← Ch.636 | Ch.638 → |
Khi Lục Thất nhận được tin báo của Vân Cẩm Đông, hắn đang đang đón dâu nữ nhi của Thác Bạt thị Thải Tuyết quận chúa. Thải Tuyết quận chúa mười sáu tuổi, xuất thân Thác Bạt thị bàng chi. Đưa nữ nhi bàng chi đi liên hôn chứng tỏ thái độ ứng phó của Thác Bạt thị.
Chẳng qua Lục Thất không quan tâm đến xuất thân của Thải Tuyết quận chúa. Trên thực tế hắn cùng Thác Bạt thị đám hỏi chủ yếu là vì hàng tốt Đảng Hạng ở Hà Tây rất nhiều, mà liên hôn là thủ đoạn tốt nhất để có thể nhanh chóng tăng cường sự thân cận.
Lục Thất rất trịnh trọng chiếu theo tập tục cưới hỏi của người Đảng Hạng, để người thân cận đi làm mai mối đưa sính lễ, hơn nữa còn tự mình ra Lương Châu đón đội ngũ đưa dâu đã đến huyện Trung Vệ khu vực Thanh Thủy hà, có thể nói là giống trống khua chiêng rước nữ nhi Thác Bạt thị qua cửa.
Ba ngày sau hôn lễ với Thải Tuyết quận chúa, Lục Thất cầm công văn phê chuẩn thỉnh cầu thiết lập và ấn tín của triều đình Chu quốc, mang theo A Y Na và A Cổ Lan đi đến Bắc Đình. Tại thành Y Ngô ở Bắc Đình, cử hành hôn lễ long trọng, chính thức thừa nhận địa vị phu nhân của A Y Na và A Cổ Lan, xuất thân nữ nhi Vương tộc Hồi Hột Y Châu.
Lục Thất tuần sát ở Bắc Đình tam châu hơn hai mươi ngày, mới cùng Dương Côn lĩnh quân trở về Hà Tây, ở Bắc Đình thì để lại một vạn năm ngàn Hội Châu quân, Thạch Trung Phi trở thành Đô hộ Bắc Đình. Tuy nhiên Lục Thất giữ đúng hứa hẹn với các tướng sĩ, sau này sẽ theo chế độ luân phiên nửa năm, tướng sĩ Hội Châu muốn trở về, nửa năm sau có thể trở về, đến lúc đó sẽ có quân lực Hà Tây đến đổi. Mặt khác các quân lực Bắc Đình quy thuận cũng sẽ thay nhau đi Hà tây đóng quân. Ngay từ đầu Lục Thất đã tự mình xây dựng một nền móng quân lực không cố định.
Trên đường về đến Sa Châu, Lục Thất bắt đầu tuần phủ nền cai trị ở Hà Tây. Hắn tự mình tiếp xúc với cư dân và tướng sĩ đồn điền Sa Châu, quan tâm dân sinh, trấn an và giải quyết khó khăn sống qua mùa đông của dân chăn nuôi, thành lập nên Mục vệ ti, chuyên môn thu nhận quản lý dân chăn nuôi lang thang. Mục vệ ti trên thực tế cùng một hình thức với bộ lạc, nhưng quan vệ làm lực lượng chính.
Sau Sa Châu, Lục Thất lại tuần phủ Túc Châu và Qua Châu, mười ngày sau trở về thành Trương Dịch. Hiện giờ thành Trương Dịch đã là cảnh tượng phồn vinh, khởi công rất nhiều nhà mới, cũng cải tạo tu sửa nơi ở cũ, trên đường phố người đến xe đi, các cửa hàng đều náo nhiệt kinh doanh.
Lục Thất tuy rằng không phải Đô hộ Hà Tây, nhưng ở thành Trương Dịch có một tòa phủ Đại tướng quân. Phủ Đại tướng quân chính là tượng trưng cho quyền lực thống trị Hà Tây của Lục Thiên Phong. Phủ đệ tượng trưng là nhất thiết phải có, cũng giống như Hoàng cung của Hoàng đế vậy, cần phải có một tòa kiến trúc đủ để người ngưỡng mộ làm dấu hiệu.
Lục Thất trở về được tiếp đón rất quy mô, phủ Đại tướng quân thủ vệ sâm nghiêm, Chiết Hương Nguyệt, Dao Như, Nhã Lan, Thải Tuyết nghe tin ra đón. Sau khi gặp được Lục Thất, lại thân thiết ân cần thăm hỏi A Y Na và A Cổ Lan. Tiểu Thanh đã trở về Hội Châu làm bạn với Tiểu Điệp, lúc Lục Thất đi Bắc Đình, Tiểu Điệp không muốn đi theo.
Lục Thất dừng chân ở Cam Châu mười ngày, mỗi ngày bận rộn trị chính và huấn luyện quân đội, cùng Dương Côn đi quan tâm cuộc sống của người dân, tham dự quân huấn, cùng tuần phòng các cửa ải hiểm yếu. Sau mười ngày, Lục Thất rời khỏi Cam Châu đi Hội Châu, hắn vốn định một mình trở về, nhưng sáu vị phu nhân dị tộc nhất định đòi đi theo, nói là muốn bái kiến Đại phu nhân, Lục Thất đành phải chiều theo ý các nàng.
