← Ch.331 | Ch.333 → |
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe thật dài xuất phát, đi hơn nửa ngày đường mới tới được bên ngoài huyện Tấn Lăng. Đến cửa thành Nam rồi, sau khi trao đổi, đội trưởng quân thủ vệ cửa thành lại không cho vào, nói là cần xin chỉ thị của Thứ Sử đại nhân.
Lục Thất nửa ngồi nửa nằm trên chiếc xe bò đi đầu, nghe rõ ràng xong, lập tức lớn tiếng ra lệnh:
- Mở đường vào thành, nếu có ai dám ngăn cản, giết!
Lỗ Hải và Diêu Tùng lớn tiếng đáp lại, mỗi người cầm binh khí khí thế hùng hổ lao tới cửa thành. Rất nhiều tướng sĩ thương thế hơi nhẹ cũng xuống xe chạy tới cửa thành. Trên đường đã chịu đựng lâu lắm rồi, mắt thấy sắp được vào thành nghỉ ngơi, thế mà bị chặn lại không cho vào, bọn họ đương nhiên là nổi giận. Đã có mệnh lệnh của đại nhân, tự nhiên không phải e dè gì nữa.
Lục Thất vừa hô lên quân lệnh, quan binh cửa thành nghe thấy nhìn tới, liền thấy Lỗ Hải và Diêu Tùng hùng hổ nhào đến, lập tức bị dọa cho luống cuống, rối rít lui về sau chạy trốn vào trong thành. Quan binh địa phương vốn là một quần thể chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Nếu trước đó biết người tới là tướng sĩ tiền tuyến, có đánh chết bọn họ cũng không dám đối chọi trực tiếp, bằng không xui xẻo rước lấy cái chết vô ích.
Đoàn xe thật dài tiến vào thành, trải qua chuyện ở cửa thành, tinh thần của hơn một ngàn thương binh đầy kiêu ngạo và vui sướng. Đi theo Lục đại nhân, một người dám làm dám chịu, thật là hể hả. Mười quan tướng tới từ Ninh Quốc quân cũng âm thầm thán phục, sự tích về Lục Thất, bọn họ có nghe nói qua. Vốn nghĩ rằng chiến tích về huyện Cú Dung là do người ta khuếch đại, hiện giờ được chứng kiến tận mắt, quả thật là sát phạt quyết đoán, khí thế ngút trời.
Tân Cầm Nhi được báo tin từ sớm, đã làm chuẩn bị theo chỉ bảo của Lục Thất. Thương binh vừa vào thành, lập tức xuất hiện hơn một trăm người đàn ông xếp đặt ghế trúc dựa và bàn trúc nhỏ, giúp đỡ thương binh xuống xe ngồi, dâng lên cơm cháo và thức ăn sáng, thậm chí còn có điểm tâm.
Nhóm thương binh sớm đã đói bụng, đều bắt đầu ăn cơm. Rất nhiều thương binh vừa ăn vừa chảy nước mắt. Cơm canh tuy bình thường, nhưng sự quan tâm thế này thật khó có được. Mạng của tiểu binh vốn ti tiện, bị tàn phế thì càng thêm ti tiện. Bây giờ có thể có được tôn trọng, khiến cho nhóm thương binh ấm lòng xiết bao.
Tân Cầm Nhi không hề tới gặp Lục Thất, đó là do Lục Thất căn dặn. Hiện tại Lục Thất đang chấp hành công vụ, không thễ lẫn với việc tư làm cho người ta chú ý.
Dùng xong cơm, Quý Ngũ thúc đã chuẩn bị sẵn giấy và bút mực ở trên bàn. Lục Thất được Quý Ngũ và Diêu Tùng ở hai bên trái phải dìu đỡ, tự mình chấp bút viết bố cáo.
