← Ch.670 | Ch.672 → |
Sau giờ ngọ, Lục Thất lên xe trở về phủ. Hắn ngồi dựa vào xe, nhắm mắt lại, bề ngoài thân thể nhìn như rất trầm tĩnh nhưng bên trong dường như lại ẩn dấu một ngọn lửa đang bốc cháy. Từ khi đến Chu quốc này, tuy rằng hắn vẫn thường buồn phiền về việc nhớ người thân nhưng cũng vẫn còn có thể lý trí đối mặt với nỗi sầu cô đơn, nhưng hôm nay, bỗng nhiên hắn có cảm xúc nhớ nhung vô cùng mãnh liệt, khó mà kìm nén được.
Xe tiến vào phủ, Lục Thất xuống xe, ba gã nô bộc cung kính xoay người ân cần chào đón, cách đó xa hơn mười thước, có tướng sĩ vệ lập Lục Thất mang theo, vì khiêm tốn, hai trăm quân hộ vệ tiến vào phủ Khai Phong Lục Thất đã điều đi 150 người, chỉ chừa lại năm mươi người để sai khiến.
Nô bộc bên trong phủ rất ít, chính là năm người từ phủ Định Quốc Công đưa sang, trong đó có cả phu xe, phủ Định Quốc Công còn tặng mười nô tì, nghe nói đều là những người làm việc lâu năm ở trong phủ, nô tì lớn tuổi nhất cũng bốn mươi tuổi, trẻ nhất cũng hai mươi ba tuổi, hơn nữa đều là phụ nữ có dung mạo bình thường.
Lục Thất đi thẳng một mạch từ trước phủ đến phía sau phủ. Phủ quận công Tây Tấn của hắn tuy rằng không có khí thế bằng phủ Vệ Quốc Công, nhưng bởi vì giá đất ở ngoại thành thấp hơn ở nội thành rất nhiều cho nên quy mô cũng không hề nhỏ, phủ lớn hướng về bốn phía, diện tích chiếm khoảng năm mẫu, bên trong có rất nhiều phòng, lại còn có cả khu vườn rất nhiều hoa lá tươi tốt dài cả trăm mét, rộng khoảng 40m.
Vừa vào phía sau phủ, vì có ít người nên làm cho người ta có cảm giác rất vắng vẻ, Lục Thất lập tức đi đến đông viện nơi Tiểu Điệp ở. Đông viện có phòng chính, phòng bên và ba gian phòng trống ở hai bên. Đương nhiên là Tiểu Điệp ở tại phòng chính, tất cả các nô tì đều ở tại đông viện để nghe sai khiến.
Lục Thất đến đông viện, trực tiếp bước vào chính phòng, bước lên bậc thang gõ cửa. Cửa rất nhanh được mở ra, nô tì mở cửa cung kính cúi đầu đứng sang một bên, Lục Thất bước đi vào, vừa vào cửa chính là phòng ngoài, Tiểu Điệp từ bên trong bước ra nghênh đón.
- Thất Lang, hôm nay về sớm.
Tiểu Điệp dịu dàng nói, trên người nàng đều là quần áo màu trắng rộng rãi mềm mại, mái tóc được buộc lại phía sau áo choàng, quả thật là một tiểu mỹ nhân.
- Uống rượu cùng với những người đó thật nặng nề cho nên mau chóng quay về.
Lục Thất ôn hòa nói, Tiểu Điệp bước tới giúp hắn cởi áo khoác ra.
- Ta có chuyện nói với phu nhân, các ngươi lui ra.
Giọng điệu Lục Thất tùy ý nói, bốn nô tì trong phòng im lặng thi lễ, đều đi hết cả ra ngoài.
- Thất Lang, có chuyện gì không?
Tiểu Điệp dịu dàng nói.
- Ừ, có chuyện ta muốn nói với nàng.
Lục Thất ôn hòa nói, đưa tay kéo lưng Tiểu Điệp.
