← Ch.375 | Ch.377 → |
Nhìn đại quân vận chuyển lương thực đã đi xa, Lục Thất vẫn nghĩ về chuyện của Dương Châu, không biết triều đình Đường quốc sẽ phản ứng thế nào. Chu quốc trong thời gian ngắn khẳng định là không đủ sức mà chú ý đến phía nam, bởi vỉ một nửa chủ lực của Chu quốc đang ở phương bắc, một phần tư ở phía tây, một phần tư phòng ngự ở Đại Giang.
Trên thực tế, Hán quốc chiếm cứ đất Thục và Yến quốc ở phương bắc, đối với Chu quốc luôn luôn giống như hổ rình mồi, chỉ có Đường quốc không dám mạo phạm Chu quốc chút nào, hàng năm đều biểu đạt tình hảo hữu. Chu quốc quân lực hùng mạnh, nhưng kẻ thù cũng rất nhiều, kẻ thù lớn nhất chính là Yến quốc và sự uy hiếp của dị tộc đến từ thảo nguyên.
Nếu Đường quốc cũng giống như Yến quốc, nhìn Chu quốc như hổ rình mồi, Chu quốc với thực lực của một nước vốn dĩ không thể cường thịnh như ngày hôm nay. Có thể nói, là Đường quốc nhu nhược, làm cho vùng Giang Hoài của Chu quốc có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, gây dựng quân lực chống lại mới càng thêm cường thịnh. Nếu Đường quốc không ngừng phản công Giang Bắc, Chu quốc đương nhiên sẽ không thể ứng phó nổi.
Nhưng mặt khác, nếu như Chu quốc bị Yến quốc hoặc dị tộc tấn công tiêu diệt, việc này đối với Đường quốc cũng là một mối họa lớn. Đường quốc hiện giờ đang vỗ về, thứ nhất là e ngại võ hùng tạo phản soán vị, thứ hai chính là hy vọng duy trì tình trạng các nước kiềm chế lẫn nhau. Nhưng Chu quốc ngày càng hùng mạnh, cũng khiến Hoàng đế Đường quốc càng ngày càng e sợ.
Lục Thất đoán chừng phản ứng của triều đình Đường quốc, nhưng quan trọng là hắn vẫn đánh giá thấp chút yếu đuối của Đường hoàng, cũng đánh giá thấp khí phách quả cảm của Hoàng đế Chu quốc. Lúc này, sứ thần Chu quốc lại tới Giang Ninh, trực tiếp đưa đến chiến thư, lên án gay gắt việc ác quân Đường tẩy máu Dương Châu, nói với Đường hoàng, Chu quốc sẽ triệu tập bốn trăm ngàn đại quân, tấn công Đường quốc toàn diện.
Đường hoàng nhận chiến thư, đủ loại kinh hãi và phẫn nộ trào dâng trong lòng, thiếu chút nữa nổi giận, thân là Hoàng đế Đường quốc, phẫn nộ không phải vì Chu quốc uy hiếp trắng trợn, mà phẫn nộ vì Trấn Hải quân cả gan làm loạn, lập tức phát thánh chỉ bắt giữ Hành quân Tư mã và Tiết độ Phó sứ của Trấn Hải quân.
Hai đại thống soái của Trấn Hải quân oan uổng bị Thiên Ngưu vệ tới Trấn Hải quân bắt đi. Hai vị thống soái đương nhiên muốn kêu oan, nhưng Đường hoàng vốn không tin, trực tiếp hạ chỉ giết tại chỗ, hai thống soái ngay cả Hoàng đế cũng không được gặp, đã bị giết ngay trong ngục. Mà cũng ra đi cùng lúc với bọn họ, còn có La trưởng sử của Ung Vương phủ, bị Hạ đại nhân tiện thể tiễn đi luôn.
Sau khi Đường hoàng hạ chỉ giết hai đại thống soái Trấn Hải quân, một mặt vỗ về nói với sứ thần Chu quốc, chủ soái Trấn Hải quân làm càn đã nhận tội, một mặt hạ chỉ lệnh cho Ung Vương làm Quốc sứ, đi sứ tới Chu quốc bồi tội.
Lục Thất đang ở huyện Thạch Đại, hoàn toàn không thể tưởng tượng vì chuyện đánh lén Dương Châu, Đường hoàng sẽ giáng tội chủ soái Trấn Hải quân, cũng không ngờ bố vợ hắn chưa từng gặp mặt hai ngày trước đã đi theo sứ thần Chu quốc tới Chu quốc bồi tội rồi. Hắn có nghĩ thế nào, cũng cảm thấy thật bất ngờ, cũng là tất yếu.
Mãi đến ba ngày sau, Tiểu Phức đột nhiên sai người tới, cho biết kinh thành xảy ra biến cố trọng đại, bảo Lục Thất lập tức giả bệnh đừng ra ngoài. Lục Thất nghe xong tin vô cùng bất ngờ và kinh ngạc, lập tức nghe lời nằm liệt giường. Huyện Thạch Đại rất nhanh truyền ra, Phò mã Lục đại nhân mấy ngày lao lực vì việc nhà mà ngã bệnh.
