← Ch.425 | Ch.427 → |
Trần Hạo cười khổ, anh hùng loạn thế đều có một dã tâm mưu toan kiến nghiệp, thời điểm ông ta ở Tô Châu, cũng không có một suy nghĩ gì không hợp quy củ, chỉ là tây chinh đến Chương Châu, ông ta giành được thắng lợi nắm trong tay quyền hành một phương, có sáu vạn đại quân làm thuộc hạ, trong lòng ông ta nảy sinh mưu toan.
Chỉ là ông ta không có cơ hội, ông ta mới chưởng quản sáu vạn quân lực chưa lâu, đột nhiên Tấn vương Lục Thất phái tới bốn vạn quân Tô Châu, lệnh cho ông ta cùng nhau tiến công giằng co chống chọi với Chiêu Võ quân, kết quả Chiêu Võ quân thua cuộc bỏ chạy, mà Lục Thất lại điều đi ba vạn quân lực dưới trướng của ông ta, mà ông ta thì không có cách nào kháng cự, vì quân lệnh của Lục Thất là trực tiếp truyền đạt xuống cho chủ soái của ba vạn quân lực, ngày Chiêu Võ quân rút chạy, ba vạn quân cũng theo bốn vạn quân Tô Châu rời đi.
- Đại soái, thuộc hạ biết hùng tâm của đại soái, nhưng là có Tấn vương chủ thượng ở đây, đại soái chỉ có thể buông tha cho loại hùng tâm đó, đại soái yên tâm, thuộc hạ sẽ không bán đứng đại soái, huống hồ thuộc hạ cho rằng hành vi hôm nay của Tấn vương chủ thượng kì thật là thủ đoạn cai quản bình thường, ở Tô Châu và Cán Châu, đều tồn tại kiềm chế phân hóa quyền lực, chuyện chủ thượng phân quyền tuyệt đối không phải là nhằm vào đại soái.
Vương Viễn Sơn cung kính nói.
Trần Hạo nghe xong, cười nhạt lắc đầu, nói:
- Hùng tâm? Ở thời điểm Tấn vương chủ thượng điều chuyển hai vạn quân, ta đã không có cái gì là hùng tâm nữa rồi, chỉ là trong lòng không vui, không vui khi Tấn vương chủ thượng đối với ta không tín nhiệm, chỉ là hiện giờ đã biết, Vương Kiếm và Triệu Lâm cũng không phải là chủ thượng cố ý phải đến để áp chế ta, ta cũng đã vừa lòng rồi.
Vương Viễn Sơn gật đầu nói:
- Nếu Chủ thượng không tin tưởng đại soái, đã sớm điều đại soái rời đi rồi.
Trần Hạo gật đầu, nói:
- Chủ thượng là vị minh chủ, có thể phụ tá chủ thượng, ta nên thấy đủ rồi, có thể đạt được quyền vị hiện tại, ta càng nên thấy đủ.
Vương Viễn Sơn gật đầu, Trần Hạo nhìn anh ta, cười nhạt nói:
- Ngươi đi đi, làm tốt chuẩn bị cho việc phân quân ngày mai.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Vương Viễn Sơn cung kính đáp, đứng dậy rời đi.
Sau khi Vương Viễn Sơn rời đi, một quan tướng khác nhìn Trần Hạo nói;
Đại soái, chỉ sợ Tấn vương thật sự là nghi kị đại soái.
- Nghi kỵ thì cũng không có cách nào, Tấn vương thiện mưu, đến đây liền lung lạc quân tâm dụ dỗ phân hóa, thứ ta có thể cho, Tấn vương đã cho, Vương Viễn Sơn đã không muốn ủng hộ ta rồi, Cao Dương càng là không có khả năng chịu ta uy hiếp dụ dỗ hay chia rẽ, đại đa số các quan tướng Côn Thừa quân đều xuất thân Trung Ngô quân, ta nếu là không biết tiến thoái, vậy chính là đi tìm chết rồi.
Trần Hào dửng dưng nói.
