← Ch.565 | Ch.567 → |
Sau đại chiến, Lục Thất tích cực giải quyết tốt hậu quả chiến tranh, mời tăng nhân làm pháp sự siêu độ, cạo đầu cho tù binh, phát tiền thưởng công cho các tướng sĩ, trợ cấp cho người nhà tướng sĩ, có thể nói là tiền tiêu hao như nước chảy. Tài lực thật vất vả dựa vào than đá tích tụ được, một trận đại chiến hao tổn sạch sẽ, mà buôn bán than đá phải chờ qua thu mới có thể thịnh vượng.
Tuy nhiên, thu hoạch của trận đại chiến này cũng không nhỏ, tù binh là một phương diện, chủ yếu nhất là đã thu được hơn một vạn võ bị. Võ bị của Hạ quân, áo giáp bình thường, nhưng trường đao vô cùng sắc bén. Còn Lục Thất cũng có được hai vạn công dũng ở Thạch Châu và Thấp Châu. Công dũng là nửa công nửa binh, tức là được dùng trong công việc khai thác và vận chuyển than đá, cũng luân phiên tiếp nhận huấn luyện quân sự, cho mặc vào áo giáp cầm đao liền trở thành quân đội. Dân phong Tây Bắc dũng mãnh, bình dân trở thành quân nhân, chiến lực cũng không phải yếu.
Mười ngày sau đại chiến, Chiết Duy Trung bỗng nhiên tới Thạch Châu, thỉnh cầu chi viện Lân Châu. Hóa ra Hạ quốc không chỉ điều ba vạn quân đến đột kích Thạch Châu, mà còn xuất ra mười vạn đại quân tiến công Lân Châu, hiện giờ đã bao vây thành Lân Châu, rất có khả năng cũng sẽ đánh tới Phủ Châu.
Ý tứ của Chiết Duy Trung là, hy vọng Lục Thất có thể xuất binh đi Hiến Châu, sau đó từ Hiến Châu vượt qua Hoàng Hà bất ngờ tập kích Ngân Châu. Chiết Duy Trung nói, Ngân Châu là nơi trung chuyển cấp dưỡng của đại quân Hạ quốc, đại tuyết lớn như vậy, nếu như có thể phá hủy nguồn cấp dưỡng của đại quân Hạ quốc, sẽ có thể khiến cho mười vạn đại quân phải chết đói.
Hiến Châu ở phía bắc Thạch Châu, giáp với phía bắc Hiến Châu là Lân Châu, đông bắc Lân Châu là Phủ Châu. Mà qua sông Hoàng Hà về phía tây Hiến Châu chính là Ngân Châu, phía Nam Ngân Châu chính là Tuy Châu. Nói cách khác, Ngân Châu ở hướng tây bắc Thạch Châu, hai châu xem như nằm chéo nhau. Nhưng nếu muốn từ Thạch Châu đi đến Ngân Châu, chỉ có thể hướng bắc tiến nhập Hiến Châu, vòng sang hướng tây, qua Hoàng Hà tiến vào Ngân Châu. Hoặc là vượt qua Hoàng Hà tiến vào Tuy Châu, từ Tuy Châu tiến vào Ngân Châu. Mà công tác phòng ngự Ngân Châu ở Hiến Châu bây giờ là do Tấn quốc công phụ trách.
Đối với lời cầu viện của Chiết Duy Trung, Lục Thất sảng khoái đáp ứng. Lúc trước hắn đã đánh bại Hạ quân đột kích, hơn nữa hắn cũng cần chủ động gây phiền phức với Hạ quốc, chẳng qua hắn tỏ vẻ chỉ có thể xuất ba ngàn binh đi tập kích Ngân Châu, Thạch Châu cần phòng ngự Hạ quân tiếp tục tiến công, cùng với phòng bị Tấn quốc công đánh lén, lại phải phòng bị tù binh nổi dậy phản loạn.
Chiết Duy Trung mừng rỡ, nói ba ngàn quân đi đột kích là đủ rồi, chỉ cần Ngân Châu bị tập kích, đại quân Hạ quốc tiến công Lân Châu tất nhiên sẽ hoảng sợ lui quân. Chờ qua được giai đoạn rét đậm, Chiết thị cũng không sợ Hạ quốc công kích.
Lục Thất nghe xong hiểu ra, hắn vốn cho rằng người đứng đầu Hạ quốc hiếu chiến, cho nên mới khởi binh đang lúc rét đậm, sau mới biết, hành quân trong mùa rét đậm cố nhiên là khốn khổ, nhưng cũng giảm bớt rất nhiều trở ngại hiểm yếu. Mấu chốt là, trời đông giá rét hạn chế sử dụng cung tiễn, khiến cho quá trình công thành dễ dàng hơn nhiều, binh lính có thể xông qua tường thành.