Lục Thất đương nhiên trốn trong nhà tránh họa, cũng may không phải đang ở kinh thành, bằng không gã Đường hoàng mặt người dạ thú kia, có lẽ sẽ lấy cớ hộ vệ, bắt hắn làm bạn với Ung Vương đi sứ Chu quốc mất. Chuyện Đường hoàng gây nên, thật là khiến người ta rét lạnh, lại càng khiến người Đường quốc cảm thấy bị sỉ nhục. Chu quốc cho một tên sứ thần tới hù dọa, Đường hoàng đã giống như chuột gặp phải mèo.
Dù cho Chu quốc thật sự triệu tập bốn trăm ngàn đại quân, có Đại Giang ngăn trở, vốn dĩ bốn trăm ngàn đại quân không thể đồng loạt tiến công, quân Đường chỉ cần phòng ngự cho tốt, hai trăm ngàn đại quân cũng đủ để ngăn chặn Chu quốc vượt sông. Còn đối với Chu quốc mà nói, không dám đánh Đường quốc lâu dài. Sự uy hiếp từ phương bắc lớn hơn sự uy hiếp từ Đường quốc rất nhiều.
Sau khi Lục Thất bình tĩnh, hắn bỗng nhiên hiểu ra, tám phần là Chu quốc thật sự sẽ tập kết bốn trăm ngàn đại quân tấn công Đường quốc, có hai nguyên nhân. Một là tấn công Tô Châu thảm bại, đó không chỉ là tổn thất về quân lực, còn sỉ nhục quyết sách sai lầm của Chu quốc.
Hai là Đường quốc đột kích Dương Châu một cách bất thường, làm Chu quốc cảm thấy nguy cơ rất lớn. Giang Hoài là nơi có tài nguyên quan trọng của Chu quốc, Dương Châu bị đánh lén, vậy chẳng khác nào giáng cho Chu quốc một đao, đánh một đao đã chạy, nhưng vẫn có thể tiếp tục đánh một đao nữa, Chu quốc đương nhiên sợ hãi.
Có thể còn có một nguyên nhân nữa, Việt quốc mất đi Thường Châu và Tô Châu, điều đó trong mắt Chu quốc, chính là Đường quốc đã phát động đẩy mạnh chiến lược thống nhất phía nam, Chu quốc đương nhiên không thể ngồi yên nhìn Đường quốc hoàn toàn chiếm cứ phía nam Đại Giang, mà chủ động trợ giúp Việt quốc, trên thực tế chính là ngăn cản Đường quốc thâu tóm Việt quốc.
Chỉ có điều Chu quốc đã đánh giá thấp sự không quả quyết của Hoàng đế Việt quốc, lại nhân lúc ở Giang Hải tập kích ba vạn thủy quân Chu quốc, cũng đánh giá sai quân lực thực sự phòng ngự Tô Châu, được thương nhân thám báo đưa tin mê hoặc, cho nên không đợi liên quân Việt quốc phản công, đã đột kích Tô Châu, ý đồ sau khi chiếm cứ trung tâm Tô Châu, khiến hàng binh tốt của Việt quốc nhụt chí, phản bội quy hàng.
Trên thực tế nếu như không có hai vạn trung phủ dũng tham chiến, ba vạn quân Chu có thể đủ khả năng phá vây thoát đi hơn phân nửa đó. Mà chủ soái Chu quốc sở dĩ dám đột kích Tô Châu, phân nửa nguyên nhân là vì do thám thấy Giang Âm còn quân chưa rời khỏi Thường Châu, còn chiến tuyến Côn Sơn đó tình hình quân lực cũng đã rõ ràng. Chưa cần kể đến hai vạn Trung phủ dũng, sao có thể xem nhẹ, bởi vì chủ soái Chu quốc cho rằng Tô Châu do Trương thị chiếm cứ, hơn hai vạn đại quân thiện chiến, ưu liệt kém xa.
Sau khi Lục Thất suy nghĩ tìm hiểu, bắt đầu phỏng đoán nếu Chu quốc thật sự tập kết đại quân, vậy sẽ tấn công Đường quốc, ở Trì Châu này nhất định là một đường đột phá nhà kho Cửu Giang, Vu Hồ, Giang Ninh, Tự, Dĩ và Tô Châu, có điều Chu quốc đã chịu thiệt hại nặng ở Tô Châu, cũng chưa chắc dám chú trọng vào tấn công Tô Châu nữa.
Vấn đề là, nếu Chu quốc tấn công Đường quốc, vậy hắn phải làm sao để mưu đồ đại cục. Nếu Đường hoàng điều Trung phủ dũng tới phòng ngự Chu quốc, vậy có nên nghe theo không đây? Không nghe, có thể khiến lòng người chê trách, đứng ngoài chiến sự, một khi lùi bước sẽ dễ dàng khiến ngàn người chỉ trích, vạn dân thóa mạ.