- Đại soái, chúng ta có thể hạ độc ám sát.
Quan tướng nói.
- Ồ, ngươi thử nói qua một chút, ám sát hạ độc như thế nào?
Trần Hạo vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.
Quan tướng đứng dậy đi qua mộc án đến trước mặt Trần Hạo, nghiêng người nói:
- Đại soái, thuộc hạ có một loại độc, có thể cho vào trong nước, a, ngươi..........
Trong khi quan tướng nói chuyện, Trần Hạo đột nhiên giơ tay bóp chặt yết hầu quan tướng, thần sắt biến thành ác nghiệt, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm quan tướng, lạnh lùng nói:
- Vương Viễn Sơn ta có thể tin tưởng, ngươi lại là không thể tin, ngươi hẳn là cùng một phe với Tôn Lỗi, cho nên không thể lưu ngươi được.
Quan tướng sắc mặt trở nên xanh lét bị Trần Hạo đẩy ra, ngã trên mặt đất thành tử thi.
- Người tới
Rất nhanh bên ngoài có tiếng đáp hai tướng sĩ xông vào, vừa nhìn liền ngẩn người.
- Doanh tướng Lý Ngạn không ngờ là đồng bọn của Tôn Lỗi, ý đồ ám sát bổn tướng quân đoạt lấy quân lệnh, theo bổn tướng đi điều tra trướng của hắn.
Trần Hạo lạnh giọng giải thích phân phó, tướng sĩ lập tức cung kính đáp lời.
Ngày hôm sau, trời mới mờ sáng, tiếng kèn quân của Vân phủ vệ doanh vang lên, các tướng sĩ tập kết bắt đầu thao luyện, Lãnh Nhung và Lục Thất tự mình thao luyện Vân phủ vệ.
Vân phủ vệ doanh vừa mới thao luyện lập tức quân hiệu vang lên, toàn bộ Long Nguyên quân phủ đều luyện tập buổi sáng sớm hơn, hơn nữa vô cùng chăm chỉ dốc sức, từ đó về sau, thời gian lần này Lục Thất luyện tập buổi sáng đã trở thành thời gian luyện tập buổi sáng phổ biến ở trong quân.
Sau khi thao luyện buổi sáng, Lục Thất và các tướng sĩ cùng ăn cơm, sau đó mới đi đến soái trướng quân phủ, hôm nay do hắn tự mình chủ trì phân quân, cũng chính là đem ba vạn quân phân thành năm quân soái, quan tướng thiếu sẽ bốc thăm đấu võ đảm nhiệm, binh sĩ thiếu sẽ do Trấn phủ sứ phụ trách chiêu mộ ở địa phương.
Lục Thất ở Long Nguyên quân phủ phân quân chọn lựa bổ nhiệm ba ngày, hoàn thành ủy nhiệm năm vạn quân quan tướng, lại tự mình tiến hành một lần đại hội đấu võ thao luyện.
Trong ba ngày, đại soái Trần Hào yên lặng phụ tá Lục Thất, lại không hề nhắc đến chuyện doanh tướng bị giết, mà khi Lục Thât phân quân, đối với quân doanh Côn Thừa quân lựa chọn tự nguyện quy thuộc, hắn cũng không biết rằng có một doanh tướng đổi người, dù là đã biết, cũng sẽ coi như không biết.
Trên thực tế, Lục Thất cũng không hề hoài nghi lòng trung thành của Trần Hạo, Trần Hạo làm người hắn là không hiểu rõ, nhưng là Tân Cầm Nhi nói Phạm Hổ vô cùng tôn sùng tài năng của Trần Hạo, mà Lục Thất chân chính cần chính là soái tài phụ tá, hắn sở dĩ phòng bị, là do sự cẩn thận của người làm vương, hắn xét đến cùng đoạt rất nhiều quyền lực của Trần Hạo, hơn nữa hắn đối với Long Nguyên quân phủ trong tiềm thức thiếu cảm giác tín nhiệm, hơn một nửa quân lực ở nơi này cũng không phải là thân cận với hắn.
