← Ch.433 | Ch.435 → |
A! Người trên thuyền lập tức kinh hoàng nhìn nhau, Lục Thất đi tới đầu thuyền, đứng bên cạnh đội trưởng bình thản nói:
- Bọn họ tới tìm ta đấy, ngươi tiếp tục cho người lên bờ đi.
Đội trưởng kia bị hù dọa nhảy một bước cách xa ra, nhanh chóng quay ngược lại đối mặt với Lục Thất rút mã tấu ra. Lục Thất cũng không nhìn y, liền đứng lên mũi thuyền lớn tiếng nói:
- Bổn vương là người đứng đầu Tấn quốc, gọi Cốc tướng quân của các ngươi đến đây, bổn vương có điều muốn nói với y.
A! Đằng sau Lục Thất một mảnh tiếng kinh hô, cung tiễn ở trên bờ biển lập tức đều hướng về phía Lục Thất. Lục Thất im lặng đứng ở trên mũi thuyền, thản nhiên không sợ hãi nhìn quan tướng kia, quan tướng kia bị Lục Thất nhìn, lập tức hô:
- Ngươi chính là Tấn vương?
- Đúng, bổn vương muốn nói chuyện với Cốc tướng quân.
Lục Thất đáp lại.
- Ngươi chờ đấy.
Quan tướng kia đáp lại, sau đó dặn dò người đi thông báo.
Lục Thất thấy người truyền tin rời đi, hắn bỗng nhiên ngửa đầu quát lớn:
- Bình Hải.
Một tiếng này cực kì đột ngột, cũng rất vang, rất nhiều người bị kinh sợ theo bản năng run lên, những cung thủ kia thiếu chút nữa rời tay bắn, rất nhiều cung thủ vội hạ thấp cung xuống, không có lệnh mà bắn địch chính là tội lớn đấy.
- Bình Hải, Bình Hải.
Sau khi tiếng vang vọng, rất nhanh có nhiều người đáp lại hô lớn, sau đó rất nhiều thuyền xảy ra bạo loạn.
Trên khóe miệng Lục Thất là nụ cười lạnh nhạt, vẫn tốt, một nghìn quân đầu hàng cũng không có chưa lâm trận đã tạo phản. Chủ ý của hắn là muốn ám sát Cốc Minh ở trên đất liền, hoặc là sau khi đổ bộ phát động binh biến, hắn muốn chiếm được thuyền biển của Mân quốc hoàn hảo không bị hư hỏng, cho nên không muốn xảy ra hải chiến, hoặc là xuất hiện thủy quân trốn chạy.
Sau khi rất nhiều thuyền của thủy quân nước Mân xuất hiện bạo loạn, trong khi lâm vào mê mang, đấu tranh nội bộ rất dễ khiến cho các tướng sĩ khác không biết phải làm sao. Mà Lục Thất sở dĩ phát động binh biến, một là nhìn phản ứng của một nghìn quân đầu hàng, tuy rằng thân nhân của quân đầu hàng đều ở Phúc Châu, nhưng khó bảo đảm rằng dưới uy vọng của Cốc Minh sẽ có thể khiến quân đầu hàng chưa lâm trận đã phản bội hay không.
Hai là tiên phát chế nhân hành động trước để kiềm giữ đối phương, Lục Thất không thể chờ Cốc Minh trước đối phó với một nghìn quân đầu hàng, trong thời gian đi trên biển, Lục Thất vẫn giám thị đội tàu có giống bình thường không, nếu như phát hiện thuyền trưởng triệu thuyền phó đi qua, như vậy trên đường đi sẽ phát động binh biến.
Ba là làm lớn thanh thế, trực tiếp ngả bài đối chọi với đối phương. Cốc Minh thoáng cái đã đến, Lục Thất liền tới đàm phán chiêu hàng, nếu không đồng ý tiếp nhận đầu hàng, vậy thì khai chiến. Bây giờ thuyền tới gần bờ biển, muốn quay đầu hay lui về biển rất khó nhanh chóng làm được, làm cho Lục Thất có cơ hội nắm chắc việc giữ lại những thuyền biển này.
Một lát sau, mười mấy tướng sĩ mặc áo giáp đi tới chỗ cung thủ, ở đằng trước là một tướng lĩnh trung niên mặc giáp quang minh, mày kiếm mắt hổ, dáng người khôi ngô uy mãnh, y đứng yên ở bờ biển, nhìn về phía Lục Thất, qua mấy giây mới trầm giọng hỏi:
- Ngươi chính là Tấn vương?