- Chàng nói đi.
Tiểu Điệp dịu dàng đáp lại.
- Tiểu Điệp, đột nhiên ta nghĩ nàng đã cùng ta bái tế tổ tông, bái tế tổ tông chẳng khác nào đã là vợ chồng rồi.
Lục Thất ôn hòa khẽ nói.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Điệp ngước nhìn khuôn mặt của Lục Thất, bốn mắt nhìn nhau, thấy được sự mềm mỏng trong đôi mắt của Lục Thất, nàng ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống, nhỏ giọng nói:
- Thất Lang, chàng làm sao vậy?
- Tiểu Điệp, ta muốn nàng, muốn thân thể của nàng, ta muốn nàng cho ta.
Lục Thất có chút vụng về khẽ nói lời van xin.
Tiểu Điệp im lặng không nói, không ngờ Lục Thất lại có chút nôn nóng nhìn Tiểu Điệp. Một lát sau, chợt Tiểu Điệp nhỏ giọng trách móc:
- Chàng ngốc, sao còn không bế thiếp?
Lục Thất giật mình, vội vàng trở nên vui mừng, cúi người đưa tay sang ôm lấy Tiểu Điệp, cúi đầu nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp trên gương mặt thẹn thùng của Tiểu Điệp, xoay người bước nhanh vào bên trong, đi vào phòng thẳng đến giường gấm, nhẹ nhàng đặt Tiểu Điệp xuống giường, sau đó thẳng người tự mình cởi áo trong, nào ngờ Tiểu Điệp lại ngồi dậy, bước xuống giường.
Lục Thất ngạc nhiên nhìn theo chăm chăm, thấy Tiểu Điệp đi đến bàn trang điểm, lấy ra một vật từ trong hộp ở bàn trang điểm, sau đó trở về đi tới trước giường gấm, run rẩy mở vật nọ ra trải tại trên giường, thì ra đó chính là một mảnh vải trắng hai thước vuông.
Lục Thất nhìn hiểu được, cả thể xác và tinh thần bỗng nhiên nhanh chóng đều rơi vào bể dục. Hắn vội vàng tiến về phía trước, từ phía sau đưa tay ôm lấy Tiểu Điệp, vật nào đó ở dưới háng cách một lớp quần áo cọ xát cặp mông đầy đặn của Tiểu Điệp. Lục Thất vươn người mê say hôn hít mái tóc và cái gáy trắng như tuyết của Tiểu Điệp.
- Tiểu Điệp, Điệp Vũ, Điệp, nàng là của ta, là của ta.
Lục Thất mê say thì thào tự nói, Tiểu Điệp thanh tú hơi nghiêng đầu, má ngọc ửng hồng, tùy ý để Lục Thất ôm hôn.
Thật lâu sau, Lục Thất mới ngẩng đầu, rút tay phải về khẽ vuốt mái tóc của Tiểu Điệp, nhân tiện khẽ xoay thân mình Tiểu Điệp đối diện với hắn, bàn tay di dời xuống phía dưới trút bỏ váy của Tiểu Điệp, không ngờ Tiểu Điệp lại lắc đầu, xoay người lại đi đến bàn trang điểm.
Ánh mắt của Lục Thất ôn hòa nhìn theo, thấy Tiểu Điệp từ bàn trang điểm lấy ra một đôi hoa chúc (nến dùng trong hôn lễ) có hoa văn đẹp đẽ, Lục Thất ngẩn ra, vội cất bước đi tới.
Tiểu Điệp quay thân, nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Thất Lang, dùng nó được không?
Trong lòng Lục Thất lâm vào chua xót, hắn hiểu, Tiểu Điệp là vô cùng mong muốn gả cho hắn, mấy ngày này, trái tim của Tiểu Điệp tất nhiên đã chịu nhiều kích thích và giày vò, mình đã rất có lỗi với Tiểu Điệp.