Đoàn người Lục Thất rời khỏi đại doanh Long Nguyên quân phủ, hắn chỉ là đến tuần phủ tăng cường khống chế, Chương Châu chỉ là một địa hạt mà hắn đi tuần, chỉ là vì đồn trú trọng binh cho nên hắn mới hết sức coi trọng mà lưu lại, để hoàn thiện chế độ quân chính càng có lợi cho việc cai quản.
Đoàn người Lục Thất đi đến huyện thành Hoài Ân ở không xa, hội kiến nhóm quan huyện của huyện Hoài Ân, lần này cùng Lục Thất rời khỏi đại doanh của Long Nguyên quân phủ còn có Trấn phủ sứ và Chuyển vận sứ, để cho các quan huyện của Chương Châu và Tuyền Châu biết quy chế mới. Lục Thất muốn tự mình nói xác định rõ ràng chức trách của quan lại.
Ở huyện Hoài Ân dừng lại hai tiếng, đoàn người liền khởi hành đi huyện Chương Phố, huyện Chương Phố là châu trị của Chương Châu, tuy nhiên hiện nay còn chưa có châu quan, Long Nguyên quân phủ Trấn phủ sứ và Chuyển vận sứ mới nhậm chức, có thể xem như là một nửa châu quan của Tuyền Châu và Chương Châu.
Đến huyện Chương Phố, Lục Thất nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh hơn nhiều so với huyện Hoài Ân, dù sao đây cũng là châu trị, xây dựng bến tàu lớn, thương nghiệp và ngư nghiệp đều rất hưng thịnh, với lại huyện Chương Phố này còn là nơi hai ngàn thủy quân Long Khê đồn trú, biên chế thủy quân Long Khê là ba nghìn, có một nghìn quân đóng tại đảo Kim Môn, đảo Kim Môn là một hòn đảo chiến lược phi thường trọng yếu ở trên biển, thuộc huyện vực Long Khê.
Ngoài hai nghìn thủy quân Long Khê, huyện Chương Phố còn có hai nghìn quan binh đồn trú, quan binh tướng sĩ đa phần là quân Tô Châu đóng quân lưu lại, số ít là hàng binh bản địa, Lục Thất trước tiên diện kiến nhóm quan huyện Chương Châu, nghe tình hình của huyện Chương Phố, sau đó căn cứ vào hiểu biết câu trả lời mà chỉ đạo quản lí chính trị liên quan.
Nghe tình hình huyện Chương Phố, huyện lệnh Chương Phố nhắc đến đảo Lưu Cầu, nói đảo Lưu Cầu vô cùng đáng giá dời dân đến chiếm giữ, tốt nhất là dời mười vạn dân đến đảo Lưu Cầu, phòng ngừa việc dị quốc đưa dân đi trước tiến chiếm, vì đảo Lưu Cầu ở thời đại Thanh Nguyên quân cũng chỉ di dời ba vạn người, mà sở dĩ Thanh Nguyên quân Tiết độ sứ di dân đến đảo Lưu Cầu là vì có ý tưởng thành lập phòng tuyến cuối cùng.
Chuyện đảo Lưu Cầu, Lục Thất đương nhiên là đã nghe qua, tám vạn đại quân Tô Châu chính là trước tập kích chiếm đảo Lưu Cầu, sau đó mới vượt biển tập kích Tuyền Châu và Chương Châu, chỉ là hắn đối với đảo Lưu Cầu cô độc trên biển không có hứng thú đi chú ý, Tấn quốc hiện nay cần chính là tận lực thống nhất phía nam đại giang.