Còn có một điểm hết sức quan trọng, Hạ quốc là một quốc gia lấy việc làm nông và chăn nuôi làm chính, chỉ có mùa đông mới có thể tập trung rất nhiều dân chăn nuôi trở thành chiến sĩ, hơn nữa tích súc đủ lượng lương thảo dê bò mới có thể phát động chiến tranh, muốn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đó là một cách làm ngu xuẩn.
Lục Thất sau khi đáp ứng, liền bí mật dặn dò Vân Cẩm Đông và Chủ tướng nỏ quân một chút, sau đó do Vân Cẩm Đông điều động ba ngàn bộ binh, một ngàn quân nhu binh, lặng lẽ làm chuẩn bị xuất chinh. Bốn ngàn binh đều đổi lại bì giáp của Hạ quốc, cơ bản đều là tướng sĩ xuất thân Tây Bắc.
Ngày hôm sau, bốn ngàn tướng sĩ lặng yên xuất chinh hướng về phương bắc, chuyện Lục Thất dẫn quân xuất chinh không cho phép công khai, Thạch Châu cần ổn định lòng người, một khi biết Lục Thất không có mặt ở Thạch Châu, có lẽ sẽ dẫn phát nội loạn ngoại xâm.
Một đường hướng bắc dọc theo mặt băng sông Ly Thạch, đội ngũ bốn ngàn tướng sĩ như rồng như rắn kéo dài hơn một dặm, các tướng sĩ giẫm lên băng tuyết, chống đỡ gió bắc gào thét, mỗi người đều mang giày bó, bọc da cừu. Quân nhu binh phân tán trong các doanh, phụ trách từng chiếc xe trượt tuyết.
Trên xe trượt tuyết mang theo lều trại, rượu, than đá, lương thực, dược vật, thịt dê, và các loại vật dụng dùng trong xuất chinh. Đa số các tướng sĩ không biết đoàn quân đang đi về nơi nào, nhưng biết là đi tác chiến, bởi vì có mang theo đồ quân nhu phong phú ra trận, còn là Thứ sử đại nhân lĩnh quân, cho nên quân tâm của các tướng sĩ rất ổn định. Thạch Châu hai lần đại thắng, đã làm cho các tướng sĩ vô cùng tin phục và sùng kính Lục Thất.
Hành quân trên lớp băng tuyết thật dày, muốn nhanh là không thể nào, mất nửa ngày mới ra khỏi bốn mươi dặm. Lục Thất hạ lệnh đóng quân, bốn ngàn tướng sĩ lập tức bận rộn, lấy ra than đá và lương thực, lỗ thịt, dưa muối, còn có rượu, tự động vây cùng một chỗ nhóm lửa ăn uống.
Lục Thất và Chiết Duy Trung cùng với Tiểu Điệp tụ một chỗ. Hắn vốn không cho Tiểu Điệp đi theo, Tiểu Điệp lại không chịu, nhưng tại loại địa phương nghèo khổ này hành quân, đối với Tiểu Điệp là một khảo nghiệm rất lớn, tinh thông võ đạo không có nghĩa là có thể chịu khổ hành quân. Đi được một nửa đoạn đường, Lục Thất để Tiểu Điệp ngồi vào xe trượt tuyết, các tướng sĩ khác nhìn thấy cũng không có cảm xúc gì, cảm thấy Thứ Sử đại nhân chiếu cố một người hầu cận vẫn luôn đi theo bên mình là chuyện bình thường.
Chiết Duy Trung đến Thạch Châu, cũng có dẫn theo năm thuộc hạ mà Lục Thất đã từng gặp qua tại Khai Phong phủ, vừa ăn lỗ thịt uống rượu, Chiết Duy Trung cảm thán lắc đầu không ngừng.
- Thế nào? Không hợp miệng à?
Lục Thất mỉm cười hỏi.
- Là rất hợp miệng đấy. Lục huynh đệ đối đãi với thuộc hạ thật tốt quá.
Chiết Duy Trung vừa há to mồm ăn, vừa lầm bầm.
- Thức ăn của tướng sĩ Phủ Châu không bằng sao?
Lục Thất ôn hòa nói.
- Ăn thì cũng tương đối, nhưng rượu thì không phải ai cũng được phân phát. Ha hả, rượu ở chỗ của ngươi là tốt nhất, rất được yêu thích ở Phủ Châu đấy.
Chiết Duy Trung đáp lại.
- Rượu Thạch Châu cũng không nhiều, lần này phòng ngự Hạ quân đã tiêu hao hết tiền tích góp trước đó, hy vọng chuyến này đi Ngân Châu, có thể vơ vét về chút tiền vốn.
Lục Thất mỉm cười nói.
