← Ch.0365 | Ch.0367 → |
Ngày hôm nay có một chấp sự tới thông báo một nhiệm vụ.
- Ngày mai muốn ta đi toạ trấn Mê Vụ thuyền?
Diệp Trần hỏi.
- Vâng!
Chấp sự đến thông báo gật đầu nói.
- Ta biết rồi.
Mê Vụ thuyền chính là cái thuyền lớn như hòn đảo di động mà lúc mới tới Mê Vụ Đảo Diệp Trần đã thấy. Mỗi lần đi ra ngoài thăm dò đều sẽ cử ba nguyên lão toạ trấn, lần này đến phiên Diệp Trần và hai tên nguyên lão nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Trần đã đi tới bến tàu.
- Diệp nguyên lão!
Trên con thuyền dài tới ngàn mét kia, Lưu Mân cùng với một nguyên lão khá cao tuổi gọi là Trần nguyên lão đang đứng ở boong thuyền. Người lên tiếng chào hỏi là Lưu Mân.
Diệp Trần cười cười, phi thân lên boon.
- Đúng là xảo hợp.
Lưu Mân nói:
- Đúng vậy, Mê Vụ thuyền mỗi tháng sẽ khởi hành một lần, ngươi là người mới tới cho nên mới đem ngươi đi theo lần này.
- Là vậy à!
Trân nguyên lão cũng nói:
- Diệp nguyên lão, toạ trấn Mê Vụ thuyền tuy không có gì nguy hiểm nhưng cũng không thể khinh thường, mười mấy năm trước có một lần cả Mê Vụ thuyền và người ở trên đó đột ngột biến mất, kể cả ba vị nguyên lão, cho nên chúng ta cũng nên chuẩn bị tâm lý cho tốt!
- Cả thuyền và người đều biến mất?
Diệp Trần đúng là lần đầu tiên nghe nói việc này.. -
Lưu Mân ngưng trọng nói:
- Đúng vậy, ta cũng có nghe nói qua chuyện này, Mê Vụ Cấm Khu vẫn luôn là một câu đố không ai biết được những người kia đi tới nơi nào.
Mọi người đã tới đông đủ, Mê Vụ thuyền liền lên đường.
Cảm ứng tháp loại nhỏ trên thuyền có phạm vi rất xa, đạt tới khoảng hơn ba ngàn dặm, đương nhiên, khoảng cách an toàn là trong vòng hai ngàn tám trăm dặm, xa hơn thì rất nguy hiểm.
"Ầm! Ầm!"
Sóng nước rất mạnh, Mê Vụ thuyền dùng tốc độ trăm dặm một giờ tiến tới trước.
Trên boong thuyền, Diệp Trần lấy ra cảm cứng cầu, lúc này nó đã mất đi liên hệ với Mê Vụ Đảo.
- Đã hơn một ngàn năm trăm dặm, may là trên thuyền còn có một cái cảm ứng tháp loại nhỏ.
Thu cảm ứng cầu lại, Diệp Trần phóng linh hồn lực ra, quan sát động tĩnh bốn phía.
"Rào rào..."
Diệp Trần loáng thoáng nghe được thanh âm khác thường dưới nước.
"Rào rào..."
"Rào rào..."
Thanh âm càng lúc càng dồn dập, mọi người trên thuyền lúc này cũng nghe thấy.
Trân nguyên lão đi tới nói:
- Cẩn thận một chút, là bát cấp yêu thú Mê Vụ thú, loại yêu thú này ở ngoại giới không có, hơn nữa bình thường nó cũng không xuất hiện trên mặt nước, chỉ khi Mê Vụ thuyền rời bến nó mới đi theo phía sau phát động công kích mãnh liệt.
- Là do cảm ứng tháp hấp dẫn nó?
Diệp Trần dò hỏi.
- Ừm, đúng vậy, nó tới rồi!
"Ầm! Ầm!"
Trần nguyên lão vừa dứt lời thì một cột sóng đã phóng lên trời, cùng lúc đó ở bên trong đám sương mù nồng đậm xuất hiện một bóng đen nhàn nhạt, hướng về phía Mê Vụ thuyền.
- Tìm chết!
Trần nguyên lão lấy ra một một thanh vũ khí màu đồng mạnh mẽ công kích.
"Phanh!"
Trên mặt hồ cuồng phong gào thét, sóng nước tuỳ ý bị kích bắn tung toé.
Diệp Trần hai tay khoanh lại dùng chân nguyên tạo thành một vòng hộ thể chân nguyên ngăn cản lực xung kích.
Lưu Mân từ trong thuyền đi ra, nói:
- Mỗi lần khởi hành đều gặp phải Mê Vụ thú công kích, đúng là phiền toái!
