← Ch.489 | Ch.491 → |
Một thời sau, cận vệ đã trở lại, nói cho Lục Thất biết doanh quân của Vương Bình đang đuổi theo ở phía sau, khi này Lục Thất mới thả tâm. Hắn đưa thư đi chính là an bài chiến lược quân lực theo đuôi, hắn không muốn buông tha cho người của Hữu tướng đến cướp giết, hắn sẽ cấp cho Hữu tướng một phần lễ vật.
Mười hộ vệ một chiếc xe, cộng thêm trang bị minh quang giáp, Lục Thất thì vắt cung cầm thương. Đường đường là Vua của Tấn quốc, hiện giờ lại đảm đương nhân vật thống soái năm vạn quân của Đường quốc, chỉ xuất hành đội ngũ đơn giản như vậy, vô cùng không hợp với thân phận.
Hai ngày sau, đội ngũ của Lục Thất tiến vào địa giới Tuyên Châu, vẫn như cũ dọc theo đường lớn đi về phía trước, nhưng người trong xe đã đổi thành bốn Dực Vệ, Thanh Văn và bốn cung nhân đi theo đều đã lặng yên đến chỗ Vương Bình nhận sự bảo hộ. Nếu kẻ địch dũng mãnh, Lục Thất đương nhiên sẽ xem tình hình mà chạy trốn.
Mới đến Lật Thủy đã chạm mặt mấy trăm quan binh mặc giáp từ phía đối diện tới, Lục Thất dừng ngựa không tiến, tiếp đó ở hai bên cũng xuất hiện gần ngàn quan binh. Lục Thất thản nhiên mỉm cười, hắn biết Hữu tướng đã âm thầm điều động quan binh địa phương, Hữu tướng cũng chỉ có thể ảnh hưởng võ quan trên địa phương nghe lệnh.
Tuy nhiên ánh mắt của Lục Thất rất nhanh trở nên trầm trọng, bởi vì trong số quan binh không ngờ có mười mấy nhân vật không mặc giáp, những nhân vật kia chỉ mặc kính trang (*), cầm trong tay đao kiếm. Trong đó có một người trung niên lại còn mặc áo bào.
(*) trang phục bó sát người tiện cho hành động.
- Tại hạ là Đô Ngu Hầu của Ninh Quốc quân do triều đình bổ nhiệm, các ngươi là quan quân Đường quốc, chẳng lẽ là muốn tạo phản?
Lục Thất lớn tiếng đe dọa, dùng cách lớn tiếng để dọa người.
Trong số quan binh tiến vây có rất nhiều người bỗng khựng lại, mỗi người với vẻ mặt kinh nghi nhìn về phía thượng quan của mình. Quan binh địa phương của Đường quốc không có khả năng giống như quân đội có khuynh hướng phục tùng quân lệnh, tự thân quan binh địa phương có tâm quy thuộc địa vực, tâm thuộc về quốc gia, cho nên rất mẫn cảm với tội danh tạo phản, đối với người có gốc rễ, tạo phản chính là họa diệt tộc đấy.
- Giết!
Võ quan của quan binh ở phía chính diện quyết đoán hạ lệnh xuất kích, quan quân thuộc hạ ùn ùn xông tới đoàn xe của Lục Thất. Võ quan ở hai bên cũng hạ lệnh tiến công, quan binh địa phương không dám không nghe theo, đồng loạt tiến lên phía trước.
Lục Thất vươn tay cầm lấy đại cung, bọn hộ vệ cũng đều lấy ra đại cung, Lục Thất lắp vào điêu linh tiễn, nhắm ngay võ quan ở chính diện bắn ra, còn bọn hộ vệ thì bắn tên ngăn trở quan binh đang chạy tới, tiếng kêu la thảm thiết lập tức liên tiếp vang lên. Mà một mũi tên Lục Thất bắn ra lại bị một người đàn ông mặc kính trang đứng bên cạnh võ quan vừa vặn rút kiếm đón đỡ, thoáng cái đánh bay ra.
Quan binh tiến công cũng bắt đầu đột kích bằng cung tiễn, mưa tên từ ba mặt hướng về nơi của Lục Thất trút xuống. Lục Thất xua tay mệnh lệnh lùi lại, bọn hộ vệ đều có quân võ mạnh mẽ, thong dong quay đầu gạt bay loạn tiễn, che chở cho kiệu xa trở về. Lục Thất cũng không vội quay đầu, mà giương đại cung không ngừng bắn tên, tập trung bắn về hướng đội trưởng và đội phó ở trong quan binh, gần như tiễn tiễn đều trúng mục tiêu. Nhóm đầu mục quan binh bị dọa sợ tới tấp lui về phía sau, đầu mục vừa lui, quan binh đương nhiên cũng sẽ đi theo, trong lúc nhất thời bọn quan binh xảy ra hỗn loạn trước sau không đồng nhất.