- Cáo vạn dân chúng Thường Châu. Tướng sĩ ở tiền phương hiện đang phải chiến đấu đẫm máu thủ hộ cửa ngõ Thường Châu. Nay nghe được tin có ác đồ mang lòng dạ ác độc giấu giếm lương thực nhằm cắt đứt nguồn quân lương của tướng sĩ tiền phương. Thống soái mặt trận tiền phương Cố tướng quân biết tin lập tức kinh sợ, lo sợ tinh thần của các tướng sĩ phòng thủ kháng chiến sẽ giảm sút dẫn đến toàn quân tan tác, khiến cho đất Thường Châu trở thành nơi vùi lấp hậu quả thảm thiết của loạn chiến.
- Cố tướng quân có lệnh. Phụng thánh chỉ có quyền tiết chế điều động quân lực Thường Châu, vì bảo vệ Thường Châu không biến thành nơi loạn chiến, vì trả lại sự an cư lạc nghiệp cho Thường Châu, trở lại là một vùng đất lành phồn hoa cường thịnh, vì khích lệ tinh thần của tướng sĩ tiền phương, nay điều tướng sĩ bản địa Thường Châu đến tiền phương tham dự phòng ngự kháng chiến. Người nào đi đều được thưởng công là ruộng đất Thường Châu. Người nào không đi, sẽ lấy tội thông đồng với địch trảm thủ tịch thu tài sản.
- Lệnh ba ngàn tướng sĩ Đoàn luyện quân của Thường Châu, ngay trong ngày xuất phát đến mặt trận tiền phương.
- Lệnh toàn bộ quan binh trong huyện thành Tấn Lăng Thường Châu xuất phát tới mặt trận tiền phương. Lệnh Lục Thiên Phong thống lĩnh thương binh tiếp quản phòng ngự huyện thành Tấn Lăng.
......
- Cáo quan binh trong huyện thành Tấn Lăng. Phụng quân lệnh của Cố tướng quân, cùng ngày Lục Thiên Phong tiếp quản phòng ngự huyện thành Tấn Lăng. Sau hoàng hôn, nếu quan binh bản địa vẫn còn ở trong thành, sẽ lấy tội lâm trận bỏ chạy, giết! Kẻ nào ngay hôm nay rút khỏi quân đội chuyển chức, giết! Người nào rời khỏi thành mà không tới mặt trận tiền phương báo danh, lấy tội thông đồng với địch tịch biên tài sản hủy gia trạch.
- Lục Thiên Phong cáo vạn dân huyện Tấn Lăng. Tính từ ngày hôm nay, nội trong ba ngày, nếu tình nguyện đem lương thực tàng trữ cất giấu cho các tướng sĩ đang anh dũng chiến đấu đẫm máu vay mượn, khi lương thực từ bên ngoài chuyển đến, cho mượn một thạch sẽ được hoàn trả một thạch rưỡi.
- Sau ba ngày, phàm là người có kho tàng trữ lương thực, toàn bộ đều bị tịch thu quy về quân đội. Kẻ nào kháng cự, sẽ lấy tội thông đồng với địch mang ý đồ cắt đứt nguồn lương thực của quân đội, giết!
......
Lục Thất dùng bút lực hào hùng ẩn hàm mũi nhọn sắc bén viết xong bố cáo, sau đó mời mười vị quan tướng xem qua, coi có thỏa đáng hết thảy hay chưa. Mười quan tướng sau khi xem xong đều nhất trí tán thưởng. Được thông qua, Lục Thất lại múa bút viết bốn phần, sau đó giao cho mười quan tướng.
Hắn nói với mười quan tướng, phân ra bốn người cầm theo quân lệnh của Cố tướng quân cùng với bản bố cáo, trực tiếp tới đại doanh của Đoàn luyện binh ở thành Bắc điều binh. Phải uy nghiêm thẳng tắp đứng trong doanh lớn tiếng tuyên đọc bố cáo, sau đó lệnh cho võ quan cao nhất trong doanh lập tức tập kết nhổ trại, đến ngoài cửa thành Nam báo danh. Quá thời gian quy định sẽ không chờ. Hậu quả của việc chống lại quân lệnh ngày sau tự gánh vác. Bốn quan tướng tuyên cáo xong, phải lập tức rời khỏi quân doanh tới cửa thành Nam chờ, tuyệt đối không được nấn ná ở trong doanh.
