Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0240

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0240: Tiềm Long Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Shopee


- Hảo! Danh bài đệ nhất Tiềm Long Bảng lần này nhất định là của ta.

Người thanh niên hăng hái, hùng tâm vạn trượng nói.

Băng Tuyệt Tông tọa lạc ở trong một ngọn núi băng, khắp nơi đều là tuyết phủ trắng xóa. Bên trong tòa băng sơn to lớn có một tòa cung điện được kiến tạo hoàn toàn bằng băng.

- Băng Linh, Băng Tuyệt Tông ta mặc dù không có hứng thù với tranh đấu. Nhưng Tiềm Long Bảng không chỉ là tranh đấu đơn giả mà nó còn liên quan đến vận mệnh của tông môn. Cái này không thể không tranh giành. Lần này ta muốn ngươi phải nằm trong top ba.

Một trung niên mỹ phụ lạnh băng nói.

Trong đại điện, một nữ tử thân mặc bạch y, lãnh diễm gật đầu nói:

- Tông chủ yên tâm. Băng Linh ta hoặc là không tranh giành. Nhưng nếu tranh giành thì cũng muốn vì tông môn mà đoạt số mệnh.

- Rất tốt! Như vậy ta yên tâm rồi.

Nửa tháng sau, Diệp Trần cuối cùng cũng tới được phía bắc Hắc Long đế quốc, đi vào địa phận trung tâm giữa ba đại quốc gia. :

Cái mảnh thổ địa này cũng không có gì đặc biệt nhưng lại có từ thủa xa xưa. Lúc vừa mới tới Diệp Trần còn không có phát hiện ra được cái gì bất đồng. Nhưng từng bước xâm nhập vào sâu bên trong hắn mới phát hiện ra khí tức ở phiến thổ địa này vô cùng cổ xưa, âm dương điên đỏa, thiên cơ hỗn loạn, huyễn hoặc vô cùng khó hiểu.

- Cổ địa Trấn Long đã tồn tại từ thời thượng cổ, nghe nói dùng để trấn áp bảy mươi hai đầu long mạch. Trong đó lại dùng Tiềm Long Thành dẫn dắt long mạch chi khí đi về một hướng. Hôm nay đến đây xem xét quả nhiên không giống tầm thường. Sự chênh lệch này những cổ đại khác của Nam Trác Vực không thể nào so bì được. Mà những phương diện khác thì lại càng ưu việt hơn nữa. Chỉ là những địa phương truyền thưa kia không còn hậu thế, chỉ có mỗi cổ địa Trấn Long này là thủy chung tồn tại!

Diệp Trần nhìn vùng đất rộng mênh mông này, cũng vận dụng linh hồn lực để quan sát. Hắn phảng phất có thể nghe được quần long gầm rống, khiến cho linh hồn phải rung động.

Tiền vào Trấn Long cổ địa, đâu đâu cũng có thể thấy võ giả Bão Nguyên Cảnh. Có rất nhiều người bay vun vút trên trời, có những người đang tụ tập bàn tán nghị luận.

- Trấn Long cổ địa là địa phương mà không một quốc gia nào trong Nam Trác Vực có thể chiếm cứ. Trong lịch sử từng có ghi lại, có một siêu cấp đế quốc từng lập thủ đô ở trên mảnh đất này, nhưng về sau thủ đô tan vỡ, nhân mạch của hoàng tộc cũng chết bất đắc kỳ tử. Từ đó về sau không có một ai dám đánh chủ ý lên mảnh đất này. Ngay cả vương giả Sinh Tử Cảnh cũng hết sức kiêng kỵ.

- Trấn Long cổ địa đã có số mệnh của chính mình, cũng là một tuyệt sát chi địa. Theo như sổ sách ghi chép, Trấn Long cổ địa đã khiến không ít vương giả Sinh Tử Cảnh phải bỏ mình. Trong đó còn có một vị vương giả phong đế vô địch. Thậm chí còn khiến rất nhiều vương giả dị tộc cũng phải bỏ mình. Hai mươi năm trước giáo chủ Cửu U Giáo không phải là không có đánh chủ ý lên Trấn Long cổ địa. Về sau mọi người cũng biết Cửu U Giáo hoàn toàn bị diệt. Mà giáo chủ Cửu U Giáo cũng bị Huyền Hậu cùng Long Vương đuổi giết, sinh tử không biết. Nguyên nhân hơn phân nửa cũng chính là phạm húy Trấn Long cổ địa.

