← Ch.420 | Ch.422 → |
Tân Cầm Nhi chủ chính và nghị hòa ở Mục Châu, Lục Thất đã rời khỏi Mục Châu từ khi sứ thần Việt quốc chưa tới, đích thân dẫn năm mươi nghìnnăm mươi nghìn đại quân tới Cán Châu. Cán Châu đã có tin báo, là sau khi Sở quốc bị mất Cán Châu, đã phát động tấn công.
Việc tranh cướp của Cán Châu, nằm trong dự đoán của Lục Thất. Sở quốc đột kích Tấn quốc không công mà còn bị đánh lại, trở về thấy bị Tấn quốc cướp mất Cán Châu, tự nhiên sẽ tức giận mà tấn công Cán Châu.
Lục Thất cho Lãnh Nhung đi gặp Trương Kích, cũng là mang theo ý kiến phòng ngự Cán Châu thế nào, chính là chiếm lấy huyện thành phòng ngự quan trọng của Cán Châu, chờ quân chi viện tới.
Quân chi viện đang tới Cán Châu đã có bảy mươi nghìn quân, là bốn mươi nghìn Tô Châu quân và ba mươi nghìn quân trấn thủ Chương Châu, còn có Lục Thất đích thân dẫn năm mươi nghìn quân điều chuyển đang xuất phát tới Cán Châu. Lục Thất tới lúc này, chủ yếu là chủ trì việc thành lập quân phủ Quảng Xương, để Cán Châu thường trú hai trăm nghìn đại quân Tấn quốc.
Vị trí của Cán Châu là hơi hội tụ của năm ngọn núi, yếu địa chiến lược của Ách, Cán, Mân, Việt, Tương. Từ xưa đã có thuyết pháp thừa nam khởi bắc, hô đông ứng tây, nam phủ bách việt, bắc thấy Trung Châu. Lục Thất có được Cán Châu là cơ sở để sau này tiến quân cướp đất đánh xuống.
Khi Lục Thất dẫn quân tới Cán Châu, một trăm nghìn quân Tấn quốc đang ở trạng thái từng người tự chiến. ba mươi nghìn quân của Trương Kích đã chiếm được huyện Kiền Hóa phía đông bắc Cán Châu rồi. ba mươi nghìn quân đóng ở Chương Châu đã chiếm được huyện Hưng Quốc phía bắc Cán Châu rồi. bốn mươi nghìn Tô Châu quân lần lượt chiếm được huyện Vu Đô và huyện Cán.
Khu vực Cán Châu rất rộng, có Huyện Cán, huyện Vu Đô, huyện Tín Phong, huyện Hưng Quốc, huyện Kiền Hóa, huyện Thụy Kim, huyện Nam Khang, huyện Đại Dư, huyện An Viễn, huyện Long Nam, huyện thượng Do, huyện Quảng Xương, tổng cộng 11 huyện. Nhân khẩu theo báo cáo quân tình, có thể trên bảy trăm nghìn người.
Mấy chục năm trước đây, Cán Châu đã từng thuộc về Đường quốc. Sau đó, khi Đường quốc bị mất đi Giang Bắc, Cán Châu bị nước Nam Việt tiến chiếm. 8 năm trước Sở quốc đã tiêu diệt được Nam Việt, Cán Châu quy về Sở quốc. Sau khi Sở quốc chiếm được đã đóng năm mươi nghìn quân Bách Thắng ở đó.
Hiện tại, Sở quốc đã tổ chức công chiếm Đường quốc, quân Bách Thắng đều tiến quân Phủ Châu và Cát Châu. Trên thực tế, một quyết sách chiến lược sai, tuyệt đối bước sai một bước mà từng bước bị rơi vào thế bị động.
Dị quân quật khởi của Tấn quốc, Việt quốc tự nhiên hoảng sợ. Khi đối diện với lựa chọn sai sứ cầu hòa với Tấn quốc, Việt quốc đã rơi vào thế khó, đồng ý e là nuôi hổ thành họa. Địa lý của Tấn quốc, uy hiếp nghiêm trọng tới biên phòng phía nam Sở quốc, phải đóng quân phòng ngự. Nhưng, Sở quốc đã tấn công Đường quốc rồi, quân lực cần thiết đi đối phó với Đường quốc rồi.
Trong cái khó, sứ thần của Việt quốc nhanh chóng cầu minh, thỉnh cầu cùng nhau tiêu diệt bất ngờ Tấn quốc. Sở quốc lập tức nghiêng về liên minh với Việt quốc. Sự tồn tại của Tấn quốc đã luôn có thể xuất quân cắn Sở quốc một miếng, nhất là khi phối hợp phản công Đường quốc, sẽ khiến Sở quốc rơi vào tác chiến hai đường. Quân lực của Sở quốc cũng không phải là ưu thế rõ rệt, tài lực chiến sự cũng thiếu nghiêm trọng, phía tây hạn hạn, không thể nuôi dưỡng quân chiến được.