Sáu quan tướng khác chia thành ba tổ, phân biệt ở ngoài ba cửa thành đông nam tây tiếp nhận quan binh, hai thời sau mặc kệ có bao nhiêu quân tới trình diện, lập tức xuất phát rời đi. Những người đuổi theo sau sẽ tiếp nạp, kẻ nào không đi ngày sau sẽ bị truy cứu vấn tội.
Quan tướng đề xuất có nên đưa quân lệnh tới cho Thứ Sử hay không. Lục Thất nói với bọn hắn không cần phải đi, có đi cũng sẽ bị ngăn chặn, làm việc chính yếu là phải ra đòn sấm sét nắm giữ thế chủ động. Chỗ của Thứ Sử và Trưởng Sử, hắn sẽ sai người đến truyền tin, nhưng sau này vẫn cứ nói là quân lệnh đã đưa qua, dù sao nhóm quan tướng vốn dĩ đã tới gặp mặt Thứ Sử Thường Châu.
Các quan tướng đáp ứng, bọn họ cũng muốn đơn giản hóa mọi việc để dễ xử lý. Hơn nữa Lục Thất là thượng quan bọn họ trực tiếp lệ thuộc, tự nhiên có sẵn một loại tâm lý không thể cự tuyệt.
Bên trong huyện thành Tấn Lăng chấn động một phen. Ngay từ đầu, một số lượng lớn thương binh ở ngay trên đường cái làm việc và nghỉ ngơi cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này, tại bốn cửa thành đột nhiên dán bố cáo của quân đội, không ngờ lại là lệnh điều quân địa phương Thường Châu tới mặt trận tiền tuyến.
Tại bốn cửa thành chật ních người đến xem. Ba mươi thương binh binh giáp xác xơ tiêu điều đứng một hàng ở cửa thành. Có hai người mặc áo bào đứng ở bên cạnh bảng bố cáo, thay phiên nhau lớn tiếng tuyên đọc. Người không biết chữ cũng có thể nhanh chóng biết được nội dung của bố cáo.
- Viết thật hay. Các ngươi thử ngẫm lại xem, nhiều ngày qua, khi tướng sĩ đang ở mặt trận chiến đấu quên mình, bọn chúng lại ở đây giấu gạo không chịu bán ra. Đều là một lũ chó tham tài đáng chết.
Một ông lão tóc bạc, kích động nói.
- Các ngươi nghe mấy câu kia kìa, ‘Vì bảo vệ Thường Châu không trở thành vùng đất chiến loạn, vì trả lại sự an cư lạc nghiệp cho Thường Châu, trở lại là một miền đất lành phồn hoa cường thịnh’, nếu thật sự được như vậy chẳng phải là quá tốt hay sao.
Ông lão kích động còn nói, cũng kéo theo đại chúng đến xem nhất nhất tán đồng gật đầu. Ông lão này là một vị trưởng giả đức cao vọng trọng trong Lý thị, một đại tộc thư hương nổi danh.
- Lục Thiên Phong này là ai vậy? Nghe có vẻ quen tai.
- Lục Thiên Phong chính là Phò mã của Ngô Thành công chúa đấy. Trước đó vài ngày đã tiêu diệt mấy ngàn thổ phỉ ở Mao Sơn. Nghe nói trong trận đại chiến Thường Châu đã dũng mãnh xung phong tiến vào trận địch, thân trúng hơn hai mươi mũi tên bị trọng thương, quả là một mãnh tướng thiện chiến.
- À, có nghe nói qua. Nghe đồn, vào thời điểm chiến tranh bùng phát đã giết chết Huyện Úy huyện Cú Dung bêu đầu thị chúng. Đó là mệnh quan triều đình nha, vậy mà sau đó ba vị Thị lang ở trên triều buộc tội, Hoàng Đế cũng không truy cứu.