Di dân mười vạn đi đảo Lưu Cầu, tại thời điểm hiện tại rõ ràng là mất nhiều hơn được, mấy châu ở tây nam Tấn quốc vốn là đất rộng người thưa, ngoài ra di dân đi đảo Lưu Cầu, đó là việc rất khó có thể làm được, căn bản không có người nào nguyện ý chuyển nhà, nếu như là cưỡng ép di dời hoặc là lưu đày rất nhiều điêu dân đi đảo Lưu Cầu, vậy Lục Thất hắn chẳng khác nào bê đá tự đập chân mình cả, rõ ràng sẽ khiến đảo Lưu Cầu trở thành nơi cát cứ, ngược lại trở thành đại họa cho phòng thủ trên biển của Tấn quốc.
Lục Thất thân là Vương, rất nhẫn nại giải thích một chút, không nghĩ tới huyện lệnh Chương Phố lại đứng dậy quỳ gối trước mặt hắn, nghiêm mặt nói:
- Chủ thượng, chính là vì đại họa của phòng thủ trên biển, mới nên càng sớm càng tốt khiến cho đảo Lưu Cầu quy trị, quân Tô Châu có thể dùng đảo Lưu Cầu làm bàn đạp quay ngược lại đột kích Tuyền Châu, kia một khi đảo Lưu Cầu bị quân đội dị quốc chiếm cứ, cũng giống nhau có thể không ngừng tập kích quấy rối hải phận của Tấn quốc, chỉ có thể nắm chắc đảo Lưu Cầu, hải phận của Tấn quốc mới tránh khỏi việc bị đại quân nước khác quấy nhiễu, chủ thượng, một khi đảo Lưu Cầu bị dị quốc chiếm cứ, nếu như muốn đoạt về, vậy cái giá phải trả, tuyệt đối sẽ vượt mười vạn di dân.
Lục Thất nghe xong yên lặng, hắn cũng biết đảo Lưu Cầu kia một khi rơi vào tay dị quốc, khi đó hải phận của Tấn quốc sẽ rất khó yên ổn, đảo Lưu Cầu nếu như có địch nhân hùng mạnh tồn tại sẽ khiến cho Tấn quốc phải bỏ ra rất nhiều quân lực đồn trú ở vùng duyên hải, cũng sẽ khiến cho các châu ở vùng duyên hải rơi vào tình trạng hao tổn lớn, nhưng hiện giờ Tấn quốc mới lập nước, thật sự là hữu tâm vô lực đi nắm giữ đảo Lưu Cầu.
Đảo Lưu Cầu hiện giờ vẫn chỉ là nơi hoang vu, nghe nói nơi có thể khai hoang được rất ít, nếu như di dời mười vạn người, kia lương thực và kiến tạo lúc đầu hơn nửa là phải dựa vào Tấn quốc trợ giúp, Tấn quốc hiện giờ kẻ địch bao quanh, Lục Thất căn bản không muốn tin có thể chuyển mười vạn dân đi đảo Lưu Cầu hoang dã.
*****
Lục Thất ôn hòa nhìn huyện lệnh Chương Phố, đây là một người trung niên có khuôn mặt cương nghị, tên là Vương Đức Toàn, vóc người cao lớn, giống như một vị võ quan.
- Vương huyện lệnh, Tấn quốc hiện giờ mới thành lập, hầu như mỗi một châu đều tồn tại không ổn định, nếu như dời dân đến đảo Lưu Cầu, tất nhiên phải chọn lương dân để di dời, mười vạn lương dân Tấn quốc rời đi sẽ chỉ khiến cho Tấn quốc lâm vào tình trạng càng thêm bất ổn, huống hồ, đảo Lưu Cầu hoang dã, mười vạn người đi, có thể tự cấp tự túc không? Mà tài lực và lương thực của Tấn quốc là cần chống đỡ rất nhiều quân lực.
Lục Thất ôn hòa trả lời.
- Chủ thượng, đảo Lưu Cầu hiện giờ hoang dã, nhưng là chỉ cần bỏ ra hai năm cai quản lập tức có thể trở thành nơi có sản lượng lượng thực không thua Chương Châu, hơn nữa đảo Lưu Cầu có thể phát triển muối nghiệp, chưa tới một năm liền có thể lập bãi phơi muối, chỉ dựa vào muối nghiệp, cũng đã đáng giá việc dời mười vạn dân.