Sở quốc đã tập kết được tám mươi nghìn quân lực đột kích Kiến Châu. Đại soái quân Sở về mặt chiến lược thì coi thường quân Tấn quốc, nhận được tình báo cũng đã phản ứng với quân lực của Tấn quốc phần lớn là quân ô hợp, chỉ có tám mươi nghìn quân đột kích quân Việt là quân thiện chiến. Điều kiện liên minh đã đạt thành giữa Sở quốc và Việt quốc, sau khi cùng tiêu diệt quân Tấn Xử Châu, Kiến Châu, Tuyền Châu, Chương Châu và Phúc Châu đều thuộc về Sở quốc.
Do vì quân Sở tập kết được tám mươi nghìn đại quân, quân lực chiến sự của Phủ Châu và Cát Châu đều xuất phát tới Tín Châu. Sau đó từ Tín Châu đột kích Kiến Châu, qua đất Kiến Châu đột kích quân Tấn Xử Châu. Quân Sở vốn không định tiến công Tấn An phủ, giải quyết được quân lực mạnh nhất của Tấn quốc rồi, quân lực còn lại chắc chắn sẽ đầu hàng phần lớn.
Chỉ là về mặt chiến lược, quân Sở đã xuất kích muộn, khi vào Kiến Châu, Tấn quốc đã công phạt người phát chế, ép Võ Thắng quân ứng chiến, giành được đại thắng. Sau khi quân Sở biết tin chỉ có thể rút quân. Nhưng điều khiến cho quân Sở bất ngờ là trong tình huống nguy hiểm, Tấn quốc vẫn dám chia quân ra tấn công Phủ Châu và Cán Châu.
ba mươi nghìn Chương Võ quân của Trương Kích quả thực là quân lực chiến lực không mạnh, có thể xem như đám quân ô hợp. ba mươi nghìn đại quân ứng phó từng người chỉ có mấy trăm hoặc hàng ngàn quân thủ thành, cũng dễ dàng công phá được, thậm chí sau khi đại quân bao vây quan lại trong thành cũng mở cổng thành đầu hàng.
Trương Kích dễ dàng công chiếm được 4 huyện Phủ Châu, cũng quân kỷ nghiêm minh không cho phép làm hại dân thường, nhưng lại không khách khí cướp bóc của rất nhiều đại hộ. Nhưng, sau khi chuyển chiến Phủ Châu, bởi vì sự tồn tại của Lãnh Nhung, Trương Kích không dám làm loạn, chỉ chọn đại chủ có danh tiếng tịch thu gia sản.
Sau khi tám mươi nghìn quân Sở trở về Phủ Châu, uất nghẹn mà tức giận tiến quân Cán Châu. Trương Kích lại tuân theo quân lệnh của Lục Thất, chiếm cứ huyện Kiền Hóa cố thủ chờ chi viện. ba mươi nghìn quân phòng thủ một huyện thành, tám mươi nghìn quân Sở triển khai công thành kịch liệt, kết quả là quân Sở không thể công phá được huyện thành Kiền Hóa. Quân Tấn một mình ở huyện thành Kiền Hóa, trấn thủ vô cùng ngoan cường, sỹ khí vô cùng cao ngạo, căn bản không giống như đám quân ô hợp.
Kết quả một lần công chiến thành đã khiến cho quân Sở tổn hại hơn mười nghìn tướng sỹ. Có thể nói là từ khi tiến công Đường quốc tới nay, tổn thất nặng nhất, chủ soái quân Sở kinh hoàng, áp chế liên tục bất lợi, không dám công thành nữa. Nếu quân Sở công hạ thành như vậy, chỉ e chính là phá thành cũng phải mất một nửa quân lực.
Quân lực của Trương Kích cũng đã tổn thất ba nghìn quân. Nhưng y vẫn tự tin phòng ngự, bởi vì các tướng sỹ đều biết đây là bố cục chiến lược của Chủ thượng Tấn Vương. Tấn Vương rất nhanh sẽ điều đại quân thiện chiến tới.
Quả nhiên, hôm sau liền nhận được quân báo của Xích hầu truyền tới, nói bốn mươi nghìn đại quân thiện chiến đã đi đột kích Chiêu Võ quân, sau khi tụ hợp với sáu mươi nghìn quân trấn thủ Chương Châu, đánh bại Chiêu Võ quân sẽ xuất phát tới Cán Châu bảy mươi nghìn đại quân. Có hy vọng là một trong những cơ sở để ổn định lòng quân. Quân Cương Võ yên tâm kiên trì cố thủ huyện thành Kiền Hóa.