Nhưng Lục Thất vẫn là đi trước một ngày đến thành Võ Uy, hắn mau chân đến xem con gái và ái lữ. Chuyện của Tiêu Vân Nhi, hắn chỉ có thể trước tạm giấu giếm trở thành bí mật, bằng không sẽ rất dễ bị triều đình tra xét ra lai lịch của Tiêu Vân Nhi.
Một thân phong trần tiến vào thành Võ Uy, trực tiếp chạy vội đến gia trạch trong thành, tự có cận vệ đi báo cho quan viên không cần tới gặp. Hắn đến gia trạch, tám vệ sĩ thủ vệ vội chào theo nghi thức quân đội, sau đó đẩy ra cửa phủ. Lục Thất một mình đi vào.
Hà Tây cuối tháng mười, khí trời rét lạnh, trong viện không thấy ai, Lục Thất trực tiếp đi vào ngoại sảnh, vừa vào ngoại sảnh khí nóng phả vào mặt. Thấy là chủ nhân tiến vào, đám nô tỳ đều cung kính đứng, nhưng có một mỹ nhân kinh hỉ chạy ra đón chào, chính là một cung nhân khác của Tiêu Vân Nhi Lưu Châu.
- Lão gia đến đây.
Lưu Châu nghênh đón sung sướng nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, đi lên ôm Lưu Châu vào ngực. Lưu Châu không chê bụi bặm, thẹn thùng dựa sát người vào Lục Thất. Ngày ấy Lục Thất cùng Tiêu Vân Nhi cá nước thân mật, Tiêu Vân Nhi mềm yếu chống đỡ không nổi, liền gọi Lưu Châu và Bạch Linh Nhi cùng vào hầu. Lục Thất trước tiên hỏi Lưu Châu có nguyện ý hay không, rồi mới cùng mỹ nhân viên phòng kết thành nhân duyên.
Lục Thất cả người bụi đất, không tiện cùng mỹ nhân quá mức thân mật, chốc lát sau ôn hòa hỏi:
- Vân Nhi có ở đây không?
- Có ạ, tiểu thư chưa bao giờ ra khỏi cửa, dù là nô tỳ và Linh Nhi đi ra ngoài cũng đều có che mặt rồi gọi vệ sĩ cùng theo.
Lưu Châu dịu dàng trả lời.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, ôm Lưu Châu đi đến nội thất. Vừa vào nội thất, chỉ thấy Tiêu Vân Nhi một mình ngồi trên giường gấm, đang cầm con rối chơi đùa với con gái.
Nghe được động tĩnh, Tiêu Vân Nhi ngoảnh nhìn lại, bình tĩnh đứng dậy đứng ở trước giường, thần thái đoan trang, có vài phần câu nệ.
Lục Thất mỉm cười gật đầu ra hiệu, đi vào trong phòng, Tiêu Vân Nhi cất bước đi tới, cùng Lưu Châu cởi giáp cho Lục Thất. Lục Thất chăm chú nhìn con gái đang ngồi trên giường gấm, bàn tay nhỏ bé cầm lấy con rối, đôi mắt nhìn Lục Thất. Lục Thất cười giơ lên tay trái đong đưa ngón tay, con gái A Á trông thấy bật cười khanh khách, bỗng chồm người tới trước. Tiêu Vân Nhi bị hù vội quăng xuống đồ của Lục Thất, xoay người chạy tới chiếu cố con gái.
Lưu Châu nhanh chóng phủi sơ bụi đất trên người Lục Thất. Lục Thất ôm Lưu Châu hôn lên mái tóc một chút, rồi mới cất bước đi đến giường gấm, khom lưng duỗi tay bế con gái. Tiêu Vân Nhi nhìn có chút khẩn trương, dường như sợ Lục Thất mạnh tay sẽ làm bị thương con gái.
A Á được Lục Thất bồng lên, khả ái giơ tay duỗi chân, tuy nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn quay về hướng mẫu thân, cho Lục Thất một bên má, không hề khóc rống sợ người lạ, nhưng lại nhỏ giọng bập bẹ ê ê a a.
- Lão gia đi tẩy trần đi.
Tiêu Vân Nhi dịu dàng nói, giơ tay ôm con gái về.
Lục Thất mỉm cười nhìn Tiêu Vân Nhi, chợt đi lên nửa bước lấn gần, nhỏ giọng nói:
- Ta đi tắm đây.
Khuôn mặt Tiêu Vân Nhi đỏ như tô son, xoay người để lại cho Lục Thất bóng lưng. Lục Thất bật cười xoay người đi.
Lưu Châu đang cùng nô tì chuẩn bị nước tắm, thấy Lục Thất đến, khẽ cười nói:
- Lão gia, Linh Nhi đi mua vải và đồ vật rồi, chắc là sắp quay về.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, chợt nghe ở ngoại sảnh có động tĩnh, rất nhanh, một mỹ nhân nhanh bước vội đi vào, Lục Thất ôn nhu ngắm nhìn.