- Thực lực giáo chủ Cửu U Giáo kinh thiên động địa, gần tiếp cận đến đẳng cấp của Hư Hoàng. Mà hai mươi mấy năm trước Huyền Hậu vẫn còn rất trẻ, thực lực không đủ thâm hậu. Long Vương tuy là vương giả có uy tín lâu năm nhưng là một chọi một cũng không có bao nhiêu phần thắng. Dựa theo đạo lý, cho dù hai người có liên thủ cũng không có khả năng chém giết giáo chủ Cửu U Giái sinh tử không biết. Dù sao thì vương giả Sinh Tử Cảnh chiến đấu cũng không hề bình thường một chút nào, rất ít khi xuất hiện tử vong. Mà giáo chủ Cứu U Giáo không thể nào đánh lại hai người nhưng chắc hẳn cũng phải đủ sức rời đi một cách bình yên. Chính vì thế cho nên mọi người đều đoán rằng có lẽ hắn bị trọng thương ở Trấn Long cổ địa, nên mới dẫn đến tình trạng sinh tử không biết.

- Những chuyện này không phải không có đạo lý, cũng không có người biết được chi tiết cụ thể trong đó. Chúng ta đoán mò làm cái gì. Trấn Long cổ địa vốn vô cùng thần bí nhưng cùng với chúng ta thì có quan hệ gì. Chỉ có những thiên tài trẻ tuổi đến đây thi đấu tranh giành số mệnh. Mà chúng ta cũng chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.

- Nói rất đúng, Tiềm Long Bảng lần này không biết ai có thể giành được vị trí thứ nhất đoạt được số mệnh long mạch chi khí?

- Điều này cũng hết sức khó đoán định. Tất thảy đều phải đợi đến khi Tiềm Long Bảng diễn ra mà thôi.

Mấy người này đều là cường giả Tinh Cực Cảnh, tốc độ phi hành của bọn họ cũng nhanh vô cùng. Chỉ có mấy phút công phu đã bỏ lại các võ giả Bão Nguyên Cảnh ở lại phía sau rất xa, bóng người cũng nhanh chóng không thấy đâu.

Cuộc nói chuyện của mấy người này đều rơi vào trong tai Diệp Trần khiến cho hắn hít một hơi lãnh khí. Trấn Long cổ địa đã khiến rất nhiều vương giả Sinh Tử Cảnh phải bỏ mình, trong đó còn có một vị vương giả phong đế Vô Địch! Làm cho một siêu cấp đế quốc cùng nhân mạch hoàng gia của đế quốc đó biến mất! Giáo chủ Cửu U Giáo sinh tử không biết, Cửu U Giáo bị diệt!

Vô luận là sự kiện nào đi chăng nữa thì đều khiến nhân tâm rung động. Mà phiến thổ địa này không ngừng tản mát ra khí tức cổ xưa, ở trong mắt Diệp Trần điều này không hề bình thường một chút nào. Đây là địa phương quang minh cùng hắc ám đan xen, có số mệnh của riêng mình, là một tuyệt sát chi địa.

- Bảy mươi hai đầu long mạch đối ứng với bảy mươi hai danh ngạch Tiềm Long Bảng. Xem ra cuộc so tài Tiềm Long Bảng cũng không phải tùy tiện mà được thiết lập như vậy. Trong đó nhất định có huyền cơ khác, không được coi thường.

Trong nội tâm, ý niệm hiện lên, Diệp Trần cũng nhanh chóng phi hành tới Tiềm Long Thành.

Trấn Long cổ địa so với diện tích của ba đại quốc gia thì lớn hơn rất nhiều. Mà Trấn Long cổ địa phần lớn là sơn mạch, nối thành một mảnh, cũng không có biết tận cùng ở đâu.

Bất quá trong khu vực Trấn Long cổ địa có một địa phương đặc thù, nơi này từa hồ có một sơn mạch vô hạn. Bốn phương tám hướng đều là sơn mạch bao quanh mảnh đất này giống như đang bảo vệ vậy. Chìm vào lòng đất, hội tụ ở chính giữa có một tòa thành thị cổ xưa tọa lạc, trấn áp vạn thiên sơn mạch, bình thường luôn để lộ ra sự cao quý vô thượng.

Cái tòa thành thị cổ xưa này chính là Tiềm Long Thành nơi diễn ra các trận đấu ở Tiềm Long Bảng.

Lịch sử Tiềm Long thành không cần phải khảo cứu, chỉ biết nó đã tồn tại từ rất lâu rồi, từ thời thượng cổ đã tồn tại rồi. Sừng sững bất hủ vô số năm cho dù là vương giả Sinh Tử Cảnh cũng phải cung kính, không dám làm quấy nhiễu số mệnh.