Rất nhanh, mười mấy người không mặc giáp cưỡi ngựa xông lên trước, thay thế mũi tiến công của quan binh, một đám phóng ngựa bức bách hướng về phía Lục Thất. Cung của Lục Thất lập tức mãnh liệt bắn hàng loạt, những người mặc kính trang kia vừa thấy, không ngờ đều bỏ ngựa nhảy xuống đất, ở trên mặt đất linh hoạt né tránh hàng loạt mũi tên nhọn của Lục Thất, rõ ràng cho thấy là người trong giới võ đạo không am hiểu mã chiến.
Lục Thất mới thúc ngựa lui lại, bỗng nhiên ở phía sau xuất hiện rất nhiều kỵ binh, ánh mắt của hắn tóe ra sát khí. Số kỵ binh tới này trước đó hắn đã được Tiêu thị cấp báo, là một doanh Hữu Hổ Bí Vệ thuộc Kinh quân. Hắn cố ý lâm vào vòng vây, chính là muốn dùng một trận chiến gây kinh sợ và làm rối loạn quan trường Đường quốc, hắn muốn tạo cho Lý quốc chủ thêm một ít đối tượng nghi kỵ.
- Giết!
Lục Thất hét lớn một tiếng, không biết sợ cưỡi ngựa nghênh chiến hậu phương, thu hồi đại cung, nâng đại thương dũng mãnh xông về phía kỵ quân bất ngờ tập kích, bọn hộ vệ đều cưỡi ngựa theo sát. Dực Vệ ở trong xe vẫn không hề động, bọn họ được dặn dò phải xuất kỳ bất ý đánh lén.
- Lũ phản tặc tạo phản Đường quốc các ngươi, cũng dám đến đây giết quan.
Lục Thất hô to, trước hết chụp xuống cái mũ tạo phản.
Đội kỵ quân đang xung phong liều chết bị Lục Thất quát lớn, tức thì có kỵ binh chạy lái sang bên, thậm chí có người ghìm ngựa không tiến, năm trăm kỵ quân lập tức lâm vào hỗn loạn.
Lục Thất vừa thấy có biến, vội ghìm ngựa dừng xung kích, hắn thấy một số quan tướng cấp đội trưởng đang quát lệnh ngừng tiến, lập tức hiểu được cách trị quân của Lý quốc chủ đã có hiệu lực và tác dụng. Bởi vì đội trưởng và đội phó của Kinh quân đều là người do Lý quốc chủ đích thân bổ nhiệm, hơn nữa còn thường xuyên điều nhiệm, cho nên Trung lang tướng và Doanh tướng Kinh quân có lực khống chế đối với thuộc hạ rất kém.
- Các ngươi là Kinh quân mà lại tới cướp giết bổn quân, có ý chỉ của Quốc chủ bệ hạ hay không?
Lục Thất sau khi sáng tỏ, lập tức bắt lấy nhược điểm, dùng thanh âm thật lớn chất vấn.
Nhóm kỵ quân tức thì đều nhìn về phía một quan tướng. Lục Thất ở cách hơn mười thước cũng thấy rõ vẻ mặt tức giận của gã quan tướng kia, tiếp đó nghe được quan tướng lạnh lùng nói:
- Ý chỉ của Bệ hạ ở trong tay Lý tướng quân, bọn ngươi lập tức xuất kích.
- Gã đang nói láo. Gã chắc chắn là vây cánh của Vũ Văn thị, bổn quân phụng ý chỉ đi Hấp Châu phòng ngự Vũ Văn thị, gã là muốn giết bổn quân, sau đó mang các ngươi đi đầu hàng Vũ Văn thị.
Lục Thất cưỡi ngựa chạy tới trước, lớn tiếng bác bỏ.
Một đám kỵ quân giật mình, rối rít nhìn về phía đội trưởng đội phó của mình. Lúc này kẻ địch bên Lật Thủy đã lao đến, mười mấy nhân vật võ đạo chạy như bay áp sát. Lục Thất thúc ngựa một cái, đại thương chỉ hướng ngược lại giết trở về, bọn hộ vệ đều quay ngựa lại.
Mấy trăm kỵ quân Kinh thành kia cũng đang xảy ra nội chiến, trở thành người đứng ngoài quan sát. Mấy tên đội trưởng nhao nhao yêu cầu Doanh tướng lấy ra thánh chỉ, bởi vì khi độc lập lãnh binh xuất ngoại, tất nhiên phải mang theo thánh chỉ.
Lục Thất làm đầu tàu xông trận trước, mắt thấy có ba nhân vật võ đạo tấn công về phía kiệu xa, vừa giơ tay kéo mở cửa xe, từ bên trong bỗng có hàn quang hung mãnh đâm ra, nữ nhân nhu nhược biến thành người trong võ đạo đằng đằng sát khí, có hai kẻ địch bị ám sát tại chỗ, một thì bị đâm trúng vai trái, bắn người bạo lui ra ngoài.