Ánh mắt Lục Thất ôn nhu ngước nhìn Tiểu Điệp, tiến đến lấy nến ra, lại chủ động đi lấy đá đánh lửa ở bên trong hộp, đầu nến có gắn vật dễ cháy, dùng đá đánh lửa rất dễ dàng đốt lên hai cây nến, Lục Thất đặt nến xuống bàn trang điểm, sau đó đối diện với Tiểu Điệp.
- Tiểu Điệp, chúng ta đã bái tế tổ tông, hôm nay đối bái nến.
Lục Thất cười yếu ớt ôn hòa nói.
Tiểu Điệp ngượng ngùng gật đầu, xoay người đối diện với Lục Thất cùng bái. Sau đó thẳng người, Lục Thất bước tới duỗi cánh tay trái ôm lấy kiều thê, cùng đi trở về giường gấm.
- Tiểu Điệp, chúng ta động phòng đi.
Lục Thất khát vọng nhẹ nhàng khẽ nói.
Tiểu Điệp ngượng ngùng cúi đầu, đưa cánh tay ngọc cởi bỏ quần áo. Quần áo được cởi lộ ra cánh tay ngọc trắng trẻo trơn bóng và cái yếm màu hồng nhạt. Cái yếm bao quanh thân mình xinh xắn đáng yêu, dưới cái yếm là đôi chân thanh tú thon dài trắng mịn, hơi cong khép lại cùng một chỗ, không có một chút tỳ vết.
- Tiểu Điệp, nàng thật sự đẹp quá.
Lục Thất cúi đầu tham lam nhìn kỹ, thật lòng khen ngợi.
Tiểu Điệp ngượng ngùng quay thân, vươn cánh tay ngọc cởi quần áo cho Lục Thất. Lục Thất cũng tự nhiên phối hợp cởi quần áo, lộ ra thân hình cường tráng đối diện với thân hình xinh đẹp của Tiểu Điệp. Tiểu Điệp ngượng ngùng xoay người, đưa tấm lưng trần trắng như tuyết về phía Lục Thất.
Lục Thất cố gắng kìm chế dục vọng nguyên thủy đang sôi trào trong cơ thể, vươn bàn tay to cởi sợi dây yếm. Hắn cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng duỗi lưỡi liếm môi, thật giống như đang nhìn thấy món ngon khiến cho ngón trỏ của hắn phải cử động mạnh.
Ngón tay kéo đầu dây nhẹ nhàng rút ra, sợi dây theo cái rút mà mở, cái yếm buông lỏng về phía trước. Hai bàn tay to của Lục Thất cũng đưa ra, xuyên qua cánh tay ngọc chuẩn xác âu yếm nắm lấy một đôi thỏ ngọc no đủ săn chắc. Tiểu Điệp khẽ ưm nghiêng về phía sau tựa vào trước ngực Lục Thất, hai thân thể dán chặt vào nhau ngã xuống.
Lục Thất cúi đầu hôn mái tóc Tiểu Điệp, hai bàn tay to ôn nhu nhào nặn vỗ về thỏ ngọc đầy đặn, thỏ ngọc của Tiểu Điệp hắn đã sớm nổi lòng ham muốn thưởng thức rất nhiều lần, nhưng hắn vì tôn trọng ý nguyện của Tiểu Điệp cho nên vẫn cố kìm chế không vuốt ve đôi chân thanh tú của Tiểu Điệp.
Hơi thở của Tiểu Điệp đã trở nên dồn dập, đôi bàn tay ngà ngọc vuốt ve phía sau Lục Thất. Tay ngọc sờ da, dục hỏa của Lục Thất theo bản năng bộc phát bừng bừng, theo bản năng đẩy tới, vật nào đó dưới háng lập tức không chút chần chờ đẩy tới cặp mông đầy đặn của người ngọc. Tiểu Điệp hừ nhẹ cặp mông đầy đặn vặn vẹo, khiến cho vật kia của Lục Thất đâm trượt một bên.