- Đúng là bổn vương.
- Ngươi chính là Cốc tướng quân muốn tự lập đất nước.
Lục Thất nói trắng ra, khiêu khích nói.
Tướng soái trung niên ngẩn người, lập tức đưa tay chỉ quát lên:
- Được, là ngươi tự chui đầu vào lưới.
- Thối lắm, bổn vương nghe nói ngươi muốn tự xây dựng ở đảo Lưu Cầu, cho nên không thể không tự mình đến thu nhận thủy quân của Phúc Châu, bổn vương nếu như không phải sợ ngươi dẫn theo thủy quân lưu vong dị quốc, sao có thể theo thuyền đến đây.
Lục Thất không khách khí nói tục phản kích, đối thủ rõ ràng ngôn ngữ vô lễ, hắn cũng chẳng cần thiết phải mềm mỏng đối đáp.
Tướng soái trung niên vẻ mặt giận dữ, phẫn nộ nói:
- Tiểu bối, nói không biết ngượng, bổn quân đang ở đây, làm gì có đất để cho ngươi ngang ngược.
Lông mày Lục Thất nhướng lên, lớn tiếng nói:
- Tướng sĩ thủy quân nghe đây, thân nhân của các ngươi ở Phúc Châu đang đợi các ngươi trở về, bổn vương hứa, nếu các tướng sĩ về dưới trướng bổn vương, vẫn có thể làm thủy quân Phúc Châu như trước, bây giờ ba nghìn thủy quân ở Phúc Châu đã về dưới trướng của bổn vương.
- Bắn tên.
Một tiếng quát chói tai vang vọng, tướng soái trung niên hạ lệnh, lập tức mưa tên ở bờ biển bắn ra, bay về phía thuyền của Lục Thất.
- Né tránh.
Lục Thất lạnh lùng quát một tiếng, dời sang bên phải một bước, tay phải nâng lên đẩy cái đội trưởng kia đang kinh sợ giật mình kia một cái, đang lúc không chuẩn bị gì cả bị đẩy lập tức ngã sấp xuống, kết quả không ngờ bay ra khỏi thuyền.
Lục Thất đẩy đội trưởng kia đi rồi, nhưng chính hắn cũng không tránh né, nhìn thấy mưa tên sắp bay đên trúng vào thân thể hắn, lập tức trúng hơn hai mươi mũi tến, chỉ có điều hai mươi mũi tên này sau khi bắn trúng Lục Thất xong, không ngờ đều từ từ rời xuống.
A! Tất cả mọi người nhìn thấy đều khiếp sợ khó có thể tin, thân thể không mặc giáp, lại không bị mũi tên làm bị thương, đây là người gì vậy? Đây còn là người sao?
- Con mẹ ngươi, đám khốn khiếp các ngươi.
Bỗng nhiên có một tiếng mắng xuất hiện, là tiếng nói từ trong biển.
Sau khi có tiếng mắng, bốn tướng sĩ trong thuyền chạy tới mép thuyền, tung dây thừng xuống kéo đội trưởng lên, đội trưởng kia nhanh chóng bò lên thuyền, nhìn thấy Lục Thất vẫn đứng ở đầu thuyền không khỏi ngẩn ra, bốn tướng sĩ sau khi kéo y lên thuyền cũng vội vàng lui ra sau.
- Cốc Minh, ngươi làm như vậy là không muốn quy về dưới trướng bổn vương?
Thanh âm của Lục Thất lạnh lùng truyền đến.
Tướng sĩ ở trên bờ biển giật mình nhìn Lục Thất, thuyền cách bờ biển khoảng 40m, cung tiễn ở trong khoảng cách 40m lực sát thương rất mạnh, nhưng không ngờ không xuyên qua được thân thể kẻ địch. Kẻ thù rõ ràng là không mặc áo giáp, loại kết quả này đúng là khiến người khác cảm thấy rất bất thường, cổ nhân cực kì mê tín, lập tức khiến cho rất nhiều người hoảng sợ, Tấn vương này chẳng nhẽ được thần linh bảo vệ?
Cốc tướng quân kia cũng giật mình, nhưng y lại hiểu được, Tấn vương này hẳn là nhân vật luyện võ đạt đến cảnh giới thượng thừa, cho nên có thể đao thương bất nhập. Đến lúc này, tác dụng của cung tiễn bình thường trong khoảng cách bốn mươi mét có bắn thêm cũng vô dụng.
Yên tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên có người phía sau Lục Thất hô lên:
- Các huynh đệ, Cổ Lục ta đã quy hàng Tấn vương rồi, Phàn Long, Lưu Mang là huynh đệ đã theo ta rồi.