Ngoài cửa phía nam Tiềm Long thành là một bình nguyên rộng mênh mông, nơi này chính là nơi tụ tập mấy trăm vạn võ giả, người người tấp nập, đông nghịt khắp núi đồi.

Mà những tông môn tới sớm đã ở bên ngoài bình nguyên này xây dựng một ít kiến trúc đơn giản để cho môn nhân nghỉ ngơi. Về phần võ giả độc hành cũng không có chú ý nhiều như vậy, trực tiếp ngồi nghỉ ngơi dưới mặt đất. Đồng thời cũng dựng lên một đống lửa để nướng đồ ăn, thỉnh thoảng hô bằng gọi hữu phát ra các loại âm thanh ồn ào.

Đám người Lưu Vân Tông đến không tính là sớm, cũng không tính là muộn. Lần này do vài tên trưởng lão nội môn dẫn ba người Từ Tĩnh đi tham gia. Bọn họ ở bên ngoài cửa nam hơn mười dặm kiến tạo bảy tám gian nhà gỗ để nghỉ ngơi.

Bên ngoài nhà gỗ.

La Hàn Sơn nhìn về phía xa xa, nhìn không được cả kinh nói:

- Thật nhiều người, hơn nữa tất cả đều là võ giả Bão Nguyên Cảnh.

- Mấy trăm vạn võ giả Bão Nguyên Cảnh, thật không thể nào tưởng tượng được. Ngay cả mây trên trời cũng không có nhiều như vậy.

Chu Mai đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn lên trời, mấy trăm vạn cỗ chân khí chấn động cùng tụ hợp lại một chỗ. Mặc dù mọi người tới đây đều thu liễm khí tức không có phát ra nhưng vẫn ẩn ẩn những chấn động vô cùng khủng bố. Nếu như vương giả Sinh Tử Cảnh không có sử dụng thủ đoạn đặc thù thì đối mặt với nhiều võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng bị đánh chết. Đương nhiên vương giả Sinh Tử Cảnh cũng không phải là đầu gõ, hắn muốn đi thì không ai muốn đi.

Từ Tĩnh đứng ở phía sau, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước. Nàng đứng yên lặng không nói gì.

La Hành Liệt từ trong nhà gỗ đi tới, cảm khái nói:

- Tiềm Long Bảng lần này liên qua tới số mệnh Lưu Vân Tông ta. Các ngươi cần phải cố gắng đừng làm ta thất vọng.

- Vâng! Tông chủ.

Ba người ngưng trọng gật đầu.

Kế tiếp vài ngày, mỗi ngày đều có đại lượng tông môn đến đây. Bởi vì có quá nhiều người mà cơ hồ bình nguyên ở ngoài cửa nam Tiềm Long Thành không còn chút đất nào để đứng nữa. Mà những tông môn đang nghỉ ngơi ở đây cũng không thể nào trục xuất võ giả độc hành để chiếm cứ nơi dụng phòng ốc cho môn nhân nghỉ ngơi.

- Nhìn kia! Kia chính là Ngụy Kiệt đứng thứ ba mươi bảy trên Tiềm Long Bảng. Nghe nói Đao Ý của hắn đã đạt tới cảnh giới tiểu thành.

- Tề Thiếu Phong đứng thứ ba mươi tám Tiềm Long Bảng cũng đã tới.

- Còn có công tử Lạnh Vô Tình của Ngũ Ma Tông đứng thứ bốn mươi. Lần trước hắn lấy tu vi Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ đỉnh phong đã đả bại mấy vị võ giả Bão Nguyên Cảnh. Hôm nay hắn đã đạt tới Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, thực không biết thực lực cũng đã đạt tới trình độ nào rồi. Đoán chừng ngay cả những võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ cũng không dám nói thắng được hắn.

Bên tai nghe mọi người nghị luận. La Hành Sơn cùng Chu Mai đều cảm thấy gấp gáp. Trước khi đến bọn họ đều tự nhận rằng với tu vi của bản thân không thể chen chân vào danh ngạch bảy mươi hai người, nhưng cũng có thể so tài một phen. Nhưng hiện tại xem ra thực lực của những người ở đây vô cùng cường đại. Cao thủ trẻ tuổi Ngụy Kiệt kia cũng rất mạnh, Đao Ý đã đạt tới cảnh giới tiểu thành, đừng nói là hắn có đối kháng chính diện, có thể đối mặt với Đao Ý mà không bị sụp đổ cũng rất khó.