Lục Thất vung đại thương, chiến mã cấp tốc vọt tới hai nhân vật võ đạo khác. Hai nhân vật võ đạo kia một trái một phải linh hoạt khua kiếm nhắm về phía chiến mã, đại thương của Lục Thất lại không chút cố kị đâm thẳng hướng kẻ địch ở bên phải. Kẻ địch kia sắc mặt kinh biến, không ngờ được Lục Thất sẽ bỏ mặc ngựa, kinh hãi vội bật lui người trốn tránh, không nghĩ tốc độ của đại thương đâm ra cực nhanh, trong nháy mắt đã ngoan độc đâm xuyên qua tim gã.
Lục Thất một thương trúng đích, ngựa ở dưới thân thông linh nghiêng đầu tránh mũi kiếm, đại thương của Lục Thất cấp tốc rút ra quay về như rồng đen vẫy đuôi, mũi thương chợt điểm hướng kẻ địch bên sườn trái. Kẻ địch kia vẫn đang tiếp tục cố gắng đâm thương chiến mã, nhưng bị mũi thương của Lục Thất nhắm tới, mắt thấy đồng bạn trúng chiêu, kẻ địch bên trái kinh hãi bắn người về sau trốn tránh.
Nhưng Lục Thất đâm thương nhanh đến thần kỳ, đại thương hung mãnh vọt tới, trong chớp mắt đã đuổi kịp kẻ địch đang thối lui, mũi thương hung ác đâm vào ngực bụng gã, mà kiếm của của gã cũng vung tới ngăn chặn đánh vào cán thương, nhưng đã chậm rồi.
Lục Thất rút về đại thương, chiến mã không ngừng xông về kẻ địch kế tiếp. Kẻ địch kia là một người cầm đao, vừa thấy Lục Thất vọt đến, vung tay trái một cái, mười mấy ám khí bay ra, tiện đà vung đao bổ ngang đầu ngựa của Lục Thất. Không ngờ Lục Thất căn bản mặc kệ ám khí đánh úp, đại thương hung mãnh đâm ra, kẻ địch kinh hãi vội thu đao nhảy lùi, nhưng vẫn tránh không kịp bị đại thương đâm vào mặt.
Dũng mãnh giết một hơi liên tiếp ba người khiến cho đám nhân vật võ đạo đang đánh tới rơi vào e sợ chùn bước, bọn họ đều nhìn ra, động tác của mục tiêu quá nhanh, tốc độ công kích nhanh như vậy làm cho ưu thế về độ linh hoạt của võ đạo khó có tác dụng, hơn nữa binh khí ngắn đấu với binh khí dài, càng rơi vào hoàn cảnh xấu.
Chẳng qua các nhân vật võ đạo kia chỉ hơi e sợ chùn bước, rất nhanh lại cùng nhau đánh về phía Lục Thất, tám ngươi vung đao kiếm đồng loạt công kích, chia ra các góc độ bất đồng quần công Lục Thất. Lục Thất dùng chiêu ‘hoành tảo thiên quân’ ngăn trở, sau khi đánh tan trận quần công, đại thương hung mãnh đâm về phía một tên dùng đao, kẻ địch kia nhanh nhạy lui bước, không ngờ đại thương của Lục Thất rời tay, thoáng cái đóng đinh vào mặt gã. Mà chiến mã của Lục Thất cũng nhảy vọt qua, để cho Lục Thất vươn ra cánh tay nắm trở về đại thương.
Đại thương vào tay mạnh mẽ khua động quét ngang, bức bách kẻ địch phải thối lui, bỗng có một tên phẫn nộ rống to, đột nhiên bắn người lăng không bổ đao tới Lục Thất, đại thương của Lục Thất thuận thế chuyển vòng, cấp tốc bắn về phía sườn phải, tàn nhẫn đâm tới kẻ địch kia, một thương liền đâm xuyên lồng ngực kẻ địch, tiếp đó đại thương vung ngang, vứt thân thể lơ lửng trên không trung về phía những kẻ địch khác.
Sáu tên địch nhân kinh hãi cấp tốc lui về sau, bọn họ đều là hảo thủ võ đạo, có thể nói khi cùng người tranh đấu cơ hồ đều hết sức nhanh nhẹn, nào có ngờ sẽ gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay, vừa đối mặt đã bị giết chết một cách hung hãn. Quân võ vốn lấy mục tiêu giết người làm đầu, càng nhanh càng độc càng lợi hại, có lúc sát phạt đến lưỡng bại câu thương, sở dĩ quân đội mặc giáp có chiến lực hùng mạnh, là bởi vì ở trên chiến trường, đều dùng lối đánh quân võ lưỡng bại câu thương, ngươi chém ta không chết, ta sẽ có thể chém chết ngươi.
← Ch. 489 | Ch. 491 → |