Nếu nghe theo, lại dễ dàng bị Đường hoàng thao túng. Trước tiên Đường hoàng phân chia xuất ra ba nghìn Trung dũng phủ, cứ thế có thể lợi dụng cái gọi là yêu cầu chiến sự, từng bước phân tán toàn bộ trung dũng phủ.
Tuy rằng triều đình cho là Trung dũng phủ tồn tại để kiềm chế Giang Âm quân, nhưng một khi đại quân Chu quốc vượt sông, vậy thì Đường hoàng cũng đành phải phòng bị Giang Âm quân như thế, mà sẽ hoảng sợ điều quân lực Thường Châu đi phòng ngự Đại Giang, che chở cái hang ổ Giang Ninh của y.
Lục Thất cần suy nghĩ, đưa ra một quân lệnh, sai Tân Cẩm Nhi lệnh cho thủy quân Thái Hồ bắt đầu tới huyện Nghi Hưng, giả mạo làm quân Việt đổ bộ tập kích Thường Châu, sau đó bảo Chu Vũ thúc đẩy Vạn Bân, tới cầu viện hai vạn hổ kỳ quân đóng ở huyện Kim Đàn. Hắn sắp xếp như vậy, trước tiên là để dựng nên cho Trung phủ dũng một kẻ địch hùng mạnh.
Thống soái hai vạn Hổ kỳ quân Hách Chung Văn Lục Thất cũng từng quen biết, đây tuyệt đối là một chủ soái chỉ nghe lệnh Đường hoàng mà hành sự. Một khi nhận được cầu viện, tất nhiên sẽ xin chỉ thị của Đường hoàng, một khi Đường hoàng biết là đại quân Việt quốc ở huyện Nghi Hưng có thể đổ bộ đột kích Thường Châu, sẽ e ngại không dám tùy tiện điều trung phủ dũng đi, cho dù Đường hoàng có liều lĩnh điều trung phủ dũng, trung phủ dũng cũng có thể lấy Thường Châu làm lí do mà cự tuyệt.
Thấm thoắt đã mười ngày trôi qua. Lục Thất vẫn tránh ở đông viện, nhận được tin trả lời, sau khi thủy quân Thái Hồ giả mạo làm Việt Quốc quân, Vạn Bân và Trung phủ sứ đều lần lượt phát ra tin chiến sự, thỉnh cầu Hổ kỳ quân vào Thường Châu phòng ngự.
Nhưng điều khiến Lục Thất im lặng chính là, kết quả hơn phân nửa nằm ngoài dự liệu của hắn. Thống soái Hổ kỳ quân nhận được quân tình, quả nhiên như Lục Thất dự liệu bảo người lên lớp giảng bài, báo cáo với Đường hoàng xin chỉ thị, nhưng câu trả lời của Đường hoàng không ngờ lại là điều quân rời khỏi. Đường hoàng hạ chỉ điều Long kỳ quân ở Ngô Thành rời khỏi Thường Châu, trú tại Giang Ninh, thuộc sự chỉ huy của Kinh quân Đô chỉ huy sứ.
Hai vạn Hổ kỳ quân cũng rời khỏi huyện Kim Đàn, trú tại Tự. Ba vạn Trấn Hải quan của Tự hủy bỏ chế độ xây dựng, thuộc sở hữu của Hổ kỳ quân Ngô Thành. Ngô Thành Hổ kỳ quân bỗng chốc lên đến năm vạn đại quân. Chỉ dụ còn lệnh cho Ngô Thành Trung phủ sứ phụ trách cung cấp quân lương.
Lục Thất im lặng dở khóc dở cười. Không ngờ Đường hoàng sẽ điều Ngô Thành Long kỳ quân tới đóng quân ở Thường Châu, mặt khác còn tăng cường bóc lột tài lực của phủ công chúa. Hắn cũng không biết, việc điều Ngô Thành Long kỳ quân chi viện là đề nghị của Hữu tướng.
Hữu tướng nói có Trung phủ dũng phòng ngự Thái Hồ là đủ rồi, nguy cơ ở Đam Châu, Giang Âm quân tuyệt đối không ngồi nhìn, cho nên chi bằng điều Long kỳ quân và Hổ kỳ quân rời khỏi Thường Châu quay lại đối phó với khả năng Chu quốc đột kích.
Đường hoàng sợ nhất chính là nguy cơ tiềm ẩn ở Giang Ninh, lập tức thực thi việc điều quân, tuy nhiên cũng hủy bỏ chế độ xây dựng của Trấn Hải quân, một là cố ý xoa dịu đi địch ý của Chu quốc, hai là tăng cường bóc lột nguồn dự trữ của phủ Công chúa.
← Ch. 375 | Ch. 377 → |