"Rống!"
Mê Vụ thú dường như bị thương, điên cuồng quẫy động dòng nước, Mê Vụ thuyền cũng bị lay động không ngớt.
- Hoành Sơn kích!
Trần nguyên lão cũng hét lớn một tiếng, chân nguyên vũ động, hai tay cầm lấy vũ khí chém mạnh xuống.
Sương mù bị xẻ ra làm hai, mọi người lúc này cũng nhìn thấy được chân thân của Mê Vụ thú, đây là một đầu yêu thú cực lớn hơi giống ngưu, trên đầu toả ra sương mù màu trắng rất dày đặc. Dính phải một kích toàn lực của Trần nguyên lão, một cái sừng trên đầu nó liền bị đánh gãy, bản thân nó thì bị đánh văng ra xa.
- Hảo cường, chiến lực của con Mê Vụ thú này tối thiểu cũng là Tinh Cực Cảnh đỉnh phong cường giả cấp bậc, lực phòng ngự không kém mấy so với Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả, rất khó giết!
Độ linh hoạt và sức phản ứng của yêu thú không bằng võ giả nhân loại nhưng bù lại chúng nó lại có lực phòng ngự mạnh hơn, hơn nữa sinh mệnh lực cũng rất dai dẳng, một kích có thể làm trọng thương Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả cũng chưa chắc có thể đánh trọng thương một đầu yêu thú đồng cấp.
- Trần nguyên lão, có muốn hỗ trợ không?
Diệp Trần nhìn Trần nguyên lão hỏi.
Trần nguyên lão cười nói:
- Lão phu tuy già nhưng một đầu Mê Vụ thú vẫn còn ứng phó được, hai người đừng qua đây, ta cùng với nó chơi đùa!
Trần nguyên lão lúc này rất cao hứng, cũng khó trách, hắn thân là nguyên lão của Mê Vụ Đảo, nên không có khả năng muốn luận bàn là có người cho hắn luân bàn, mà cho dù có cũng chỉ điểm đến là dừng, đâu có được tận hứng chiến đấu như lúc này.
"Oanh!"
Mặt nước bị phân làm hai, Trần nguyên lão lao ra ngoài cùng với Mê Vụ thú quấn lấy nhau.
Một lát sau, Trần nguyên lão mang theo một thân quần áo đầy máu trở lại.
- Oa, thật sảng khoái, Diệp nguyên lão ngươi không biết đó thôi, đây là việc mà đám nguyên lão chúng ta chờ mong nhất mỗi khi toạ trấn Mê Vụ thuyền đó!
Diệp Trần nói:
- Ngươi không sợ chúng ta sẽ ly kỳ biến mất sao?
- Nói thật, ta ngược lại muốn xem thứ gì có thể khiến chúng ta biến mất!
Trần nguyên lão có chút không để ý nói.
Lưu Mân cũng gật đầu nói:
- Ta cũng rất tò mò.
Khi thuyền đi tới khoảng cách khoảng hai ngàn sáu trăm dặm thì bắt đầu đi theo hình vòng tròn lấy Mê Vụ Đảo làm tâm. Trong ba vạn dặm Mê Vụ Cấm Khu thì bọn họ cũng đã thăm dò được năm sáu ngàn dặm ở khu vực trung tâm.
- Mê Vụ thú đúng là nhiều, mới năm ngày đã đụng phải bảy đầu!
Nhìn thân hình một đầy yêu thú bị phanh thây cách đó không xa, Diệp Trần vừa lẩm bẩm vừa thu hồi trường kiếm.
Trần nguyên lão mở miệng khen:
- Lợi hại, khó trách Tôn nguyên lão chịu thiệt trên tay ngươi!
- Ta còn kém lắm, gặp được đảo chủ đồng dạng cũng chỉ có nước trốn!
Diệp Trần linh cơ khẽ động đá qua chuyện của ba vị đảo chủ.
Trần nguyên lão nghe vậy, thì nói:
- Kỳ thật ba vị đảo chủ cũng không có gì hơn chúng ta, nhưng ngươi biết bọn hắn vị sao mạnh hơn chúng ta không?
- Chẳng lẽ là vì ý chí võ đạo?
Lưu Mân chen vào nói.
- Không!
Trần nguyên lão lắc đầu nói:
- Nói về võ ý thì họ không sai biệt lắm so với chúng ta, cho dù đã cô đọng được Võ Hồn hình thức ban đầu cũng không mạnh hơn bao nhiêu, ba bị đảo chủ sỡ dĩ mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy là bị họn hắn có Thượng phẩm bảo khí. Một kiện Thượng phẩm bảo khí có thể tăng phúc bảy tám phần công kích, mà Trung phẩm bảo khí tối đa chỉ có thể tăng lên ba bốn thành mà thôi.