Tề Thiếu Phong cùng Lạnh Vô Tình cũng rất cường đại, một thiên phú trác tuyệt, một người có thể vượt cấp khiêu chiến. Cũng không phải là dạng người mà bọn hắn có thể so tài.

Liếc nhìn Từ Tĩnh, trong nội tâm La Hàn Sơn thở dài:

- Người giỏi còn có người giỏi hơn. Thiên ngoại hữu thiên, quả là như thế. Diệp Trần! Không biết giờ này ngươi đã đạt tới cảnh giới gì?

Lắc đầu, La Hàn Sơn cười khổ một tiếng, với thiên phú của Diệp Trần cũng ngộ tính của hắn không thể nghi ngờ. Nhưng nếu muốn tiến vào top bốn ngươi thậm chí là top ba mươi cũng rất khó. Cái này cũng không phải là hắn đánh giá thấp Diệp Trần, nhưng bởi vì cao thủ trẻ tuổi trên Tiềm Long Bảng có tiến bộ cùng thực lực rất cường đại. Dù sao cũng không có khả năng chỉ có bọn họ tiến bộ.

Rống! Rống! Rống!

Phương xa có một tiếng rống của yêu thú vang lên.

- Lạc Hà Tông, tông môn lục phẩm đến.

- Còn có Thiên Vẫn Tông, Vô Tình Tông, Phi Thiên Ma Tông.

- Hỏa Linh Điện, Băng Tuyệt Tông, cùng với Huyền Không Sơn.

Bên trên bình nguyên, tiếng ồn ào triệt để biến mất. Lặng ngắt như tờ. Tông môn lục phẩm không giống như tông môn thất phẩm, nói như vậy địa vị của tông môn lục phẩm cao đến như thế nào, tông môn thất phẩm không tính là gì. Cũng giống như đem so võ giả Bão Nguyên Cảnh với cường giả Tinh Cực Cảnh vậy. Một tông môn được xưng là lục phẩm phải có Linh Hải Cảnh đại năng tọa trấn. Mà bảy đại tông môn lục phẩm đều có nội tình vô cùng thâm hậu, tích lũy cũng có mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm. Trong đó Huyền Không Sơn có thế lực lớn nhất, so với lịch sử của tam đại đế quốc còn lâu hơn. Trong tông môn cũng từng sinh ra hai vị vương giả, một vị là Thạch Vương, một vị là Thương Vương.

Bình nguyên bên ngoài cửa nam của Tiềm Long Thành cũng có một khoảng đất chuyên để cho các tông môn từ thất phẩm trở lên nghỉ ngơi, không một ai dám đi tới cướp đoạt. Mà cũng không có ai lựa chọn tới gần.

Các loại yêu thú cường hãn hạ xuống đất. Môn nhân của bảy đại tông môn lục phẩm nhao nhao từ trên lưng yêu thú nhảy xuống, lựa chọn địa phương cho riêng mình.

Trưởng lão của những tông môn này cũng tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng nghị luận. Mà những cao thủ trẻ tuổi của bọn họ cũng đứng tụ tập ở phía sau vô cùng bắt mắt.

Đại đệ tử Thiên Vẫn Tông Lâm Vẫn liếc mắt nhìn mọi người, khóe miệng khẽ nhấc lên cười lạnh. Danh bài đệ nhất Tiềm Long Bảng lần này không ai có thể đoạt được từ tay hắn.

Lý Đạo Hiên của Vô Tình Tông cũng không ngừng quan sát quang cảnh xung quanh. Hai đại đệ tử của Phi Thiên Ma Tông là Mạc Ngôn cùng Mộ Dung Khuynh Thành quan sát xung quanh. Từ trong ánh mắt đối phương có thể thấy được sự ngưng trọng của bọn họ. Ba năm không thấy đối thủ vẫn còn đó nhưng bọn họ đều trở nên cao thâm mạc trắc. Nhất là Lâm Vẫn của Thiên Vẫn Tông, khiến cho mọi người có lực uy hiếp rất lớn.

Lúc này, ánh mắt Mạc Ngôn nổi lên quang mang màu hồng, chăm chú nhìn Lâm Vẫn, chậm rãi nói:

- Khí tức trên người hắn so với ba năm trước còn mạnh hơn gấp năm lần.

- Gấp năm lần!

Mộ Dung Khuynh Thành im lặng. Đại sư huynh của nàng tu luyện Thông Thiên Ma Nhãn, tự nhiên có thể quan sát được cường đột khí tức của đối thủ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1799)