Lục Thất ngẩn ra cũng không quay đầu lại, mấy giấy sau, hai chiếc thuyền biển tới gần có người cao giọng đáp lại, tiếp theo dần dần có thuyền lên tiếng hưởng ứng, không ngờ liên tiếp có hai mươi mấy thanh âm đáp lại, nói cách khác, ít nhất có hơn hai mươi quan tướng trên các thuyền biển tỏ vẻ quy thuận Tấn vương.
- Câm mồm.
Một tiếng quát chói tai vang lên, chính là Cốc tướng quân ở trên bờ biển giận dữ quát.
- Thối lắm.
Lục Thất lập tức giễu cợt nói một câu.
Hắn đương nhiên không thể để mặc cho Cốc Minh thị uy, ưu thế của hắn so với Cốc Minh chính là ở thân nhân của thủy quân Mân quốc ở Phúc Châu, cùng với một nghìn thủy quân đầu hàng hắn mang đến, cho nên hắn nắm chắc có thể xúi giục được thủy quân Mân quốc, bởi vì rất ít ai tình nguyện vĩnh viễn không gặp gỡ thân nhân.
Lục Thất nói lớn một tiếng thối lắm, lập tức khiến lực uy hiếp của Cốc Minh giảm hẳn, khiến cho những người nghe thấy đều thả lỏng muốn cười, chỉ có điều sẽ không ai cười, rất nhiều người vẻ mặt quái dị nhìn, tâm tình rơi vào trạng thái xem chừng.
Cốc tướng quân phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Thất, sự vô lại của Lục thất khiến y rất bị động, y tuy rằng là thống soái thủy quân Mân quốc buôn bán trên biển nhiều năm, nhưng trên thực tế y cũng không thể một tay che trời, quan tướng thủy quân gần như đều là nhân vật quyền quý hoặc là thân nhân của Mân vương đảm nhiệm, xuất ngoại cũng phái Vương tử giám sát y, y cũng không có quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm hay thay đổi quan tướng, cho nên y có ảnh hưởng không sâu đối với quan tướng.
Đang lúc im lặng giằng co, bỗng nhiên có người kinh sợ hô:
- Có thuyền đến.
Lục Thất nghe thấy tiếng quay đầu nhìn lại, thấy trên biển xuất hiện rất nhiều thuyền lớn nhỏ không đều, xếp thành một hàng vội vã đi đến đảo Lưu Cầu, nhìn số lượng có khoảng mấy chục chiếc.
- Chẳng lẽ là thủy quân Bành Hồ?
Lục Thất sau khi nhìn thì đoán.
Bỗng nhiên ở bờ biển có người sợ hãi kêu lên, Lục Thất vội nhìn lại, lập tức ngẩn ra, chỉ thấy bên trong đất liền đảo Lưu Cầu, xuất hiện rất nhiều tướng sĩ không đếm được, trong vòng mấy trăm mét giống như đàn trâu rừng chạy như điên đến bờ biển.
Lục Thất bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt nhạy bén của hắn thấy rõ tướng sĩ chạy đến mặc áo giáp của Tấn quốc, hẳn là ứng quân lệnh của hắn, quân Vân Tiêu rời khỏi đồn trú huyện Bành Hồ. Có lẽ là sau khi hắn thông báo sự tồn tại của thủy quân Mân quốc, quân lực Bành Hồ đã thừa cơ tiến đến chiếm lấy nơi này.
- Đây là tướng sĩ của bổn vương, quan tướng nguyện ý quy về dưới trướng của bổn vương, mời đứng ở đầu thuyền.
Lục Thất lớn tiếng tuyên cáo bắt đầu xúi giục, có thể trước một bước đầu hàng, so với sau khi trở thành tù binh mới đầu hàng, trong lòng lại càng không dễ lật lọng.
Sau khi Lục Thất hô, quan tướng ở phụ cận một trăm mét nghe được, lập tức lúng túng. Bởi vì bờ biển xuất hiện quân mai phục, hơn phân nửa quan tướng thủy quân đều đứng lên đầu thuyền nhìn, nghe được Lục Thất kêu gọi đầu hàng, theo bản năng nhìn trái phải, không biết có nên rời khỏi đầu thuyền không. Kết quả ngươi xem ta ở đầu thuyền, ta xem ngươi ở đầu thuyền, nhất thời không có người dám rời khỏi đầu thuyền.
← Ch. 433 | Ch. 435 → |