Huyện lệnh Chương Phố cũng cố chấp nêu ý kiến.
Lục Thất ngẩn người, hai chữ muối nghiệ khiến cho hắn có chút động tâm, hắn suy nghĩ một lúc, nói:
- Ngươi để bổn vương ngẫm lại, ngày mai sẽ trả lời ngươi, đứng lên đi.
- Vâng
Huyện lệnh Chương Phố cung kính đứng dậy, sau đó cùng nhóm quan huyện rời đi.
Nhóm quan huyện vừa đi, Lục Thất nhìn Trấn phủ sứ Vu Hải Khánh và Chuyển vận sứ Hoàng Vân, cười nói:
- Các ngươi đều nghe thấy rồi, nói thử kiến giải của các ngươi đi.
Trên đường đi, Vu Hải Khánh và Hoàng Vân đã vô cùng thân cận với Lục Thất, Vu Hải Khánh càng cảm tạ, y xuất thân Ninh Quốc quân theo Vương Kiếm quy thuộc Tấn quốc, sau khi quy thuộc, trong nội tâm có chút hối hận, nguyên nhân chính là nhìn thấy Lý Xuyên và Chu Vân Hoa đều đã trở thành chủ soái một vạn quân, mà y lại là bị phái đến Chương Châu, trong lòng y đương nhiên có chút bất bình, hiện giờ chủ thượng vừa đến, lại đề bạt y thành Trấn phủ sứ ở trên chủ soái, y lúc này mới đồng ý, là tìm được minh chủ.
Hoàng Vân và Vu Hải Khánh bất đồng, y là xuất thân Mao Sơn Vũ Lâm Vệ, trong lòng đã sớm vô cùng sùng bái Lục Thất. Lục Thất đề bạt hắn, y đương nhiên vui mừng, không đề bạt y, y cũng sẽ không sinh lòng oán, bởi vì y có thể trở thành Trung quân ngu hầu của Côn Thừa quân, vốn chính là nhận được trọng dụng rồi.
Trung quân ngu hầu được Lục Thất bổ nhiệm, cùng với chủ soái trung quân của Đường quốc là không giống nhau, Trung quân ngu hầu và Hành quân tư mã giống nhau, là quyền lực tương đương với phó soái, cùng loại với tham mưu trưởng hiện giờ, có quyền lực can thiệp và nghi ngờ chất vấn quân lệnh của chủ soái, mà Trung quân ngu hầu của Đường quốc cơ hồ đều là thân cận của chủ soái đảm nhiệm, trên cơ bản chính là quan truyền lệnh nghe lệnh mà làm việc.
- Chủ thượng, Vương huyện lệnh nói đều là tính trọng yếu của đảo Lưu Cầu ở trên phương diện chiến lược, thuộc hạ biết được đảo Lưu Cầu quả thật dễ trở thành một đại họa của lãnh hải Tấn quốc, hơn nữa nếu như sau khi bị hàng loạt hải quân của Sở quốc hoặc Chu quốc chiếm cứ, vậy chẳng khác nào đâm một đao vào lưng Tấn quốc, nhưng đảo Lưu Cầu cũng là không dễ khai hoang như vậy, một mảnh đất hoang muốn lương thực được mùa là cần thời gian rất dài, đất hoang của đảo Lưu Cầu cực kì khó trở thành ruộng tốt, còn về muối nghiệp, thuộc hạ không hiểu rõ nên không thể loạn ngôn.
Vu Hải Khánh nói trước.
Lục Thất nghe xong gật đầu nhìn về phía Hoàng Vân. Hoàng Vân nói:
- Thuộc hạ đã từng thấy đảo Lưu Cầu, đảo Lưu Cầu hiện giờ có huyện Bành Hồ và huyện Vân Lâm, huyện Bành Hồ là một quần đảo, nơi đó vô cùng thích hợp cho thủy quân dừng trú, có hơn hai vạn dân, đa số đều sinh sống bằng nghề đánh cá, đảo chính Lưu Cầu có một huyện Vân Lâm, hẳn là có hơn ba vạn dân, rất nhiều đều là thổ dân Lưu Cầu.
