Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 702

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 702: Bảo vệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tháng chín ở Hà Tây, đúng là lúc kết thúc vụ thu hoạch, khí hậu cũng chuyển sang rét lạnh, Chu Hoàng đế đã đến thành Trương Dịch được sáu ngày, thân thể vẫn chưa khoẻ lại.

Lục Thất tuy rằng vẫn luôn bảo vệ Chu Hoàng đế, nhưng cũng sẽ bỏ thời gian đi xử lí tin tức truyền đến, tin truyền đến đa số là việc quân, Chu quân ở Phượng Tường vẫn không có bất cứ hành động gì, chỉ là quân lực đã lên đến sáu trăm nghìn, mà quân Tấn ở Hán Trung cũng đã lên đến tám trăm nghìn, giới hạn giao phong của hai nước chính là để cho thám báo chém giết thăm dò lẫn nhau, mà có điều khác thường chính là, không hề có do thám của Tấn quân và Chu quân đến địa giới Lũng Hữu, Lũng Hữu rõ ràng đã thành một nơi yên bình.

Về chính sự, Hán Trung đã thuận lợi thu hoạch xong, số lương thực thu hoạch được phỏng chùng có thể nuôi tám trăm nghìn đại quân trong bốn tháng, thế cục ở Ba Thục cơ bản cũng đã ổn định, từng có năm lần nổi loạn, nhưng đều bị trấn áp tiêu diệt.

Thanh Văn gửi thư tới, có chút khen ngợi Ngũ Hải, sách lược thống trị của Ngũ Hải đối với Ba Thục vô cùng gọn gàng ngăn nắp, ngoài ra Hoàng hậu nương nương đã đến Thành Đô, báo cho Lục Thất lấy quốc sự làm trọng, Lục Thất nhìn thư gửi tới vừa cảm kích vừa xấu hổ, cũng càng thêm nhớ nhung, chỉ có điều trước khi Chu Hoàng đế rời khỏi Lũng Hữu, hắn không thể rời khỏi đi đoàn tụ với người thân.

Hà Hoàng cũng thuận lợi gặt hái lương thực, bởi vì Lục Thất thực thi quân đội đồn điền, cho nên đa số đất vườn ở Hoàng Hà do quân đội quản chế, quân đội chỉ cần nộp cho nhà kho quan phủ một số lượng lương thực nhất định, số lương thực còn lại thì để mua bán, có gần một trăm nghìn thạch lương thực bị Ba Thục mua, hai trăm nghìn thạch lương thực thì Chu quốc mua.

Quân dân Hà Hoàng được một vụ thu hoạch bội thu, tất nhiên lòng dân ổn định, vui mừng khôn xiết, mà Hà Hoàng được vụ mùa bội thu cũng khiến cho thương nhân tới càng nhiều, mang đến các loại hàng hoá đổi lấy lương thực và tiền, còn có rất nhiều di dân chạy tới Hà Hoàng để xin đất vườn.

Lương thực của Cam Châu, Lục Thất âm thầm vận chuyển một trăm nghìn thạch đến Ba Thục, những thứ khác công khai bán ra ngoài, hơn nữa giá bán ra bên ngoài cao hơn Trung Nguyên ba phần, nhưng vẫn mua bán rất phát đạt, nguyên nhân chính là gạo của Cam Châu rất ngon, khiến cho rất nhiều thương nhân đến Hà Tây dỡ xuống hàng hóa vận chuyển đến đổi lấy gạo Cam Châu mang về, gạo của Cam Châu trở thành đầu cơ kiếm lợi.

Hoàng đế không đi, Lục Thất chỉ có thể kiên trì chịu đựng chờ, một ngày hôm nay hắn ở ngoài cửa bảo vệ, gần trưa bỗng nhiên có người từ triều đình đưa tin đến, người đưa tin của triều đình cứ cách năm sáu ngày lại đến, đều là Thái tử và Kỷ vương báo cáo công vụ, Lục Thất cũng đã có cảm giác, Chu Hoàng đế có ý định phế trưởng lập ấu, bằng không sao lại giao cho Kỷ vương quân quyền lớn như vậy, Kỷ vương cũng không phải là Đại đô đốc Quan Lũng hữu danh vô thực.