*****
Một chi đội ngũ năm trăm tướng sĩ hộ tống một chiếc kiệu xa bốn ngựa kéo, chiếc kiệu xa kia được chế tác tinh xảo, thùng xe so với những chiếc xe bình thường khác lớn hơn. Tào Vương đang ngồi trong xe, tay phải ôm ấp một mỹ nhân nửa trần lộ ra da thịt tuyết trắng.
Tay phải Tào Vương vuốt ve cái eo trơn trượt trắng nõn của mỹ nhân. Mỹ nhân này là thu hoạch trong chuyến đi Giang Nam, do một Đô Ngu Hầu thống quân tên Lý Kiều vụng trộm đưa cho y. Y mang về Giang Bắc, nhưng cũng không dám đem theo về Khai Phong phủ, nhỡ để cho Phụ hoàng biết y tham luyến nữ sắc, chỉ sợ sẽ nổi giận với y.
Ánh mắt của Tào Vương tiện đà lướt ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài ngọn gió đầu đông vi vu, trong xe xuân sắc ấm người. Y đang hồi tưởng những lời Phụ hoàng dặn dò, ngữ khí của Phụ hoàng ôn hòa, nhưng rất mạnh mẽ và đầy ý răn dạy.
- Hi Nhượng, ngươi đi Hà Tây, nhớ không được tỏ ra cao ngạo ngang ngược, mà phải thân thiện khi đối mặt với Lục Thiên Phong và quan tướng Hà Tây. Còn một điều ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ, không được yêu cầu nữ nhân của Lục Thiên Phong. Lần này ngươi đi Hà Tây là vì hiển lộ uy vọng của Hoàng tộc.
............
- Lần trước ở điện Văn Đức, ngôn từ của Phụ hoàng tràn đầy ý tứ đe dọa. Phụ hoàng hẳn là không muốn ta cùng huynh trưởng tranh đoạt vị trí Thái Tử, cho nên mới phóng đại cái gọi là nguy cơ nội hoạn.
- Đại Chu lập quốc nhiều năm, cho dù là quân hùng như rừng, nhưng tướng sĩ nhiều năm được tắm trong hoàng ân, tôn sùng chính thống vẫn chiếm đa số. Phụ hoàng ở trong cung đã lâu rồi không đi ra ngoài, cho nên tâm tư ngờ vực vô căn cứ sâu nặng, thế đạo ngày hôm nay từ lâu đã không còn loạn như tiền triều. Trung Nguyên an trị thái bình nhiều năm, cho dù Triệu Khuông Dẫn muốn tạo phản, có năng lực kêu gọi bao nhiêu người hưởng ứng cơ chứ. Huống chi quân tâm Giang Nam đa số vẫn tôn sùng Hoàng tộc, bằng không Lý Kiều cũng sẽ không vụng trộm lấy lòng ta. Tâm tư của Lý Kiều là mong ta có thể nói tốt cho hắn một câu trước mặt Phụ hoàng.
Tào Vương lặng lẽ suy ngẫm về chuyến đi đến Giang Nam tuyên dụ. Triệu Khuông Dẫn sau khi được phong làm Quận vương có vẻ vô cùng cao hứng, còn cung kính hành lễ tạ ơn với y, các tướng sĩ được biểu dương đều vui vẻ tươi cười. Sau một chầu tiệc rượu, tình cảm hiếu khách đã đập vỡ bức tường cảnh giác của Tào Vương. Tào Vương đến Giang Nam, vốn mang theo sự cảnh giác sâu nặng, nhưng sau khi đối mặt với lòng hiếu khách, liền cảm thấy lời dạy bảo của Phụ hoàng ở điện Văn Đức có hơi nói ngoa.
Tuy nhiên lần này đi Hà Tây tuyên chỉ, tâm tư Tào Vương rất thận trọng. Y chủ động xin đi Hà Tây, một là vì bộc lộ năng lực và sự sáng suốt gan dạ của mình với Phụ hoàng, hai là muốn tìm kiếm thế lực bên ngoài ủng hộ. Vốn y rất ỷ lại vào Triệu Khuông Dẫn ủng hộ, nhưng sau lần nghe Phụ hoàng nói về tình hình quân quyền, thật sự khiến y e ngại Triệu Khuông Dẫn. Y có tâm tranh ngai vị Hoàng đế, nhưng tuyệt không nguyện làm một Hoàng đế con rối.
Đi Hà Tây tìm kiếm thế lực bên ngoài ủng hộ là ý niệm hợp thời mới nảy sinh trong đầu Tào Vương. Y tuyệt không coi trọng thế lực của Lục Thiên Phong, nguyên nhân là vì nước ở xa không giải được cái khát ở gần. Tuy nhiên Phụ hoàng đột nhiên điều năm ngàn Thạch Châu quân sáp nhập vào Cấm quân của Khai Phong phủ, khiến Tào Vương lập tức coi trọng Lục Thiên Phong, cho nên chuyến đi này, cho dù Chu hoàng đế không cảnh báo, y cũng sẽ cư xử thân thiện.
← Ch. 636 | Ch. 638 → |