Lục Thất gật đầu, Hoàng Vân tiếp tục nói:
- Thuộc hạ nghe thủy quân Giang Âm nói qua, bọn họ từng có tính toán chiếm cứ lâu dài đảo Lưu Cầu, chỉ là Giang Âm hầu không đáp ứng, cho nên đảo Lưu Cầu liền trở thành một đường buôn bán trên biển của Giang Âm quân, một bến cảnh hết sức trọng yếu, Giang Âm hầu chỉ cho phép hải thương, không cho phép hải quân có lãnh địa ở bên ngoài.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Theo ý ngươi, đảo Lưu Cầu có đáng giá để chuyển dân chiếm giữ không?
- Thuộc hạ cho rằng là đáng giá, đảo Lưu Cầu có chỗ có khí hậu thích hợp, nghe nói có thể hơn một năm thu hoạch được lương thực ba lần, tuy nhiên hải tai của đảo Lưu Cầu cũng rất nghiêm trọng, cho nên không thể mong đợi trở thành đất trồng lương thực ổn định lâu dài, huống hồ chủ thượng cũng đã nói, Tấn quốc mới lập, không thích hợp di dân về đảo Lưu Cầu.
Hoàng Vân trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Các ngươi đi nghỉ đi, bổn vương ngẫm lại rồi quyết định.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Lãnh Nhung, Vu Hải Khánh và Hoàng Vân đứng dậy cung kính từ lễ, rời đi.
Mọi người đi rồi, Lục Thất quay đầu nhìn Vân Khê, cười nói:
- Vân Khê, nàng cho rằng thế nào?
Vân Khê ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, dịu dàng nói:
- Thiếp cảm thấy, nhiều thêm một vùng quốc thổ, có lẽ là việc tốt, Thinh Châu cũng là rất nghèo, chủ thượng cũng là muốn dời dân hưng thịnh.
Lục Thất ngẩn người dường như suy nghĩ một lúc, ôn hòa nói:
- Căn cứ vào vấn đề khó khăn nhất của đảo Lưu Cầu kì thật là không có người nguyện ý dời đi.
Vân Khê im lặng gật đầu, Lục Thất cười, nói:
- Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc nữa.
Vân Khê gật đầu, dịu dàng nói:
- Chủ thượng cũng nghỉ ngơi đi.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta muốn đi xem một chút nơi này.
Vân Khê kinh ngạc, do dự một lúc, nhẹ nhàng nói:
- Chủ thượng, có thể mang theo thiếp cùng đi không?
Lục Thất mỉn cười, gật đầu nói:
- Nếu nàng không mệt thì cùng đi đi.
Lục Thất đổi y phục, dẫn Vân Khê và Lãnh Nhung cũng mười người nữa đi ra châu nha, đi lên đầu phố huyện Chương Phố còn chưa tối, lại là nhìn thấy xe tới người đi, đa số là xe đẩy chở cá.
Trên đường đi, quan sát cửa hàng hai bên đường, thương nghiệp của huyện thành Chương Phố rất phồn vinh, các loại hình kinh doanh rất đầy đủ, đi một vòng, Lục Thất nhìn trúng một tiệm rượu tên Hải Thiên, cùng đoàn người tùy tùng đi vào.
Quy mô của tiệm rượu Hải Thiên không nhỏ, vào cửa liền nhìn thấy trong đại sảnh bày hơn ba mươi cái bàn, khách ăn chiếm sáu phần, đoàn người Lục Thất tiến vào, khiến cho đại sảnh có chút ồn ào biến thành yên tĩnh, đám người Lục Thất cho dù không mặc quan giáp, cũng rõ ràng cùng người ở đây không hợp nhau.
- Chủ quán, có nhã phòng không?
Lục Thất thản nhiên nói chuyện.