Quân Sở đương nhiên đã nhận được quân báo bất lợi, sáu mươi nghìn quân Tấn đang giằng co ba mươi nghìn Chiêu Võ quân ở biên giới Chương Châu. Quân Tấn thành thục Chương Châu sẽ tới chi viện, tiên cơ nên chạy trước, rút lui khỏi Mai Châu, viện quân vừa tới đột kích thành không liền quay tới chi viện Cán Châu.
Tới Cán Châu trước tiên công chiếm huyện An Viễn, tiếp tục chia quân ra làm ba đường, thế như chẻ tra tiến công khu vực Cán Châu. Con đường cuối cùng một đường trú đóng ở huyện thành Vu Đô, một đường trú đóng ở huyện thành Liễu Cán, một đường chạy đi huyện thành Hưng Quốc, hô ứng với Võ Chương quân của huyện thành Kiền Hóa. Sau khi bao vây tấn công quân sở ở huyện thành Kiền Hóa, lại không dám chia quân đi đối phó với quân chi viện Tấn quốc.
Chờ Lục Thất đích thân dẫn năm mươi nghìn đại quân tiến vào Cán Châu, tướng soái quân Sở biết tin Tấn quốc dẫn đại quân chi viện tới, thật khó mà tin được, rốt cuộc Tấn quốc có bao nhiêu quân lực? Sao có thể dùng nhiều quân đến vậy?
năm mươi nghìn đại quân vừa tới, lại cộng thêm một trăm nghìn quân Tấn đã ở Cán Châu. một trăm năm mươi nghìn đại quân cứ xem như là quân ô hợp nhiều cũng không phải bảy mươi nghìn quân Sở hiện tại có thể đối kháng được. Sau khi thống soái quân Sở lựa chọn, không thể không lui quân khỏi Cán Châu, tới Cát Châu chờ quyết sách của triều đình Sở quốc. Là chiến, sẽ điều tới càng nhiều quân lực. Là hòa, đó chính là chuyện của triều đình xuất sứ.
Một đường năm mươi nghìn đại quân Tấn tụ hợp ở thành, hợp thành đại quân gần một trăm nghìn tới huyện Kiền Hóa. Chương Võ quân ở huyện Kiền Hóa vui mừng khôn xiết, giơ tay nhảy múa trên cổng thành. Tướng sỹ quân Tấn tới cứu viện cũng vẫy tay đáp lại, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Lục Thất thân là Tấn Vương, ở ngoài thành đặp gặp tướng soái Chương Võ quân nghênh đón. Sau đó, một hàng tướng sỹ đứng cung nghênh, cùng tướng soái các quân bước vào cửa đông của huyện Kiền Hóa. Lục Thất đích thân thăm hỏi mọi người, đội trưởng thủ thành, tìm hiểu chiến sự thủ thành của Chương Võ quân.
Tướng soái chủ yếu của các quân tụ hợp ở hậu hoa viên nha huyện, lộ thiên ngồi nghị sự cùng Tấn Vương. Trước tiên Lục Thất tuyên bố thành lập quân phủ Quảng Xương, bởi vì Trương kích lập chiến công, nhậm chức đại soái quân phủ Quảng Xương, phong làm Quảng Xương hầu, Trương Kích cung kính quỳ lạy tạ ân.
Sau khi Trương Kích ngồi xuống, Lục Thất lại tuyên bố thành lập quân Nam Khang, quân An Viễn và quân Tây Sơn, bổ nhiệm An Quốc Hầu Từ Minh làm quân soái An Viễn. Bổ nhiệm Vương Khải Đông làm quân soái Tây Sơn, phong làm Tây Sơn Hầu.
Vương Khải Đông vốn là chủ soái Thanh Phổ quân, là thuộc tướng tâm phúc của Trương Hồng Ba. Ở Tô Châu đã từng đột kích phỉ nước Thái Hồ, lần này tây chinh càng nể trọng Tân Cầm Nhi, để Vương Khải Đông ở lại Cán Châu làm quân soái. Lục Thất cũng đã có trưng cầu qua rồi. Hắn nói cần Vương Khải Đông ở lại trấn thủ Cán Châu, chờ sau này Cán Châu ổn định rồi, Vương Khải Đông có thể điều về Tô Châu.
Vương Khải Đông cũng không phải kẻ ngốc. Đương nhiên là y hiểu vì sao Lục Thất lại để y ở lại trấn thủ Cán Châu rồi. Một là xem trọng soái tài của y. Hai là hình thành sự kiềm chế thế quân. Mà đương nhiên là y muốn ở lại rồi. Đây có lẽ là cơ hội trở thành quân soái của ba mươi nghìn quân, bây giờ còn được phong hầu.
Tây Sơn Hầu, hai nghìn hộ Ngô Huyện Tô Châu Thực Ấp, có một nghìn Tây Sơn huân vệ. Về mặt ban phong đã định nghĩa Vương Khải Đông là quân soái ngoại trú, nhưng đất Thực Ấp tạm thời giữ kín không tuyên bố.
← Ch. 420 | Ch. 422 → |