Lục Thất ngồi xếp bằng ở ngoài bậc cửa, người đưa tin mặc quang minh giáp vừa đến, hắn có chút tò mò tuỳ ý nhìn một chút, mà người đưa tin kia khi bước lên bậc cũng đưa mắt nhìn Lục Thất, bốn mắt nhìn nhau, người đưa tin kia vội quay đầu nhìn thẳng về hướng cửa các.

- Xin chờ một chút.

Lục Thất chợt mở miệng nói. Người đưa tin kia chần chờ một chút dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lục Thất, nghi ngờ nói:

- Đại nhân đang gọi ty chức sao?

- Đúng, ngươi là do vị điện hạ nào phái tới?

Lục Thất hỏi, hai mươi bốn thủ vệ cũng nhìn chằm chằm người đưa tin kia.

Người đưa tin mày kiếm mắt hổ, nhìn rất uy vũ, thấy bị hỏi vội xoay người, thi lễ nói:

- Đại nhân, ty chức là cận vệ của Tào Vương điện hạ, phụng mệnh nhanh chóng truyền tin tới bệ hạ.

- Các vị có biết vị huynh đệ này không?

Lục Thất quay đầu hỏi, nhóm thủ vệ đều lắc đầu.

Lục Thất quay đầu nhìn người đưa tin nói:

- Bệ hạ không được khoẻ, huynh đệ hãy đưa thư tín của Tào Vương điện hạ gửi cho thủ vệ, huynh đệ cũng đừng có lại gần cửa các.

Người đưa tin chần chừ một chút, lập tức gật đầu, giơ tay lấy một ống trúc thư từ trong tay áo, xoay người đưa cho một thủ vệ, thủ vệ kia nhận lấy, Lục Thất cũng đi tới, duỗi tay ra, thủ vệ kia mang thư vừa nhận được giao cho Lục Thất.

Lục Thất liếc mắt nhìn người đưa tin một cái, thấy người đưa tin ánh mắt bình tĩnh, hắn cầm ống thư nhìn qua hỏi:

- Tào Vương đang ở đâu vậy?

- Tào vương đã nhận chức vụ đóng giữ ở Lạc Dương, ty chức vốn là lính quân Chương Đức, được Đô ngu hầu tiến cử làm người của Tào vương điện hạ.

Người đưa tin bình thản nói.

Lục Thất gật đầu, chợt xoay người đi đến, đi được năm sáu bước lại quay lại, bất ngờ lạnh nhạt nói:

- Người kia là thích khách, bắt lấy y.

Nhóm thủ vệ nghe xong ngẩn ra, nhưng rất nhanh có mười mấy người rút đao chạy về phía người đưa tin, bao vây lấy y, người đưa tin cả kinh nói:

- Đại nhân, ta không phải là thích khách, ta thật sự là người đưa tin của Tào vương điện hạ.

- Trói.

Lục Thất lạnh lùng nói.

Nhóm thủ vệ nghe lệnh lập tức trói người đưa tin lại, lấy đi binh khí của người đưa tin, người đưa tin kia cũng không hề phản kháng, chỉ là kinh hoàng không hiểu nhìn về phía Lục Thất.

Lục Thất vẫy tay gọi một thủ vệ qua, đưa thư ra nói:

- Áp tai lại gần một chút.

Thủ vệ kia nhận lấy thư áp tai nghe, một lát sau nghi ngờ nói:

- Đại nhân, trong này hình như có tiếng động.

Lục Thất gật đầu, không ngờ người đưa tin kia chợt gầm nhẹ một tiếng, hai tay bắt chéo sau lưng vung một chưởng đứt dây thừng, vọt về hướng cửa các, nhóm thủ vệ kinh hãi ngăn lại, không ngờ người đưa tin kia vô cùng dũng mãnh, bụp bụp hai tiếng đánh bay hai thủ vệ, hai thủ vệ bay về phía cửa bùm một cái phá nát cánh cửa.