- Điệp, ta muốn nàng.
Lục Thất giống như núi lửa phun trào, trong cổ họng phát ra lời khẩn cầu trầm thấp, cúi người bế lấy tấm thân ngà ngọc của Tiểu Điệp, đi từng bước lớn đến cạnh giường gấm, xoay người duỗi cánh tay đặt Tiểu Điệp xuống giường.
Đặt kiều thê xuống giường, Lục Thất vội vàng nhấc chân bò lên trên giường gấm, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm chế, động tác từ tốn bò tới người kiều thê, tay chống xuống giường gấm nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của kiều thê, thấy đôi má của kiều thê ửng hồng, kiều mỵ động lòng người không lời nào tả xiết.
- Tiểu Điệp, ta sẽ rất nhẹ nhàng, nàng không cần phải sợ.
Lục Thất quan tâm khẽ nói lời trấn an, thấy khuôn mặt Tiểu Điệp đỏ bừng, ngượng ngùng mỉm cười yếu ớt, thấy dường như có chút quái dị.
Lục Thất trong lòng dục hỏa đang thiêu đốt, nói lời trấn an xong liền duỗi cánh tay mò đến cái đùi xinh đẹp của kiều thê. Tay thì mò mẫm, tuy rằng nóng lòng cá nước thân mật nhưng vẫn không nhịn được hôn kiều thê trước, hôn trong chốc lát hắn mới cúi người đẩy tới hướng về phía u cốc nằm giữa cặp mông đầy đặn.
A! Lục Thất không ngờ tới giật nảy mình. Hắn sợ làm kiều thê đau cho nên động tác rất từ tốn nhẹ nhàng, nhưng vật kia ở dưới háng thăm dò vào u cốc không ngờ lại không thể xâm nhập. Hắn tự tay cầm vật trọng yếu của mình tìm kiếm trên dưới, kết quả khiến cho sắc mặt của hắn biến hóa, bởi vì lối đi vào u cốc của kiều thê giống như không có lối nào có thể xâm nhập tới động đào nguyên.
Lục Thất nhìn gương mặt xinh đẹp của kiều thê, liếc mắt liền nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên. Hắn chần chừ một chút, chợt cúi người xuống, nhìn kiều thê, khẽ gọi:
- Tiểu Điệp.
- Dạ!
Tiểu Điệp đáp nhẹ.
- Cái kia của nàng...
Lục Thất chần chừ nói, hắn lo lắng sẽ làm tổn thương Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp thản nhiên cười, chợt đưa tay ngọc kéo cổ của Lục Thất, đôi mắt đẹp nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Thất Lang, thiếp đã từng lưu lạc, hôm nay vì chàng mới bắt đầu mở ngỏ, thiếp muốn có được sự trong sạch.
Lục Thất ngẩn ra, khẽ nói:
- Tiểu Điệp, nàng nói vậy là có ý gì?
Bàn tay phải xinh đẹp không chút tì vết của Tiểu Điệp vuốt ve má trái của Lục Thất, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bã, dịu dàng nói:
- Thiếp cảm giác chàng không bỏ thiếp, có thể quay về Lục thị, thiếp cảm động đến rơi nước mắt, chỉ có điều thiếp đã từng lưu lạc, tuy rằng giữ được nguyên vẹn nhưng cũng khó khiến cho người khác tin mình trong sạch. Hôm nay vì tùng quân, thanh bạch của thiếp vốn phải để cho mẹ chồng nghiệm chứng, nhưng thiếp không được mẹ chồng đồng ý, vì vậy, phu quân đành phải là người đầu tiên kiểm nghiệm sự thanh bạch của thiếp, sau đó mới tính đến chuyện quan hệ thân mật.
Lục Thất ngẩn ra, sau đó cười khổ, nhẹ nhàng nói:
- Cái kia, Tiểu Điệp, ta phải kiểm tra ở đâu?
← Ch. 670 | Ch. 672 → |