Chiết Duy Trung ngẩn ra, uống một hớp rượu, nói:
- Lục huynh đệ, ngươi là người thiện chiến nhất mà ta từng gặp, so với Dương Nghiệp tướng quân còn lợi hại hơn. Dương Nghiệp tướng quân đã nhiều năm chinh chiến, thế mà chưa từng có lần nào diệt quá năm ngàn quân địch, chớ nói chi là hơn vạn, ta thật sự mở rộng tầm mắt nha.
- Ta chỉ là gặp may thôi, gặp được quân địch lỗ mãng.
Lục Thất bình thản nói.
- Ngươi chớ có nói như vậy, Chiết thị chúng ta cùng với Hạ quốc đã đối chiến rất nhiều năm, nhưng chưa từng có trận đại thắng nào. Năm đó mười vạn Chu quân chinh phạt, lại chịu thảm bại, mà khi đó Hạ quốc còn chưa phải rất mạnh đâu, nếu như ngươi nói là Hạ quân lỗ mãng, vậy chẳng phải là nói chúng ta vô năng sao.
Chiết Duy Trung nói trắng ra.
Lục Thất cười cười. Chiết Duy Trung lại nhìn hắn, nghiêm mặt nói:
- Lục huynh đệ, ngươi tuyệt đối là danh tướng thượng binh phạt mưu. Giống như lần trước năm ngàn Tuy Châu quân đột kích đấy, nếu đổi lại là ta, hoặc là thủ thành, hoặc là nghênh chiến, căn bản sẽ không nghĩ tới cho binh lính bí mật đi đào địa đạo đối phó kỵ binh, cho dù có đào, ta cũng sẽ chỉ cho đào chiến hào.
Lục Thất mỉm cười uống một hớp rượu, chuyển đề tài nói:
- Chiết đại ca, thành Ngân Châu hẳn là rất khó phá?
- Rất khó đấy. Chiếu theo quân báo trước đó, Hạ quân sẽ đem lương thảo giấu ở trong thành, bầy dê cừu thì nuôi dưỡng ở ngoài thành. Chúng ta đi Ngân Châu, chỉ cần tiến công vào địa vực Ngân Châu, là có thể khiến cho Hạ quân đang vây khốn Lân Châu phải lui lại, chúng ta không cần thiết tiến công thành Ngân Châu.
Chiết Duy Trung trả lời.
Lục Thất gật đầu. Chiết Duy Trung chần chờ một chút, lại nói:
- Lục huynh đệ, lần này Hạ quốc binh tiến Lân Châu, Phủ Châu không có chi viện đâu đấy.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ta hiểu được, hẳn là Yến quốc cũng đã tiến công.
Chiết Duy Trung ngây ra, tiếp đó lắc đầu, nói:
- Không phải Yến quốc, mà là có người Khiết Đan xuất hiện tại khu vực Thắng Châu, Thắng Châu là ở phía bắc Phủ Châu, tiếp giáp với Liêu quốc của người Khiết Đan, nơi đó là thảo nguyên.
- Người Khiết Đan? Liêu quốc?
Lục Thất bình thản nói.
- Đúng là người Khiết Đan. Người Khiết Đan nguyên bản chiếm cứ Yên Vân mười sáu châu, sau nội bộ người Khiết Đan xảy ra nội chiến, tạo điều kiện cho Yến quốc thành lập và quật khởi. Quốc vực Yến quốc là Yên Vân mười sáu châu và vùng Bột hải, cùng với Liêu quốc của người Khiết Đan chiến tranh đối địch. Tuy nhiên người Khiết Đan vẫn dây dưa mãi không thể triệt để thảo phạt Yến quốc, cho nên người Khiết Đan chỉ đành xưng hùng ở miền Đông Bắc và trên thảo nguyên, mà Chiết thị chúng ta nắm giữ địa vực thảo nguyên vùng Thắng Châu, cùng người Khiết Đan cũng đã chiến tranh rất nhiều năm.
Chiết Duy Trung giải thích.
Lục Thất gật đầu nói:
- Nói như vậy, hoàn cảnh của Chiết thị đúng là rất khổ, ba mặt đều có cường địch.
- Có thể không như vậy sao? Nếu như không có Chiết thị chúng ta trấn giữ Bắc đại môn, người Khiết Đan sớm đã tiến công Chu quốc. Thế mà triều đình cũng thật keo kiệt, cung cấp quân dụng và lương thực đều rất ít ỏi.
Chiết Duy Trung bất mãn nói.
Lục Thất nghe vậy chỉ cười không nói. Chiết Duy Trung nhìn thoáng qua, cười khổ nói:
- Ta quên mất huynh đệ là Phò mã Đại Chu.
- Cái danh Phò mã Đại Chu này căn bản chỉ là vì muốn lợi dụng ta cho nên mới ban cho hư phong, Hoàng đế Đại Chu không thật sự có ý định gả con gái cho ta đâu.
Lục Thất thẳng thừng đáp lại.
Chiết Duy Trung có hơi bất ngờ ồ một tiếng.
← Ch. 565 | Ch. 567 → |