Lục Thất chấn động, võ nghệ của người đưa tin ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn nghĩ người đưa tin chủ yếu dùng ống thư để ám sát, vội vàng chạy về phía người đưa tin, mà nhóm thủ vệ sau khi nhìn thấy đồng đội bị đánh bay, một đám tức giận, liều mạng tấn công, phá cửa các, đã gây kinh động đến thánh giá.

Phanh! Người đưa tin linh hoạt tiến lại gần một thủ vệ, một quyền đánh trúng cổ thủ vệ, chiếm lấy mã tấu, nhưng Lục Thất cũng nhanh, nhanh chóng rút trường đao ra, một đạo hàn quang đánh về phía người đưa tin. Người đưa tin xoay tròn một cái, đao trong tay hất ngược đánh về phía thủ vệ, ánh đao xẹt qua, hai thủ vệ bị trúng chiêu, cổ đã bị cắt một đường.

Leng keng! Trường đao của người đưa tin đánh trúng đao của Lục Thất, hai đạo đụng vào nhau, không ngờ có tiếng gãy vang lên, Lục Thất chỉ cảm thấy hổ khẩu đau xót, có một lực đạo xuyên thấu cánh tay, mặt có chút biến sắc, võ công của thích khách này lại có chút giống Quan Xung.

- Ngươi nhất định phải chết.

Người đưa tin rít lên, đã nhanh chóng tiến gần Lục Thất, tốc độ phản ứng dường như nhanh hơn Lục Thất, một thanh đao giống như rắn độc thè lưỡi hung mãnh đâm về phía cổ họng Lục Thất.

Sát khí trong mắt Lục Thất phát ra, không hề lùi lại mà bước tới phía trước, thanh đao bị gãy trong tay đón đỡ mũi đâm của địch, trong mắt người đưa tin xuất hiện sự kinh ngạc, đao đột nhiên hạ xuống đâm về phía bụng Lục Thất, nhưng vẫn không thể đâm trúng Lục Thất. Leng keng một tiếng, mã tấu của người đưa tin bị đánh rơi, tay trái đánh về phía Lục Thất, Lục Thất cũng đột nhiên nghiêng người tay chống xuống đất, hai chân gần như đồng thời đạp vào chân người đưa tin.

Người đưa tin kinh hãi bật người né tranh, đao bị gãy trong tay mạnh mẽ ném về phía Lục Thất, tay Lục Thất khẽ nhấn, xoay người bay lên, chẳng những né được phi đao, hơn nữa còn nghiêng người trên không trung đá trúng người đưa tin. Người đưa tin ở trên không trung không thể né tránh, mấu chốt chính là tốc độ của kẻ địch quá nhanh, người đưa tin vội vàng nâng cánh tay đỡ đòn, phịch một tiếng, thân thể người đưa tin bị đá ra xa.

Một cái phi đao cũng bay tới sau người đưa tin, đâm xuyên qua chân trái, cũng chính là đoạn đao trong tay Lục Thất, người đưa tin kêu thảm một tiếng ngã xuống dưới bậc, Lục Thất xoay người từ từ rơi xuống, nhóm thủ vệ rống to lao đến.

- Phải giữ sống.

Lục Thất dặn dò, nhóm thủ vệ chạy lại khống chế người đưa tin, tàn nhẫn chặt đứt gân tay gân chân của thích khách, một chân của thích khách nhất định là bị phế rồi, xương đùi bị đoạn đao xuyên qua.

Thích khách bị khống chế, ống thư cũng bị mã tấu đập ra, bên trong cũng có thư nhưng lại ẩn dấu một con nhện màu đen, thủ trưởng đội thủ vệ vội vàng đi bẩm báo với Hoàng đế. Một lát sau quay về, dẫn theo thích khách đi thẩm vấn, các đại thần sau khi nghe nói đã đến, sau khi được nghe nhóm thủ vệ tường thuật lại, Triệu Phổ thể hiện sự cảm tạ với Lục Thất, những đại thần khác cũng phụ hoạ.