- Lực công kích tăng lên bảy tám thành? Tinh Cực Cảnh cường giả có thể phát ra uy lực của Thượng phẩm bảo khí?
Diệp Trần có chút nghi hoặc hỏi.
Trần nguyên lão giải thích:
- Hạ phẩm bảo khí không nói tới, Trung phẩm bảo khí và Thượng phẩm bảo khí đều cần dùng chân nguyên để kích thích uy lực, ở thời kỳ Bão Nguyên Cảnh bởi vì trong cơ thể là chân khí nên cho dù có được một kiện Trung phẩm bảo khí tối đa cũng chỉ có thể tăng lên ba bốn thành lực công kích. Mà ba bốn thành lực công kích của Bão Nguyên Cảnh võ giả so với Tinh Cực Cảnh cường giả thì làm sao có thể sánh bằng? Mà khi đã bước vào Tinh Cực Cảnh thì vấn đề này đã không còn tồn tại, bất kể là Tinh Cực Cảnh cường giả hay Linh Hải Cảnh cường giả đều dung chân nguyên, cho nên khi có được một kiện Thượng phẩm bảo khí, Tinh Cực Cảnh cường giả cũng có thể kích phát ra một nửa uy năng, trực tiếp tăng lên bảy tám thành lực công kích, trong chiến đấu ngang cấp quả thực được xem là vô địch!
Diệp Trần gật gật đầu, đúng vậy, một bên có thể tăng ba bốn thành, một bên có thể tăng tới bảy tám thành thì làm sao mà đánh? Chỉ cần bị đối phương bổ trúng một phát thì hộ thể chân nguyên tuyệt đối bị đánh nát bấy.
- Ba vị đảo chủ đều có Thượng phẩm bảo khí hệ công kích, vậy có Thượng phẩm phòng ngự bảo khí không?
Trải qua mấy ngày này, quan hệ giữa Diệp Trần và hai người Trần nguyên lão cũng không tệ lắm nên hắn mới mở miệng hỏi thẳng như vậy.
- Vương phó đảo chủ có một cặp Thổ thuộc tính Thượng phẩm thủ sáo, Thôi phó đảo chủ thì có một thanh Thượng phẩm bảo đao, về phần đảo chủ là một cặp Lôi thuộc tính Thượng phẩm thiết chuỳ, uy năng rất mạnh, còn mạnh hơn của hai vị phó đảo chủ nhiều. Còn về phần bọn hắn có Thượng phẩm phòng ngự bảo khí không thì ta không biết.
Dừng lai một chút, Trần nguyên lão nói tiếp:
- Nếu ta đoán không sai thì ba vị đảo chủ cũng chưa có nghĩ muốn đi ra ngoài, ít nhất là trước lúc tấn thăng lên Linh Hải Cảnh sẽ không muốn rời đi. Thượng phẩm bảo khí ở Chân Linh đại lục tuyệt đối là báu vật hi hữu, đi ra bên ngoài mà gặp phải Linh Hải Cảnh cường giả thì rất nguy hiểm. Dù sao rất nhiều Linh Hải Cảnh cường giả cũng không có được một kiện Thượng phẩm bảo khí, nếu thấy một Tinh Cực Cảnh cường giả có được Thượng phẩm bảo khí thì họ chắc chắn sẽ ra tay cướp đoạt!
Nghe Trần nguyên lão nói như vậy, Diệp Trần cũng hiểu tại sao ba vị đảo chủ được xưng là Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả rồi. Thượng phẩm công kích bảo khí có thể tăng phúc bảy tám thành lực công kích thì có thể đoán ra Thượng phẩm phòng ngự bảo khí cũng có thể tăng lên bấy nhiều thành phòng ngự. Cả hai điệp gia cùng một chỗ thì ở bên trong Tinh Cực Cảnh còn có ai là đối thủ? Trừ khi đối phương cũng có Thượng phẩm bảo khí nếu không chỉ có nước chạy trốn.
- Cũng may là ta không có Thượng phẩm bảo khí, bằng không lúc ra ngoài sẽ rất phiền toái.
Lưu Mân mở miệng nói đùa.
Diệp Trần mỉm cười, đều là cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn làm gì có ai không muốn có một kiện Thượng phẩm bảo khí? Dù lúc bình thường không dám dùng nhưng tới thời khắc mấu chốt nó chính là một đòn sát thủ a.
Cảnh đêm dần dần tới, sương mù dày đặc đến nỗi đưa tay ra không thấy được năm ngón chỉ có thể thấy được hào quang lấp loé trên cảm ứng tháp.