- Là thật đấy. Lúc này còn có thánh chỉ, nếu mà quan binh trong thành thật sự còn ở lại trong thành sau hoàng hôn, Lục Thiên Phong kia nhất định sẽ thẳng tay giết người.
- Không có khả năng. Nếu hơn một ngàn quan binh không chịu ra đi, Lục Thiên Phong hắn có đủ năng lực chống chọi hay sao?
- Chống chọi cái gì? Ngươi nghe mà vẫn chưa hiểu ra à. Nguyên nhân của lần điều binh này chính là vì Cố tướng quân ở tiền phương phẫn nộ. Không ngờ hậu phương lại dám can đảm chặt đứt quân lương của ông ta, hành động này chẳng phải là muốn mạng của quân đội phòng ngự kháng chiến ở tiền phương hay sao? Ta dám nói, nếu quan binh trong thành không chịu đi, tất sẽ bị gán lên người tội danh tạo phản. Tiếp đó Lục Thiên Phong sẽ trực tiếp điều hai vạn Ngô Thành quân tới đây. Điều Ngô Thành quân đến tiền phương thì không dám, nhưng tới huyện Tấn Lăng trấn áp phản loạn, hẳn là có khả năng đấy.
- Kỳ thực, hiện giờ đang diễn ra cuộc chiến tranh giành lương thực. Nếu bị cắt đứt nguồn lương thực, chiến đấu phòng ngự ở tiền phương nhất định sẽ đại bại. Trước nguy cơ đối mặt với hậu quả đại bại, Cố tướng quân và Lục Thiên Phong có cái gì không dám làm.
- Ông trời ơi, tuyệt đối không thể điều tù binh quân đến huyện Tấn Lăng, đó chính là dẫn sói vào nhà nha...
......
Quan binh thủ cửa thành đã chủ động ra ngoài cửa thành báo danh. Lúc đầu bố cáo vừa được dán lên, nhóm thương binh đứng một hàng dài, khiến cho bọn họ nổi cáu. Nhưng sau khi đọc qua bố cáo, lại nghe các loại nghị luận, mỗi người đều mang tâm tư bất đồng, có hưng phấn, có lo sợ, nhưng đại đa số là dấy lên một nỗi khát vọng.
Đa số quan binh là bình dân tầng lớp thấp nhất, khát vọng của bọn họ chính là có được sản nghiệp của riêng mình, nhất là ruộng đất. Trong số bọn họ có rất nhiều người đã tự bán vãi tổ điền của mình. Bây giờ nghe nói, chỉ cần đi đến tiền phương lập tức sẽ có được ruộng đất Thường Châu, sức hấp dẫn này thậm chí vượt qua cả cái giá phải trả bằng sinh mạng.
Cho nên không bao lâu sau đã có quan binh tự mình chạy tới báo danh. Ý nghĩ trong đầu bọn họ chính là, ruộng đất của Thường Châu rất nhiều, đất đai thưởng công cho bọn họ có thể là ở Nghi Hưng, như vậy sẽ tránh được sự trả thù của thượng quan huyện Tấn Lăng. Kết quả là mặc kệ quan binh giữ cửa thành có tình nguyện hay không đều đến trình diện, dù sao không đi chính là tử tội.
Trong vòng một thời, đều là bóng dáng của quan binh vội vội vàng vàng chạy về hướng ngoài cửa thành. Một bên cám dỗ, một bên uy hiếp sinh mạng, triệt để hủy đi quyền uy của quan viên địa phương Thường Châu, đến cuối cùng Huyện Úy và Đô Úy cũng không thể không vội vã chạy ra khỏi thành, nếu không đi, hậu quả của bọn họ so với của binh sĩ càng thê thảm hơn. Không tới nửa ngày, toàn bộ huyện Tấn Lăng đã bị Lục Thất tiếp nhận phòng ngự, không chỉ có nha dịch tự nhận là binh lính ra khỏi thành, mà còn cả những người được Lục Thất thừa nhận là binh.
← Ch. 331 | Ch. 333 → |