Các đại thần sau khi xin diện kiến, Hoàng đế đồng ý cho vào, Lục Thất cũng ở trong đó, sau khi vào các bái kiến Hoàng đế, Lục Thất nhìn thấy Chu Hoàng đế thần tình lạnh nhạt, lại không có bất cứ phẫn nộ hay hồi hộp nào, có thể gọi là khí định thần nhàn.

- Thiên Phong, lần này may mà có ngươi.

Chu Hoàng đế sau khi được các đại thần vấn an, nhìn Lục Thất mỉm cười nói.

- Có thể hộ vệ cho bệ hạ là bổn phận của thần.

Lục Thất cung kính đáp lại.

Chu Hoàng đế gật đầu, sau đó nhìn các đại thần khác, bình thản nói:

- Xem ra có người muốn trẫm quay về, ngày mai khởi giá hồi kinh.

Ngày hôm sau, Chu Hoàng đế khởi giá rời khỏi Cam Châu, sau khi đến Lương Châu nhìn bia đình, ngày hôm sau nữa rời khỏi Lương Châu, đi qua Hội Châu, Nguyên Châu, Lục Thất tới Phượng Tường liền dừng bước, cho ba nghìn kị quân hộ tống Hoàng đế tới thành Trường An.

*****

Đưa Chu Hoàng đế an toàn rời khỏi Lũng Hữu, Lục Thất thở phào một hơi, Chu Hoàng đế đi tuần Lũng Hữu, thật sự khiến hắn vô cùng vất vả, rõ ràng là đối địch, lại phải làm một pho tượng thần che chở.

Lục Thất quay về Giai Châu, vốn định yên lặng chạy tới Thành Đô đoàn tụ với người thân, nhưng tới Giai Châu rồi, Lục Thất lại đành bỏ đi ý niệm đoàn tụ trong đầu, nguyên nhân tất nhiên là không thể yên lòng về Hán Trung và Lũng Hữu, hắn lo lắng Chu Hoàng đế sẽ phát động tiến công Hán Trung.

Nhưng sự nhớ nhung đã lan tràn trong lòng Lục Thất, hắn viết thư hỏi thăm gửi đến Thành Đô, báo cho người thân đến Hán Trung gặp mặt, đến lúc đó hắn sẽ đi Hưng Nguyên phủ của Hán Trung, vì thế hắn lại viết một phong thư cho Quan Xung, một là báo cho y trấn thủ Giai Châu, hai là dặn Quan Trung sắp xếp một chút.

Gửi thư xong, Lục Thất kiên nhẫn chờ tin tức, nhoáng cái đã sáu ngày trôi qua, hôm nay, bỗng nhiên Hà Tây có người tới tìm, tên Cao Hùng, Lục Thất nghe xong ngẩn ra, chỉ dặn dò cho người đi vào.

Từ bên ngoài trướng có một Giáo uý mặc giáp đi vào, dung mạo uy vũ, vừa đi vào liền quỳ một chân trên mặt đất, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:

- Thuộc hạ Cao Hùng khấu kiến chủ thượng.

Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:

- Đứng lên đi, lại đây ngồi.

Cao Hùng đứng dậy tạ ơn, đi đến bên cạnh bàn ngồi đối diện với Lục Thất, Lục Thất mỉm cười nói:

- Cao Huyện uý, ngươi đi đường xa tới gặp, phải chăng Sa Châu có chuyện gì sao?

- Chủ thượng, Sa Châu không có vấn đề gì, rất ổn định, thuộc hạ đi đường xa tới là thay mặt Khâu Thứ sử thông báo một chuyện, Khâu Thứ sử nhắc nhở chủ thượng cẩn thận Lý Cần Tư mã.

Cao Hùng đáp lại.

Lục Thất mặt khẽ biến nói:

- Nói như thế nào?

