xơ xác cũng đã được chỉnh đốn lại, khí thế không hề thua kém Giang Âm quân.

Ngô Thành Trung Phủ dũng trong trận địa Đường quân dị thường làm người khác chú ý, cho nên Giang Âm hầu vừa nhìn lập tức không muốn chiến nữa. Giết người một ngàn, tự tổn tám trăm, Giang Âm quân không chịu nổi tổn thất. Người đã già, tâm tính dĩ nhiên gần như bảo thủ, cho dù muốn chiến thì thế nào, Giang Âm quân không có năng lực chống chọi một quốc gia.

Anh Vương bị điểm danh, y thoáng chần chừ rồi cưỡi ngựa đi ra. Không ngờ Anh Vương Trưởng Sử lại nhào xuống ngựa, vồ lấy cương ngựa của Anh Vương, sống chết không chịu cho Anh Vương ra ngoài. Anh Vương vừa giận vừa tức, thấp giọng quát lớn yêu cầu buông tay. Vì đang có mấy ngàn ánh mắt nhìn y, tuổi trẻ khí thịnh không muốn bị người coi thường.

Cuối cùng, không ngờ Anh Vương Trưởng Sử xoay người chạy ra ngoài, ngang nhiên đứng ở trước trận, chắp tay thi lễ nói:

- Trương hầu gia, hạ quan là thần, Hầu gia cũng là thần, hầu gia có chuyện gì xin mời nói.

Giang Âm hầu lạnh lẽo nhìn Anh Vương Trưởng Sử, đột phát giận dữ:

- Ngươi là ai, dám tới đây nói loạn, Anh Vương không phải là thần, chẳng lẽ là Thái tử Đại Đường à?

Anh Vương Trưởng Sử kinh hãi lui lại một bước, ấp úng không nói gì được. Anh Vương trông thấy liền cưỡi ngựa xuất trận, nhìn Giang Âm hầu, chắp tay nói:

- Thuộc thần của ta thất lễ, xin Trương hầu gia thứ lỗi cho. Không biết Hầu gia muốn gặp bổn vương có điều gì muốn nói?

Giang Âm hầu nhìn thiếu niên Vương gia anh khí bừng bừng, không khỏi thầm than. Kỳ thực, lão không thích đứa cháu ngoại Thái tử cho lắm, cũng không thích con rể là đương kim Đường Hoàng. Nhất là Thái tử, trong mắt lão, thật sự khuyết thiếu trí tuệ và tính quả quyết của người làm chủ. Nếu vị Anh Vương này là Thái tử, có lẽ là may mắn cho Đường quốc tương lai, nhưng lão không có khả năng ủng hộ Anh Vương lên ngôi.

- Lão thần bái kiến Anh Vương điện hạ.

Không ngờ Giang Âm hầu ở trên ngựa lại cung kính lễ bái.

Anh Vương ngây người, chắp tay thi lễ nói:

- Trương hầu gia hữu lễ.

- Anh Vương điện hạ, là lão thần nghe nói Việt quốc xâm lấn, cho nên cố ý dẫn quân đi kháng chiến.

Giang Âm hầu giải thích.

Giang Âm hầu gừng càng già càng cay tự có mưu kế ý tưởng thâm sâu. Cho dù Giang Âm quân thật sự là ngồi nhìn hổ đấu nhau, cho dù lão thật sự phản bội đầu hàng Việt quốc, nhưng lão chưa hề tấn công Đường quốc cũng là sự thật. Cho nên lão công khai nói là dẫn quân kháng chiến, chỉ cần Anh Vương không chỉ trích lão, về sau triều đình cũng không thể trách tội.

Hơn nữa Giang Âm hầu hiểu rất rõ người con rể kia. Chỉ cần Giang Âm quân giữ nguyên hiện trạng, chỉ ngấm ngầm chống đối triều đình, vị Đường Hoàng kia sẽ không tình nguyện khởi binh thảo phạt. Kỳ thực còn có một nguyên nhân không thể bỏ qua chính là Đường Hoàng cần Giang Âm quân làm thương nhân buôn muối. Giang Âm quân buôn muối có thể giải quyết được vấn đề thiếu thốn muối ăn rất lớn trong Đường quốc, làm cho giá cả muối có thể thấp rất nhiều, bằng không, Đường quốc sẽ phải phí bạc để mua muối.

Kỳ thực Giang Âm quân có năng lực đoạt lại huyện Vũ Tiến và huyện Nghi Hưng, nhưng trong lòng Giang Âm hầu không muốn vì đánh quân Đường quốc mà tổn hại hao tài, cũng không muốn lâm vào tình thế bị vây giữa gọng kìm hai nước trước sau. Cho nên muốn làm ổ ở huyện Giang Âm, cố ý tạo điều kiện cho Đường quốc và Việt quốc có thể trực tiếp giao phong. Nhưng Trương Hồng Ba không cách nào hiểu thông, y cảm thấy cần phải nắm giữ toàn bộ Thường Châu thì mới có thể mở rộng lực lượng sinh tồn của Trương thị.

Anh Vương nhìn Giang Âm hầu, đối với lão già mặt dày vô liêm sỉ này y không còn lời nào để nói. Rõ ràng biết người ta đã đánh xong xuôi hết, còn dám nói là muốn đi đối kháng với địch quốc. Trình độ mặt dày này thật sự là phải thụ giáo.

- Hóa ra Giang Âm quân muốn đi ngăn địch, là bổn vương hiểu lầm rồi. Hiện giờ quân địch đã lui, mời Trương hầu gia đưa quân trở về đi thôi.

Anh Vương nhịn xuống chán ghét, cũng mặt dày nói.

- Ồ, tốt lắm, lão thần xin cáo lui.

Giang Âm hầu cũng phối hợp diễn tấu, sau đó hạ lệnh rút quân


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-746)