- Có, có, khách gia mời vào, lầu hai mời.
Một tiểu nhị mặc áo xanh vội đáp lời đi lên, vui mừng chào hỏi.
Lục Thất gật đầu, cất bước theo tiểu nhị đi lên lầu hai, vào một gian nhã phòng, Lục Thất để tùy tùng đi một gian nhã phòng khác, hắn và Vân Khê, Lãnh Nhung cùng ngồi.
- Mang một chút món ngon nhất của tiệm, cùng cách vách hai phần giống nhau.
Lục Thất phân phó nói.
Tiểu nhị vội đáp lại, quay người vội vàng đi, đây là một khách hàng lớn tới a, một lát sau thức ăn và rượu hương thơm lan bốn phía được bưng vào, tiểu nhị kia như một người tiếp khách, giới thiệu rượu, thức ăn cho Lục Thất, Lục Thất cũng không có ghét bỏ, ngược lại mỉn cười nghe, sau đó lấy đũa gắp đồ ăn cho Vân Khê, xong mới tự mình gắp, Vân Khê điềm đạm nho nhã tiếp nhận sự yêu thương của Lục Thất, nhưng Lãnh Nhung lại có chút cẩn trọng im lặng ăn mỹ thực ở gần.
- Không tồi, rất ngon.
Lục Thất sau khi ăn qua mỉn cười tán dương.
Tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở mỉn cười, Lục Thất lại hỏi:
- Hỏi ngươi một chuyện, ngươi biết đảo Lưu Cầu không?
Tiểu nhị ngạc nhiên, gật đầu nói:
- Biết, đó là hòn đảo rất lớn trên biển.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hải tai ở đảo Lưu Cầu so với nơi này nghiêm trọng không?
- Không sai biệt lắm, đảo Lưu Cầu rất lớn, có lẽ so với Chương Châu cũng không kém, hải tai cũng chính là gió lớn và mưa to, nhưng cũng không phải là thường xuyên.
Tiểu nhị trả lời.
- Vậy ngươi cho rằng, đảo Lưu Cầu vì sao không có người đi khai hoang? Ta nghe nói đảo Lưu Cầu rất hoang vu.
Lục Thất hỏi.
Tiểu nhị liếc Lục Thất một cái, nói:
- Đảo Lưu Cầu là ở trên biển, có ai nguyện ý đi đến chỗ đó sống chứ, huống hồ đảo Lưu Cầu có thổ dân, vô cùng dã man, còn có hải tặc cũng thường đến tập kích.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta là quan viên triều đình Tấn quốc, Tấn vương muốn chuyển dân đến đảo Lưu Cầu định cư khai hoang, ngươi cho rằng cần có điều kiện gì mới có người nguyện ý đi đảo Lưu Cầu định cư.
Tiểu nhị lập tức biến sắc, vội thấp hèn nói:
- Quan gia, tiểu nhân không biết.
- Chỉ là hỏi ngươi thôi, cũng không phải bắt ngươi đi đảo Lưu Cầu.
Lục Thất không vui nói.
Tiểu nhị khó xử cười khổ, thấp hèn nói:
- Quan gia, tiểu nhân cho rằng, điều kiện gì cũng không có người nguyện ý đi, trước kia người đi đảo Lưu Cầu đều là bị cưỡng ép dời đi.
Lục Thất gật đầu, thuận miệng cười nói:
- Ngươi có cách nào để người ta tự nguyện đi không? Nếu như có, ta sẽ thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị ngẩn người, do dự nhìn Lục Thất, Lục Thất mỉn cười nói:
- Nói đi, ta xem có khả năng không?
Tiểu nhị thấp giọng nói:
- Nếu như là ruộng khai hoang được thuộc về chính mình, còn có thể miễn đi các loại quan thuế, có lẽ sẽ có người nguyện ý đi.
Lục Thất gật đầu, giơ tay ném một khối bạc vụn, tiếp đó xua tay để tiểu nhị rời đi.
← Ch. 425 | Ch. 427 → |