- Chủ thượng, Khâu Thứ sử nói, Lý Cần Tư mã âm thầm liên lạc với một vài lão binh của Chu quốc, nói Đại Chu bệ hạ có chỉ lệnh cho y, còn nói ở Kinh Triệu phủ Đại Chu có sáu trăm nghìn quân đang đóng.

Cao Hùng đáp lại.

- Mật lệnh gì?

Lục Thất hỏi.

- Khâu Thứ sử chỉ biết là Lý Cần nói có mật lệnh, nhưng không biết mật lệnh gì, nhưng rất nhiều người đều biết rằng Lý Cần từng đến gặp Đại Chu bệ hạ, từng hộ vệ cho Đại Chu hoàng đế.

Cao Hùng nói.

Lục Thất cười lạnh một cái, ở thành Trương Dịch, Lý Cần thân là Tư mã Hà Tây đô hộ phủ, quả thật từng vào gặp Chu Hoàng đế, nhưng là cùng rất nhiều người đi vào, Chu Hoàng đế cũng chỉ nói mấy câu với Lý Cần. Lúc Chu Hoàng đế còn ở thành Trương Dịch, Lý Cần cũng từng bảo vệ, nhưng chỉ là hỗ trợ, Lý Cần căn bản chưa từng một mình gặp Chu Hoàng đế.

Trước khi Lý Cần trở thành tù binh, đã từng là Chỉ huy sứ của quân Phan Mỹ, bởi vì lúc Lục Thất đánh thành Trương Dịch, đã chủ động mở cửa thành, sau đó lại đi vào lòng quân địch lan truyền tin lập công, cho nên Lục Thất trọng dụng cho làm Tư mã Hà Tây đô hộ phủ.

Võ tướng có năng lực lãnh đạo giống như Lý Cần này, Lục Thất thận trọng sử dụng, sau khi Lý Cần lập công, luận công đã trở thành Đô ngu hầu của năm nghìn quân, đợi triều đình Chu quốc phê chuẩn bố trí vào Đô hộ phủ, Lục Thất lại để cho Lý Cần trở thành Tư mã Đô hộ phủ, chức quan lớn nhưng lại mất đi quyền trực tiếp thống lĩnh quân đội.

Những việc Cao Hùng đi xa tới thông báo, Lục Thất cho rằng tám phần là thật, Khâu Lâm mặc dù là người Trung Nguyên, nhưng đã vô cùng quyến luyến Hà Tây, hơn nữa Khâu Lâm có rất nhiều chiến công ở Sa Châu, ngoài ra lúc Lục Thất cùng Chu Hoàng đế đến Sa Châu, lúc ở một mình đã từng khen ngợi và khuyến khích Khâu Lâm.

Nhưng lòng người khó dò, cũng không thể bỏ qua việc Khâu Lâm liệu có dụng tâm kín đáo định lập công hay không, Lục Thất sau khi nói chuyện với Cao Hùng, viết một mệnh lệnh cho Hà Tây, triệu kiến Lý Cần, ngoài ra cũng viết mật thư cho Dương Côn.

Sau khi cho Cao Hùng quay về, Lục Thất cũng không hề buồn phiền, loại tai hoạ giống như Lý Cần này, hắn đã sớm có ý đề phòng chuẩn bị, Hoàng đế Chu quốc đi tuần Hà Tây, hơn nữa Kinh Triệu phủ có sáu trăm nghìn quân đóng, tất nhiên sẽ khiến một ít lão binh Chu quốc cảm thấy Lục Thiên Phong đang chống lại thiên uy của triều đình, từ đó sinh ra lòng khác, mà Cao Hùng là đoàn thể do Vân Cẩm Đông đứng đầu, biết Lục Thất là người đứng đầu Tấn quốc, cho nên nghe nói Tấn quốc đã chiếm lấy Ba Thục và Hán Trung, vậy càng kiên định nguyện hết lòng vì Lục Thất.