Trên boong thuyền, các Bão Nguyên Cảnh vẫn thay phiên nhau canh gác và chú ý tới cảm ứng tháp. Một khi nó xuất hiện màu vàng chanh thì lập tức phải lui lại tránh việc mất liên lạc với Mê Vụ Đảo.
"Ào ào ào..."
Mặt hồ đột nhiên chấn động, từng vòng sóng nước quỷ dị xuất hiện.
KHông biết có phải ảo giác hay không, nhưng Diệp Trần phát giác Mê Vụ thuyền đang gia tốc.
PHải biết là trong Mê Vụ Cấm Khu không hề có gió, tốc độ của Mê Vụ thuyền được cài đặt gần như cố định, cho nên thuyền chỉ có thể đi chậm chứ không có khả năng quá nhanh.
- Chẳng lẽ có ai đó cải biến tốc độ?
Diệp Trần nhíu mày.
Thời gian trôi qua, ảo giác đã biến thành sự thật, Mê Vụ thuyền xác thật là đang gia tốc, hơn nữa càng lúc càng nhanh, từ một trăm dặm một giờ nhanh chóng tăng lên một trăm mười, một trăm ba mươi, một trăm sáu mươi, hai trăm...
- Chuyện gì thế?
Ngắn ngủi nửa canh giờ, tốc độ của Mê VỤ thuyền đã tăng lên gấp đôi, cái này còn là do thuyền khá lớn nên khó xác định chính xác được tốc độ.
Đẩy cửa khoan thuyền, Diệp Trần đi lên boong.
Linh hồn lực tản ra ngoài, Diệp Trần phát hiện trên mặt hồ xuất hiện những sóng ngươc hình vòng cung chìm, rộng không biết bao nhiêu.
- Đây là?
Diệp Trần đưa tay bóp trán, rồi chợt nghĩ tới một thứ:
- Là xoáy nước, xoáy nước vô cùng lớn!
Xoáy nước khá lớn thì vòng xoay tản ra có thể kéo dài đến phạm vi rất xa, căn cứ theo vòng xoáy hiện tại thì Diệp Trần đoán chừng cái xoáy nước này đường kính ít nhất cũng ba mươi dặm. Một cái xoáy nước đường kính ba mươi dặm là cỡ nào khổng lồ? Nó không khác gì một cái lỗ đen, bất luận cái gì ở gần nó đều sẽ bị thôn phệ cắn nuốt, thậm chí vật thể trên không trung cũng không tránh thoát được.
- Nhanh quay đầu thuyền lại!
Diệp Trần quát lớn.
Cầm lái là một Bão Nguyên Cảnh võ giả, hắn không có linh hồn lực khủng bố như Diệp Trần, huống chi trước giờ hắn chưa hề gặp phải tình huống như thế này cho nên không rõ ràng lắm. Chỉ là thấy ánh mắt lạnh như băng của Diệp Trần nhìn tới, hắn vô ý thức bẻ lái hướng vào bên trong.
Thân thuyền rất lớn, trong lúc nhất thời muốn thay đổi phương hướng cũng không dễ dàng, hơn nữa cả Mê Vụ thuyền giống như đã bị khống chế, không ngừng tiến về phía trước.
- Diệp nguyên lão, không đổi hướng được!
- Ngươi tiếp tục cầm lái đi!
Diệp Trần quyết định thật nhanh, phi thân lên trên mé phải của Mê Vụ thuyền.
Song chưởng tụ tập chân nguyên chậm rãi đẩy ra.
"Bành bành bành..."
Đầu thuyền dần dần quay ngược lại và không ngừng phát ra thanh âm va đập mạnh.
Lúc này, Trần nguyên lão và Lưu Mân cũng đã đi ra.
- Diệp nguyên lão, chuyện gì thế?
Trần nguyên lão hỏi.
Diệp Trần nói:
- Phía trước có một cái xoáy nước cực lớn, Mê Vụ thuyền đang bị kéo về hướng đó!
- Cái gì?
Hai người đồng thời hoảng hốt.
- Ba người chúng ta liên thủ thay đổi phươn hướng của thuyền, hi vọng có thể rời ra phạm vi ảnh hưởng của xoáy nước!
Mất đi Mê Vụ thuyền thì bọn họ cũng không thể nào dễ dàng trở về Mê Vụ Đảo được. Hàng năm cũng có không ít Tinh Cực Cảnh cường giả bị khốn chết trong Mê Vụ Cấm Khu do không kiếm được phương hướng.
Ba người liên thủ, hiệu quả tốt hơn nhiều, một người phụ trách thân tàu, một người phụ trách phá vỡ dòng nước chảy, dẫn hướng cho thuyền, một người thì dùng lực đẩy mạnh lên đầu thuyền.
← Ch. 0365 | Ch. 0367 → |