Sáu ngày sau, hồi âm từ Thành Đô đã đến, Hoàng hậu Tiểu Phức sẽ khởi hành đi Hán Trung, nhưng bởi vì nguyên nhân đường xa, đoán chừng phải mười ngày mới đến Hưng Nguyên phủ Hán Trung, nhóm Tiểu Phức chỉ có thể ngồi xe, cũng không thể đi rất nhanh.

Mười ngày sau khi Cao Hùng quay về, có tướng sĩ cưỡi ngựa từ Lan Châu đến báo lại, nói Lý Cần đang trên đường đến Lan Châu bỗng nhiên bỏ chạy, không biết chạy đi đâu, bởi vì không có quân lệnh, cho nên tướng sĩ do Dương Côn phái đi không đi tìm.

Lục Thất nghe xong bẩm báo, chỉ dặn dò không cần quan tâm, hắn đoán Lý Cần không được Chu Hoàng ban cho chỉ dụ cái gì, những chuyện mà Lý Cần làm, tám phần là có dã tâm vọng tưởng muốn làm nội ứng Hà Tây để lập công, cho dù là chỉ dụ của Hoàng đế, Lục Thất đi tìm chân tướng cũng không có ý nghĩa gì.

Tuyết rơi, Lục Thất trong những ngày tuyết rơi, yên lặng rời khỏi quân doanh ở Giai Châu, đi Hán Trung đoàn tụ với người thân. Sau khi hắn lặng lẽ rời khỏi, Tiểu Điệp thay hắn xử lý mọi việc, hắn không thể để cho quân lực ở Lũng Hữu biết hắn không ở đây.

Đi được hai ngày, đến buổi trưa ngày thứ hai Lục Thất đã tới Hưng Nguyên phủ Hán Trung, Quan Xung đã sớm cho người đứng ở cửa thành phía tây chờ, lần này Hoàng hậu Tấn quốc giá lâm đến Hán Trung, là một chuyện bí mật rất ít người biết đến, Tấn vương đến lại càng là chuyện bí mật hơn.

Vào thành, Quan Xung vẫn chưa tới gặp Lục Thất, tất cả đều để tâm phúc tiếp đãi Tấn vương, bởi vì Tấn vương đã dặn dò như vậy, Lục Thất được năm mươi tướng sĩ bảo vệ đi đến đông thành, đi vào một toà nhà quy mô trung bình.

Lục Thất một mình đi vào trong phủ qua hành lang, sau đó gõ cửa tiền sảnh, cửa phòng rất nhanh mở ra, trong cửa có một mỹ nhân mặc váy lam đang đứng, Lục Thất bật thốt lên:

- Ngọc Trúc.

- Lão gia.

Mỹ nhân vui mừng đáp lại, sau đó nhanh chóng xoay người lại, bất ngờ hô:

- Lão gia đến rồi, nương nương, bệ hạ tới rồi.

Lục Thất khó kìm nổi lòng bước vào trong cửa, duỗi cánh tay bế Ngọc Trúc lên, cúi đầu hôn Ngọc Trúc một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy năm mỹ nhân ra đón, mỹ nhân đứng đầu mi thanh mục tú, da trắng như tuyết, đúng là Tiểu Phức.

Ngọc Trúc tránh ra đẩy Lục Thất về phía trước, Lục Thất thuận thế đi lên, bước nhanh đón lấy Tiểu Phức, duỗi cánh tay ôm Tiểu Phức vào trong lòng, giọng khàn khàn nói:

- Tiểu Phức, ta đã quay về, đã quay về.

- Lão gia.

Tiểu Phức vốn là kiêu ngạo nghênh đón, nhưng vừa được Lục Thất ôm vào trong lòng, vừa nghe Lục Thất gọi, cũng ai oán khẽ gọi, sau đó nức nở trong lòng Lục Thất.

Trong không khí vui mừng đến phát khóc, năm mỹ nhân đứng bên cạnh rơi lệ, một lúc sau, Tiểu Phức mới khẽ đẩy Lục Thất ra, ngửa mặt lên nhìn Lục Thất, vươn tay vuốt ve má Lục Thất, Lục Thất ánh mắt cũng ôn nhu nhìn xuống nữ nhân mình yêu mến.

Một lát sau, Tiểu Phức mới dịu dàng nói:

- Các tỷ muội đều lo lắng cho lão gia, ngày ngày cầu nguyện cho lão gia có thể bình an.

- Cảm ơn.

Lục Thất cảm động khẽ nói.

Tiểu Phức dịu dàng mỉm cười, rời khỏi vòng tay của Lục Thất, khoát tay nói:

- Hương Lan.

Một mỹ nhân khẽ đáp, Lục Thất quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hương Lan, Tiêu Hương Lan là nô tỳ mà Triệu Huyện thừa trước đây đưa cho hắn, hắn vào trong sảnh đã nhìn thấy mọi người, cũng mỉm cười gọi:

- Hương Lan.

- Lão gia, bệ hạ thánh an.

Tiêu Hương Lan cung kính đáp lại, Lục Thát mỉm cười duỗi tay bế Tiêu Hương Lan lên, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc.

- Lão gia, Hương Lan là muội muội cùng mẹ khác cha của thiếp.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục Thất ngẩn ra, lập tức kinh ngạc nói:

- Tiểu Phức, mẹ của nàng là mẹ của Hương Lan?

Tiểu Phức gật đầu dịu dàng nói:

- Thiếp đa tạ lão gia, đã giúp thiếp tìm thấy mẫu thân, mẫu thân thiếp đã gả đến một chi của Tiêu thị ở Thường Châu.

Lục Thất hiểu được gật đầu, cúi xuống lại hôn lên mái tóc của Hương Lan một chút, mới buông ra cất bước bế một mỹ nhân khác ở bên cạnh, cũng chính là Thanh Phù của Khổng Tước lầu, sau khi chuộc thân thì lấy lại tên là Ngọc Lan.

Lục Thất kéo Ngọc Lan ôm một cái, dịu dàng nói:

- Tú Lan và đứa nhỏ thế nào?

- Tú Lan muội muội và tiểu Thạch đầu đều tốt, tiểu Thạch đầu lớn lên rất khoẻ mạnh, rất có sức lực.

Ngọc Lan vui mừng khẽ nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Lan khẽ đẩy Lục Thất, dịu dàng nói:

- Tư Ngọc và Tư Trúc hai muội ấy rất nhớ lão gia đấy.

Lục Thất thuận thế đi đến gần Tư Ngọc và Tư Trúc, lâu rồi không gặp, Tư Ngọc và Tư Trúc đã vô cùng xinh đẹp, Lục Thất thật không ngờ tỷ muội song sinh sẽ đến, đối mặt với một đôi mỹ nhân như hoa, Lục Thất có cảm giác lạ lẫm.

- Đại ca.

Mỹ nhân ở bên trái ngượng ngùng khẽ gọi một tiếng, một đôi mắt xinh đẹp như thu thuỷ nhìn Lục Thất.

- Đại ca.

Mỹ nhân bên phải cũng khẽ gọi, cũng ngượng ngùng rũ mắt xuống vân vê váy.

Tiếng gọi lọt vào tai, trong lòng Lục Thất nóng lên, chợt cảm giác xa lạ mới đầu giống như tuyết được mùa xuân xoá tan, hắn mỉm cười nhìn mỹ nhân bên trái khẽ nói:

- Nàng là Tư Trúc.

Mỹ nhân bên trái ngượng ngùng gật đầu, cất bước nghiêng thân nhào vào lòng Lục Thất, mỹ nhân bên phải cũng giương mắt nhìn một chút, ngượng ngùng chần chừ vẫn chưa làm gì, Lục Thất lại kéo Tư Trúc bước một bước, duỗi cánh tay ôm Tư Ngọc vào ngực.

- Đợi đại ca quay về sẽ lấy các nàng, suốt đời suốt kiếp làm bạn đến già.

Lục Thất dịu dàng khẽ nói, Tư Ngọc và Tư Trúc gần như đồng thời khẽ dạ một tiếng, ngả đầu vào hõm vai Lục Thất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-746)